Aylimer nhìn căn nhà bếp quen thuộc, cảm xúc ở trong lòng ngổn ngang, sắc mặt vừa buồn vừa vui. Ông biết nhà bếp này thuộc quyền sở hữu của Briona, một cô gái trẻ tuổi nhưng lại có nhiệt huyết và niềm đam mê với nấu nướng, tài nghệ của Briona tăng tiến qua từng ngày, thậm chí là từng phút từng giây.
So với Aylimer tuổi tác cao, lòng nhiệt huyết của hắn đã nguội lạnh không biết từ lúc nào rồi, chẳng phải vì Aylimer không có đam mê, không có cố gắng vươn lên, mà là vì ông đã đứng ở một độ cao lớn, muốn tiến bộ bằng cách luyện tập nấu nướng là chuyện vô ích, ở đẳng cấp thế này, Aylimer gần như đứng ở đỉnh phong của đầu bếp.
Đương nhiên, cấp bậc đầu bếp của Aylimer chỉ so với cấp bậc trung bình của đầu bếp tại hành tinh Gaia mà thôi, nhãn lực Aylimer bị hạn chế cũng chả có nguyên liệu linh khí để nấu ăn, vì vậy làm sao Aylimer lại có thể có cảm xúc như Briona được chứ?
“Một hơi hương thơm đủ để mình biết khoảng cách giữa mình và Briona.” Aylimer lắc đầu ngao ngán thở dài, có lẽ ông tiếc hận vì đến từng tuổi này mới nhìn thấy con đường của đầu bếp, hoặc là Aylimer tiếc hận vì người đầu tiên tìm thấy con đường đó không phải là ông.
Dù sao đi chẳng nữa Briona đã đặt một chân vào con đường tối thượng mà Aylimer chỉ có thể mơ ước những giấc mơ muôn màu vào buổi tối.
“Briona, bây giờ thì tôi đã không thể bằng cô được rồi, và cũng có thể, toàn bộ đầu bếp ở đây đều không có trình độ như cô vậy.”
“Nhưng, tôi không cảm thấy tức giận hay đố kỵ cô, mà tôi nợ cô một lời cảm ơn.”
“Cảm ơn vì cô đã chỉ cho chúng tôi một con đường dành riêng cho đầu bếp, có thể tất cả đầu bếp trên hành tinh này đều sẽ nợ cô một ân tình.” Aylimer suy nghĩ trong lòng.
“Aylimer, ông đang nghĩ gì vậy?” Bergen ở bên cạnh thấy Aylimer vừa đến liền mất tập trung, giống như ông bị mất hồn vậy, Bergen đành phải dùng một tay lắc lắc Aylimer rồi gọi.
Aylimer lắc đầu một cái, rồi nhìn Bergen nói ra: “Bergen, tôi đã nhìn thấy con đường của một đầu bếp thật sự rồi.”
“Ý ông là sao? Tại sao lại nói những vấn đề này ở đây cơ chứ?” Bergen không hiểu cho lắm, vì Bergen chỉ là một đầu bếp thuộc đẳng cấp tầm trung mà thôi, chưa phát hiện sự kỳ diệu mà món ăn của Briona mang đến cho đầu bếp.
“Mùi hương này thật thơm, tôi có thể khẳng định món ăn này là một món ăn đạt đến chất lượng cao nhất ở đây, nhưng tôi không nhìn thấy con đường của đầu bếp thật sự như ông nói, chúng ta cũng có thể chế biến ra một món ăn như vậy ở tương lai không xa.” Bergen tự tin nói trong khi ngửi mùi thơm bằng biểu tình say mê, mùi cà ri nồng đậm lan tỏa trong không gian kích thích vị giác và ham muốn ăn uống trong cơ thể của họ.
“Cậu không hiểu đâu Bergen, món ăn ở trong kia chắc chắn sẽ rất đặc biệt, và món đó cũng là thứ mà tôi tìm kiếm hơn cả nửa đời làm đầu bếp.” Aylimer không để ý đến sự tự tin khá mù quáng của Bergen, ông chỉ nhìn vào cánh cửa trước mặt rồi nói, hai mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu vào căn bếp kia vậy.
“Ồ, nếu ông đã nói thế, thì tôi rất hiếu kỳ về món ăn này đấy, hiếm khi một đầu bếp giỏi như ông lại khen không dứt một món ăn.” Bergen nói bằng giọng hứng thú.
Thời gian qua đi, khoảng chừng chưa đến một phút đã có nhiều người tụ tập ở trước cửa căn bếp của Briona, bọn họ đứng đó và nói bằng âm lượng nhỏ, không muốn gây phiền phức cho người đầu bếp ở bên trong.
Chỉ cần ngửi một hơi mà thôi, họ khẳng định món ăn kia sẽ là tâm điểm của buổi tối ngày hôm nay, bọn họ muốn nhìn thấy món ăn đó một lần để có sự chuẩn bị cho thích hợp, với tư cách đầu bếp đã có kinh nghiệm nhiều năm, bọn họ không được khuất phục chỉ vì một món ăn, sự háo thắng của họ thôi thúc họ tìm hiểu về người đầu bếp Briona, sau đó là đánh bại cô ấy.
Tất nhiên là có một số người với đôi mắt sáng rực nhìn vào căn bếp, bọn họ nhận ra được một điều gì đó, một âm thanh vang lên liên tục ở trong lòng họ, muốn họ tìm hiểu và học cách chế biến ra một món ăn cùng đẳng cấp như thế.
Briona nhìn nồi cà ri màu cam đang bốc lên khói nóng nghi ngút, nhưng hai mắt Briona không hề tập trung vào nồi cà ri đó, cô đang suy ngẫm về quá trình tạo ra món ăn thần kỳ, đúng vậy, Briona biết được cô vừa nấu ra một món cà ri có tác dụng không kém gì một linh đan tăng cao tu vi dành cho cường giả Tam Dương sơ kỳ sử dụng.
Phải biết rằng, một quả linh đan có giá trị rất lớn, hơn nữa, không thể chỉ dựa vào linh đan tăng cao tu vi, bất cứ đan dược nào cũng có một phần độc tính, ngoại trừ một số luyện đan sư có đẳng cấp cao mới có thể luyện ra đan dược không có độc tính, gọi là đan dược hoàn mỹ.
Độc tính của đan dược sẽ tích tụ dần trong quá trình tu sĩ sử dụng đan dược để tăng cao tu vi hay chữa thương, đến một thời điểm nào đó, độc tính sẽ bộc phát, tạo thành một kiếp nạn giáng lâm lên đầu tu sĩ.
Vậy thì giá trị của đan dược sẽ không bằng với một món ăn cùng cấp rồi, món ăn được làm từ thịt, rau rủ chứa linh khí, trải qua nhiều công đoạn như xử lí, nấu nướng hay cách kết hợp các nguyên liệu của đầu bếp, tạo nên một món ăn ngon lành ẩn chứa linh khí kinh người, giúp cho tu sĩ dễ dàng hấp thụ, mà không hề để lại độc tính nào.
Không cần phải bàn cãi về giá trị của một món ăn trong mắt tu sĩ. Người có thể chế biến ra món ăn gọi là đầu bếp, và Briona đã bước một chân vào cảnh giới thứ nhất của đầu bếp.
Nhất Tinh Đầu Bếp! Cảnh giới trước đó, bao gồm đẳng cấp hiện tại của Aylimer hay những đầu bếp khác, chỉ được gọi là đầu bếp học đồ mà thôi, họ có thể nấu ra một món ăn chứa linh khí, nhưng chỉ giữ lại được không đến một phần mười linh khí ở trong nguyên liệu.
Mà Briona nấu món cà ri kia, cô đã giữ được ba phần mười linh khí, nguyên liệu cấp ba có lẽ hơi quá sức đối với Briona, cô chỉ có thể làm tốt đến mức độ này thôi, nếu Briona nấu một món ăn sử dụng nguyên liệu cấp hai thì cô có thể giữ lại năm phần mười, mà nguyên liệu cấp một sẽ là tám chín phần mười.
Năng lượng ẩn chứa trong một cơ thể hung thú hay sinh vật tiến hóa lớn cỡ nào? Một đầu bếp có thể lợi dụng số năng lượng trong đó cho người khác sử dụng là một chuyện khủng bố đến mức nào? Briona còn chưa cảm nhận được giá trị của cô.
Trong lúc nấu ăn, ngoại trừ nấu ăn ra, Briona không hề bận tâm tới bất kỳ thứ gì, cô rơi vào trạng thái kỳ dị đó khi nghĩ về món ăn được cô nấu ra sẽ khiến mọi người hạnh phúc và khen ngon, đơn giản chỉ là một nụ cười mỉm trên môi, Briona đốn ngộ con đường của đầu bếp.
“Nếu mình có thể nấu ra thêm nhiều món ăn như thế này thì tốt quá.” Briona cười nói, sau đó cô nhận ra gì, Briona nhìn về phía cánh cửa đã được đóng chặt, căn bếp là khu vực riêng tư, không có sự cho phép của Briona, chẳng ai có quyền bước vào đây cả.
“Tại sao mọi người lại tập trung ở đây thế?” Briona lẩm bẩm, cô cảm nhận được sự tồn tại của những người đầu bếp đáng lẽ ra đang bận rộn chuẩn bị bữa tiệc tối.
Briona đi đến cánh cửa rồi mở ra, âm thanh huyên náo liền dừng ngay tức khắc đi nghe được tiếng cánh cửa di chuyển, mọi ánh nhìn chỉ thẳng vào Briona với khuôn mặt khó hiểu.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Briona nói bằng giọng nhỏ nhẹ. Ánh mắt cô hiếu kỳ liếc qua liếc lại, cô nhìn thấy nhiều đầu bếp mà cô cũng phải ngưỡng mộ đang đứng ở trước nhà bếp.
“Briona, cô là người đã nấu ra món ăn tỏa ra mùi thơm đặc biệt này sao?” Aylimer không chờ đợi nỗi nữa rồi, ông ta tiến lên và hỏi bằng giọng mong chờ.
“Xin chào ông Aylimer.” Briona lễ phép nói.
“Nếu ông món ăn mà ông nhắc đến là món cà ri thì tôi xin trả lời rằng tôi là người đã nấu nó.” Briona nói tiếp.
“Đúng rồi, đây là món cà ri, một trong những món ăn nổi tiếng tại quê nhà của Giáo Hoàng, có thật là cô đã nấu nó hay không?” Aylimer gật đầu nói, hai tay ông ta hơi run rẩy, khi cánh cửa vừa mở ra, ông cảm nhận được mùi thơm nồng nặc hơn bao giờ hết, như ông đang đắm chìm vào những miếng thịt ngon lành hòa quyện với nước cà ri cay nồng.
Chỉ là một món ăn mà cũng có thể để Aylimer, một đầu bếp có tay nghề lên đến ba chục năm phấn khích và mất đi sự bình tĩnh, Aylimer xác nhận được món ăn kia chính là thứ ông đang tìm kiếm.
“Tôi đã nấu món cà ri, nếu ông không chê thì tôi xin được phép mời ông vào để thưởng thức, nó chỉ vừa mới được nấu xong, còn nóng lắm.” Briona cười nhẹ một cái rồi làm động tác mời.
“Mọi người cũng có thể thử một chút.”
“Cảm ơn cô, tôi rất muốn thử món cà ri này, làm ơn hãy để tôi được thưởng thức nó.” Aylimer nói bằng giọng khiêm nhường, bây giờ ông đã tự nhận mình thua kém Briona rồi, không cần thiết phải giả bộ cao quý hay gì cả, chỉ cần tiếp xúc với cánh cửa mới, ông nguyện hiến dâng tất cả, dù cho đó là cái giá nặng nề đến mức nào đi chăng nữa, Aylimer phải nếm thử món ăn kia.
“Xin hãy cho tôi được nếm thử.” Một giọng nói hơi già nua, âm thanh này thuộc về một bà lão, đầu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt tầm ở tuổi trung niên, vì có sự xuất hiện của năng lượng tiến hóa, và lão ta đã tu luyện thành cường giả Nhị Dương kỳ, cho nên có nhiều tuổi thọ, các vết tích hay âm thanh kia chỉ là tàn dư của thời đại trước, nếu lão ta đột phá vài cảnh giới nhỏ nữa thì vết tích đó sẽ biến mất.
“Xin chào ngài Durra, tôi rất hân hạnh khi món ăn của mình được ngài nếm thử.” Briona hơi cuối người trước Durra rồi nói bằng giọng vui vẻ.
Durra là một trong những đầu bếp có danh tiếng ở gần thành phố Nikasa, là một bếp chính của nhà hàng nổi tiếng toàn quốc, nếu bàn về kinh nghiệm và kỹ năng nấu nướng, Durra có thể xếp ở vị trí thứ nhất tại Thập Linh Hỏa thành.
Trong thời gian làm việc ở đây, Briona được Durra chỉ dạy nhiều lần làm cho kỹ năng của cô tăng cao, nên Briona xem Durra là người thân, cũng là một người thầy đáng kính.
Nhìn thấy hai vị đầu bếp hàng đầu muốn thử món ăn của Briona, những người ở đây liền hiếu kỳ về món ăn đó, ở trong cảm nhận của họ, món cà ri có lẽ hơi xuất chúng, và có tác dụng hơn món họ nấu một chút mà thôi, không quan trọng cho lắm.
Không phải ai cũng đủ tư cách nhận ra cái đặc biệt trong món cà ri kia. Đa số, đầu bếp ở đây chỉ giữ lại được một phần linh khí, kém xa mười vạn dặm so với Briona.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT