"Chủ tử?" Kính Tâm lo lắng mà tới gần nàng, đưa tay muốn nhận lấy áo choàng đã ẩm ướt kia của nàng.
"Khụ, không cần, cái này giữ lại, vẫn còn hữu dụng." Khúc Đàn Nhi không có để Kính Tâm lấy áo choàng, ngược lạilại lần nữa khoác áo choàng ở trên người, lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại quỷ dị.
"Chủ tử vừa rồi không nên đẩy Kính Tâm ra, nếu không..."
"Ngươi ngốc ư, nước tạt đến, ngươi lại có thể ngăn cản được bao nhiêu? Hắc hắc." Khúc Đàn Nhi cười ý không sao cả, nhưng mà, đôi mắt đẹp thoáng nhìn trên người Kính Tâm đến một vệt nước cũng không có, không khỏi nói thầm: "Kỹ thuật hắt nước của Khúc lão bà thật đúng là không tầm thường, lại có thể tạt tốt như vậy. Tất cả nước đều tạt lên trên người ta. Bà ta... Có phải đã luyện rất nhiều lần hay không?"
"Chủ tử?"
"Tốt, cái gì nên đến vẫn sẽ đến. Ta hẳn sẽ phải khó chịu một chút. Muốn trách thì trách ông trời đúng là không có mắt, để cho ta rơi xuống nơi này. Sớm biết thế này, năm đó ta đi học chút ma thuật, bay không được, trốn không thoát, cũng có thể được học một chiêu nửa thức dùng ma pháp đi dọa một chút người cũng được. Hối hận a hối hận." Khúc Đàn Nhi hơi quệt miệng, bộ dạng không kiên nhẫn nhưng lại nhỏ giọngquá mức, khiến người nghe được không rõ.
Chân phải một bước, bước vào sảnh chính.
"Ngươi muốn chết à, chậm rì rì, còn không mau một chút."
Khúc lão bà chửi mắng, Khúc Đàn Nhi vẫn không nhanh không chậm.
Một bên vừa đi lên phía trước, một bên Khúc Đàn Nhi vừa tính toán thời gian.
Nàng là đang muốn chờ, chờ cơ hội.
Khúc Đàn Nhi khẽ nâng đầu, thuộc hết vị trí của tất cả mọi người trong phòng, Khúc Giang Lâm ngồi ở vị trí chính giữ bên trái, mà Đại Phu Nhân liền ngồi ở bên phải. Sau đó, bên dưới chính là nhị, tam, tứ phu nhân được sắp xếp ngồi theo danh thứ, đến mức mẹ ruột của thân thể Khúc Đàn Nhi chỉ có thể đứng… Là đứng sau ngay sau lưng, cách Khúc Giang Lâm không xa.
"Nha đầu chết tiệt kia, còn không vứt áo choàng đi?" Đại Phu Nhân bất mãn, ánh mắt khi nhìn thấy trên người Khúc Đàn Nhi vẫn còn áo choàng còn đang ẩm ướt kia là một mảnh ý lạnh, trừng phạt còn ở phía sau.
"Không nghe thấy Đại Nương của ngươi nói gì sao? Còn không mai vứt áo choàng đi. Cứ để Đại Nương của ngươi tức giận là thế nào?" Cuối cùng Khúc Giang Lâm cũng mở miệng, nhưng vừa mới mở miệng vẫn chỉ biết Đại Phu Nhân. Mà mẫu thân của Khúc Đàn Nhi - Cửu Phu Nhân địa vị lại quá hèn mọn, nửa chữ đều không có thể nói, chỉ trừ hướng ai oán ánh mắt kia nhìn chằm chằm nàng.
"Là, Đàn Nhi biết rõ." Khúc Đàn Nhi nhìn Đại Phu Nhân, lại quét mắt nhìn Khúc Giang Lâm, sau đó cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm áo choàng trên người mình, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị. Cuối cùng, nàng đợi chính là thời khắc này, mà chỗ nàng đứng hiện tại cách Đại Phu Nhân không xa cũng không gần, vừa đủ.
Sau đó...
Phật! Phật!
Áo choàng trên người vừa cởi xuống, lại hung hăng hất lên, lại vung mấy cái.
Nhưng mà, nàng cũng thừa nhận, kỹ thuật vẩy nước nàng không bằng được kỹ thuật hắt nước đến xuất thần nhập hóa như lúc nãy của Đại Phu Nhân, nhưng... Được cái đứng chỗ tốt, nhìn ở một góc độ khác cũng được coi là tư thế hiên ngang!
"Đáng chết, Khúc Đàn Nhi, ngươi có phải muốn tìm chết hay không?" Đại Phu Nhân tức giận bèn sư tử hống nhưng hô rồi lại giật mình, nhận ra đã luống cuống bà ta lập tức thu liễm.
"Đại Nương, người làm sao vậy? Làm sao trên mặt lại nhiều nước như vậy, có phải trời mưa hay không? Nha, không đúng rồi, cho dù có là trời mưa thì hiện tại người cũng đang ở trong phòng mà, làm sao có thể bị dính nước mưa được." Khúc Đàn Nhi nghi ngờ nhìn Đại Phu Nhân, giống như không rõ vệt nước trên mặt nàng là từ đâu đến, càng không đoán ra vì sao lửa giận của bà ta lúc này lại bốc lên như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT