“Vì sao vậy? Con đường dẫn đến quân đội kia cực kỳ thông thoáng, chỉ có một số nguy hiểm không đáng nhắc tới như bầy Venger nhỏ tại một số thị trấn, chúng ta dễ dàng xé xác bọn chúng mà không bị tổn thất gì nhiều, khi đến đó, chúng ta sẽ được quân đội trợ giúp, tôi còn biết được, gần quân khu kia có một vài kho lương thực lớn của quốc gia, chúng sẽ không bị đói, một điều kiện lý tưởng để sinh sống.” Mason dồn dập hỏi, một nơi hội tụ quá nhiều điều kiện thuận lợi lại bị từ chối.

“Tôi không đồng ý với công chúa, khi di chuyển về phía tây bắc, dòng sông Jimith sẽ ngăn cách chúng ta với bầy Venger lớn, bọn chúng không còn nguy hiểm nữa, ngoài ra, khu vực kia rất gần với một số nơi quan trọng của quốc gia Niyensa, công chúa có thể liên lạc được với nhiều người và nhờ bọn họ giúp đỡ.” Duncan hỗ trợ Mason hết mình.

“Đúng rồi đó, công chúa nên suy nghĩ lại.”

“Chúng ta được quân đội trợ giúp, không còn nguy hiểm gì hết, một nơi quá tốt để sinh sống.”

“Mọi người không cần nóng vội, ta từ chối đề nghị của Mason là có lý do chính đáng.” Fiona giải thích, đám người mới yên lặng lại, dõi theo Fiona, muốn nghe cô giải thích cho họ.

Phải nói, Mason đã nắm bắt được tâm lý của gần như tất cả mọi người ở đây, đa phần, họ chỉ là những người bình thường cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi, khi nghe đến nơi có quân đội, một biểu tượng vĩ đại vì nước vì dân, chắc chắn quân đội của thiếu tướng Martin Oliver sẽ bảo vệ họ và cung cấp thức ăn đầy đủ, họ liền sinh ra một lòng hướng tới, coi quân khu kia là một thiên đường giữa địa ngục trần gian.

Mọi người rất bất mãn khi nghe Fiona không đồng ý với Mason, tuy vậy, họ không thể làm gì hơn ngoài hậm hực đòi một lời giải thích từ Fiona. Ngoài Raymond và các thành viên trong nhóm của ông, mọi người chẳng lo gì đến dụng ý của Mason, khi đến đó, Mason sẽ là thái tử!

Raymond hiểu điều đó và ông muốn mở miệng từ chối, nếu không ông sẽ bị trả thù một cách tàn nhẫn khi tới quân khu, nhưng ông lại không thốt được lời nào, chỉ đành thở dài không dám đi ngược với số đông.

“Ta biết được một số thông tin về khu vực phía tây bắc, đoạn đường đi đến quân khu rất dài, chúng ta phải mất rất nhiều thời gian cho việc di chuyển, thậm chí, còn phải băng qua nhiều ngọn núi cao hiểm trở, hơn nữa, có một số căn cứ với số lượng người đông đảo, họ có thể là mối nguy hiểm lớn.” Fiona nhẹ nhàng nói.

“Chúng ta phải vượt qua một căn cứ gần bờ sông Jimith, đối diện với thành phố Nikasa, ta nghe nói, có khoảng mười ngàn người ở đó, ta nghĩ rằng, bọn họ sẽ không đủ lương thực để sống tốt, vì vậy, họ có thể nhắm vào chúng ta như một con mồi béo bở, ta không muốn chỉ đầu súng vào chính người dân của quốc gia này, dù họ có phạm phải sai lầm lớn cho sự sống của chính họ.”

“Vì thế, ta đề nghị chúng ta nên di chuyển về phía đông bắc, nơi đó có một quân khu và cũng có một kho dự trữ lương thực của quốc gia, một địa điểm tốt để định cư.”

“Tôi không đồng ý với công chúa, đi về phía đông, chẳng có một thứ gì ngăn cách chúng ta và lũ Venger như dòng sông Jimith rộng lớn, và công chúa cũng không chắc chắn rằng, liệu mục tiêu của Venger có phải là chúng ta hay không, vì vậy, đề nghị của công chúa là một việc làm rất nguy hiểm.” Mason nhàn nhạt nói.

“Còn nữa, căn cứ phía tây bắc có khoảng mười ngàn người, vậy đó không phải là một mối nguy hiểm tiềm ẩn như công chúa nói, họ sẽ trở thành đồng minh của chúng ta, họ sẽ nghe danh công chúa và giúp đỡ hết lòng, chúng ta có thể tiết lộ thông tin về kho lương thực cho họ, nói tóm lại, chúng ta nên di chuyển về phía tây bắc.”

“Tôi còn có một bằng chứng cho thấy cuộc sống của những người ở đó không bần cùng như công chúa nghĩ, thậm chí, họ còn sống tốt hơn chúng ta gấp nhiều lần.” Duncan đứng lên, ông lấy ra một tờ giấy màu nâu nhạt rồi đưa cho một người vệ binh đứng gần đó.

Fiona nhíu mày lại, những lý do mà cô đưa ra có vẻ không bằng so với Mason, đúng thật là vậy, nếu như lựa chọn, Fiona sẽ lựa chọn phía tây bắc, dòng sông Jimith là một rào cản thiên nhiên ngăn cách với Venger tại thành phố Nikasa, tuy nhiên, nơi đó lại là lãnh địa của Oliver, trong lúc nhất thời, Fiona phải suy nghĩ thêm để thuyết phục mọi người.

“Đây là một tờ giấy do tôi nhặt được gần thành phố Hivat, nó là một tấm bản đồ với một số thông tin cơ bản và vị trí của một căn cứ tại phía tây bắc, nó chính là nơi mà công chúa vừa nhắc tới.” Duncan chậm rãi nói. Hivat là thành phố ở gần biệt viện, một thành phố cấp cao, có rất ít người đủ khả năng mua một căn nhà ở đó, vì vậy, Hivat có khoảng một trăm ngàn người, là địa điểm lý tưởng dành cho các đội săn bắt thể hiện mình.

“Căn cứ kia có hơn mười ngàn người, được bao bọc bởi một bức tường thành vững chãi, cuộc sống của người dân rất an toàn và đầy đủ, họ còn có một đội quân phụ trách bảo vệ căn cứ kia, tuy nhiên đó chỉ là đội quân của người dân, công chúa có thể dùng uy vọng của mình để họ theo công chúa, làm việc vì công chúa.”

“Có một nơi tốt như vậy?” Mọi người ở xung quanh kinh ngạc không thôi.

Fiona cũng hiếu kỳ, cô nhận lấy tờ giấy màu nâu, một mặt là bản đồ có đánh dấu vị trí, một mặt là vài bức hình ảnh rõ nét, toàn cảnh về một tòa thành trì rộng lớn và hùng vĩ, Fiona gần như không thể tin vào mắt mình, một tòa thành thời trung cổ, một nơi mà Fiona không có ấn tượng nào, lại xuất hiện một cách đột ngột như thế, người dân ở trong thành vui cười, không buồn lo như các căn cứ nhỏ mà Fiona nhìn thấy ở trước kia.

Ở trên tờ giấy còn có vài dòng chữ viết, đại khái giới thiệu về căn cứ kia, nói nơi đó là một khu vực an toàn dành cho con người, và khuyên bảo những nạn dân hãy tìm đường đến đó để sinh sống, có một tổ chức kỳ lạ gọi là Quang Minh Giáo Đình đang bảo vệ nơi đó.

“Ông thấy sao Shiron?” Fiona đưa tờ giấy cho một nhân viên để hắn chiếu hình ảnh của tờ giấy lên cho mọi người cùng nhìn thấy.

Shiron quan sát tất cả cùng Fiona, ông ta trầm mặc một chút rồi nói: “Tôi có thể xác định những bức hình kia là thật, tuy nhiên, tôi không hiểu tại sao họ lại muốn có nhiều người đến đó như vậy, họ không sợ cạn kiệt lương thực hay sao? Còn có một số vấn đề về trật tự nữa.”

Shiron đau đầu nghĩ, ông và Fiona phải suy nghĩ vài đêm dài để đặt ra các luật lệ lâm thời, duy trì mức độ trị an của biệt viện, tuy vậy, có một số vấn đề xung đột vẫn xảy ra thường xuyên. Nơi này chỉ có khoảng một ngàn người, mà ở kia, có hơn mười ngàn người, gấp mười lần người ở đây, quả là một chuyện kỳ lạ.

“Ta xem mọi người đều bị Mason và tờ giấy thuyết phục, họ sẽ không chấp nhận nếu ta cứ khăng khăng từ chối.” Fiona thờ dải, cô quan sát biểu tình của mọi người, họ đã bị hình ảnh, thông tin trên tờ giấy làm rung động đến ngây người.

“Một nơi như thế lại tồn tại trên đời sao?”

“Chúng ta nên đi đến đó.”

“Công chúa, chúng tôi xin ngài hãy đồng ý với Mason.”

“Đúng vậy, nơi đó chính là thiên đường thật sự.”

Họ đã quá mệt mỏi với công việc chém giết với lũ quái vật rồi, khi họ nhìn thấy một nơi yên bình đến như vậy, dù họ không tin tưởng cho lắm, nhưng họ vẫn có một hi vọng nhỏ nhoi về nơi đó, dù đó chỉ là một tia sáng bé nhỏ không đáng tin cậy, họ vẫn muốn đi đến đó.

“Chúng ta phải làm gì đây?” Max cuốn cuồn nói, cậu còn không thể kháng cự lại mê hoặc như trong tờ giấy giới thiệu.

“Không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.” Raymond lắc đầu, ông thở dài nói.

“Nếu như đúng như tờ giấy kia viết, chúng ta hãy ở lại căn cứ đó, đừng tiến về quân khu làm gì.” Akina đề nghị.

“Vậy cũng tốt, hãy làm theo lời cô, Akina.” Rose nghiêm túc gật đầu.

“Hi vọng mọi việc là thật, chứ không phải là một trò đùa tàn nhẫn của ai đó.” Tekei ảm đảm nói.

“Công chúa, cô hãy ra quyết định, mọi người đều đồng ý đi về hướng tây bắc, xin công chúa lấy sự an toàn của mọi người làm đầu.” Mason nghiêm túc nói.

Shiron nhìn Mason bằng ánh mắt lạnh, sau đó ông đi đến gần Fiona rồi nói nhỏ, đủ để hai người nghe thấy: “Chúng ta hãy đồng ý với hắn, tôi biết một số quân khu trên đường, công chúa có thể lấy danh vọng để thu phục các quân khu kia, khi đó, chúng ta có đủ lực lượng để chống lại Oliver, thậm chí có thể tước đoạt quyền lực của hắn.”

Fiona nghe vậy, cô suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu, Shiron lùi lại vài bước, nét mặt bình tĩnh không có biến đổi gì. Mason cười lạnh ở trong lòng, bây giờ, tất cả mọi thứ đang nằm trong sự tính toán của hắn, hắn còn không biết Duncan lại lấy ra một vật quyết định như tờ giấy đó.

Fiona nhìn mọi người rồi nói: “Ta quyết định đi về phía tây bắc, còn bây giờ, hãy lập ra một kế hoạch để cho chuyến đi của chúng ta trở nên an toàn hơn.”

Nghe được thế, đám người thở dài một hơi, bọn họ còn đang lo lắng Fiona kiên quyết đi về phía đông bắc, bọn họ sợ hãi bầy Venger hơn trăm ngàn con kia. Mason, Duncan và đám thuộc hạ của hắn ngẩng cao đầu, nhận lấy hết hào quang của cuộc họp.

Kế tiếp, Fiona cùng mọi người lập ra một kế hoạch trong suốt cuộc hành trình, phân bố phòng ngự, phân bố người dò đường, tìm ra một con đường ngắn nhất đi đến quân khu, trên con đường đó phải có nhiều nơi có thể tiếp tế bọn họ, giúp cho chuyến đi dễ dàng hơn.

“Mọi người đã vất vả rồi, chúng ta sẽ di chuyển vào ngày hôm sau, mong mọi người hãy chuẩn bị thật chu đáo.”

Và rồi, cuộc họp kéo dài đến năm tiếng đồng hồ kết thúc bằng một lời chào của Fiona, đám người mệt mỏi rời khỏi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play