Thấy vẻ mặt như không biết bản thân vừa mới làm sai chuyện gì của Hắc Tinh, mọi người không khỏi ngây ngốc trong chốc lát.
“Cuồng Phong Thú chết rồi?!” Một người lẩm bẩm, khuôn mặt bần thần, ngơ ngác nhìn cái xác chết to lớn của Cuồng Phong Thú, cái đầu uy vũ thụt lún vào phần cổ, máu tươi chảy ồ ạt ra bên ngoài rồi bốc mùi tanh tưởi, mùi kia làm mọi người đứng trên tường thành cảm thấy gay mũi.
“Thật sự nó đã chết? Cuồng Phong Thú đánh bại cả Thành Chủ đại nhân vừa chết vì một đấm của người kia?” Một người hoảng hốt nói, phảng phất như đang ở trên mây.
“Tôi có đang nằm mơ không?” Vẫn như thường lệ, một người hỏi người đứng cạnh bên.
Bốp!
Ngay lập tức, một bàn tay quất tới đánh cho người hỏi sưng mặt.
“Tôi không nằm mơ!” Người bị đánh không những không tức giận hay đánh trả mà còn nhảy nhót, hoan hô, tiếng nói kia vang vọng toàn bộ thành trì khiến các tu sĩ khác cũng thét dài vì vui sướng.
“Cuồng Phong Thú chết rồi, chúng ta được cứu rồi!!”
“Nó chết rồi, con quái vật giết anh trai của tôi chết rồi!!!” Một người vừa khóc vừa đập hai tay lên tường thành, vẻ mặt vừa vui mừng vừa đau khổ.
“Chết thật rồi!” Khánh Nga thẫn thờ nhìn ba người đứng giữa không trung, mới đây thôi cô còn tưởng bọn họ có vấn đề về tinh thần.
“Tu vi của người kia là Trúc Cơ đỉnh phong? Tại sao có thể như vậy?” Lý Duy Mạnh đứng thẳng người, giọng nói khó tin, ông ấy tập trung toàn bộ tinh thần, thậm chí là sử dụng cả các giác quan lẫn kinh nghiệm hòng nhìn thấu thực lực của Hắc Tinh.
“Không sai đâu, cảnh giới của anh ta là Trúc Cơ đỉnh phong!” Khánh Nga ngưng trọng trả lời Lý Duy Mạnh, âm thanh kính nể.
Hắc Tinh vừa cứu mạng của rất nhiều phàm nhân, tu sĩ, vì vậy Khánh Nga dành cho Hắc Tinh một sự kính trọng cao.
“Đây là thiên tài!” Lý Duy Mạnh trầm giọng nói.
“Không biết cậu ấy đến từ đâu?” Lý Duy Mạnh lẩm bẩm, sau đó ông cảm thấy sai sai, thân thể đau đớn âm ĩ khiến ông lấy vài viên đan dược ra rồi bỏ vào miệng.
“Gừ!” Bầy thú triều hốt hoảng nhìn kẻ dẫn đầu bọn chúng nằm lạnh lẽo ở trên mặt đất, cách bọn chúng chưa đến mười mét, mắt con nào con nấy đều hiện vẻ kinh hãi nhìn Hắc Tinh, bọn chúng gầm thét như thể đang đe dọa Hắc Tinh hoặc cũng có thể là kêu vì sợ hãi.
“Chúng ta làm gì nữa đây?” Lâm Phong vừa che trán vừa hỏi Không Yên.
Không Yên nghe vậy, ông cười khổ trả lời: “Giết đến khi nào bọn chúng bỏ chạy thì thôi.”
“Được!” Lâm Phong gật đầu, cậu không thể rời khỏi chiến trường ngay khi chưa đánh ra một pháp thuật nào, hay chạm trán bất kỳ một kẻ địch nào, việc đó không giống như viễn cảnh mà cậu tưởng tượng, ít nhất thì Lâm Phong cũng có một màn trình diễn trước đám đông khi đánh loạn xạ giữa bầy thú triều.
“Hai người có biết tôi vừa làm sai gì không?” Hắc Tinh gãi đầu hỏi Lâm Phong và Không Yên, vì người bên dưới chưa trả lời Hắc Tinh nên Hắc Tinh vẫn tưởng rằng cậu mới làm chuyện gì đó sai trái, hay xấu hổ.
“Tránh sang một bên.” Lâm Phong trực tiếp đá bay Hắc Tinh rồi nhảy xổ vào bầy thú triều, các ngọn gió nhẹ nhàng vờn quanh Lâm Phong như được kêu gọi, chúng chuyển hóa thành các lưỡi dao gió sắc lẻm chém bao quát xuống bầy thú triều.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Cả chục con hung thú ở hàng đầu lãnh trọn đòn tấn công hủy diệt từ Lâm Phong, một con Tam Nhãn Xà chết không kịp ngáp, cơ thể nó bị cắt ra thành bốn năm khối, trong đó có cả một con trông như báo đốm nhưng trên đầu có mấy cái xúc tu nhọn như giáo mác, nó cũng bị chặt thành mấy khúc.
“Gừ!” Bọn thú triều hoảng loạn, chúng vội vàng bỏ chạy sau khi bị tấn công vì không có hung thú lãnh đạo, chúng bị bắt thần phục trước sức mạnh của Cuồng Phong Thú chứ không phải cam tâm tình nguyện đánh sâu vào Khai Sơn Tông.
Giờ đây không còn gì trói buộc nên bọn chúng cảm thấy hoang mang và chạy thẳng một mạch vào rừng Tử Mộ Sâm Lâm, trở về với quê nhà thân thương.
“Đừng chạy!” Lâm Phong hét dài một tiếng, cậu nhảy thẳng vào bầy thú triều, sử dụng kỹ năng tăng chiến lực của Thánh Kỵ Sĩ rồi đấm đá loạn xạ, mấy chục con hung thú bay vụt lên trời rồi ngã nhào trên đất, trông cực kỳ thảm thiết.
“Giết!” So với cách chiến đấu hoang dại vì thường hay tiếp xúc, đánh nhau với Tiểu Hắc, cũng bị ảnh hưởng một phần vì sống quá lâu ở Huyễn Linh Chiến Trường của Lâm Phong, Không Yên tao nhã, lịch lãm hơn nhiều, ông mặc một bộ giáp tráng lệ đẹp đẽ sang trọng, tay cầm một thanh kiếm màu lam tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, mỗi một kiếm đều lấy mạng của hung thú một cách nhanh gọn, khiến bọn chúng không kịp phản ứng, thân thể biến thành tượng băng lạnh ngắt, mất sạch sinh cơ.
“Thiên Băng kiếm pháp và Kiếm Vũ kiếm pháp!” Lâm Phong liếc nhìn Không Yên rồi nói nhỏ, Thiên Băng kiếm pháp là công pháp cao nhất của Không Vũ quốc, Không Yên học tập từ nhỏ và thành công tạo ra một thần thông của riêng ông từ kiếm pháp của quê nhà.
“Tại sao không ai trả lời mình hết vậy?” Hắc Tinh đang gãi đầu và suy tư, cậu nghe mấy tiếng động náo nhiệt ở bên dưới thì hai mắt sáng lên, cậu bỏ qua mấy vấn đề khó hiểu và vội vã nhập cuộc, cách chiến đấu của Hắc Tinh mới thật sự là hoang dại theo một cách đúng nghĩa, hoàn toàn sử dụng sức mạnh thân thể để nghiền nát hung thú.
Mỗi một quyền đều giết chết một hung thú, thậm chí có quyền còn đánh cho mấy con khỉ răng dài chết thảm.
“Các ngươi yếu vậy cũng học đòi làm Viên tộc?” Một tiếng nói khinh thường như có như không phát ra từ miệng của Hắc Tinh sau khi cậu làm gỏi ba bốn chục con khỉ răng dài, trong đó cũng có nhiều loài khỉ khác, bọn chúng nhìn Hắc Tinh với vẻ mặt sợ hãi đến tái mặt.
“Ba người đó có còn là con người hay không?” Khánh Nga cười gượng nhìn ba người đại chiến thú triều, bọn hung thú chỉ cấm đầu chạy rồi lâu lâu lại chống trả trong vô lực, chúng bị đánh chết để lại một hàng dài của xác chết.
“Giết tốt lắm!!” Một người thiếu niên cầm thương hét lớn, khí thế suy sụp vì bị trọng thương, linh khí cạn kiệt, tuy vậy tinh thần của cậu ta vẫn ở mức cao trào.
“Hay lắm, giết sạch chúng đi!!” Những tu sĩ đứng trên tường hay thì vỗ tay hò hét, không để ý cả thân phận tu sĩ thanh cao luôn rồi, nhìn thấy hung thú từng giết chết người thân, bạn bè của họ bị đánh chết là một việc khiến lòng họ thoải mái.
“Thú triều ở cánh nam đã bị đánh bại!” Lý Duy Mạnh thở ra một hơi rất dài, tảng đá treo cao trong lòng đã bị người khác gỡ bỏ, nhiệm vụ của ông là ngăn cản thú triều, giúp cho chiến trường chính giữ vững phòng tuyến, nếu bị vây quanh ở hai cánh thì tu sĩ ở chiến trường chính chắc chắn thua bọn Tử Mộ Thú.
Sau cùng, Tử Mộ Thú mới là chủng tộc chỉ huy thú triều, Cuồng Phong Thú chỉ là một kẻ ngoại lai, yếu ớt khi so sánh với Tử Mộ Thú.
Bầy thú triều bỏ chạy quên cả trời đất, Lý Duy Mạnh không còn hứng thú nhìn bọn chúng bị đánh chết nữa, ông cau mày nhìn sang Lam Sương Thiên Điểu, vì còn mấy người vẫn đứng ở trên lưng của con chim lớn một cách nhẹ nhàng.
“Ta không cảm nhận được thực lực, tu vi của bọn họ!” Lý Duy Mạnh ngưng trọng lẩm bẩm.
“Ngay cả ông cũng không cảm nhận được?” Khánh Nga giật mình hỏi, cô cũng thử đánh giá thực lực của mấy người kia nhưng thất bại, cô tưởng rằng do bản thân cô yếu nên không được, nào ngờ ngay cả Lý Duy Mạnh, tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cũng không được.
Quả là một chuyện kỳ lạ!
“Bọn họ sử dụng pháp bảo che dấu tu vi hay sao?” Khánh Nga suy đoán.
“Không biết.” Lý Duy Mạnh nhẹ nhàng lắc đầu trả lời.
…
“Thật là sảng khoái!” Không Yên vui vẻ nói, ông nhìn theo thú triều đã rút sâu vào trong rừng và ông không có ý định đuổi theo, truy cùng diệt tận làm gì, ông đã đạt thành mục tiêu, khắc sâu ấn tượng mạnh mẽ của tu sĩ con người vào trong lòng bọn hung thú kia, để sau này chúng ít làm việc tấn công con người.
“Tôi không thỏa mãn lắm.” Lâm Phong nói trong khi xoay cổ nghe rốp rốp, bấy nhiêu thôi chưa đủ cho Lâm Phong làm nóng người, phải biết ở trong Huyễn Linh Chiến Trường, một bước một trận chiến, mười bước phân sinh tử!
“Rốt cuộc thì tôi đã làm sai chuyện gì!!” Hắc Tinh đánh xong, cậu ta chợt nhớ ra một việc quan trọng, Hắc Tinh quay đầu nhìn hai người để hỏi.
“…” Không Yên, Lâm Phong im lặng nhìn Hắc Tinh, cái thằng này chưa trải qua sự đời ở thế giới con người nên không biết bản thân vừa làm ra một việc chấn động đến nhường nào.
Đập phát chết Cuồng Phong Thú, hung thú cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, tốc độ ngang Kết Đan trung kỳ, và tu vi của Hắc Tinh biểu hiện ở ngoài cho người ta thấy chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong, điều đó là một tiền đề cho các tu sĩ suy ngẫm về chiều sâu của nó.
Chỉ một từ dành cho Hắc Tinh ở vào thời điểm này!
Thiên tài hai sao trở lên!
Hoặc cũng có thể là Hắc Tinh dùng thủ đoạn che dấu tu vi chân chính nhằm tạo ra một tin tức rung động giả dối.
Không ai biết sự thật và cũng không người nào biết vì bọn họ không dám lên tiếng hỏi Hắc Tinh.
Mặc dù với cương vị một Thành Chủ dũng mãnh nhưng Lý Duy Mạnh vẫn không hỏi được vì vấn đề đó là một bí mật của riêng Hắc Tinh.
“Xin chào mọi người, thú triều đã rút lui, mọi người có thể an tâm được rồi.” Không Yên hòa nhã nói trong khi nhìn xuống mấy ngàn tu sĩ đang ngẩng cao đầu nhìn ông, khuôn mặt của bọn họ toát lên sự kính trọng và sùng bái.
Tu sĩ cường giả luôn luôn nhận được một đặc quyền ẩn, đó là sự sùng bái sức mạnh của tu sĩ nhỏ yếu hơn, được mọi người lấy làm gương học tập, nhất là khi ở đây toàn tu sĩ trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng cao, tương lai bất khả hạn lượng, bọn họ là lớp người thích tôn sùng và học tập cường giả.
“Cảm ơn ba vị đã giúp đỡ Hắc Ấn Thành, tôi thay mặt hơn sáu mươi ngàn người sinh sống ở đây cảm ơn ba vị.” Lý Duy Mạnh bước lên đại diện cho mọi người, ông ấy nói trong khi cúi đầu, âm thanh thành thật.
Lý Duy Mạnh cống hiến cho Hắc Ấn Thành gần như toàn bộ cuộc đời của ông, đây là một gia đình của ông, vì vậy Lý Duy Mạnh rất biết ơn người cứu rỗi Hắc Ấn Thành, đánh đuổi thú triều.
“Thấy người gặp nạn ra tay giúp đỡ là một chuyện bình thường, Duy Manh Thành Chủ không cần phải coi trọng đến vậy.” Không Yên mỉm cười nói, ông nghe được thân phận của Lý Duy Manh từ những tu sĩ khác, bọn họ cứ bàn tán xôn xao, nói nhiều đến không ngậm miệng được thì làm sao Không Yên không biết chứ.
“Không, ba người là ân nhân của toàn bộ Hắc Ấn Thành.” Lý Duy Mạnh cứng rắn nói, vẻ mặt kiên quyết về suy nghĩ đó.
“Xin hỏi danh tính của ba vị là gì?” Lý Duy Mạnh nói tiếp, thật nực cười nếu như toàn bộ người của Hắc Ấn Thành còn không biết tên của ân nhân cứu mạng họ, người ngoài nhìn vào sẽ khinh bỉ hay cười nhạo bọn họ mất.
“Tôi tên là Không Yên, một tu sĩ của Quang Minh Giáo Đình.” Không Yên nhẹ nhàng giới thiệu.
“Tôi là Lâm Phong, một thành viên không nổi bật gì lắm của Quang Minh Giáo Đình.” Lâm Phong khẽ nói.
“Còn tôi tên..., à mà khoan!” Hắc Tinh thấy đến lượt mình giới thiệu, cậu ta hơi lắp bắp một chút, chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hắc Tinh nghiêm giọng nói tiếp.
“Tôi vừa làm chuyện gì khác thường sao?”
Lý Duy Mạnh, Khánh Nga hay mấy ngàn tu sĩ tập trung cao độ vì bọn họ cho rằng Hắc Tinh là người mạnh nhất trong ba người, khi nghe Hắc Tinh ấp úng hỏi thế thì hình tượng cao cả của Hắc Tinh lập tức vỡ nát.
“Ý của cậu là gì?” Lý Duy Mạnh cất tiếng hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
“Là chuyện xấu hổ đó!” Hắc Tinh gãi đầu nói.
“Chuyện xấu hổ?” Lý Duy Mạnh cau mày.
“Người đó tên là Hắc Tinh, một thành viên rất nổi bật của Quang Minh Giáo Đình.” Lâm Phong thấy tình cảnh có gì đó khác lạ, cậu ta lên tiếng giới thiệu giúp Hắc Tinh.
“Mọi người nghe rồi đó, đây là tên của ba vị ân nhân của Hắc Ấn Thành, mọi người hãy chào hỏi bọn họ.” Lý Duy Mạnh nhìn Lâm Phong rồi gật đầu, sau đó ông quay đầu nhìn những người ở sau lưng và cao giọng nói.
“Cảm ơn ba vị ân nhân.” Khánh Nga dẫn đầu nói lớn.
“Cảm ơn ba vị ân nhân!” Những tu sĩ khác cũng cùng nhau nói lớn.
Hắc Tinh nhìn xéo Lâm Phong, cậu canh cánh trong lòng vì câu hỏi từ sáng đến giờ chưa được giải đáp, rốt cuộc thì bản thân Hắc Tinh đã làm chuyện gì sai trái khiến mọi người trừng mắt, ngoác mồm?
“Mình không đủ lông sao?” Hắc Tinh nghiêm túc suy nghĩ, thường thì phô ra trạng thái chiến đấu ở dạng yêu tộc, Hắc Tinh có một hình tượng uy vũ, cao quý theo kiểu hoang dại, lạnh lùng và quyết đoán, còn bây giờ Hắc Tinh đang mang hình hài của nhân loại, không biểu lộ ra chút phong thái gì.
“Đúng, nó chính là lý do!” Hắc Tinh nghiêm túc gật đầu, trực tiếp bỏ qua những âm thanh kính trọng, cảm kích của tu sĩ Hắc Ấn Thành.
“Hình dạng của con người khiến mình bị xấu hổ!”
“Không được, phải đề nghị Giáo Hoàng cho phép mình chuyển trở về Hắc Viên tộc!”
“Ba vị ân nhân, tôi xin lỗi vì lời yêu cầu đường đột, quá đáng mà tôi sắp nói, nhưng xin ba người hãy giúp đỡ Khai Sơn Tông, ngoại trừ thú triều tấn công Hắc Ấn Thành thì còn có một đợt thú triều lớn gấp bốn năm lần ở đây, chúng đang đe dọa đến mạng sống của hơn một trăm ngàn người trong Khai Sơn Thành, xin ba vị hãy cứu giúp Khai Sơn Tông!” Lý Duy Mạnh khom người rồi nói, nhiều người nhìn ông với vẻ mặt chấn kinh. Bọn họ còn không biết rằng Khai Sơn Tông chưa đánh đuổi được thú triều lớn nhất.
Một tin tức hết sức chấn động!
“Khai Sơn Tông đang gặp nguy hiểm?” Khánh Nga trở nên nghiêm túc, sau đó cô nhìn ba người để xem bọn họ trả lời như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT