Mắt thấy Thanh Vũ bắt đầu bước đi ra ngoài con hẻm, Ngô Bá không khỏi nhìn mấy người đang nằm trên đất, nói: “Còn bọn họ thì sao?”
Thanh Vũ tiếp tục đi, không ngừng lại, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Có người lo cho bọn họ rồi, ngươi đừng quan tâm.”
Lời nói vừa dứt, mấy chục người bay xuống từ bầu trời, nét mặt nghiêm nghị, họ mặc bộ giáp màu trắng bạc cùng loại với nhau, tay cầm thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng kim loại sắc lẻm, họ khom người với Thanh Vũ một cái rồi bận bịu trói mấy tên du côn.
“Giáo Hoàng đại nhân.” Vương Lăng vội vàng tiến tới gần, giọng nói thấp thỏm lo âu, đôi lúc còn nhìn về phía mấy tên du côn.
Rõ ràng, lòng của Vương Lăng bồn chồn, sợ Thanh Vũ phát hiện ra chuyện gì đó ở Vương Thành.
Ngô Bá đang ngẩn người nhìn đám đồng bọn bị bắt giữ bởi binh lính của Không Vũ quốc, Ngô Bá hiểu rõ, một khi bị bắt gặp, Không Vũ quốc sẽ trừng phạt bọn họ bằng luật pháp nghiêm minh, nhẹ thì bị nhốt vào trong tù vài ba năm, nặng thì phế bỏ tu vi thành người bình thường.
Nhưng khi hai từ Giáo Hoàng từ miệng Vương Lăng vang ra, Ngô Bá giật đứng cả người nhìn vào Thanh Vũ, đôi mắt khủng hoảng.
“Hắn… là Giáo Hoàng!?”
“Kia là Vương Lăng Thừa Tướng?!” Ngô Bá kinh hãi trong lòng. Hắn liền biết điều hơn nhiều, thu liễm khí thế, tựa như một người bình thường tiến lại gần Thanh Vũ, không dám chần chờ trái lệnh nữa.
“Vương Lăng, ngươi có biết Huynh Đệ Hội?” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
Vương Lăng lắng nghe, mấy chữ Huynh Đệ Hội đối với Vương Lăng là quá quen tai rồi, Vương Lăng nắm giữ quyền lực lớn ở Không Vũ quốc, thông tin bao phủ toàn bộ quốc gia, một tổ chức như Huynh Đệ Hội nào thoát khỏi tầm mắt của Vương Lăng?
Vương Lăng hơi gật đầu nhỏ giọng trả lời: “Tôi biết thưa ngài.”
“Vậy thì tại sao không xử lý bọn chúng? Để chúng tác quai tác quái giữa ban ngày như thế?” Thanh Vũ hỏi tiếp, giọng nói nhàn nhạt càng làm lòng Vương Lăng lạnh lẽo.
“Thưa Giáo Hoàng, Không Yên đại nhân nắm giữ mọi hoạt động bất hợp pháp của Huynh Đệ Hội và đang truy tìm thế lực đứng sau lưng bọn họ, chúng tôi chưa bứt dây động rừng, tránh cho kẻ đứng sau chạy mất.” Vương Lăng thấp thỏm nói.
“Vậy à?” Thanh Vũ gật đầu nhẹ.
“Không Yên làm việc cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng, ta hiểu cách làm của Không Yên là cách tốt nhất, nhưng tại sao các ngươi không thông báo cho Giáo Đình?”
“Thưa Giáo Hoàng, bọn họ là người dân của Không Vũ quốc, chúng tôi phải tự tay xử lý chuyện này, không thể động một chút là nhờ cậy vào Giáo Đình được.” Vương Lăng cúi đầu nói.
Không Vũ quốc ở trong tay Không Yên phát triển với tốc độ chóng mặt, người dân ấm no hạnh phúc, tuy nhiên, bấy nhiêu đó không đủ làm bọn họ thỏa mãn, một số Tín Đồ rời bỏ Giáo Đình trong Không Vũ quốc.
Không Yên phải nhận lấy trách nhiệm đó rồi giải quyết trong âm thầm, chỉ giới hạn trong nội bộ của Không Vũ quốc.
Nếu thông báo cho Giáo Đình, khác nào tự nhận bản thân Không Yên chưa đủ năng lực quản lý một quốc gia, tài năng kém cỏi, không đáng tin cậy, chưa đủ tư cách nắm giữ một vùng trời trong Giáo Đình.
“Ta biết rõ, dù ta rất coi trọng Không Yên, nhưng một số việc ảnh hưởng lớn đến Giáo Đình như nhiều Tín Đồ rời bỏ Giáo Đình là thì cần phải thông báo một tiếng cho Giáo Đình, đây là chuyện quan trọng.” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho Không Yên đại nhân.” Vương Lăng khom người rồi cung kính trả lời.
“Ta không phải chê trách Không Yên, mà ta đang nói về vấn đề nghiêm trọng của sự việc, Giáo Đình luôn ủng hộ Không Vũ quốc, vì vậy, Không Vũ quốc nên tin tưởng vào Giáo Đình.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Xin lỗi Giáo Hoàng, do chúng tôi không cân nhắc kỹ.” Vương Lăng vẫn khom người, chăm chú lắng nghe lời nói của Giáo Hoàng.
“Được rồi, báo lại cho Không Yên rằng ta sẽ giải quyết vụ việc này, các ngươi cứ cử người dọn dẹp là được.” Thanh Vũ phất tay một cái, để lại một giọng nói lạnh nhạt, sau đó Thanh Vũ bước đi, Ngô Bá hãi nhiên theo sau.
Vương Lăng cúi đầu rất lâu cho đến khi Thanh Vũ đi mất thì mới ngẩng đầu lên, mồ hôi ướt đẫm cả quần áo, hắn vội vàng chỉ huy mấy chục binh lính bắt giữ lũ côn đồ rồi áp giải về lao ngục giam giữ.
Mười phút sau, Vương Lăng có mặt tại một phòng sách trong Vương Cung, Không Yên đang trầm tư giải quyết một số tấu chương gửi từ các tòa thành trì hay làng mạc khác.
“Tham kiến Không Yên đại nhân.” Vương Lăng cúi đầu nói.
“Là ngươi à?” Không Yên bình tĩnh gật đầu.
“Giáo Hoàng đại nhân đã biết sự việc của Huynh Đệ Hội và ngài ấy nhắn lại cho chúng ta là ngài ấy sẽ giải quyết tất cả, chúng ta chỉ dọn dẹp ở sau.” Vương Lăng lên tiếng nói.
“Giáo Hoàng biết rồi?” Không Yên thốt lên trong lúc đặt tấu chương lên cái bàn gỗ, nét mặt suy ngẫm một vài giây.
“Thôi, nếu đó là mệnh lệnh thì chúng ta phải chấp hành.”
“Giáo Hoàng còn nói gì nữa không?” Không Yên hiếu kỳ hỏi, đột nhiên, Giáo Hoàng lại xuất hiện ở Vương Thành mà ông không hề hay biết, phải có một mục đích gì đó để người bận rộn như Giáo Hoàng tới đây.
“Giáo Hoàng còn nói, sau này gặp chuyện gì nghiêm trọng liên quan đến Giáo Đình thì phải báo lại, cả hai cùng hợp tác giải quyết.” Vương Lăng nhẹ nhàng nói.
“Lần này, chúng ta sai lầm.” Không Yên thở dài lắc đầu.
Không Yên thân là một người quản lý, địa vị tối cao của quốc gia, một lời định sinh tử của hàng trăm ngàn người, ông phải chứng minh bản thân đủ năng lực ngồi ở chức vị này.
Và Không Yên hơi tham công, tưởng rằng giải quyết vụ việc của Huynh Đệ Hội rất đơn giản, nhưng càng điều tra sâu càng cảm thấy có một bàn tay vô hình lớn lao ở sau lưng bóp nghẹt tất cả.
Lúc đầu, Không Yên thả lòng cho Huynh Đệ Hội hoạt động, làm bọn chúng lớn mạnh hơn trong thời gian ngắn, nhằm mục đích dụ dỗ Tiền gia, nhưng Tiền gia rất thận trọng, chỉ giúp đỡ trong bóng tối, không lộ ra một chân ngựa nào để Không Yên bắt lấy.
Không Yên đành phải chờ đợi một lý do chính đáng để đuổi Tiền gia ra khỏi Không Vũ quốc.
Sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, số Tín Đồ rời bỏ Giáo Đình càng đông hơn, đến mức Không Yên lo lắng nên làm như thế nào tiếp theo, ông chần chờ có nên báo lại với Giáo Đình hay không, và rồi Thanh Vũ xuất hiện ở đây.
“Vương Lăng, ngươi hãy dọn dẹp cho Giáo Hoàng đi, ngài ấy đã xuất thủ thì bọn chúng đừng hòng làm mưa, làm gió nữa.” Không Yên ra lệnh cho Vương Lăng.
Vương Lăng cúi đầu trả lời: “Vâng, Tiền gia, bọn chúng không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
“Khối u nhọt như Tiền gia phải bị cắt bỏ.” Không Yên gật đầu, đưa tay ra hiệu cho Vương Lăng lui xuống, sau đó ông tiếp tục cầm tấu chương và đọc, tâm trạng khá thoải mái vì thoát khỏi một việc nghiêm trọng.
…
“Đây là căn nhà, phân bộ của Huynh Đệ Hội.” Ngô Bá chỉ tay về phía một căn nhà lớn năm tầng.
“Vào trong đi.” Thanh Vũ cười khẽ, vừa định bước vào căn nhà, thì đột nhiên cánh cửa mở tung ra một cách mạnh bạo, hơn ba mươi người hùng hổ bước ra khỏi căn nhà, ánh mắt đề phòng Thanh Vũ.
Ngô Bá thấy vậy, nét mặt hoảng sợ không thôi, hắn không sợ ba chục người kia, mà hắn sợ Thanh Vũ vì Thanh Vũ đang nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý.
“Truyền âm phù làm việc tốt nhỉ?” Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
“Rất tốt…!” Ngô Bá cười khan một tiếng.
Vào thời điểm Thanh Vũ đánh gục người của Ngô Bá thì Ngô Bá đã sử dụng một tấm phù truyền âm cho người ở phân bộ của Huynh Đệ Hội, để bọn họ chuẩn bị đối phó với Thanh Vũ, đó là lý do tại sao Ngô Bà lại tận tâm thuận theo Thanh Vũ.
Nhưng khi biết thân phận của Thanh Vũ thì Ngô Bá mất tự nhiên, không thể rút lại lời nói hay truyền âm phù nữa rồi, đành chỉ đường cho Thanh Vũ tới phân bộ.
“Ngươi là ai? Dám bắt người của Huynh Đệ Hội còn tới đây? Ngươi chán sống đến mức đó rồi à?” Người đi đầu quát lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Vũ.
“Ta tên là Trần Thanh Vũ, một người thích gây sự mà thôi.” Thanh Vũ nhàn nhạt trả lời.
“Khốn kiếp!!” Người đi đầu gầm lên.
“Ta chưa từng thấy người nào dám khinh thường Huynh Đệ Hội của chúng ta như ngươi vậy!!”
“Ngươi là Mã Tiểu Hầu phải không?” Thanh Vũ hỏi.
“Chính là ta!” Mã Tiểu Hầu ưỡn ngực trả lời.
“Anh em đâu, đập cho tên khốn kiếp ngu đần này một trận tơi tả!!” Mã Tiểu Hầu lạnh giọng ra lệnh.
“Vâng!” Hai mươi chín người khác gật đầu, sau đó bọn họ nhào lên tấn công Thanh Vũ.
“Người gây sự thì luôn có thực lực để gây sự!” Thanh Vũ mỉm cười trả lời, sau đó thân hình biến thành một vệt bóng đen, lướt qua đám người của Mã Tiểu Hầu, bọn chúng liền ôm ngực ngã xuống đất, không thể đứng lên được.
Mấy chục tu sĩ Nhất Dương đỉnh phong và Nhị Dương sơ kỳ, Thanh Vũ chưa dùng đến một phần mười sức mạnh đã đánh cho bọn họ hoài nghi cuộc sống luôn rồi.
“Đáng chết, ngươi cũng có chút thực lực đó, xem bổn đại gia xử ngươi như thế nào!” Mã Tiểu Hầu hét dài một tiếng, hắn lấy ra một thanh đao màu đỏ từ túi trữ vật, linh lực sôi trào tạo thành một cơn bão nhỏ, một đao trảm xuống, đao khí dài mấy mét chém thẳng tới Thanh Vũ.
“Ngươi chưa ăn cơm à?” Thanh Vũ lắc đầu, dùng một ngón tay đụng vào đao khí làm cho đao khí nổ tung, lực lượng trùng kích ngược về Mã Tiểu Hầu.
“AAA!” Mã Tiểu Hầu hét thảm, thân thể bắn ngược đụng vào tường của ngôi nhà, nét mặt chấn kinh.
“Ngươi là ai?” Mã Tiểu Hầu nghiến răng nói.
“Ta đã nói rồi, ta là Trần Thanh Vũ, một người thích gây sự.” Thanh Vũ bình tĩnh trả lời.
“Đáng chết, ngươi không biết mình đang gây với ai đâu!!” Mã Tiểu Hầu chống tay đứng lên, ánh mắt mãnh liệt dù biết bản thân không bằng Thanh Vũ.
Loại tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như Mã Tiểu Hầu ở trong Huynh Đệ Hội thuộc dạng bình thường, không có một trăm cũng có chín chục.
“Vậy sao? Ta có một tật xấu, đã gây sự thì gây sự với toàn bộ Huynh Đệ Hội của các ngươi.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Nào vào trong thôi.” Thanh Vũ đi vào trong ngôi nhà.
“Vào đó làm gì?” Mã Tiểu Hầu ngẩn ngơ.
“Đương nhiên là nhờ ngươi đem sổ sách thành viên gì đó, liên lạc gì đó ra hết đây, để ta gây sự một lần cho đỡ tốn thời gian.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
Mã Tiểu Hầu đứng yên như trời trồng, não không kịp xử lý thông tin, ánh mắt ngây dại nhìn Thanh Vũ.
Còn Ngô Bá thì cúi đầu thở chậm đi theo sau Thanh Vũ, chẳng hề hó hé một lời nào, Ngô Bá biết rõ, hôm nay, Huynh Đệ Hội gặp nạn lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT