Vương Tinh hiểu chuyện thu phí ở cổng thành rất bình thường, người tới Vương Thành tham quan mỗi ngày không có vài chục ngàn, cũng được chín ngàn người.
Người đông y như kiến.
Ai cũng có thể vào thành một cách dễ dàng, tạo cho Vương Thành một sự hỗn loạn, không bình tĩnh, đủ loại người với tính cách khác nhau, cùng ở một nơi, tất xảy ra nhiều vấn đề.
Vì vậy, Không Yên quyết định thu phí khi vào Vương Thành, lọc ra những người không đủ điều kiện, giảm bớt số lượng người vào được thành trì.
Vương Tinh không bất ngờ vì tên lính gác cổng lại thu phí cả Thanh Vũ, một Giáo Hoàng phất tay là có thể hô mưa gọi gió, biến cả Không Vũ quốc thành tro bụi trong nháy mắt.
Mà Vương Tinh kinh ngạc vì tên lính canh này ăn gan hùm, gan gấu hay sao, lại dám tăng thêm một linh thạch hạ phẩm!
Chỉ nhiêu đó không tính là thứ gì, một viên linh mạch nhỏ nhoi mà thôi, nhưng vấn đề ở đây là địa vị siêu nhiên của Thánh Vũ.
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, một Giáo Hoàng lại bị bắt chẹt ngay chính Vương Thành, nhiều người sẽ cười to, ảnh hưởng tới danh vọng của Giáo Hoàng cũng như cách thức quản lý người của Không Vũ quốc.
Một người hai linh thạch hạ phẩm, hành động tự quyết định tăng thêm số lượng linh thạch nói lên nhiều điều lắm, xem ra quyền lực của tên lính gác này không nhỏ.
“Tốt.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng, lấy ra sáu viên linh thạch hạ phẩm đưa cho tên lính gác cổng.
“Haha, ta thích những người nhanh gọn như ngươi!” Tên lính gác nở nụ cười, vội vàng bỏ linh thạch vào trong túi trữ vật, chia ra thành hai phần, một phần bốn viên, một phần hai viên, rõ ràng tên lính gác chiếm đoạt hai viên linh thạch vào túi riêng của hắn.
Cổng thành có sáu tên lính gác, bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng trên, nhưng không một tên lính gác nào lên tiếng nói, trách mắng hành động kia cả, bọn chúng cùng một giuộc.
“Ngươi tên là gì?” Thanh Vũ híp mắt lại hỏi.
“Huynh đệ, ta tên là Thạch Tần, thế nào, ngươi có muốn tham gia với chúng ta không?” Thạch Tần cười trả lời, bởi vì Thạch Tần cảm nhận hơi thở Trúc Cơ sơ kỳ từ Thanh Vũ, nên hắn đưa ra lời đề nghị cho Thanh Vũ.
Trúc Cơ sơ kỳ, điện kiện thấp nhất để làm một tên lính gác ở cổng thành, ngày thường, đứng trên cao nhìn xuống phong cảnh, xem đoàn người náo nức, chẳng ai dám chọc bọn họ làm gì.
“Không rảnh.” Thanh Vũ bình tĩnh lắc đầu rồi bước vào trong thành, còn Vương Tinh vội vàng theo sau.
“Một tên kỳ lạ!” Thạch Tần lẩm bẩm một tiếng trong khi nhìn theo bóng lưng Thanh Vũ, hắn nào biết người mà hắn vừa bắt chẹt là người nào, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, tiếp tục tìm kiếm con mồi là kẻ có tiền.
Bắt chẹt cũng phải có quy tắc rõ ràng, không được bắt chẹt người nghèo vì họ sẽ làm lớn chuyện ở cổng thành, chỉ bắt chẹt người có tu vi cao, người giàu có, vì họ không để một viên linh thạch hạ phẩm vào mắt, thậm chí họ còn hào phóng vung tiền như cỏ rác, một lần hơn mười viên linh thạch hạ phẩm.
Một ngày, các lính gác kiếm được rất nhiều, nhưng bọn họ không giữ lại tất cả được mà còn phải giao nộp lên trên.
“Giáo Hoàng.” Vương Tinh khẽ nói sau khi vào trong thành, hắn muốn nói về chuyện vừa xảy ra với Thanh Vũ và nhìn xem Thanh Vũ sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng Thanh Vũ lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi tìm Vương Lăng trước.”
“Vâng, mời ngài theo tôi.” Vương Tinh cúi đầu nói, rồi dẫn đường, men theo một con đường cái rộng lớn, vài phút sau, một biệt viện khổng lồ với hai người bảo vệ ở trước cửa.
Ở sau biệt viện là những căn nhà lớn được thiết kế theo phong cách đế vương, vật trang trí lộng lẫy mà sang trọng.
“Tham kiến Vương Tinh đại nhân.” Một người tiến lên khom người nói với Vương Tinh.
Vương Tinh gật đầu trả lời: “Ta đến đây để gặp Vương Lăng.”
“Vương Lăng đại nhân đang ở bên trong chờ ngài.” Người kia cười trả lời.
“Đây là?” Hắn nhìn thấy Thanh Vũ, bởi vì hơi thở của Nhị Dương sơ kỳ ẩn hiện trong cơ thể Thanh Vũ, vì vậy hắn không dám xem nhẹ.
“Ngươi không cần biết.” Vương Tinh chậm rãi lắc đầu rồi bước vào trong biệt viện, Thanh Vũ điềm tĩnh đi theo sau.
Vào trong, biệt viện có nhiều con đường rẻ nhánh, xen kẽ giữa các con đường kia là đủ loại linh dược màu xanh lục tươi mới, tỏa ra mùi hương thơm nồng nặc bao phủ cả biệt viện tạo ra một bầu không khí thoải mái.
Trong đó, linh dược có cấp bậc khá cao, ở cấp hai trở lên, không thiếu linh dược dùng để luyện chế Trúc Cơ Đan, một người bình thường sẽ rung động trước hình ảnh giàu có, trồng linh dược để trang trí cho ngôi nhà, nhưng Thanh Vũ thì lạnh nhạt bước đi.
Sau cùng, Vương Tinh dẫn Thanh Vũ tới một căn phòng lớn được gọi là đại sảnh, Vương Lăng đang ngồi ở bên trong cùng với vài chục người cao tuổi, bọn họ đang nói chuyện gì đó trông rất vui vẻ.”
Nghe âm thanh bước chân vang lên, Vương Lăng lập tức đứng dậy tiến ra ngoài đại sảnh chào đón.
“Ồ! Vương Tinh, sao tới nhanh vậy?” Vương Lăng ngạc nhiên hỏi, rồi hắn mới nhìn thấy Thanh Vũ ở sau lưng Vương Lăng, nét mặt thay đổi thành ngưng trọng và thấp thỏm.
“Giáo Hoàng.” Vương Lăng nói nhỏ.
“Các ngươi cứ lo việc của mình đi, đừng quan tâm đến ta.” Thanh Vũ từ tốn nói.
Nhờ tốc độ cao của Thanh Vũ, Vương Tinh đến sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, làm cho Vương Lăng ngạc nhiên.
“Là Giáo Hoàng đại nhân đưa tôi đến đây.” Vương Tinh cười khổ một tiếng.
“Mời vào trong.” Vương Lăng vội vàng nói.
“Vương Lăng, anh đã giúp tôi chuyện đó chưa?” Vương Tinh lên tiếng hỏi.
“Đã xong hết rồi, bây giờ họ đang chờ ở bên trong.” Vương Lăng đáp lại, sau đó hắn dẫn đầu bước đi vào trong căn phòng, Vương Tinh và Thanh Vũ theo sau.
Có mười mấy người trông khá có học thức, ăn mặc gọn gàng và quý phái, họ nhìn vào Thanh Vũ và Vương Tinh, hai người mới đến bằng ánh mắt tò mò.
Thanh Vũ lạnh nhạt ngồi vào một cái ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Còn Vương Tinh thì lên tiếng chào hỏi mọi người.
“Xin chào các vị, tôi là Vương Tinh, người đã đưa ra yêu cầu giúp đỡ.”
“Thì ra là Vương Tinh đạo hữu.”
“Tôi nghe đạo hữu muốn nhờ chúng tôi kiểm tra dược hiệu của một số loại dược thảo mới.”
“Tôi rất chờ mong được kiểm tra các loại dược thảo đó, tạo phúc cho tu sĩ.”
Mấy chục người lên tiếng nói chuyện, căn phòng tràn ngập trong âm thanh đối thoại lẫn nhau một cách khách sáo, Vương Lăng và Vương Tinh nắm giữ thế chủ đạo, từ từ bàn luận với mấy chục Linh Dược Sư kia, và đưa ra một vài phương án cùng thù lao cho bọn họ.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Vương Tinh mới mỉm cười đưa mấy chục người kia ra khỏi căn phòng sau khi ký kết giấy khế ước xong, từ nay bọn họ sẽ ở lại Vương Thành, cách một đoạn thời gian ngắn, Vương Tinh sẽ đem các loại linh dược tới để họ làm việc.
“Giáo Hoàng đại nhân, đã để ngài chờ lâu rồi.” Vương Lăng thở dài một hơi sau khi xong chuyện, hắn quay sang nhìn Thanh Vũ rồi cúi đầu nói.
“Không sao.” Thanh Vũ mở mắt, âm thanh bình tĩnh.
“Nhân việc hôm nay, xem ra năng lực làm việc của ngươi rất không tệ.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng.
“Không dám, không dám, tôi chỉ làm hết sức mình mà thôi.” Vương Lăng vội vàng xua tay lắc đầu.
“Ta có một chuyện muốn ngươi làm nữa.” Thanh Vũ nhìn tới Vương Lăng.
“Nếu đó là yêu cầu từ Giáo Hoàng, tôi sẽ cam đoan mọi việc hoàn thành sớm nhất và tốt nhất.” Vương Lăng nghiêm nghị nói.
“Việc đó rất dễ dàng đối với ngươi.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Tìm một số người có khả năng chế tác các loại da thú, xương thú thành pháp cụ, sau đó để bọn họ tiến về Thánh Điện, ta sẽ tự tay kiểm tra.” Thanh Vũ chậm rãi nói.
“Ý ngài nói là Tạo Tác Sư?” Vương Lăng ngạc nhiên hỏi.
“Tạo Tác Sư?” Thanh Vũ cau mày.
“Là một nghề nghiệp chế tạo đủ loại vật dụng, như đúc thành, chế tạo các loại áo giáp da phòng vệ, xây nhà, đóng thuyền, họ rất đa năng, vì vậy Tu Chân Giới gọi họ là Tạo Tác Sư.” Vương Lăng lên tiếng giải thích cho Thanh Vũ.
Tạo Tác Sư là một nghề nghiệp rất nổi tiếng, thậm chí còn vượt qua cả Luyện Khí Sư, ở bấy kỳ nơi đâu, Tạo Tác Sư cũng được hoan nghênh chào đón và có một địa vị cao cả.
“Vương Thành do một vị Tạo Tác Sư một sao kết hợp cùng một vị Trận Pháp Sư một sao chế tạo ra.” Vương Lăng nói tiếp để Thanh Vũ hiểu rõ hơn.
“Thì ra là vậy, Tạo Tác Sư sao?” Thanh Vũ gật đầu nói.
“Ngươi hãy tìm một số Tạo Tác Sư đáng tin cậy, ta có việc với bọn họ.” Thanh Vũ nở nụ cười, tưởng rằng phải tốn thời gian rất dài cho việc tìm kiếm nhân tài ở lĩnh vực này, tận dụng nguồn tài nguyên từ hung thú ở Hành Tinh Gaia kiếm một khoảng cho Giáo Đình, bổ sung vào mấy khoản tài nguyên đang thiếu thốn khác.
Tạo Tác Sư đã có danh tiếng cao, vậy thì tìm kiếm bọn họ là chuyện dễ dàng.
“Vâng, vừa có một Tạo Tác Sư một sao đưa ra yêu cầu thành lập Tạo Tác Sư công hội ở Vương Thành, tôi có thể liên lạc với người đó.” Vương Lăng gật đầu.
“Ồ? Người kia còn muốn thành lập một công hội ở Vương Thành? Theo ta biết, nơi này rất cằn cỗi, không có tài nguyên gì khiến bọn họ chú ý mới phải!” Thanh Vũ khó hiểu.
“Là do Giáo Đình thưa ngài, Tiệm Tạp Hóa Quang Minh làm ăn rất phát đạt, danh tiếng vang xa tận mấy chục thế lực một sao ở xung quanh, vì vậy có nhiều người tìm đến đây để buôn bán.” Vương Lăng cười khổ một tiếng.
“Ngoài Tạo Tác Sư, còn có Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư, Phù Sư, Tuần Thú Sư, Độc Sư, và rất nhiều người tán tu khác tìm đến Tiệm Tạp Hóa Quang Minh để mua vật liệu họ cần, cho nên Không Yên đại nhân mới cho các lính gác tinh nhuệ có tu vi cao bảo vệ Vương Thành, tránh xảy ra sơ xót.”
“Tôi còn nghe Cù Minh Văn nói, có đại diện của Phi Hạc thương hội sẽ tới đây trong vòng hai ngày nữa để bàn bạc một cọc mua bán lớn với Giáo Đình.”
Cù Minh Văn phụ trách quản lý Tiệm Tạp Hóa Quang Minh ở Vương Thành, cậu là thuộc hạ của Không Thiên Hà, thiên phú khá cao, tu vi hiện tại là Nhị Dương hậu kỳ, cậu lớn lên và sinh sống tại Vương Thành, quen biết nhiều người và làm việc rất thuận lợi.
“Phi Hạc thương hội?!” Thanh Vũ lại tiếp tục hỏi.
“Bọn họ là thương hội rất có tiếng tăm, thực lực khủng bố áp đảo cả thế lực hai sao, cái gì Đà La Môn, cái gì Yêu Nguyệt Tông đứng trước Phi Hạc thương hội đều phải cẩn thận, không dám làm càn.” Vương Tinh trả lời, hắn đang bổ sung kiến thức cho một tên Giáo Hoàng vừa trở về từ Hành Tinh Gaia, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT