Ánh hào quang màu vàng chiếu rọi xuống từ trên cao, bình minh rực rỡ phủ đầy sắc vàng vẽ nên một chiếc áo choàng mỹ lệ phủ trên bầu trời Thập Linh Hỏa thành.

Tiếng người huyên náo và nhộn nhịp đang chào đón một ngày tươi đẹp mới.

Dù không khí mang theo hơi lạnh giá khiến một ít người run cầm cặp nhưng chưa đủ để dập tắt đi ý chí đang dâng cao của mọi người.

Tiếng loài chim thân thiện làm tổ ngay trong tòa thành trì, chúng đang đứng ở mấy cành cây hơi cao một chút rồi hó líu lo, nghe như một bài ca tươi đẹp nào đó.

Bầy chim nhỏ là một người bạn thân thiết đối với con người nơi đây, bọn họ thường hay cho chúng thức ăn như các loại hạt hay lúa gạo và một ít côn trùng, giờ thì chúng trông tựa như một linh vật của Thập Linh Hỏa thành và mang lại điềm lành.

“Em khỏi bệnh rồi sao Celena?” Thanh Vũ mỉm cười vui vẻ nhìn đứa bé gái nhỏ cao ngang hông hắn, đó là Celena – cô bé sở hữu dị năng tiên tri quyền năng.

Trước đó, lúc Thanh Vũ vừa gặp Celene, hắn trở thành một vật dẫn cho điềm báo, kích thích trong vô thức rồi làm cho Celene tự động kích hoạt sự tiên tri, điềm báo kia lấy đi phần lớn sức khỏe của Celene và em ấy phải tịnh dưỡng trong một vài tháng gần đây.

Dù Thanh Vũ không thường gặp hay nói chuyện với Celena nhưng hắn luôn gửi quà vào mỗi tuần cho cô bé.

Hôm nay, Rinka báo tin cho Thanh Vũ rằng Celene lấy lại năng lực tiên tri, cô bé đã khỏe khoắn hoàn toàn nên Thanh Vũ tìm đến Celena chúc mừng cho cô bé, giống như người ta thường hay chúc cho một bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh vậy.

“Anh Thanh Vũ!” Celena mở to mắt ra nhìn Thanh Vũ còn miệng thì thốt ra một cách vui sướng, cô bé luôn thích thú món quà là bánh kẹo ngon lành, coi chúng là báu vật của riêng cô bé và luôn trông đợi quà của Thanh Vũ vào đầu tuần.

Trẻ con mà, được ăn những món ngọt thì đã cảm thấy hạnh phúc, sự hồn nhiên kia khiến người khác muốn bảo vệ, giữa cái thế giới đầy rẫy sự dối trá này, trẻ nhỏ luôn là đại diện cho thuần khiết và trong trắng.

“Cảm ơn anh vì đã tặng quà cho em nhé, em rất thích các bánh kẹo luôn đó, nhất là kẹo sô cô la nè.” Celena hí hửng nói, còn đôi tay thì luôn tạo thành các động tác diễn tả cho Thanh Vũ.

“Em thích là tốt rồi, anh xin lỗi vì không thể đến thăm em được.” Thanh Vũ ôn hòa nói.

“Không sao đâu, em biết anh luôn bận rộn mà, giống như hôm nay vậy, dù cho em có sử dụng năng lực tiên tri cũng không thể đoán rằng anh có thời gian rảnh rỗi hay không.” Celena lắc đầu nói bằng một vẻ mặt hiểu chuyện.

“Sau này đừng tiên tri lung tung nữa, việc đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em đấy.” Thanh Vũ ân cần xoa đầu Celena và nói ra.

“Không đâu, giờ thì em đã điều khiển được năng lực tiên tri rồi, việc tiên đoán ra một thứ khổng lồ vượt quá khả năng là nguyên nhân thúc đẩy sự tiến bộ của em đấy.” Celena tự tin nói ra.

“Vậy thì tốt.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.

“Chị Rinka đâu rồi?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi, Rinka phải chăm sóc Celena vào lúc này chứ.

“Em không biết nữa.” Celena lắc đầu nói.

Amity – người chăm sóc Celena và Rinka, còn là một hàng xóm với Rinka vào thời gian trước khi bọn quái vật điên dại xuất hiện, cô ấy cất giọng trả lời Thanh Vũ:

“Rinka ra ngoài từ rất sớm, thường thì cách một hai ngày em ấy mới trở về nhà.”

“Vậy à? Công việc của Quân Đoàn Trưởng luôn vất vả như vậy.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra, chính hắn là người ra lệnh cho Rinka giữ vững phía bắc gần căn cứ quân sự do Davine chỉ huy, nhưng thời gian trôi qua, các thành viên hoàn thành cuộc huấn luyện rồi trở lại, bọn họ dư khả năng thay thể cho Rinka trông nom căn cứ quân sự đó.

Và theo tình hình hiện tại thì Rinka đã từ chối, tự mình đóng quân tại nơi đấy nên Rinka không còn thời gian ở bên cạnh Celena nữa.

“Khi chị Rinka ở phía nam thì bầu trời luôn thoáng mát.” Celena cười nhẹ nói, ánh mắt thì đang nhìn xuyên thẳng vào hư vô ở bầu trời phía nam Thập Linh Hỏa thành, cũng là phương hướng của căn cứ quân sự.

“Em đã sử dụng năng lực tiên tri?’ Thanh Vũ liền suy đoán.

“Đúng vậy.” Celena cười le lưỡi.

“Em nhìn thấy bầu trời ở gần Thập Linh Hỏa thành rất trong lành nhưng em không thể nhìn quá xa, và những cơn gió thì luôn im lặng mỗi khi em tập trung, hình như có một thứ gì đó rất đen tối đang ở tận cùng phía nam, bầu trơi kia toàn một màu đen u ám.” Celena ngưng trọng nói.

“Tốt rồi, đừng cố gắng quá sức, nếu thứ đen tối đó dám đến gần đây thì chị Rinka của em sẽ đánh cho chúng bỏ chạy.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Vâng ạ, chị Rinka là nhất, còn anh Thanh Vũ là nhì.” Celena mỉm cười một cách hạnh phúc.

“Thôi nhé, anh còn có việc phải làm, đây là phần quá chúc mừng em hết bệnh.” Thanh Vũ cười nhẹ nói trong khi lấy một cái giỏ quà làm bằng tre đưa cho Celena.

“Cảm ơn anh Thanh Vũ.” Celena nhanh nhẹn cầm lấy phần quà rồi cười híp mắt, nhưng một lúc sau, cô bé nhìn sang Thanh Vũ, nói nhỏ.

“Sau này, em không còn bị bệnh nữa, anh có tặng quà cho em không?”

“Celena.” Amity đứng ở cạnh bên, cô ấy vội vàng gọi Celena, trẻ nhỏ hồn nhiên, có sao nói vậy còn Amity là người lớn, nên đứng ra can ngăn đứa trẻ mỗi khi đứa trẻ làm việc không đúng, nếu không thì dưỡng thành thói quen hư hỏng mất.

“Không sao.” Thanh Vũ đưa tay ra can ngăn Amity rồi nhìn Celena, nhỏ nhẹ nói:

“Anh sẽ tặng quà cho em với điều kiện là em phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn nhiều để mau lớn.”

“Hoan hô!” Celena nhảy nhót một cách vui sướng sau khi nhận được câu trả lời từ Thanh Vũ.

“Em hứa rằng sẽ ngoan ngoãn, không cãi lời người lớn nữa ạ.” Celena nói với khuôn mặt hiền lành.

“Thôi nhé, tạm biệt em, Celena.” Thanh Vũ đưa tay ra để chào từ biệt.



“Vâng, tạm biệt anh Thanh Vũ.” Celena mắc dù không nỡ nhưng cô bé vẫn miễn cưỡng đưa tay chào lại, khuôn mặt hơi buồn bã, rõ ràng cô bé biết chuyến đi lần này của Thanh Vũ kéo dài khá lâu.

“Tạm biệt Giáo Hoàng.” Amity nói trong khi hơi khom người thể hiện lòng kính trọng.



“Một thứ đen tối ở tận cùng phía nam?” Thanh Vũ vừa đi vừa ngẫm nghĩ.

Hắn không lợi dụng Celena, bắt cô bé biến thành một “đài quan sát sống” cho Giáo Đình, và Thanh Vũ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, từ khi nhận ra khả năng tiên tri là một con dao hai lưỡi, nó có thể giết chết Celena, vì vậy Thanh Vũ không muốn Celena chịu thương tổn gì bởi vì giúp đỡ Giáo Đình.

Nói cho cùng, Celena là một cô bé ngây thơ, thời đại tiến hóa đã tước đi nhiều niềm hạnh phúc của Celena, Thanh Vũ không muốn đoạt lấy cả thứ còn sót lại của Celena nữa.

Cho nên Thanh Vũ chưa bao giờ đưa ra yêu cầu cho Celena, còn dặn dò Rinka nhiều lần để bày tỏ thái độ kiên quyết của Thanh Vũ nữa.

Celena tự mình nhìn tới sự tồn tại đen tối kia trong khi tiên tri về Rinka, sự việc kia hoàn toàn vô tình.

“Mình cần nâng cao sự cảnh giác của mọi người, sau tất cả, sự tiến hóa mang đến sự tốt đẹp lẫn xấu xí, không nên lơ là dù chỉ một giây đối với Hành Tinh Gaia.” Thanh Vũ lẩm bẩm một vài tiếng rồi truyền âm cho Mặc Hàn và những thành viên cấp cao.

Mất chừng năm phút, Thanh Vũ đi đến Thế Giới Thông Đạo, hai người Amoty, Nolan đang đứng canh giữa và nét mặt thì mơ màng muốn ngủ thiếp đi vì Mặt Trời còn chưa lên cao, thời gian còn sớm lắm, Thanh Vũ bước vào Thế Giới Thông Đạo dưới ánh mắt quan sát của hai người đó, và bọn họ thì tỉnh cả ngủ khi thấy Thanh Vũ.

“Giáo Hoàng lại đi vào trong đó rồi?” Nolan lầm bầm.

“Còn một ngày nữa thì mới thay ca, tôi mệt muốn chết đi được.” Amoty lắc lư thân thể rồi nói, hai người chả ăn nhập gì nhau.

“Một số người kia cũng đi vào trong đó.” Nolan nghi ngờ nói tiếp.

“Cậu muốn ăn bánh mì không? Nhân là một quả trứng của Linh Kê cùng một miếng thịt bò nướng, thêm một ít rau củ, nó đúng là một mỹ vị số một của trần gian.” Amoty liếm môi nhìn Nolan rồi nói.

“Có loại bánh mì đó ư?” Nolan mở hai mắt đang tỏa sáng ra và nói.

“Một số đầu bếp tự mở gian hàng của họ ở ngoài chợ, món bánh mì kia bán rất chạy đấy.” Amoty thản nhiên trả lời.

“Chúng ta đi mua thôi.” Nolan hấp tấp nói.

“Haha, giờ trời sáng rồi, có đến cũng không mua được đâu, vì có ít nhất một trăm người đang xếp hàng chờ mua đó.” Amoty cười hớn hở.

“Vậy sao cậu còn giới thiệu làm gì?” Nolan đen mặt, nhưng một giây sau, Nolan trừng mắt nhìn Amoty cầm một cái bánh mì nóng giòn từ túi chứa đồ rồi đưa lên miệng cắn một cái thật lớn.

Rốp! Rốp! Rốp! Tiếng bánh mì phát ra từ trong miệng của Amoty.

Ù!!!!!!

Âm thanh này phát ra từ cái dạ dày đang quặn đau đòi thức ăn của Nolan.

“Tên khốn kiếp!” Nolan nghiến răng nói.

Rột! Rột! Rột! Amoty bình tĩnh tiếp tục nhai, xem lời nói của Nolan như gió thổi qua tai, vẻ mặt say mê.



“Anh Thanh Vũ.” Diêu Nguyệt ngạc nhiên kêu lên.

“Ồ, Diêu Nguyệt, đúng lúc quá, anh vừa định tìm em đây.” Thanh Vũ cười nói.

“Anh có chuyện gì cần đến em sao?” Diêu Nguyệt chớp mắt một vài cái rồi hỏi, khuôn mặt hiện vẻ chờ mong nhìn Thanh Vũ.

Bởi vì lần trước, Thanh Vũ đưa cho Diêu Nguyệt hai vật phẩm kỳ diệu, Thiên Phú Chi Tinh và Công Lý Thánh Ấn mang trên mình quyền năng mở ra cánh cổng đi vào Thất Dạ Ngục đáng sợ.

Thiên Phú Chi Tinh thì dễ rồi, Diêu Nguyệt thích nó vì nó giúp cho Diêu Nguyệt toàn diện hơn về mọi mặt, nói trực tiếp thì thiên phú của Diêu Nguyệt tăng lên đáng kể sau khi sử dụng nó.

Còn Công Lý Thánh Ấn thì khá phức tạp, Diêu Nguyệt đã sử dụng quyền năng Thất Dạ Ngục một lần, đối tượng ác độc đến mức phải bị đày vào Thất Dạ Ngục theo phán quyết của Hội Đồng Thẩm Phán là bọn người làm việc cho Dị Hồn Chân Quân, kẻ đứng đầu là Đặng Tùng, chủ mưu nhiều cuộc thảm sát vô tội và tàn nhẫn.

“Không phải chuyện quan trọng gì, anh có một món ăn ngon cho em này.” Thanh Vũ vừa nói vừa lấy một cái hộp làm bằng gỗ, to hơn bàn tay hắn một chút, sau đó Thanh Vũ mở ra để lộ một vật đang ở bên trong hộp.

“Đây là bánh gì vậy?” Diêu Nguyệt cười hỏi.

“Bánh cua Mine, em hãy ăn thử nó đi.” Thanh Vũ cười nhẹ đưa cho Diêu Nguyệt cả hộp bánh luôn, có khoảng năm cái đủ cho Diêu Nguyệt coi đó là một bữa sáng.

“Cảm ơn anh.” Diêu Nguyệt dịu dàng nói một câu rồi ăn thử.

“Ngon quá đi!!” Sau đó là một tiếng kêu hạnh phúc vang lên, Diêu Nguyệt mê mẩn loại bánh làm bởi Briona, cô bé ăn ngấu nghiến bánh cua Mina và không để ý đến hình tượng thục nữ hiền dịu chút nào.

“Giáo Hoàng.” Trong khi đó, một vài người phát hiện Thanh Vũ rồi đi tới gần hắn, bọn họ là Không Yên, Hắc Tinh, Lâm Phong cùng một người lạ mặt mặc bộ đồ màu đen.

“Giáo Hoàng đại nhân.” Người lạ mặt nói với thần thái cung kính.

“Mọi người đông đủ rồi à?” Thanh Vũ nhìn họ và thản nhiên nói.

“Đúng vậy, chúng ta có thể lên đường,” Không Yên gật đầu trả lời.

“Thật chờ mong.” Tiểu Hắc liếm môi.

“Mình phải đột phá thành công! Tuyệt đối phải thành công!” Lâm Phong thì nhắm mắt tự nhủ thầm với lòng.

“Vậy thì tốt.” Thanh Vũ bình thản gật đầu, sau đó hắn quay sang nói với Diêu Nguyệt.

“Anh phải đi rồi, em hãy tự chăm sóc cho mình nhé, Diêu Hạo sẽ trở về sau khoảng một tháng nữa, nếu có gì rắc rối thì cứ mạnh dạn hỏi người trong Giáo Đình, bọn họ sẽ giúp đỡ cho em.”

“Vâng.” Diêu Nguyệt gật đầu mạnh.

“À, xém chút nữa thì quên mất, em vừa đày đám người xấu xa do anh bắt giữ, bọn họ đang ở Thất Dạ Ngục, đó là một nơi mà em không biết đến, thế nên em muốn đi vào đó để kiểm tra xem Thất Dạ Ngục là cái gì.”

“Không được!” Thanh Vũ nghiêm giọng nói.

“Từ bỏ ý nghĩ đó đi, Thất Dạ Ngục không thuộc quyền điều khiển của em, nó là một vùng đất tự có quy tắc riêng, không ai có thể nhúng tay vào việc vận hành của nó.”

“Nhưng nếu không tìm hiểu về Thất Dạ Ngục thì làm sao em có thể đưa ra một phán quyết công bằng được chứ?” Diêu Nguyệt suy tư nói, cô chưa từ bỏ ý định kia.

“Anh sẽ giải quyết việc đó ở tương lai, còn bây giờ em đừng vào trong Thất Dạ Ngục, tuyệt đối không được bước vào đó dù chỉ một bước.” Thanh Vũ nghiêm mặt nói.

“Vâng.” Diêu Nguyệt đành phải nghe theo Thanh Vũ.

“Hi vọng anh sẽ có một chuyến đi suông sẽ.”

Thanh Vũ gật đầu nhẹ một cái, tiếp theo, hắn kết ấn quyết tạo ra một vòng tròn pháp thuật lớn, bán kính mười mét, các ký hiệu huyền ào tự hợp lại với nhau, tạo ra một sức mạnh kỳ dị như thể đang câu thông đến một thế giới khác.

Vù!

Một cơn gió thổi mạnh ra từ vòng tròn pháp thuật, đó là một pháp thuật triệu hoán. Thanh Vũ chưa có dịp để sử dụng triệu hoán thuật nhưng bây giờ là một thời cơ tốt, chuyến hành trình lần này rất dài, bắt ngang qua vài chục thế lực một sao, vì vậy hắn và mọi người cần một thú cưỡi tốt, mạnh mẽ, đủ thể lực di chuyển.

Đại Cẩu là lựa chọn hàng đầu, tuy vậy nó đang bôn bã lãnh đạo cả bầy đàn sói xám ở Hành Tinh Gaia, còn giúp đỡ Quân Đoàn Gaia một cách nhiệt tình, hơn nữa, việc cưỡi một hung thú cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ quá nổi bật, Thanh Vũ không muốn phô trương.

Thế là Thanh Vũ phải làm cách cuối cùng rồi, sử dụng triệu hoán thuật.

Cuồng phong bay múa, lực lượng kỳ dị kia chập chờn và một bóng dáng xuất hiện giữa các cơn gió bạo động.

Ầm!

Một cái vỗ cánh từ sức mạnh hùng hồn, một con chim kỳ lạ đứng giữa vòng tròn pháp thuật, nó ngẩng đầu cao ngạo nhìn xuống Thanh Vũ, bộ lông màu làm nước biển, ánh mắt bén nhọn và cái mỏ chim dài thì rất nguy hiểm, thân thể của nó cao hơn bốn mét và sải cánh dài hơn mười mét, đặc biệt nó đang tỏa ra linh áp tương đương với tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ.

Lam Sương Thiên Điểu!

Một loài chim Thanh Vũ tìm thấy ở Huyễn Linh Chiến Trường, Thanh Vũ thử kêu gọi nó trong khi tạo vòng tròn pháp thuật, nào ngờ đâu lại thành công triệu hồi được nó.

“Thu lại khí thế của ngươi đi.” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Lam Sương Thiên Điểu.

Phập! Lam Sương Thiên Điểu vỗ mạnh đôi cái một cái và thân thể nó tràn ra một lớp sương mù trắng che lấp toàn bộ hung uy của nó, thậm chí thân thể của nó cũng biến mất nếu như người khác không đứng đủ gần để nhìn bằng mắt thường, một loài chim chuyên săn mồi bằng cách tấn công chớp nhoáng, một cuộc đột kích tàn bạo.

“Chào em nhé.” Thanh Vũ cười nói với Diêu Nguyệt và bước lên Lam Sương Thiên Điểu.

“Thật mạnh!” Không Yên kinh hãi nhìn con quái vật đang đứng ở trên mặt đất, ngoại trừ Thanh Vũ ra, Lam Sương Thiên Điểu không hề chịu thua kém bất cứ người nào đang có mặt ở đây.

“Áp lực đáng sợ!” Lâm Phong ngưng trọng.

“Nó là đối thủ tốt đấy chứ.” Tiểu Hắc thì tiếp tục liếm môi.

“Thú cưỡi của Giáo Hoàng, trời ơi, mình còn không đủ can đảm để bước lên một loại hung thú cao quý bậc này!” Người mặc đồ đen thì rụt rè nói thầm, cậu ấy là một người thuộc Ảnh Bộ, phụ trách dẫn đường cho Thanh Vũ.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ thấy mọi người đã lên lưng Lam Sương Thiên Điểu, hắn nhàn nhạt ra lệnh cho nó.

Vù! Vù! Vù!

“KAAAAA!” Lam Sương Thiên Điểu ngẩng đầu lên trời rồi phát ra tiếng kêu lớn, sau đó nó phóng thẳng về phía xa bằng đôi cánh hùng dũng, chẳng mấy chốc sau Lam Sương Thiên Điểu đã trở thành một điểm đen ở đằng chân trời.

Mọi người ở Thánh Điện chỉ biết trầm trồ nhìn theo bóng đen kia, vẻ mặt hâm mộ cùng sùng bái, miệng khen ngợi hết lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play