Đêm khuya thanh vắng, gió lạnh lùng cùng ánh nến bập bùng làm cho căn phòng thanh nhã mang một vẻ hư vô mờ ảo.
“Hiểu Nguyệt, mẫu hậu nhìn ra được trái tim con không ở trong cung, nếu không con cũng không nhiều lần mạo phạm cung quy. Hiểu Nguyệt, trong nhóm phi tử đông đảo trong cung, Ai gia thấy được con cùng Liễu quý phi không thích đấu đá tranh giành. Nhưng Liễu quý phi không giống như con khéo đưa đẩy, nàng ở trong cung hầu như không cùng ai giao du, nhưng con thì không như thế, các phi tử trong cung con đều có giao tế nhưng lại không cùng ai thân thiết.
Hiểu Nguyệt, mặc dù con còn trẻ nhưng Ai gia thấy được con là một nhân tài, tính tình trầm ổn, trái tim lại không đố kỵ, so với Lý, Đồng hai người đó con mạnh hơn nhiều. Mặc dù con là người của Đỗ gia nhưng ta tin tưởng mình không nhìn lầm người. Hiểu Nguyệt, lần này Ai gia đi hành cung mang tiếng là lễ phật nhưng thật ra là điều dưỡng thân thể. Mấy ngày nay ta cảm giác được thân thể này ngày càng kém, nhưng Ai gia không muốn làm cho Hoàng nhi lo lắng, vì thế muốn tìm một chỗ yên tĩnh để điều dưỡng cho tốt.
Hiểu Nguyệt…”
“Thình thịch!”, đột nhiên tiếng đập cửa đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh nên đặc biệt chói tai.
“Tiểu thư, ngài có sao không? Chúng nô tì vào xem ngài được không?”, ngoài phòng Hồng Trù lo lắng hỏi.
“Không cần đâu”, Hiểu Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi thùng tắm, mặc áo ngủ vào, lại phủ thêm một lớp trung y, sau đó đỡ chiếc ghế mình không cẩn thận làm ngã lên, cùng thu thập tất cả những đồ đạt mình lỡ làm ngã xuống, cuối cùng mới nói với bên ngoài “Thanh Trúc, Hồng Trù các ngươi nghỉ ngơi đi”.
Chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa, Hiểu Nguyệt đột nhiên ngồi tê liệt trên giường, thuận tay ôm chiếc gối vào ngực, trong đầu lại hiện lên mẩu đối thoại giữa mình và thái hậu tại phật đường:
“Mẫu hậu vốn là người tùy thời có khả năng ra đi bất kỳ lúc nào, những năm gần đây, sống thêm được ngày nào đều là do gắng gượng mà thôi. Chỉ là mẫu hậu lo lắng cho Hoàng thượng, những nữ nhân trong hậu cung này, trừ con ra ai đối với hoàng thượng cũng đều có viện cầu! Có người vì e sợ, có người là vì lợi ích gia tộc, nhiều nhất là đều là vì vinh hoa phú quý, cùng địa vị cao sang, nhưng con lại không giống như vậy. Đỗ gia vốn không quan tâm gì đến con, con được sủng cũng tốt mà thất sủng cũng được, đối với bọn họ mà nói đều không quan trọng, cho nên con tuy là nữ nhi của đương kim tể tướng nhưng trong hoàng cung này lại không hề tranh chấp gì! Trái lại, từ khi con tiến cung, hành vi ưu nhã, hào phóng, có đầy đủ phẩm chất của một bậc mẫu nghi, nói khó nghe một chút là con không hề để ý đến Hoàng thượng một chút nào – không có người phụ nữ nào thật sự có thể dễ dàng buông tha một người trượng phu mình yêu thương cho những người phụ nữ khác mà không một câu oán hận! Nhưng là phụ nữ, khi đã lập gia đình thì đâu có lựa chọn nào khác? Cho nên dù con không để ý Hoàng thượng thì cũng không thay đổi được sự thật con chính là Hoàng hậu! Mà hôm nay, chiến sự tại biên quan vô cùng nguy cấp, trong triều thì nguy cơ rình rập, còn hậu cung thì… Tóm lại, con là người duy nhất trong hậu cung có thể làm cho ta tin tưởng đem Hoàng thượng phó thác”.
“Thái hậu ơi là thái hậu!”, nghĩ tới đây, Hiểu Nguyệt không khỏi thở dài “Ta thật không rõ, tại sao người lại tin tưởng ta! Cho dù Đỗ Hiểu Nguyệt không có cưỡng cầu gì đối với Đàm Văn Hạo, người cũng không thể…Ôi! Ta bây giờ…Ôi! Cũng may từ đầu đã chủ động ký khế ước với Đàm Văn Hạo, nếu không lần này Thái hậu nhờ vã mình, sao có thế từ chối…”, nằm xuống giường nhớ lại lời nói của Thái hậu, người không lo lắng cho việc mình sẽ rời khỏi nhân thế bất kỳ lúc nào, ngược lại chỉ lo cho hài tử của mình. Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều như nhau: rõ ràng không biết mình có thể sống bao lâu, nhưng mỗi ngày đều phải kiên trì nói cười, thậm chí còn muốn…Quên đi, quên đi, dù sao việc này kết cục đã định, chờ Đàm Văn Hạo thu xếp gọn gàng mọi việc trong triều, mình có thể đại công cáo thành mà rút lui, đến lúc đó, chuyện trong hậu cùng này không còn quan hệ với mình…
Sáng sớm, sau khi Hồng Trù cùng Thanh Trúc mang điểm tâm dọn lên, mới bưng nước sạch cùng trà nóng bước vào phòng Hiểu Nguyệt.
“Tiểu thư, người…sao lại quên thổi tắt nến?”, sau khi vào cửa, Hồng Trù thấy ngọn nến to vẫn tiếp tục cháy gần hết, những cây nến nhỏ đã sớm cháy sạch, thật đáng lo. Tối hôm qua mình quên thổi nến, kết quả Tiểu thư để nến cháy hết một đêm, chẳng lẽ cô ấy không sợ gió to sẽ làm nên ngã gây ra tai họa gì sao?
Thanh Trúc mang bồn nước ra ngoài xong cười ha hả mà nói với Hồng Trù đang ảo nảo “Hồng Trù, đâu phải là lần đầu tiên tiểu thư như vậy cũng đâu có xảy ra chuyện gì! Yên tâm đi, tiểu thư là người hiền tự nhiên có thiên phúc”.
“Muội nói nghe dễ dàng quá, nếu như thật sự xảy ra chuyện, tiểu thư lại ngủ say như vậy, chỉ sợ đến lúc đó…” Hồng Trù chợt nhớ ra, mới sáng sớm không nên nói chuyện không may, lập tức vỗ nhẹ miệng, sau đó nói “thôi đừng nói nữa, muội đánh thức tiểu thư dậy đi”, nói xong liền thổi tắt nến sau đó mở hết cửa sổ ra, rồi chuyển qua bình phong, liền thấy Thanh Trúc đứng ngây ngốc trước giường Hiểu Nguyệt, tựa hồ đang nghiên cứu cái gì đó.
“Thanh Trúc, mau đánh thức tiểu thư dậy, muội đứng đó làm gì thế. Chút nữa thôi là các phi tử sẽ đến đây thỉnh an, chung quy không thể để cho các nàng tới đây rồi mới gọi tiểu thư rời giường”, Hồng Trù đến gần vỗ vai Thanh Trúc.
“Ồ”, Thanh Trúc giật mình, nhưng mắt vẫn tiếp tục nhìn vào một điểm gì đó, kéo Hồng Trù qua một bên nói nhỏ “Hồng Trù, tại sao trên tay của Tiểu thư vẫn còn thủ cung sa vậy? Buổi sáng hôm trước thủ cung sa của người đã mất rồi mà, sao hôm nay lại xuất hiện trở lại, không tin tỉ lại gần nhìn đi”.
“Hả?”, Hồng Trù bị câu nói của Thanh Trúc làm cho giật mình, thủ cung sa là thứ muốn có là có sao? Tiểu thư rõ ràng đã cùng Hoàng thượng viên phòng rồi, thủ cung sa sao lại có trở lại? Nhưng nhìn theo hướng tay của Thanh Trúc, rõ ràng là thấy được thủ cung sao trên cánh tay trắng nõn của nàng. “Thật sự còn kìa, chẳng lẽ Tiểu thư cùng Hoàng thượng không có…”
“Ừ”, Thanh Trúc gật đầu, đồng thời cũng nói ra sự nghi hoặc mấy ngày nay “buổi sáng hôm ấy, sau khi Hoàng thượng lần đầu tiên lưu túc tại Chiêu Dương cung rời đi, muội dọn dẹp giường thì không nhìn thấy lạc hồng! Những ngày sau này cũng chưa từng thấy qua”.
“Thật không?” Hồng Trù giật mình nhìn chằm chằm Thanh Trúc “Tiểu thư cùng Hoàng thượng cư nhiền không có…” chẳng lẽ Tiểu thư đối với Hoàng thượng thực sự không hề quan tâm?
“Thật…”
“Này, các ngươi đang làm gì vậy? Mới sáng sớm chạy đến phòng ta thì thầm to nhỏ, muốn nói cái gì thì ra ngoài nói, đừng làm phiền ta ngủ”, không biết từ khi nào Hiểu Nguyệt đã xoay người ngồi trên giường, vừa cười vừa nhìn hai nha đầu kỳ cục đang chụm đầu thì thầm.
“Ồ, không, không có gì”, Hồng Trù nhanh nhẹn trả lời.
“Tiểu thư, không thể ngủ tiếp rồi”, Thanh Trúc đối với vị tiểu thư thích ngủ này thật không biết phải làm sao, một ngày 12 canh giờ thì tiểu thư nhà nàng nhắm mắt nghỉ ngơi hết tám canh giờ, “Không phải hôm qua Người có nói là hôm nay có chuyện trong yếu phải làm sao?”
Nói tới đây, một viên thái giám đã bước vào đến trước giường Hiểu Nguyệt phúc lễ thỉnh an rồi mới hồi bẩm “Bẩm nương nương, tổng quản ở kính sự phòng, thượng thực phòng cùng chấp sự phòng tới thỉnh an nương nương”
“Ừ, biết rồi! Ngươi đưa bọn họ đến An Dương điện, Bổn cung sẽ tới ngay”, Hiểu Nguyệt thản nhiên phân phó.
Thái giám lĩnh mệnh rời đi, bất quá hắn thực hoài nghi Hoàng hậu sẽ đến ngay vào lúc nào, ngài còn chưa rời giường a.
Kỳ thật lúc này tâm trạng Hiểu Nguyệt không được tốt, tự nhiên quên mất hôm nay các tổng quản sẽ đến gặp mình! Đảo mắt nhìn sang một bên thấy hai nha đầu đang đứng ngây ra, xuống giường, đi tới trước mặt hai nha đầu, quơ quơ tay, cười nhẹ một tiếng “này, hai cô nàng giúp ta trang điểm nhanh lên, chẳng lẽ để ta quần áo không chỉnh tề mà đi gặp các tổng quản sao?”
“Ồ”, hai nha đầu cuối cùng cũng có phản ứng “Tiểu thư, hôm nay sao các phi tử không đến thỉnh an mà đổi thành kính sự phòng cùng các nội vụ tổng quản?”
“Haha, việc này…” Hiểu Nguyệt vừa rửa mặt vừa nói “sau này bọn họ cũng sẽ thường xuyên lui tới”
“Tại sao?” Thanh Trúc hỏi.
“Từ hôm nay trở đi, hậu cung tạm thời sẽ do ta trông nom”, Hiểu Nguyệt bình tĩnh nói, vẻ mặt không có chút gì vui mừng “cho nên, từ hôm nay, hai ngươi cũng phải giúp đỡ ta, nghe nói trước khi các ngươi đến hầu hạ ta, từng giúp đại nương quản gia, có chút ít kinh nghiệm”
“Khi đó chúng nô tì cũng chỉ làm một ít việc nhỏ, không có làm nhiều chuyện lớn như bây giờ”, Hồng Trù lắc đầu nói “Tiểu thư, người…”
“Biết nhiều hơn ta là được rồi”, Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm ngồi vào trước bàn trang điểm “búi cho ta kiểu tóc đơn giản một chút, tóm lại việc này cứ quyết định như vậy, hai người các ngươi cũng rất thông minh, có hai ngươi bên cạnh ta cũng yên tâm”.
Thanh Trúc và Hồng Trù cùng nhìn nhau, lập tức phúc thân trả lời “Tuân lệnh”.
Khi Đỗ Hiểu Nguyệt đem tiễn được các Tổng quản đi thì đã gần trưa, nhớ lại hôm nay có hẹn với Đàm Văn Bác liền cấp bách ăn vội vàng vài hột cơm, thừa dịp Hồng Trù cùng Thanh Trúc không chú ý, thay đổi cung trang sau đó chạy đến Hội Lan Các.
Vừa vào cửa, thấy Đàm Văn Bác đứng chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú vào cây cổ thụ đang kỳ ra hoa, nhẹ nhàng đến chụp lấy lưng hắn, sau đó nhảy ra trước mặt tủm tủm cười “haizz, một đại nam nhân như ngài không phải đang thương tiếc xuân chứ?”
“Cô đến chậm!” Đàm Văn Bác không trả lời, chỉ cười nói “Ta phát hiện cô thường không đúng giờ”
“Haha”, Hiểu Nguyệt xoay người đi vài bước sau đó nhẹ nhàng nói “ta không phải cố ý, sáng nay có chút việc phải xử lý, đến giữa trưa mới xong, phải biết rằng hôm nay giờ cơm của ta cũng trễ luôn”.
“Cô là một Hoàng hậu rảnh rỗi, có chuyện gì đang giá để bận rộn đâu?”, Đàm Văn Bác dựa vào cây, cười khẽ.
“Rảnh rỗi?” Hiểu Nguyệt thật muốn nói cho hắn biết chuyện rảnh rỗi ngày đã là việc của ngày hôm qua, bắt đầu từ bây giờ phải nói là người bề bộn rồi! “Haha, người rảnh rỗi! Được rồi, ta thấy ngài mới là người nhành hạ, không có việc gì làm mà lại chạy đến Hội Lan Các! Ở đây có gì hấp dẫn ngài vậy? Tại sao ngài không đến Trữ Tuyên Cung?”, Hiểu Nguyệt nhận thấy Đàm Văn Bác cơ hồ chưa từng đến Trữ Tuyên Cung, phải biết rằng đương kim thái hậu cũng là mẫu hậu của hắn, hình như hai người không được thân cận lắm.
“Cô muốn biết?” Đàm Văn Bác cười cười hỏi.
Nhìn vẻ mặt này, Hiểu Nguyệt hơi do dự, đây là chuyện mẹ con nhà người ta, mình không nên xen vào. Nhưng là, từ khi nghe tâm sự của Thái hậu, Hiểu Nguyệt luôn cảm thấy kỳ quái. Thân thể nàng không tốt, cũng chính miệng nói không sống được bao lâu, mà Đàm Văn Bác đối với mẫu thân hắn lạnh nhạt, nói thế nào cũng hơi quá…”Nếu như ngài muốn tâm sự ta sẵn sàng nghe, dù sao trước kia vẫn thường làm thùng nước cho bằng hữu kể khổ”
“A, ta không lẽ phải trút nước đắng lên người cô sao?” Đàm Văn Bác khẽ nhếch miệng, dựa vào nhánh cây, sau đó quay đầu nhìn Hiểu Nguyệt cười ha hả hỏi “bất quá, theo ý cô, đã xem ta là bằng hữu rồi?”
“Đương nhiên!”, Hiểu Nguyệt cũng dựa vào một thân cây khác, cười trả lời “ta thấy ngài cũng không tệ lắm, tính tình cũng tốt, không đến trước mặt hoàng huynh ngài kể xấu về ta, trong hoàng cung này ngài cùng ta xem như hợp tính cách, tạm thời ta coi ngài là bằng hữu đi”.
“Ta đây có phải hay không nên cám ơn Hoàng hậu nương nương đã ban ơn xem trọng tiểu nhân?” Đàm Văn Bác chấp tay hướng Hiểu Nguyệt vái một vái.
“Haha, đừng gọi là ta Hoàng hậu, nghe được tự nhiên toàn thân không thoải mái”, Hiểu Nguyệt hôm nay chính thức giải quyết các sự vụ của hoàng hậu cũng không đến nỗi, nhờ thái hậu chiếu cố phái đến hai vị trợ thủ đắc lực giúp đỡ mình quen việc, “mà nói xem, tại sao ngươi lại thích đến Hội Lan Các? Hắc hắc, nói mau, ngươi với chủ nhân của Hội Lan Các có quan hệ gì? Có phải hai ngươi lưỡng tình tương duyệt – ngươi yêu phi tử của tiên hoàng, nhưng không thể đến với nhau…Ai da, sao ngươi gõ đầu ta?”, vì tâm trang đang rất “high” nên Hiểu Nguyệt không để ý đến việc Đàm Văn Bác đang di chuyển đến gần nàng rồi đột ngột gõ ột phát vào đầu. (Từ bây giờ mình cho Hiểu Nguyệt xưng ta-ngươi với Đàm Văn Bác vì hai ngươi bây giờ mới trở thành bạn bè)
“Này, Đỗ Hiểu Nguyệt, ngươi có phải phụ nữ không hả? Xem gió trăng tiểu thuyết nhiều quá rồi, suy nghĩ sao mà phong phú thế!” Đàm Văn Bác vừa xòe quạt ra quạt vừa hỏi.
“Đương nhiên ta vốn là phụ nữ rồi! Ta nghĩ Đỗ Khang Viễn dù tài cán thế nào cũng không dám tráo đổi, đưa nam nhân tiến cung đâu”, Hiểu Nguyệt dẫu môi cãi “nếu không phải như vậy thì là chuyện gì? Sao ngươi không nói cho ta biết?”
Đàm Văn Bác nghễ mắt, xếp quạt lại, nhìn Hiểu Nguyệt một lúc lâu mới lên tiếng “Ngươi thật muốn biết? Đây chính là điều cấm kỵ lớn nhất trong hoàng cung, có liên hệ với người có địa vị tối trọng yếu trong cung”.
“Ta…” Hiểu Nguyệt có chút chần chờ, địa vị trọng yếu trong cung thì có được mấy người, trừ vị vương gia này đây thì chỉ còn tiên hoàng, thái hậu, hoàng đế, thái phi…! Biết bí mật của những người này chưa chắc là việc tốt, cái gì cũng không biết mới là phúc.
“Nói cho ngươi biết cũng tốt”, Đàm Văn Bác cười khẽ một tiếng “nghe nói ngươi bây giờ bắt đầu nắm giữ hậu cung rồi, có một số việc cũng nên biết”.
“Ồ, tốt!”, Hiểu Nguyệt đối việc Đàm Văn Bác biết mình bây giờ nắm giữ hậu cung không hề cảm thấy kỳ quái, hoàng cung chính là như vậy, đó có thể là nơi tràn đầy bí mật nhưng cũng là nơi không có chút bí mật nào.
“Đây là một câu chuyện thật xưa trước đây, lâu đến nỗi ta cũng không biết là từ khi nào…”