Tiếng sáo kia không nhanh không chậm, nhịp điệu nhẹ nhàng, thế nhưng nó lại là một thứ đáng sợ không khác gì ma âm đối với các tu sĩ có mặt ở đây.
Cảnh quan đang yên bình, đẹp ngây ngất lòng người, bỗng nhiên, chớp mắt một cái thôi thì thay đổi hoàn toàn, bây giờ, họ cho rằng mình đang ở địa ngục tu la, một nơi cực kỳ đáng sợ, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lại có thêm cả mưa thiên thạch tạo nên từ những Bạch Linh Điệp.
Đây giống như là ác mộng đáng sợ nhất cuộc đời, phảng phất thế giới xung quanh đang đi đến hồi kết.
Một kết cục hủy diệt kinh khủng!
“Chuyện gì đang xảy ra thế này!!” Lương Phi Nguyên hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó hắn kinh hãi ngước nhìn bầu trời, hơn hai trăm ngàn thiên thạch đang rơi xuống mặt đất là cảnh tượng khủng khiếp cỡ nào?
Ngay cả Lương Phi Nguyên hay tất cả mọi tu sĩ đều không giữ được bình tĩnh!
Ầm! Ầm! Ầm!!
Trời đất quay cuồng, lòng đất nổ vang, ngọn lửa thấm ra từ bên dưới thiêu đốt tất cả, hóa mọi thứ thành tro bụi.
Để lại cả đám tu sĩ đang hoảng sợ nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh hoàng.
“AAAA!” Đột nhiên, một tu sĩ trẻ tuổi hét thảm.
Mọi người vội vàng nhìn sang, thấy tu sĩ kia bỗng nhiên bốc cháy, cả người bắt lửa và cháy rực, tu sĩ trẻ tuổi kêu thảm thiết, nhưng cơ thể của cậu ta không bị tổn thương gì.
“AAAA!” Sau đó, rất nhiều tu sĩ nằm lăn lốc trên mặt đất, cố gắng loại bỏ ngọn lửa đang bám víu trên thân thể họ, họ cũng bị cháy giống như tu sĩ đầu tiên.
“Chuyện gì đang xảy ra!!” Dám tu sĩ hoảng hồn nhìn người bị cháy rực.
“Thiên thạch sắp rơi xuống rồi…” Một vài tu sĩ ngẩng đầu, vẻ mặt ngây dại nhìn hai trăm ngàn thiên thạch đâm tới, cảnh tượng hết sức khủng bố.
“Chúng ta sẽ chết sạch!!” Một Cầm Sư gầm thét một tiếng, vứt bỏ cây đàn, sử dụng linh lực chống đỡ.
Các tu sĩ khác nhao nhao sử dụng pháp bảo, pháp thuật để bảo vệ bản thân, họ không cam lòng chịu chết như thế.
“Ta không muốn chết!”
“Cút đi đám thiên thạch!!”
Cả đám tu sĩ rơi vào trạng thái hoảng loạn, bọn họ điên cuồng, cuống họng gào thét lớn về phía bầu trời.
Thế nhưng, thời gian qua đi, ngọn lửa trên thân họ vẫn tiếp tục bốc cháy, thiên thạch đã rơi xuống nhưng lại tan biết ngay khi chạm vào mặt đất, cơn bão lửa xung quanh họ vẫn đang cháy dữ dội.
Và tất cả tu sĩ đều vẫn còn sống sót, họ nhìn quanh bằng hai con ngươi kinh hoàng.
“Đây là ảo cảnh…” Đoàn Thế Thành nói bằng giọng không chắc chắn lắm.
“Chính xác là ảo cảnh!” Mạc Ảnh Quân ngưng trọng nói ra.
“Là kẻ nào đang thổi sáo?” Kỷ Lãnh Hoàng đưa mắt tìm theo nơi bắt nguồn của tiếng sáo nhưng không được.
“Ảo cảnh thật đáng sợ!” Không Yên hít sâu một hơi để tinh thần bình tĩnh, ông cũng bị ảnh hưởng mạnh, rơi vào ảo cảnh khủng bố kia.
“Tiếng sáo đến từ hướng kia.” Ngọc Trang bình tĩnh nhìn về một phía, cô cảm nhận được một tu sĩ đang thổi sáo cách đây không xa, tiếng sáo kia vẫn đang vang vọng không dứt, tiếng sáo tuy hay nhưng lại khiến lòng người lạnh lẽo.
Như thể tiếng sáo đang đẩy mọi người vào một tình cảnh đối mặt với diệt vọng nhưng bọn họ thì lại không có lực phản kháng, chỉ trơ mắt ra nhìn tận thế phủ xuống, chết đi như một thứ không có giá trị gì.
“Người này, không đơn giản!” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng, hắn không bị ảnh hưởng nhiều lắm, ảo cảnh vừa xuất hiện thì Thanh Vũ đã phá hủy ảo cảnh, dùng linh lực dồn vào đôi mắt để truy tìm vị trí của người thổi sáo, thấy rõ người kia là một thanh niên tầm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
“Em tưởng em đã chết rồi ấy chứ.” Tiêu Mị vừa nói vừa cảm thấy chưa hết sợ.
“Em cũng thế, cảnh tượng kia rất đáng sợ.” Ngay cả người hăng hái như Dương Khả cũng mềm yếu trước tiếng sáo đó.
“Ảo cảnh gì vậy, Hoa Linh không nhìn thấy gì hết á.” Hoa Linh đưa cái đầu nhỏ lên hỏi, ánh mắt ngây thơ nhìn Dương Khả, Tiêu Mị.
Cô bé không bị ảnh hưởng một chút gì từ tiếng sáo, một Tinh Linh thuần túy, sinh ra với những quyền năng tối thượng ngay cả chính cô bé còn không biết sức mạnh của bản thân là gì nữa mà.
“Đúng là Vương Giả, Vương Giả đang ở đây!” Người không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh trong đám tu sĩ là một người Cầm Sư cao tuổi, với ánh mắt lão luyện, kiến thức phong phú, lão ta biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Lĩnh ngộ ra Luyện Linh cảnh xưng là Vương, một Sáo Vương đang có mặt ở đây!” Cầm Sư cao tuổi cứ lẩm bẩm, ánh mắt run rẩy nhìn xung quanh.
“Theo truyền thuyết ghi lại, mỗi một Vương Giả đều là Đại Năng, cảnh giới vượt xa Hòa Thần rất nhiều.”
“Phất tay khống chế linh lực của trời đất ở xung quanh họ, một khúc sáo chấn nhiếp tất cả người ở đây chỉ là một trò trẻ con đối với họ.”
Nghe giọng nói của Cầm Sư cao tuổi, các tu sĩ, Cầm Sư đứng gần đó đều hoảng sợ nhìn xung quanh, hòng tìm kiếm người đang thổi sáo.
“Ta không tin!” Bạch Si khiếp sợ vì cảnh tượng thiên hỏa đốt vạn vật kia, nhưng đó chỉ là ảo ảnh, biết rằng kẻ tạo ra nó đang ẩn nấp trong bóng tối, vì tính cách hiếu thắng của tuổi trẻ, Bạch Si gạt đi vệt máu trên khóe miệng, khuôn mặt quyết tâm.
“Ngươi điên rồi sao, dám dùng tiếng đàn chống lại một Sáo Vương?” Tu sĩ cao tuổi liền quát lớn một tiếng, định ngăn cản Bạch Si.
Nếu như Bạch Si làm thế, khiến Sáo Vương cảm thấy không vui thì tất cả người ở đây đều chết sạch.
Đáng tiếc, Bạch Sĩ đã ngồi xuống và bắt đầu đánh đàn, tiếng đàn vang lên đối kháng với tiếng sáo, cả hai đều là âm thanh nhưng người ở đây lại biết chúng đang công kích lẫn nhau để giành lấy thắng lợi.
Chưa đầy năm giây sau, dây đàn của Bạch Sĩ đột nhiên bị đứt, Bạch Si cắn răng phun ra một ngụm máu tươi rồi dùng linh lực biến máu tươi thành dây đàn, tiếp tục chiến đấu không chịu khuất phục.
Bành!
Lại năm giây sau, tất cả dây đàn của Bạch Si đều đứt gãy, cây đàn quý báu chịu một nguồn sức mạnh đến từ hư vô tấn công khiến nó gãy làm đôi, thân thể của Bạch Si bay ngược trở về sau, ánh mắt đang tan rã vì bị trọng thương cả thân thể lẫn tâm hồn.
“Xin tiền bối bớt giận, tiểu bối non người trẻ giả, không cố đắc tội tiền bối.” Người Cầm Sư cao tuổi vội vàng khom người, giọng nói chân thành.
Tuy vậy, không một người nào đáp trả người Cầm Sư cao tuổi, tiếng sáo cứ vang lên cho đến khi hoàn thành cả sáo khúc, đến đây, mọi thứ trở về với tình trạng bình thường.
Mặt đất vẫn xanh tươi, khu rừng vẫn còn nguyên vẹn, cây cối đang vươn mình tắm nắng, các cành lá đang lung lay bởi những cơn gió, chúng phát ra tiếng lá kêu xào xạc.
Các tu sĩ đứng yên tại chỗ, ánh mắt bần thần nhìn cảnh vật, nhìn bầy Bạch Linh Điệp đã bắt đầu di chuyển về phương xa, dẫn đầu là Bạch Linh Điệp Vương với đôi cánh mỹ lệ tuyệt luân, muôn vàn hạt sáng rơi xuống mỗi khi chúng vỗ cánh, lả lướt và nhẹ nhàng, cho đến khi chúng biến mất tại nơi cuối chân trời.
Lúc này, các tu sĩ mới tỉnh táo lại, cảm thấy vui vẻ vì họ còn sống, cảm thấy cảnh vật bình thường này lại đáng quý đến nhường nào trước cảnh tượng trời đất bị thiêu cháy kia.
Quả thật thì chẳng ai lại muốn rơi vào cảnh tượng khủng khiếp một lần nữa.
Cảm tưởng như cả đất trời này, không có một nơi để họ dừng chân vậy.
“Ta tuyên bố bữa tiệc kết thúc, như thường lệ, tất cả mọi người đều có thể thu lấy Bạch Linh Phấn dựa theo thực lực của mình.” Lương Phi Nguyên cố gắng gạt bỏ sự sợ hãi trong lòng, hắn cao giọng nói ra.
Tu sĩ bên dưới chỉ gật đầu một cái, nhiều người lập tức bỏ về vì cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, một ít tu sĩ nhỏ yếu thì chạy đến thu thập Bạch Linh Phấn, chiến đấu bộc phát liên tục vì giành giựt thứ dược liệu tốt kia.
“Cảm ơn tiền bối không so đo.” Cầm Sư cao tuổi vui mừng cúi đầu với không khí.
Nhiều người cũng làm theo ông ấy vì cho rằng có một vị Vương Giả đã đi ngang qua nơi này, góp vui bằng một sáo khúc khủng khiếp.
Ngọc Trang chuyển dời tầm nhìn khỏi đám tu sĩ, cô nhìn Thanh Vũ rồi nói khẽ:
“Chúng ta nên đuổi theo người thổi sáo không?”
“Không!” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Theo như lời của Cầm Sư lớn tuổi, người thổi sáo mặc dù không mạnh nhưng cảnh giới lại đạt đến Luyện Linh trở lên, một người không tầm thường, và chúng ta không có lý do gì để theo dõi người đó.”
“Anh nói cũng phải.” Ngọc Trang gật đầu nói, vì tiếng sáo kia quá đặc biệt nên cô hiếu kỳ về người thổi sáo.
“Hai người có thể nhìn thấy người tạo ảo cảnh?” Dương Khả ngạc nhiên, cô mở to mắt ra hỏi, khi nãy, cô hoàn toàn bất lực trước ảo giác, chứ đừng nói gì nhìn xuyên qua ảo cảnh để thấy rõ người tạo ra chúng.
Tiêu Mị, Hắc Tinh, Trần Đình Hải, Không Yên, Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy cũng nhìn sang, khuôn mặt hiếu kỳ. Bọn họ cũng muốn biết người kia là thần thánh phương nào, dùng một cây sáo khiến cho mấy chục ngàn tu sĩ tuyệt vọng.
Cũng may, người kia không có ác ý, nếu không thì mọi chuyện đã không đơn giản như vậy rồi.
“Tu vi là Trúc Cơ đỉnh phong.” Thanh Vũ từ tốn nói tiếp.
“Người đó cầm một cây sáo màu đỏ đậm.” Ngọc Trang thản nhiên nói
“Cây sáo cũng là một thứ vũ khí đáng sợ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng bổ sung.
“Nhìn người thổi sáo, tôi cảm thấy mình đang đối diện với một áp lực rất mạnh, thậm chí người kia đủ khả năng uy hiếp đến mạng sống của tôi.” Hắc Tinh ngưng trọng lên tiếng nói trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Có thật là người thanh niên kia cường đại đến mức đó không? Dù gì thì tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong thôi mà.” Lý Duy Mạnh giật mình hỏi.
Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, cùng ông ấy đã từng nhìn thấy Hắc Tinh bộc lộ sức mạnh thật sự và khoảng thời gian đó trở thành một dấu ấn trong lòng của họ, không thể nào quên sự cường đại khiến kẻ địch chùn bước của Hắc Tinh.
Nay, một người mạnh mẽ đến vậy còn tự nhận người thổi sáo có thể giết chết mình.
“Tu Chân Giới, rộng lớn vô ngần, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Ngọc Trang cười nhẹ nói ra.
“Ngọc Trang nói đúng, xem ra, người thổi sáo sẽ là một đối thủ của mọi người trong Trúc Cơ Cốc.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Ý của ngài là, người kia sẽ vào Trúc Cơ Cốc.” Lý Duy Mạnh hít một hơi khí lạnh rồi hỏi.
“Tuyệt đối là vậy.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ trả lời.
“Ta biết ông đang cảm thấy lo lắng cho an nguy của Quốc Tấn và Nhật Thy.” Sau đó Thanh Vũ bình tĩnh nhìn Lý Duy Mạnh.
“Có Ngọc Trang ở đây, người thổi sáo không thể gây hại đến hai người họ.” Thanh Vũ khẳng định, ánh mắt thản nhiên không hề lừa gạt Lý Duy Mạnh.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để người nào làm hại mọi người.” Ngọc Trang bình tĩnh nói ra.
“Cảm ơn ngài.” Lý Duy Mạnh thở dài một hơi rồi cúi đầu nói.
“Cảm ơn cô.”
“Quốc Tấn, Nhật Thy, hai người khi ở trong Trúc Cơ Cốc nên nghe lời của cô ấy.” Lý Duy Mạnh nghiêm túc nói với hai người trẻ tuổi.
Thiên tài một sao đại diện cho Khai Sơn Tông, cả Khai Sơn Tông đang gửi gắm một niềm hi vọng lớn dành cho hai người, mong sao họ có thể đáp lại hi vọng kia, làm Khai Sơn Tông hài lòng và cảm thấy tự hào về họ.
Bây giờ Trúc Cơ Cốc ẩn tàng rất nhiều mối nguy hiểm, Lý Duy Mạnh đành phải để hai thiên tài một sao nhờ vào Ngọc Trang chăm sóc.
“Vâng!” Quốc Tấn, Nhật Thy đều gật đầu thật mạnh, bọn họ cũng suy nghĩ giống Lý Duy Mạnh.
Họ là người từng trải qua một chiến trường sinh tử, tâm tính thành thục nên không có thói ham tranh đấu với thiên tài khác, họ biết cái gì nên làm và không nên làm.
Để tiếp tục cống hiến cho Khai Sơn Tông, nơi là quê hương của họ, họ cần sống sót!
Bữa tiệc linh đình kết thúc với một kết quả không ai ngờ tới, theo đó những tu sĩ bắt đầu bàn tán về lai lịch của người thần bí, và tin đồn người kia là một Sáo Vương đã lan rộng ra, hầu hết người cảm thấy tin đồn kia chính xác, cũng có người cho đó là một trò lừa, có thể một tu sĩ nào đó đã thiết lập trận pháp ảo cảnh để chơi xỏ mọi người tại đó.
Chẳng một ai có thể khẳng định đâu là đúng, đâu là sai, vì thế, nhiều tu sĩ đều nói năng thận trọng khi nhắc đến chuyện cũ tại bữa tiệc, họ sợ tu sĩ Đại Năng kia sẽ trách tội.
Lương Phi Nguyên thì sợ đến không dám cho người điều tra nguyên nhân, cả Hợp Ma Tông im lặng đến kỳ lạ, các thế lực hai sao khác không dám hỏi nhiều.
Cứ thế, vào buổi trưa hôm đó, Thiên Tài Hội chính thức đầu, phần lớn người trẻ tuổi đều gạt chuyện xảy ra tại bìa rừng Xích Nghĩ sang một bên, họ tập trung vào Thiên Tài hội.
Gần tám ngàn thiên tài đăng ký tham dự Thiên Tài Hội!
Đây là một đại hội lớn nhất của Ngũ Đại Thế Lực hai sao, tu sĩ, tán tu đổ về lối vào Trúc Cơ Cốc, tâm trạng phấn khích chờ xem màn tranh đấu của các thiên tài mà họ chưa từng gặp mặt.
Hiển nhiên, nhóm Thanh Vũ không thể bỏ lỡ Thiên Tài Hội, cách duy nhất để có một vị trí tiến vào Trúc Cơ Cốc.
“Anh Thanh Vũ, chúng tôi ở đây!” Vừa đến nơi, một giọng nói vang rõ vào tai Thanh Vũ, người lên tiếng là Mạc Ảnh Quân với thần thái cao ngất, đi cùng là Kỷ Lãnh Hoàng đang nhìn xung quanh vì cậu ta chưa từng đến một nơi náo nhiệt, thiên tài đi đầy đất giống thế.
Đó giờ toàn ở trên núi tu luyện cùng sư phụ, rảnh rỗi thì đập cướp, đuổi giặc cỏ, trừng phạt tán tu làm việc ác, nào có thời gian tham gia các sự kiện lớn chứ?
Nếu Kỷ Lãnh Hoàng tiếp xúc nhiều với giới tu sĩ thì cách ăn nói cũng không tệ như bây giờ.
“Đúng lúc quá, tôi đang tìm kiếm kẻ thổi sáo, mọi người có biết người đó là ai không? Để tôi đập một trận cho đỡ tức giận!” Kỷ Lãnh Hoàng thản nhiên nói ra, khi không lại bị kéo vào địa ngục lửa, ai mà không cảm thấy khó chịu trong lòng chứ?
Không trả thù thì đó không phải là Kỷ Lãnh Hoàng rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT