“Dừng kiệu”, ngồi trên Phượng kiệu, Hiểu Nguyệt không ngủ gật như thường ngày, ngược lại rất tỉnh táo, ra lệnh với đám tùy tùng theo bên người. Vừa nói xong, kiệu ngừng, bên ngoài Tổng quan cung kính nhẹ giọng hỏi: “nương nương có chuyện gì?”

“Cũng không có việc gì, chỉ là bổn cung cảm thấy hơi choáng váng, muốn nghỉ một chút”, Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nói đồng thời dựa vào thân kiệu nhắm mắt lại “các ngươi cũng nghĩ ngơi đi, chờ bổn cung khỏe lại sẽ tiếp tục hồi cung”, mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định phải cùng cung quy đối đầu, nếu không làm được thật phí công sức xuất cung hôm nay.

“Nương nương! Tuyệt đối không thể, chậm trễ thời gian hồi cung sẽ bị trị tội”, Tổng quản vội vàng nói, đồng thời quỳ xuống. Thanh Trúc, Hồng Trù nhìn nhau, không biết Hiểu Nguyệt đang làm trò gì, hôm nay không thể về nhà hai nàng cũng có chút tiếc nuối, không biết làm gì khác hơn là phải đợi đến kỳ hạn một năm mới được phép gặp thân nhân. Bây giờ, Tiểu thư làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự không một chút sợ hãi sẽ bị thái hậu trách phạt sao? Mặc dù Thái hậu đối với Hiểu Nguyệt không giống như Hoàng thượng nhưng… quy củ vô tình, nếu Tiểu thư cố ý vi phạm, thái hậu sẽ vì tư tình mà buông tha nàng?

“Tiểu thư, chỉ một chút nữa là về đến Chiêu Dương cung rồi, người cố gắng lên, sau khi hồi cung rồi nghỉ ngơi”, Hồng Trù khuyên bảo.

Thanh Trúc tiếp lời “Tiểu thư không phải thường khuyên Thanh Trúc không nên ngang ngạnh cố chấp sao? Hiện giờ Tiểu thư cũng như Thanh Trúc, sau này Thanh Trúc làm sao có thể tin lời của người?”

Mặc kệ Thanh Trúc, Hồng Trù cùng Tổng quản nói gì, phượng kiệu vẫn không có một tiếng động, Tổng quản không biết nên nghe lệnh Hoàng hậu hay là cứ theo quy củ mà hồi cung. Trong lòng của Hồng Trù và Thanh Trúc cũng hiểu, mặc dù ngày thường Hiểu Nguyệt rất bình dị, dễ gần nhưng theo nàng hơn một tháng cũng không đoán ra được lòng nàng đang nghĩ gì chỉ biết một điều, Tiểu thư khi đã quyết định chuyện gì thì không nên tranh cãi, tốt nhất nên thuận theo ý của nàng, nếu không thì hai nàng cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì – bởi vì chỉ cần Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái thì sẽ khiến cho người ta lạnh thấu xương.

Cứ như vậy, phượng kiệu dừng tại ngã tư đường, các cung nữ và thái giám bắt đầu thì thầm to nhỏ, đoán rằng Hoàng hậu tiến cung hơn nửa tháng vẫn chưa được Hoàng thượng sủng hạnh, giờ nàng làm vậy là vì cái gì?

Hiểu Nguyệt từ từ nhắm mắt, không biết hôm nay mình làm vậy có đúng hay không. Nếu như mình đoán đúng, đối đầu với cung quy chắc chắn sẽ bị trừng phạt, hôm nay chậm trễ hồi cung nhất định sẽ làm Thái hậu tức giận, không chừng dựa vào thân phận thất sủng của mình mà bỏ đá xuống giếng, thừa dịp này trị tội nặng nề, không chừng phải vào lãnh cung. Nhưng mà chắc sẽ không thể nào được vào lãnh cung, hiện giờ Hoàng gia vẫn còn phải dựa vào thế lực của Đỗ gia. Coi như không được vào lãnh cung nhưng chỉ cần bị trừng phạt nặng là đạt được mục đích của Hiểu Nguyệt – tránh được đám phi tần đáng ghét kia mỗi ngày đều ồn ào làm phiền, cũng tránh được sự trợ giúp “nhiệt tình” của Thái hậu, sau này mỗi ngày chỉ việc đóng cửa ngủ ngon, còn tránh được một đám lễ nghi phiền phức trong cung. Ha ha, nếu như thành công thì đúng là nhất cử mà lưỡng một đống tiện. Nhưng nếu thất bại thì sao? Hình như tội chậm trễ hồi cung cũng không nặng lắm, dù vậy thì sự ưu ái của Thái hậu dành ình cũng sẽ giảm bớt, vì người không chấp nhận mình dám dựa vào thế lực của Đỗ gia làm càng, dám xem thường cung quy.

Một khắc sau, Tổng quan không thể tiếp tục kiên nhẫn, lần nữa gọi “nương nương”, nhưng không thấy trả lời, liền gọi hai tiểu thái giám thì thầm vài câu, thái giám nghe xong xoay người hướng Hoàng cung mà chạy đi.

Hồng Trù cùng Thanh Trúc thấy thế không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Tổng quản sai người về cung bẩm báo lại rồi. “Tiểu thư, tiểu thư”, hai nàng đồng thanh gọi, hy vọng nàng có thể lên tiếng trả lời, biết rõ hiện tại tình thế nghiêm trọng không nên tiếp tục ngang ngạnh, tiếc là Hiểu Nguyệt không đáp trả. Hai nàng sốt ruốt, không ngừng đi tới đi lui nghĩ cách, thậm chí vén rèm ra xem, chỉ thấy Hiểu Nguyệt tay chống đầu, nhắm mắt, yên tĩnh mà ngủ.

“Thanh Trúc, mặc kệ”, Hồng Trù hạ quyết tâm “cho dù sau khi Tiểu thư tỉnh lại có tức giận thì bây giờ phải lập tức hồi cung”, sau đó quay đầu nhìn Tổng quản “Tổng quản đại nhân mời ngài hạ lệnh, khởi kiệu hồi cung”.

“Này…” Tổng quản do dự, nhưng rất nhanh chóng hạ quyết tân “Được, khởi kiệu hồi cung”.

“Châm đã”, trong kiệu truyền ra thanh âm của Hiểu Nguyệt tựa hồ không quan tâm nhưng lại lộ ra vẻ thản nhiên uy hiếp, “các ngươi có dũng khí cãi lời bổn cung?”

“Xin nương nương thứ tội”, Tổng quan quỳ xuống tâu “xin nương nương hồi cung, người đã chậm trễ giờ quy định”.

“Chậm trễ bao lâu rồi?”

“Bẩm nương nương, đã trễ hai khắc rồi”.

Hai khắc, tức là gần một tiếng rồi. “Được, hồi cung”.

Đoàn người dừng giữa ngã tư đường sau hơn nửa canh giờ cũng bắt đầu chậm rãi di chuyện, hướng về hoàng cung. Đồng thời, cách đó không xa trên một mái nhà xẹt qua một bóng người, nhưng không ai chú ý.

——————

“Muôn tâu Thái hậu nương nương, Dương thượng cung phái người trở về có việc bẩm báo”.

Tại Trữ Tuyên cung, hôm nay phi tần hậu cung tề tựu đông đủ, cùng Thái hậu nhàn thoại, lại bị Đức Toàn công công cắt ngang.

Thái hậu đang nhàm chán ngồi nghe các phi tử kể chuyện, đang tìm cách đuổi về thì nghe Dương thượng cung có việc hồi báo thì thật hứng thú. “Chuyện gì vậy?”, Hoàng hậu hôm nay về thăm Đỗ phủ, đi cùng với Tổng quản của Dương Thượng cung.

“Bẩm Thái hậu, Dương thượng cung phái người về nói…nói…”, Đức Toàn cân nhắc nặng nhẹ của những lời sắp nói, đồng thời cảm thấy căng thẳng lo lắng thay cho Hoàng hậu nương nương.

“Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng có dông dài”, Thái hậu đã bắt đầu không nhịn được nói.

“Dạ, nói là Hoàng hậu nương nương không chịu hồi cung, trên đường đi không chịu nghe lời khuyên của Dương thượng cung, cố ý nghỉ ngơi trên đường đã hơn nửa canh giờ… đến bây giờ Hoàng hậu cũng còn chưa khởi hành”, Đức Toàn cẩn thận bẩm báo.

Các vị phi tử ngạc nhiên nhìn nhau nhưng nhanh chóng ổn định bộ dáng, cùng nhìn về phía Thái hậu. “Ồ”, Thái hậu thốt lên, “chuyện này là thật sao?”

“Dạ vâng, Thái hậu nương nương”, Đức Toàn khom người trả lời.

“Ngươi lui xuống trước đi”, Thái hậu phất tay, thanh âm lộ ra vẻ bực mình, sau đó im lặng không nói.

“Mẫu hậu!”, Mã Tuyết Mạn lên tiếng “Người giận Hoàng hậu tỷ tỷ sao?”

“Mã muội muội, Hoàng hậu nương nương vi phạm cung quy, Mẫu hậu có thể không tức giận sao?”, người nói chuyện chính là Vu quý nhân, vào cũng đã hai năm.

“Mẫu hậu, Hoàng hậu tỷ tỷ có thể nhất thời mệt nhọc nên mói yêu cầu mọi người dừng lại nghỉ ngơi, mong Mẫu hậu không nên tức giận”, Lý Thiên Nhu nói.

“Đúng vậy! Lý tỷ tỷ nói không sai” Đồng Như Sương tiếp lời, “Mẫu hậu, Hoàng hậu tỷ tỷ tri thư đạt lý, nàng tuyệt đối không phải là người không quan tâm đến quy củ của hậu cung!”

Liễu Mộng Nam vừa nghe xong, thản nhiên nói: “Mẫu hậu, hoàng hậu tỷ tỷ có thể đã lâu không thấy người nhà, tâm tình có chút kích động, mới có thể yêu cầu nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi ổn định tâm lý, nàng mới có thể bình tâm mà trở về gặp mẫu hậu!”

“Nhưng là, mặc kệ vì nguyên do nào, Hoàng hậu tỷ tỷ đã vi phạm cung quy rồi!” Mã Tuyết Mạn kết luận

“Mã muội muội, chuyện gì đều phải xét đến tình lý” Lý Thiên Nhu nhẹ giọng nói.

Chúng phi tử vừa nghe, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Mọi người đang nói chuyện gì?”, một giọng trầm ổn mà uy nghiêm vang lên, chúng phi từ vội vàng đứng dậy hành lễ, trừ Thái hậu, tất cả mọi người trong phòng đều quỳ xuống. “Các ngươi đứng lênh đi. Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu”, Đàm Văn Hạo cúi người thi lễ.

“Hoàng nhi, con tới đúng lúc lắm, đền ngồi bên cạnh Mẫu hậu, vừa lúc mẹ có việc muốn cùng con thương lượng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play