Sương mù màu trắng xóa tan dần đi dưới những tia nắng dịu nhẹ của ngày mới, vài giọt sương long lanh đọng lại trên chiếc lá xanh rồi nhỏ giọt xuống đất, không khí có vẻ hơi ẩm hơn so với ngày thường, cũng phải thôi, đông đã lập, ngay cả nhiệt độ của Mặt Trời cũng không thể nào vơi đi cái lạnh đang bám trên da thịt của mọi người.
“Quân Đoàn Trưởng, chúng tôi đã trinh sát toàn bộ đoạn đường đi từ đây trở về Thập Linh Hỏa thành, ngài có thể bắt đầu di chuyển.” Một con Bọ Cánh Cam bay gần Rinka và phát ra âm thanh của Selina.
“Cảm ơn cô rất nhiều, tôi sẽ đi thông báo cho Giáo Hoàng.” Rinka gật đầu nói, cô bước đi đến một khu vực trong căn cứ, nơi mà Giáo Hoàng đang tu luyện cùng Mặc Hàn và Thanok.
“Để một Giáo Hoàng đầy quyền uy ở ngoài trời lạnh một đêm, thật là thú vị.” Rinka cười thầm trong lòng, cô có một suy nghĩ khá đặc biệt về Thanh Vũ, người đã tạo cho cô một cơ hội để làm việc gì đó lớn lao hơn là sống chui nhủi dưới khe hở của lũ quái vật và chết vào một ngày nào đó.
Rinka nhìn thấy Mặc Hàn và Thanok đang ngồi ở hai tảng đá khá to, còn Thanh Vũ đang nhắm nghiền đôi mắt và hít thở rất đồng đều, có vẻ như bọn họ đang tu luyện.
Mặc Hàn thấy Rinka tới, ông vội vàng đứng lên và ra hiệu cho Rinka dừng lại, ông truyền âm:
“Giáo Hoàng đang ở trong trạng thái đốn ngộ, cô hãy chờ đợi một chút.”
“Trạng thái đốn ngộ?” Rinka kinh ngạc, cô biết về trạng thái đó trên một quyển sách do Mặc Hàn đưa cho để cô tìm hiểu thêm về Tu Chân Giới và cái gọi là tu sĩ, những người tu luyện giống như cô hiện giờ.
Thanh Vũ bỗng nhiên mở mắt ra và thở sâu một hơi, hắn ngạc nhiên nhìn sắc trời đã sáng, Thanh Vũ nhớ rằng hắn chỉ nhắm mắt một lúc và lạc vào trạng thái kỳ lạ nào đó khi hắn bắt đầu suy nghĩ về những mong muốn của mình, chạm một tay vào những cảm xúc của người khác là một điều mới lạ và tuyệt vời.
Nó như một chuyến du lịch miễn phí đến vùng đất mới, một vùng đất trù phú trộn lẫn giữa cái tốt lành và sự xấu xa. Đại diện cho cảm xúc tiêu cực và cảm xúc tốt.
“Mình đã đốn ngộ.” Thanh Vũ thốt lên một tiếng kinh ngạc.
“Chúc mừng Giáo Hoàng.” Mặc Hàn bước gần đến rồi cười nói.
Rinka và Thanok thấy thế, hai người cũng bước đến cười nói: “Chúc mừng Giáo Hoàng đốn ngộ.”
“Cảm ơn mọi người.” Thanh Vũ gật đầu cười nói.
“Bây giờ đã mấy giờ rồi?” Thanh Vũ hỏi tiếp.
“Đã bảy giờ sáng thưa ngài.” Thanok trả lời.
“Vậy à, cách thời gian di chuyển về Thập Linh Hỏa thành không nhiều lắm.” Thanh Vũ chậm rãi nói.
“Tôi đến đây là để thông báo cho ngài rằng chúng ta sẽ chuẩn bị lên đường trong vòng mười phút nữa.” Rinka nói ra, cô và các Quân Đoàn Trưởng có hoàn toàn trách nhiệm về kế hoạch này.
“Tốt lắm, khi nào khởi hành thì cứ thông báo ta một tiếng.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Ngài có thu hoạch gì khi đốn ngộ không?” Mặc Hàn hiếu kỳ hỏi, ông chưa từng bước vào trạng thái đốn ngộ nhưng ông nghe kể rất nhiều về lợi ích do nó đem lại.
Thanh Vũ nghe vậy, hắn liền tập trung tinh thần để kiểm tra toàn bộ cơ thể, một lát sau, Thanh Vũ mới trả lời: “Cảnh giới của ta tăng lên một bậc, linh hồn thì mạnh hơn nhiều.”
Rinka và Thanok chưa biết sức mạnh Thanh Vũ ở mức nào, nhưng họ vẫn giống như Mặc Hàn vui mừng khi biết Thanh Vũ lại mạnh hơn trước, nếu như nói, Quốc Vương là trụ cột của một quốc gia, thì Thanh Vũ chính là trụ cột của Giáo Đình, hơn hết là, hắn không thể nào sụp đổ, nếu không toàn bộ Giáo Đình sẽ tan vỡ.
“Khi trở về Thập Linh Hỏa thành, ta nghĩ đây là lúc ta nên về đó để sắp xếp mọi việc và thực hiện chỉ lệnh của Quang Minh Chi Thần.” Thanh Vũ nhìn Mặc Hàn rồi truyền âm, hắn nghĩ nên thông báo cho Mặc Hàn trước để ông ta không quá luốn cuốn tay chân.
Mặc Hàn ngẩn người trong giây lát, sau đó ông ta mới trả lời: “Tôi hiểu rõ thưa ngài.”
“Nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước.” Rinka nói xong, cô quay đầu rời khỏi, cô cần phải chuẩn bị nhiều thứ, hoàn thành mọi việc như kế hoạch, ví dụ như sắp xếp lực lượng và tổ chức Quân Đoàn Gaia sao cho tốt nhất.
Mười phút sau, Quân Đoàn Gaia tập trung ở một khu đất khá rộng, vì nó đã được dọn dẹp nên không có vật gì ở đây, ba Quân Đoàn Trưởng đứng trước mặt toàn bộ Quân Đoàn Gaia, Mặc Hàn cũng vậy.
Thanh Vũ đứng trước nhất tất cả, hắn nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt hưng phấn của những người sống sót ở đây hi vọng về một tương lai và một nơi ở yên bình, hay ánh mắt tự hào của những thành viên Quân Đoàn Gaia trước người khác, Thanh Vũ thu tất cả vào trong đáy mắt, hắn phất tay lên cao và hô lên:
“Xuất phát, trở về Thập Linh Hỏa thành.”
“Quân Đoàn Gaia, xuất phát.” Rinka cao giọng nói.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, Thanh Vũ bước đi đầu, từng người một theo sau, họ men theo một con đường do Bọ Cánh Cam chỉ dẫn và dần kéo dần khoảng cách với Thập Linh Hỏa thành.
“Đội quân thật tinh nhuệ.” Rory ở bên trong đội ngũ, ông đang đi cùng một số người quen, họ cũng vui vẻ giống ông vậy, khi nhìn thấy từng bước chân hay nhịp thở của Quân Đoàn đang bảo bọc ông, Rory cảm khái không thôi.
“Nếu như có một đội quân như thế bảo vệ thì sợ gì lũ Venger nữa?” Rory thở dài, ông tiếc nuối vì căn cứ, nơi ông đã từng sinh sống không có một sự đoàn kết chặt chẽ và có người lãnh đạo đầy uy vọng như ba Quân Đoàn Trưởng, hay là Giáo Hoàng thần bí, mạnh mẽ.
“Tôi cảm thấy rất an toàn khi đi cùng họ.” Một người lẩm bẩm, cô ta tưởng chừng xung quanh mình là một bức tường cao dày có thể ngăn chặn tất cả nguy hiểm ở xung quanh.
“Chúng ta sẽ đến được đó.”
“Nhất định là vậy.” Mọi người lẩm bẩm nói, vừa mới mấy tiếng trước, khi họ nghe tin rằng họ phải di chuyển hơn một trăm km để đến nơi ở mới, toàn thân họ cảm thấy hoảng sợ và lo lắng, nhưng sức mạnh Quân Đoàn Gaia thể đã xóa tan đi tất cả.
“Ở đó có một con chồn độc, hãy giải quyết nó đi.” Lucas nhìn một nơi, cậu thấy một con sinh vật màu đỏ tía có hình dạng như chồn, tuy nhiên mùi hương do nó tỏa ra là chất độc thuộc dạng khí, đám thực vật dưới chân nó đều héo rũ chết đi.
“Vâng!” Một vài người nhanh chóng rời khỏi đội ngũ và tấn công con chồn, họ rất cẩn thận dùng linh lực tạo thành một vòng phòng ngự để chiến đấu, con chồn bị đánh lùi liên tục và nó chạy trốn.
“Không sao, chỉ cần đuổi nó đi là đủ rồi.” Lucas khuyên bảo khi thấy khuôn mặt xám xịt của vài người trở về.
Cả đội ngũ tạo thành một hàng dài trông như con rắn khổng lồ khi nhìn từ trên cao, nhất là khí thể do Quân Đoàn Gaia phát ra tạo nên một cảm giác nguy hiểm đối với các loài sinh vật nhạy cảm, chúng vội vàng trốn tránh khỏi con đường mà đội ngũ sắp đi qua.
Hành quân hơn một trăm km chỉ bằng một đôi chân thì có vẻ hơi quá sức, tuy nhiên những người ở đây đều là người tiến hóa, họ có thể đi bộ cả hai trăm km không ngừng nghỉ thì mới kiệt sức, tiến hóa tước đoạt nhiều thứ của con người, nhưng cũng đem lại nhiều thứ cho họ.
“Còn khoảng mười km nữa thì chúng ta sẽ đến nơi.” Derek cao giọng nói lớn, hắn còn dùng cả linh lực vào giọng nói để đám người ở sau có thể nghe thấy.
Bọn họ đã hành quân khoảng sáu tiếng rồi, tốc độ không nhanh và cũng không chậm lắm, bây giờ đã là giữa trưa nắng gắt, nhưng cái lạnh chỉ bị xua tan một ít mà thôi, thật may rằng bọn họ không sợ lạnh và bổ sung sức lực nhờ thức ăn do Quân Đoàn Gaia đưa cho.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi xa đến như vậy.” Một người cười nói, trong sáu tiếng qua, hắn nhìn thấy nhiều thứ, các loại cây xa lạ mọc lên như nấm và tạo thành từng mảng rừng rậm tối tăm, các loại sinh vật đặc biệt tiến hóa theo nhiều chiều hướng khác nhau.
“Ông có nhìn thấy con diều hâu kia không? Nó to đến cỡ hai mươi mét ấy chứ.” Một người trầm trồ nói.
“Sao không được? Nó làm tôi hoảng sợ không nhẹ, may mắn là nó không tấn công chúng ta.” Một người vuốt ngực nói.
“Nó dám tấn công à? Quân Đoàn Gaia sẽ giết chết nó trong giây lát, huống chi còn có một người thần bí nữa, ngài Giáo Hoàng sẽ chiến thắng tất cả.” Một người tự tin nói, có vẻ như bọn họ đã hiểu thêm về sức mạnh của Quân Đoàn Gaia rồi, nhưng sự thần bí của Thanh Vũ lại tăng thêm một bậc, người chỉ toàn đi bộ và đi bộ, không hề ra tay tấn công.
“Tôi không ngờ rằng có một ngày quê hương của tôi lại xa lạ đến vậy.” Một người nói bằng giọng thương cảm, hắn nhìn thấy nhiều thị trấn bị bỏ hoang, các chiếc xe ô tô đậu ở một chỗ cho đến khi rỉ sét, những tòa nhà nay đã trở thành hoa viên của sinh vật và các loài dây leo.
“Tôi quá chờ mong nơi mà chúng ta chuẩn bị đến.” Một người phấn khởi nói. Hình ảnh về tòa thành với tên gọi Thập Linh Hỏa thành lan truyền rộng rãi trong đám người, họ tự tôn sùng nó như một thánh địa của sự sống, một nơi an toàn tuyệt đối.
“Tôi thì muốn gia nhập Quân Đoàn Gaia.” Có người cười nói, cô ta hâm mộ các sức mạnh kỳ diệu mà Quân Đoàn Gaia sử dụng.
“Chúng chính là pháp thuật, nghe nói rằng bất cứ ai sống ở Thập Linh Hỏa thành đều nhận được một quyển sách pháp thuật.”
Cuối cùng, mười km rất nhanh thì qua đi trong những tiếng nói cười rộn rã của đám người, Quân Đoàn Gaia thì nhẹ nhõm hơn nhiều, họ thu hoạch kha khá trong chuyến hành quân chậm như rùa bò này.
“Lucas, chúng ta có bao nhiêu chiến lợi phẩm rồi.” Richard đến gần Lucas và hỏi.
“Tổng cộng là một ngàn hai trăm tinh thể cấp một và một trăm ba mươi tinh thể cấp ba.” Lucas cười nói.
“Ngoài ra Quân Đoàn Gaia còn thu thập được nhiều loài thực vật quý hiếm có tác dụng tốt dưới sự chỉ đạo của cô Mira.”
“Vậy à, trong tay bọn ta còn có mười sáu viên tinh thể cấp ba, chúng ta thu hoạch rất khá, ngay khi trở về chúng ta sẽ tiến hành ban thưởng.” Richard cười nói ra.
“Tôi nghĩ rằng mọi người sẽ rất vui vẻ đây.” Lucas mỉm cười.
Đội ngũ vượt qua một con dốc cao, họ đi đến gần đỉnh dốc và nhìn thấy một tòa thành khổng lồ hiện ra một cách chậm rãi, tòa thành được xây trên một vùng đất bằng phẳng, xung quanh là những cánh đồng kéo dài mấy km, kế tiếp là các cánh rừng nhộn nhịp, họ có thể nhìn thấy nhiều người đang bận rộn săn bắt ở bên dưới.
Bức tường thành cao hơn mười mét làm bằng loại vật liệu gọi là Hỏa Cương, nó phát ra một cỗ khí thế dày nặng và cứng cáp, nó y như một quái vật khổng lồ đang ngủ say trên chính lãnh địa của mình, tòa thành cổ kính và nguy nga theo phong cách thời trung cổ, hầu như tất cả mọi người đều bị nó mê hoặc.
“Chúng ta đến nơi rồi!” Thanh Vũ chậm rãi nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT