Kim Viêm Tê Ngưu với cơ thể khỏe mạnh và to lớn nhưng nó không hề chậm chạp chút nào, nó húc tới Thanh Vũ bằng lực cực mạnh, bước chân lún sâu vào mặt đất, còn Thanh Vũ đã kích hoạt các kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, sức chiến đấu tăng lên ba lần, thậm chí hắn còn sử dụng cả Giận Dữ, nó làm Thanh Vũ rơi vào trạng thái cuồng bạo, không cảm nhận được đau đớn.
Hai bên tấn công nhau liên tục, từng âm thanh nổ vang vọng ra bên ngoài thảo nguyên, sức mạnh từ trận chiến phá hủy hoàn toàn cảnh vật xung quanh, đánh bật lên cả tầng đất dày.
Nếu một người bình thường nhìn thấy trận chiến này từ xa, thì chắc rằng người kia không bao giờ nghĩ đến việc một con người đang chiến đấu với một quái vật khổng lồ, rõ ràng, cả hai đều là quái vật, và trận chiến thì hung hãn, khát máu.
“Ngũ Hành Thánh Thuật.” Thanh Vũ gầm lên một tiếng, một tay hắn bắt ấn ký rồi tạo ra từng vòng tròn pháp thuật bắn ra những ngọn thương màu vàng đất đâm vào cơ thể Kim Viêm Tê Ngưu.
“Gừ!!!!” Kim Viêm Tê Ngưu gầm lên vì đau đớn, nó dùng ánh mắt đỏ ngầu lao đầu vào Thanh Vũ.
Ầm!! Cả hai bị đánh lùi về phía sau vài chục bước mới dừng lại, tay Thanh Vũ có màu đỏ hồng vì ngọn lửa xung quanh Kim Viêm Tê Ngưu đã đốt hắn.
Còn Kim Viêm Tê Ngưu không khá hơn là bao, dù nó có lớp da dày đi chăng nữa nhưng nó vẫn bị Thanh Vũ đánh trọng thương, mỗi một vết chém trên cơ thể nó đều rất dài và chúng chảy ra máu tươi, mỗi giọt máu có sức nóng kinh người, khi rơi xuống đất nó liền nổ tung như những quả bom nhỏ.
“Nó thật chỉ có cảnh giới Tam Dương hậu kỳ?” Thanh Vũ lẩm bẩm, một lần nữa, sức mạnh của Kim Viêm Tê Ngưu khiến Thanh Vũ cảm thấy khó khăn, hắn không tìm ra cách để chiến thắng, trận chiến giữa hắn và Kim Viêm Tê Ngưu đã kéo dài hơn hai mươi phút.
Thanh Vũ đã gần mệt mỏi, lượng linh lực ở trong cơ thể cạn kiệt và hắn phải vừa chiến đấu vừa bổ sung nó bằng cách hấp thụ linh khí xung quanh, may cho Thanh Vũ, công pháp Quang Minh Thánh Điển có cấp bậc cực cao và nhờ thế Thanh Vũ mới đủ năng lượng để duy trì đến giờ.
“Mình phải sử dụng Quang pháp tắc.” Thanh Vũ nghĩ thầm, Quang pháp tắc, một loại vật chất đẳng cấp cực cao, nghe đồn chính những thứ như nó cấu tạo nên cả Vũ Trụ, và chúng chính là pháp tắc của Vũ Trụ, Thanh Vũ lĩnh ngộ một ký hiệu đơn giản nhất của Quang pháp tắc, nếu sử dụng nó để gia trì các đòn tấn công thì sức mạnh sẽ tăng lên gấp hai lần.
“Mỗi một ấn quyết tạo ra một ký hiệu, mà ký hiệu huyền ảo kia hội tụ với nhau tạo thành một vòng tròn pháp thuật, khi đó đòn tấn công pháp thuật hình thành.” Thanh Vũ từ từ suy ngẫm trong chiến đấu, Thiên Phú Chi Tinh đem lại cho Thanh Vũ không chỉ là lực chiến, nó còn có tư duy, ngộ tính, thông hiểu, tất cả chúng đều tăng lên một bậc!
Thanh Vũ lại bị đánh bay ra ngoài, hắn quay vài vòng trên không trung rồi mới đạp một chân xuống mặt đất, lồng ngực hắn đau khổ không thôi, hắn vừa bị Kim Viêm Tê Ngưu húc trúng, và sức công phá từ đôi sừng trâu kia dư sức phá hủy lớp giáp mà Thanh Vũ đang mặc trên người.
“Chúng có lẽ là những ký hiệu còn đơn giản và cấp thấp hơn Quang pháp tắc.”
“Nếu mình có thể chồng chất chúng lên nhau, lấy Quang pháp tắc làm cầu nối rồi bộc phát ra sức mạnh gấp đôi thì sao nhỉ?” Thanh Vũ nghĩ thầm, một bánh xe thì không làm nên chuyện gì, nhưng nếu kết nối hai bánh xe lại với nhau thì nó sẽ tạo ra rất nhiều việc.
Quang pháp tắc chính là vật dùng để nối các vòng tròn pháp thuật lại với nhau, nghĩ liền làm, Thanh Vũ bắt ấn quyết tạo ra hai vòng tròn pháp thuật trong khi con trâu kia đang đâm sầm tới Thanh Vũ.
“Kết nối!” Thanh Vũ hét lên một tiếng, Quang pháp tắc xuất hiện trên không trung, và một tia sáng xuyên thấu từ Quang pháp tắc và đâm vào hai vòng tròn pháp thuật, chúng bỗng nhiên di chuyển rồi chồng chất lên nhau.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Thủy.” Thanh Vũ quát to, vòng tròn pháp thuật lập tức chuyển động, nó xoay tròn với tốc độ mà mắt thường không thể nào nhìn thấy, và rồi, một viên thủy cầu phóng ra khỏi vòng tròn pháp thuật, nó tựa như một con rồng nước đang há mồm nuốt chửng Kim Viêm Tê Ngưu khi nó còn đang chạy.
“Gừ!!” Kim Viêm Tê Ngưu làm gì sợ được? Nó hống to rồi đâm vào con rồng nước.
Ầm!!! Âm thanh nổ tung vang ra, Kim Viêm Tê Ngưu hống to một tiếng đau đớn, nó bị đẩy lùi ra xa rồi lộn nhào vài chục vòng, ngọn lửa trên cơ thể cũng yếu đi rất nhiều, còn con rồng nước thì tan biến trở thành linh lực về với môi trường xung quanh.
“Ọe!” Thanh Vũ ộc máu mồm, sức mạnh phản phệ đang đè nặng lên cơ thể hắn, và rồi máu tươi tràn ra khuôn miệng Thanh Vũ như suối làm cho cả cơ thể hắn biến thành màu đỏ.
“May quá, mình còn chưa chết.” Thanh Vũ ngồi bệch xuống đất, thể lực của Thanh Vũ cạn kiệt hết sạch, hắn quá khinh thường đòn tấn công pháp thuật mà hắn vừa nghĩ ra, nó thuộc một cấp bậc cao hơn hẳn Ngũ Hành Thánh Thuật bình thường.
“Mình vừa sử dụng ra một đòn tấn công có thể đánh chết Tam Dương đỉnh phong!” Thanh Vũ vui mừng lẩm bẩm, tận mắt nhìn thấy thành quả của mình thể hiện sức mạnh, Thanh Vũ có một niềm vui chẳng thể nào che dấu được.
“Nhưng vì nó mà linh lực mình hết sạch.” Thanh Vũ cười khổ nói, thật may con trâu lửa bị đánh đến nằm im ở đằng kia, nếu không nó mà ngồi dậy thì Thanh Vũ phải ba chân bốn cẳng chạy trốn, làm sao hắn có thể để một con trâu chà đạp được chứ?
Dù không nói đến uy nghiêm của Giáo Hoàng, nhưng mặt của Thanh Vũ chưa đủ dày để bị một con trâu to đạp chết.
“Chúc mừng ký chủ đánh bại Kim Viêm Tê Ngưu, cảnh giới của ký chủ tăng lên một bậc nhỏ.” Hệ Thống đột nhiên thông báo.
“Nó đã chết rồi sao?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Kim Viêm Tê Ngưu chỉ bị trọng thương, nếu ký chủ giết nó thì ký chủ sẽ đạt được toàn bộ cơ thể nó, bao gồm cả hạt giống lửa Kim Viêm Tê Ngưu.” Hệ Thống lãnh đạm trả lời.
“Hạt giống lửa?” Thanh Vũ ngẩn người khi nghe cái tên này.
“Hạt giống lửa là một loại lửa có thể phát triển và sinh trưởng cùng phân chia.” Hệ Thống lại tiếp tục giải thích.
“Nếu ta có nó thì ta có thể tạo ra nhiều hỏa chủng Kim Viêm Tê Ngưu cho mọi người luyện hóa rồi?” Thanh Vũ nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp kia.
“Đúng vậy.”
“Còn bây giờ ký chủ có thời gian năm phút để thu hoạch phần thưởng.” Hệ Thống lạnh nhạt nói.
“Được rồi.” Thanh Vũ gật đầu, hắn hấp thụ vài tia linh khí để mình có sức lực đứng lên, sau đó Thanh Vũ đi tới gần Kim Viêm Tê Ngưu.
Bây giờ, lửa trên cơ thể nó gần như là tắt hẳn, khi nó cảm nhận được Thanh Vũ, nó liền ngẩng đầu trâu lên nhìn chòng chọc vào Thanh Vũ, đôi mắt đỏ đậm đang chuyển thành màu đen long lanh, nếu so với sao trời thì nó chẳng hề thua kém chút nào.
“Gừ’!” Kim Viêm Tê Ngưu gầm nhẹ.
“Ngươi là một đối thủ rất tốt, trận chiến cực kỳ vui vẻ đấy.” Thanh Vũ cười nói, dù hắn rất nhỏ bé so với Kim Viêm Tê Ngưu, nhưng Thanh Vũ là kẻ mạnh, còn Kim Viêm Tê Ngưu chỉ là kẻ yếu thua trận đang đợi kết cục của bản thân nó.
“Gừ!” Kim Viêm Tê Ngưu lại gầm lên, cơ thể khổng lồ hơi run lắc, nó đang cố gắng đứng lên đấu tranh cho sự sống dù biết điều đó chỉ là vô nghĩa.
“Nếu như ta giết ngươi, ta sẽ đạt được Kim Viêm trên người của ngươi, và toàn bộ cơ thể của ngươi.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
“Ngươi biết không, đó chính là những vật rất quý giá đối với người khác.” Thanh Vũ bước một bước tới gần Kim Viêm Tê Ngưu, và Kim Viêm Tê Ngưu càng căng thẳng, nó chỉ còn có thể nhìn thẳng vào Thanh Vũ và không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
“Nhưng, ta không cho phép mình làm như vậy, chỉ bởi vì ngươi là một sinh vật có linh tính.“ Thanh Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Kim Viêm Tê Ngưu và dùng linh lực ít ỏi của mình tràn vào cơ thể nó, giúp nó hồi phục nhanh hơn.
Sau đó, Thanh Vũ đứng lên, để lại một tấm lưng bé nhỏ nhưng hình tượng không khác gì một người khổng lồ đang bước đi về phía trước, Kim Viêm Tê Ngưu nhìn mà ngây ngẩn, cuối cùng, kẻ chiến đấu với nó đã không kết liễu nó, người kia chỉ lấy đi một Kim Linh Thạch và biến mất khỏi không gian Thần Niệm Trần Ai Giới, người kia chỉ để lại một câu nói duy nhất.
“Và cũng bởi vì, ta chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!” Âm thanh phát ra từ miệng Thanh Vũ rất nhỏ, nhưng nó lại khỏe mạnh và chứa đầy quyết tâm cùng khí chất của một Giáo Hoàng.
“Gừ!” Kim Viêm Tê Ngưu run người đứng lên, nó nhìn xa xăm lên bầu trời rất lâu, sau đó nó quay trở lại rồi nằm bên cái cây cao và nhắm chặt đôi mắt lại.
…
“Chúc mừng ký chủ đạt được phần thưởng Kim Linh Thạch.” Hệ Thống thông báo.
“Cửa hàng mở ra một vài vật phẩm mới, bao gồm, Kim Linh Thạch, Kim Thạch Linh Thiên Thụ.”
“Bởi vì Thủ Hộ Giả Kim Viêm Tê Ngưu kính nể ký chủ, nên ký chủ có thể mua Kim Viêm Tê Ngưu con non trong cửa hàng của Hệ Thống, mở bán hạt giống lửa Kim Viêm Tê Hỏa.”
Hàng loạt những âm thanh lạnh lẽo chẳng có chút cảm xúc gì, nhưng khi nó rơi vào trong đầu Thanh Vũ thì nó lại khiến Thanh Vũ mừng đến phát khóc, quả nhiên sử dụng một cơ hội đột phá đem đến rất nhiều thứ cho Thanh Vũ.
“Kim Linh Thạch.” Thanh Vũ cầm viên đá có màu vàng kim trên tay, nó chỉ nặng khoảng nửa ký, và hình thể thì nhỏ như quả trứng gà vậy.
“Nó chứa rất nhiều linh khí hệ kim tinh thuần, mình sẽ hấp thụ nó để tu luyện Nhị Dương Thánh Thuật.” Thanh Vũ xác định vài kế hoạch tu luyện ở tương lai gần.
“Mình nên kiểm tra vài vật phẩm mới.” Thanh Vũ háo hức mở bảng thông tin Cửa Hàng ra, hắn chọn tìm đến những vật phẩm mà Hệ Thống vừa kể trên và đọc thầm.
“Kim Thạch Linh Thiên Thụ, một cây xếp vào hàng Thiên Cấp hạ phẩm, nó có thể kết ra loại trái cây gọi là Kim Thạch Linh quả, chúng chứa nhiều linh khí hệ kim cực kỳ tinh thuần để tu sĩ hấp thụ, cành cây có thể dùng để chế tạo vũ khí vì nó cứng rắn, thân cây thường có nhiều Kim Linh Thạch, chúng là tạp chất do Kim Thạch Linh Thiên Thụ loại bỏ.” Thanh Vũ bắt đầu nghiên cứu về Kim Thạch Linh Thiên Thụ.
Khi đọc đến đó, Thanh Vũ nhớ lại hình ảnh ngọn cây ở sau lưng Kim Viêm Tê Ngưu, và rồi một tiếng hét đầy ức chế vọng ra: “Khốn kiếp, nó là Kim Thạch Linh Thiên Thụ!! Mình đáng lẽ phải nhổ tận gốc nó về trồng mới phải, trời đất, hình như trên ngọn cây có rất nhiều trái thì phải, chúng đều là Kim Thạch Linh quả!!”
“Kim Thạch Linh quả giúp tu sĩ cải tạo cơ thể, nếu như may mắn, tu sĩ còn có thể đạt được thể chất Kim Linh, sức chiến đấu tăng một cấp độ nhỏ, đó cũng là một thiên tài Nhất Tinh!” Thanh Vũ trừng mắt ra tiếp tục đọc, trái tim bé nhỏ của hắn bắt đầu đập loạn xạ, và lồng ngực vừa hết đau lại kháng nghị sự không cam lòng bằng cách kêu khổ.
“Nếu dùng cành cây của nó chế tạo vũ khí thì vũ khí dễ dàng có linh tính, tiêu chuẩn cho vũ khí cấp bậc Tứ Dương kỳ trở lên.”
Càng đọc càng tức giận, Thanh Vũ nhìn vào viên Kim Linh Thạch trên tay, nó chỉ là một vật bị bỏ như rác bởi Kim Thạch Linh Thiên Thụ mà thôi, vậy mà Thanh Vũ lại coi trọng nó hơn cả cái cây trưởng thành nữa chứ, trời đất, quả nhiên mắt người bình thường làm sao có thể xác định giá trị của vàng chứ?
“Trái tim ta đau quá.” Thanh Vũ kêu khổ.
“Hệ Thống, tại sao ngươi không nói cho ta biết chứ!”
(Có một vài thay đổi, đẳng cấp Thiên Tài Địa Bảo sẽ chia thành: Linh - Địa - Thiên - Tiên, mỗi cấp chia thành Hạ Phẩm, Trung Phẩm và Thượng Phẩm. Và các bạn cũng không cần ghi nhớ chúng làm gì, mình sẽ giải thích mỗi khi xuất hiện vật phẩm mới.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT