Mấy tán tu mới kịp chạy tới coi chuyện nhìn thấy cảnh Lý Thừa Ngân nhắm vào người làm việc cho Hạc Vĩnh Tuân, bọn họ không khỏi im lặng, dành một phút mặc niệm cho những người xui xẻo đó.

Bộ không thấy Bạch Vệ Tư cảnh cáo à?

Mấy trăm cái xác chết thảm còn không uy hiếp được bọn họ sao?

Thế nào lại chạy đến làm việc cho Hạc Vĩnh Tuân ngay tại thời điểm nhạy cảm như vậy?

Hàng chục câu hỏi không biết cách trả lời cứ hiện lên trong đầu mọi người.

“Thôi xong, sau này có ai dám làm việc cho Thiếu Chủ Hạc Vĩnh Tuân nữa? Cứ vừa làm liền bị giết, cho mười cái mạng cũng không đủ xài!” Một tan tu che trán nói, như thể nhìn thấy tương lai ảm đạm của Hạc Vĩnh Tuân.

Một Thiếu Chủ không có thuộc hạ thì cũng như không, ai giúp Thiếu Chủ đó quản lý cả đống sản nghiệp?

Phải biết rằng Phi Hạc Thương Hội là một Thương Hội cấp cao chứ không phải thế lực bình thường, bọn họ làm ăn kiếm tiền, không quan trọng đến mấy vấn đề khác.

Đến đây, coi như Hạc Vĩnh Tuân đã chắc chắn bị loại ra khỏi danh sách các Thiếu Chủ nằm trong đầu bảng xếp hạng rồi.

“Bạch Vệ Tư, Lý Thừa Ngân, hai người này quá ác độc đi, nghiền ép Hạc Vĩnh Tuân đến mức không chừa cho một con đường sống.” Có tu sĩ nghĩ thầm, không dám nói ra miệng vì sợ ăn một kiếm lên đường giống như tên tán tu ngu ngốc trước đó.

Lý Thừa Ngân ngồi xong chiếc xe kéo xa hoa, thần thức lan tràn ra bên ngoài, nhìn thấy hơn mười người của Ảnh Bộ còn không biết làm gì, hắn lạnh nhạt nói:

“Còn không mau thực hiện mệnh lệnh của ta?”

Giọng nói của Lý Thừa Ngân giống như một lời trần thuật không người nào dám phản bác lại.

Một thành viên của Ảnh Bộ nghi ngờ nhìn người khác, sau đó mới nhìn tới Lý Thừa Ngân, giọng nói không hiểu:

“Các ngươi.”

“Bị tâm thần à?”

“To gan!”

“Đáng chết!

“Câm miệng cho ta!”

Tám Chân Nhân bảo vệ Lý Thừa Ngân lập tức phản ứng lại sau khi nghe lời người kia nói, ai cũng rút kiếm chuẩn bị nhào tới chém chết kẻ không biết trời cao đất rộng kia, theo họ nghĩ Lý Thừa Ngân cho bọn người kia tự sát đã là một sự nhân từ rồi, giờ lại còn xúc phạm đến uy nghiêm của Lý Thừa Ngân.

“Hừ!” Lý Thừa Ngân lạnh giọng nói, không chờ đợi hay nói thêm gì, Lý Thừa Ngân rút thanh kiếm pháp bảo ở bên hông rồi chém tới, ánh kiếm lóe lên hiển hóa thành một bông hoa màu đỏ, mỹ lệ nhưng lại nguy hiểm tận cùng.

Keng! Keng! Keng!

Một bông hoa phát ra âm thanh của kiếm sắc bén bao trùm tới mười người của Ảnh Bộ, cảnh giới của họ đều là Nhị Dương kỳ, không thể nào chống lại một Lý Thừa Ngân Trúc Cơ đỉnh phong, lại còn là thiên tài hai sao được.

“Chết chắc rồi, lại có thêm mười mấy bộ thi thể!”

“Quả là một ngày khó khăn dành cho Thiếu Chủ Hạc Vĩnh Tuân.” Đám người tán tu che mặt, lòng họ than thở.

“Thiếu Chủ Lý Thừa Ngân bớt giận, người làm không biết Thiếu Chủ là ai nên đón tiếp chậm, không cần phải trách tội họ làm gì.” Đột nhiên, một giọng nói già dặn vang lên, mọi người nhìn thấy một ông lão đứng chặn đứng đóa hoa là Đà La Kiếm Thuật của Lý Thừa Ngân, ông ta vừa cười nói một cách lịch sự vừa khoát tay, hóa giải ánh kiếm dễ dàng.

“Đó là Thương Lăng, ông ấy ra mặt giúp cho mười mấy người kia rồi.” Một tán tu ngạc nhiên lên tiếng.

“Xem ra Hạc Vĩnh Tuân không thể để tình trạng người làm cho cậu ấy chết hoài được, cần phải tỏ thái độ cho mọi người biết.” Một tu sĩ lão đời trầm ngâm nói.

“Thương Lăng!” Lý Thừa Ngâm trầm giọng nói ra.

Trước mấy trăm người, Thương Lăng khinh thị Lý Thừa Ngân bằng một cái khoát tay đơn giản như đang nói rằng hành động ngầm của Lý Thừa Ngân chẳng khác gì ruồi bọ, phất tay là có thể giải quyết.

Mặt ngoài Lý Thừa Ngân không thể hiện gì nhiều, nhưng nội tâm thì đang tức giận vì Thương Lăng đã sỉ nhục hắn.

“Hừ! Bổn Thiếu Chủ tha mạng cho các ngươi.” Lý Thừa Ngâm lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao, tạo cho người khác cảm giác như hắn thật sự không tính toán với mười mấy người kia vậy.

“Thừa Ngân Thiếu Chủ đến đây từ xa nhưng chúng tôi đành phải xin lỗi vì không thể tiếp đón tiếp chủ bởi vì chúng tôi đã bán hết vé vào cửa.” Thương Lăng thản nhiên nhìn Lý Thừa Ngân.

“Bán hết vé?” Một Chân Nhân lạnh lùng nói.

“Các ngươi mở cửa ra làm ăn nhưng lại không đón tiếp Thiếu Chủ của Đà La Môn sao? Xem ra các ngươi rất khinh người!” Một Chân Nhân cay nghiệt nói, làm cho mối quan hệ giữa hai bên càng xấu hơn, người bị hại là Thiếu Chủ của Đà La Môn.

“Mọi người bình tĩnh đi.” Lý Thừa Ngân cười nhẹ một tiếng.

“Nếu buổi đấu giá nhỏ không còn vé thì chúng ta tìm đến một vé.”

“Không, bổn Thiếu Chủ có hơn bốn trăm thuộc hạ cũng hứng thú với buổi đấu giá hội này, cho nên làm phiền mọi người giết sạch bốn trăm kẻ giữ vé để lấy vé.” 

Giọng nói bình thản của Lý Thừa Ngân vừa vang ra, lập tức tạo nên một cơn sóng chấn động lớn, tán tu nhìn lại cái vé trên tay, lòng đầy sợ hãi, một số người thì rút lui, không dám ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

“Lý Thừa Ngân Thiếu Chủ này điên cuồng thật, nếu như hắn làm được thì sau này Hạc Vĩnh Tuân đừng hòng tổ chức thêm buổi đấu giá nào!”

“Vì một cái vé giết sạch bốn trăm người, má ơi, con muốn về nhà!”

“Nói đi nói lại, cái thằng Lý Thừa Ngân luôn luôn tính toán Hạc VĨnh Tuân một cách hết sức là đương nhiên!

“Mẹ kiếp, đúng là người có quyền lực, không sợ cái gì, muốn có được vé thì giết người giữ vẻ, sẵn tiện đem theo mấy trăm thuộc hạ chiếm trọn đấu giá hội!”

Thương Lăng cau mày nhìn Lý Thừa Ngân vẫn chưa bao giờ bước ra khỏi chiếc xe kéo, mắt thấy tám Chân Nhân định xuất thủ truy tìm người giữ vé vào cửa, Thương Lăng mỉm cười lên tiếng.

“Thừa Ngân Thiếu Chủ không cần tốn công, tốn sức như thế, chúng tôi hết vé vào cửa bình thường như lại còn vé đặc biệt dành cho khách quý, chúng tôi sẽ tặng nó cho Thiếu Chủ!”

“À? Thì ra là vậy, làm bổn Thiếu Chủ phải lo toan nhiều rồi.” Lý Thừa Ngân nói như hiểu ra.

“Thương Lăng Chân Nhân nhanh trí thật!” Một tán tu cảm khái, ánh mắt ngưỡng vọng nhìn Thương Lăng.

“May là Thương Lăng Chân Quân giải nguy, nếu không tôi sẽ quăng chiếc vé vào cửa xuống đất liền!” Một tu sĩ vuốt ngực nói, hắn ta vẫn còn cảm nhận được trái tim đập nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.

“Cuộc vui ngày càng vui hơn, ngoài cửa đã tạo nên nhiều sóng gió, nếu ở bên trong buổi đấu giá thì sao?” Một tu sĩ chờ mong nói, sợ thế giới không loạn.

“Đây là vé vào cửa của Thừa Ngân Thiếu Chủ, nó cho phép Thiếu Chủ muốn dẫn tùy tùng nào vào trong cũng được nhưng lại giới hạn ở con số mười trở xuống, Thừa Ngân Thiếu Chủ có thể tiến vào buổi đấu giá sau mười lăm phút nữa.” Thương Lăng đưa cho Lý Thừa Ngân một cái vé vào cửa, nó làm từ phương thức đặc trưng chung của Phi Hạc Thương Hội và nó có hình một con hạc trắng giống như thật.

“Haha, Hạc Vĩnh Tuân tiếp đãi ta rất chu đáo, hôm nay ta rất hài lòng vì vậy ta dự tính sẽ mua thật nhiều vật phẩm từ buổi đấu giá, hi vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng.” Lý Thừa Ngân cười lớn, sau đó hắn cùng tám Chân Nhân bay khỏi cửa căn nhà đấu giá.

Thương Lăng nhìn theo bọn họ, sau đó ông ấy thở dài, cuối cùng thì cũng giữ được buổi đấu giá, không để nó thất bại, đây là lần đầu tiên Hạc Vĩnh Tuân làm chủ đấu giá, nếu như bị thất bại thì danh tiếng của Hạc Vĩnh Tuân sẽ rớt xuống đến đáy cốc mất.

“Người đến không thiện, là phúc thì không phải họa!” Thương Lăng nhẹ nhàng nói một câu rồi quay người đi vào trong chuẩn bị.



“Chú Thương Lăng, chú đã vất vả nhiều rồi.” Hạc Vĩnh Tuân thành tâm nói.

“Không có gì, thủ đoạn của Lý Thừa Ngân còn non nhưng lại hiểm ác, chỉ cần tập trung, bình tĩnh là có thể giải quyết được thôi.” Thương Lăng mỉm cười nói.

Tuy nhiên, Thương Lăng cực kỳ cẩn trọng chú ý đến hơn mười người kia vì ông biết bọn họ đến từ đâu, người làm việc dưới quyền của Diêu Hạo, tu sĩ Chân Quân, là thành viên của Quang Minh Giáo Đình thần bí!

Nếu Lý Thừa Ngân giết chết hơn mười người kia thì chắc chắn rằng xảy ra chuyện lớn! Và cho dù Lý Thừa Ngân có là thiên tài hai sao đi chăng thì, hắn vẫn phải bị trừng phạt bởi Diêu Hạo, thậm chí là Giáo Hoàng, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì mất luôn cả mạng sống.

Khi đó, một cuộc chiến nổ ra giữa Quang Minh Giáo Đình và Đà La Môn là không thể tránh khỏi, kết quả sau cùng khiến Thương Lăng an tâm, Lý Thừa Ngân không tiếp tục nhắm vào người của Giáo Đình nữa.

“Thiếu Chủ, hôm nay chúng ta bán ra tổng cộng năm mươi vật phẩm, đa số đều là vật phẩm bình thường dành cho tán tu, một ít vật phẩm cấp cao áp chót, đặc biệt là vật do Giáo Hoàng đại nhân đưa tới, ngài ấy đúng là phúc tinh của chúng ta.” Thương Lăng vui vẻ nói.

“Gần như toàn bộ tinh phẩm đều bắt nguồn từ Quang Minh Giáo Đình ấy chứ.” Hạc Vĩnh Tuân cười khổ nói.

Đúng vậy, Hạc Vĩnh Tuân mua tinh phẩm từ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh như các lá phù, đan dược, pháp bảo, hung thú còn nhỏ, trứng của hung thú, … tất cả đều đạt phẩm chất tuyệt phẩm nhưng cấp độ lại dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu thường ngày thì vật đó không quý giá lắm, nhưng ở một nơi tụ tập của thiên tài Trúc Cơ kỳ thì lại khác.

Có thêm một món vật phẩm kiểu đó thì tỷ lệ đột phá, giành lấy cơ duyên của họ trong Trúc Cơ Cốc lại tăng lên nhiều.

Cho nên, hiểu được vấn đề đó, Hạc Vĩnh Tuân cố ý tổ chức đấu giá hội tại đây.

“Mọi thứ đã hoàn tất, chúng ta có thể bắt đầu.” Thương Lăng kiểm tra một hồi, sau đó ông nhắc nhở.

“Bắt đầu thôi.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.

… 

“Anh Thanh Vũ, đến giờ tổ chức đấu giá rồi, chúng ta đi đến căn phòng đấu giá nhé!” Diêu Hạo nhìn đồng hồ, sau đó cậu ta lên tiếng nói trong lúc mọi người đang thưởng thức một ít món tráng miệng như các loại kem, bánh bông lan, chúng đều được làm từ nguyên liệu đặc biệt và quý hiếm.

Nói tục một chút, mỗi một nguyên liệu kia dù ít đến mấy cũng hơn cả trăm triệu tấn vàng, bởi vì người phàm có đem trăm triệu tấn vàng đặt trước mặt tu sĩ để đổi lấy một cái bánh kia cũng không được đâu, tu sĩ nào lại tham vàng? 

Đem về xây nhà sao? Hay xây chuồng cho hung thú? 

Đưa linh thạch thì còn nói chuyện được!

À, ngoại trừ cái thằng Ngạc Thiên Quang vì thằng đó sẽ rất thích thú với vàng, chắc chắn luôn!

“Hắt xì! Ai nói xấu tôi vậy? Tôi là một người chính trực luôn làm việc tận tụy, thế mà cũng bị nói xấu ư? Quả nhiên, thế giới của con người rất tàn khốc!” Một người bán cá giữa khu chợ sầm uất nào đó lẩm bẩm với vẻ mặt khó chịu.

Trở lại với vấn đề chính, ăn cũng ăn xong, uống cũng uống rồi, mọi người đều no say, tràn đầy năng lượng, lần đầu tiên bọn họ tham gia buổi đấu giá của Tu Chân Giới nên rất chờ mong nó.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ khẽ trả lời.

Mọi người lục tục đứng lên, đi theo Diêu Hạo vào một cái hành lang dài để đến căn phòng tổ chức đấu giá hoành tráng, sức chứa hơn năm trăm người.

“Anh Thanh Vũ, anh có biết chị Nguyễn Thanh thích gì hay không vậy?” Ngọc Trang đến gần Thanh Vũ rồi hỏi nhỏ.

Cô không cần vật phẩm gì từ buổi đấu giá, thế nên cô bắt đầu suy nghĩ về người cần chúng, nếu gặp phải vật phẩm tốt thì Ngọc Trang không ngần ngại chi trả một số tiền để mua đâu. 

Giữ chức vị Hồng Y Giáo Chủ rất lâu, số tài khoản của Ngọc Trang cứ tăng đều đều theo sự phát triển của Giáo Đình, tính ra, Ngọc Trang còn giàu hơn số tài khoản cá nhân của Thanh Vũ, cô chưa đột phá cảnh giới nên không tiêu xài điểm cống hiến nhiều, nó cứ dư ra rồi chất thành một đống lớn.

“Chị Nguyễn Thanh thích nhất là linh dược, nhưng nếu tặng cho chị ấy một con mèo thì cũng làm chị ấy vui đó.” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời.

“Thật sao? Em sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó.” Ngọc Trang gật đầu nói, kế tiếp cô bắt đầu suy nghĩ về món đồ cô sẽ mua.

“Diêu Hạo, em sẽ mua quà tặng cho Diêu Nguyệt chứ?” Thanh Vũ cười nhìn Diêu Hạo.

Diêu Hạo nghe vậy, cậu ta gãi đầu nói: “Em không biết nữa, dù sao vật phẩm đưa ra bán đấu giá đều không phù hợp Diêu Nguyệt, em ấy thích với những vật dễ thương hơn là vật dành cho đánh nhau.”

“Em nói cũng phải.” Thanh Vũ gật đầu nói.

“Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, ta nghĩ ba người đều không hứng thú với vũ khí nữa phải không?” Thanh Vũ lại nhìn ba người kia.

“Giáo Hoàng nói đúng, chúng tôi nhận được vũ khí tốt từ Vũ Hy Đường Chủ nên không cần thêm vũ khí làm gì.” Không Yên khẽ nói.

“Nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ mua một ít thứ gì đó để góp thêm náo nhiệt.”

“Giáo Hoàng không đúng với tôi rồi, tôi cần phải mua cho bọn họ pháp bảo, vũ khí, nhất là loại vũ khí dài thật dài để bọn nhỏ nhìn mạnh mẽ, vì vậy, Giáo Hoàng, tôi có thể mua hết số vũ khí được không?” Hắc Tinh hớn hở hỏi, vẻ mặt thành thật không có đùa giỡn.

Thanh Vũ liếc Hắc Tinh một cái, giọng nói thản nhiên: “Có tiền cứ việc mua, không cần hỏi ta làm gì.”

Hắc Tinh ngậm miệng nhìn Thanh Vũ, cậu ta định moi ít tiền từ Giáo Hoàng bằng cách hỏi và kể lể về vấn đều thiếu thốn trang bị của Hắc Viên tộc, nhưng Giáo Hoàng không dễ lừa gạt chút nào.

“Haha!” Hắc Tinh cười khan.

“Tôi sẽ suy nghĩ lại vậy.” Sau đó cậu ta lại ủ rũ.

Trong lúc nói chuyện vui vẻ, mọi người đi tới căn phòng đấu giá, căn phòng chia làm hai phần, phần sáng trưng bởi Quang Linh Thạch, một loại đá phát sáng nhờ hấp thu linh lực của tu sĩ hay linh thạch, phần hơi mờ là dành cho các khách tham gia đấu giá, có nhiều hàng ngồi xếp từ dưới lên cao dần, người ngồi hàng đầu có thể nhìn thấy cảnh vật ở trên bục đấu giá một cách rõ ràng nhất, đó cũng là ghế ngồi dành cho Lý Thừa Ngân.

“Chúng tôi ở đây này!” Thanh Vũ bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc là Lý Duy Mạnh.

“Chúng ta đi đó ngồi đi.” Thanh Vũ nhìn tới Lý Duy Mạnh, ông ta đang đứng trên bậc gần cao nhất, cũng gần dãy ngồi cuối cùng, thường thì địa vị của khách sẽ được xếp từ dãy ngồi dưới đến dãy ngồi phía sau, nên vị trí đó đại diện cho địa vị thấp như tán tu, không nổi bật.

Thanh Vũ không quan tâm lắm, hắn nói nhỏ một tiếng rồi bước lên cầu thang, mọi người bình tĩnh bước theo sau.

Sau khi Lý Duy Mạnh biết Thanh Vũ tham gia buổi đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân, ông ta liền chạy đôn chạy đáo tìm kiếm hai thiên tài một sao của Khai Sơn Tông, dẫn hai người họ về đây tham dự cùng để mở mang tầm mắt, hai thiên tài vừa đến liền chạy vào đi giao lưu với các thiên tài khác trong Hàn Linh Thành.

Lúc này, Lý Duy Mạnh đứng gần hai thiên tài của Khai Sơn Tông và một người thiếu niên trông rất phi phàm.

“Đây là bạn của Duy Mạnh Thành Chủ à? Bọn họ cũng khá đấy, có thể bước vào buổi đấu giá này, tính ra lá gan của bọn họ không nhỏ như con thỏ!” Người thiếu niên cười nhẹ nói trong khi nhìn đoàn người Thanh Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play