Ngồi trong phòng ôm con thỏ bông khóc, hình ảnh của hắn
không thể nào dứt khỏi tâm trí nó được, mọi thứ cứ hiện lên rõ mồn một,
nhất là ánh mắt của hắn, ảnh mắt lạnh lẽo và thù hận. Nó sợ ánh mắt đó,
đau lắm!
Điện thoại rung liên hồi, một số lạ gọi tới. Thút thít vài cái, cố kìm lại cơn nấc. Nó bắt máy
-Alo
-Bảo Nhi à…… Em lại khóc nữa sao? Là chị đây, em mau xuống mở cửa cho chị đi!
Lập tức quăng điện thoại xuống nệm, nó chạy thật nhanh xuống nhà. Nó nhớ chị nó lắm, nhớ muốn điên lên được. Người chị mà nó cứ lầm tưởng là
người khác, vội ôm chầm lấy chị, nó trách đầy hờn dỗi
-Huhu….. Tại sao chị về mà lại giấu em……. Hức…. Chị có biết là tự lúc
gặp Hoàng Yến…. Là em lại nhớ chị muốn khóc không…….. hức….. Vậy mà chị
nỡ lòng nào…. để cho em phải nhớ chị như vậy…… hức…… Chị lại còn bày trò chọc em nữa….. Chị thật đáng ghét!!
Ôm chặt lấy nó, Bảo Ngân vừa cười vì vui vừa khóc vì hối hận
-Chị xin lỗi em…… Là lỗi của chị….. Nếu như chị nói sớm thì em đã không
như vậy rồi….. Mọi chuyện đã không đến nước này…… Chị xin lỗi….. Nhưng
dù có thế nào đi nữa….. Chị vẫn phải chữa khỏi bệnh cho em…. Phải chữa
sớm nhất có thể…. Tối nay chúng ta sẽ bay sang Mĩ…. Thiết bị bên đó hiện đại và tỷ lệ thành công sẽ cao hơn……. Em nhất định phải đi sớm
Nới lỏng tay, nó phải đi ngay hôm nay sao? Mọi chuyện diễn biến nhanh
quá, mới đó mà đã đến lúc nó phải bỏ lại mọi thứ rồi sao? Nhưng mọi
chuyện ra như thế này chẳng phải vì nó mà ra hết sao? Có trách thì chỉ
có thể tự trách bản thân mình thôi. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn, lạc
lõng….. dường như mọi cảm xúc tiêu cực đều ùa về với nó lúc này.
Mọi thứ trong vali, không quên cầm theo con thỏ bông, nó bước xuống nhà
với gương mặt xanh xao và đôi mắt sưng húp. Bảo Ngân đang nói chuyện với mẹ nó, hai người lại khóc, ba nó chỉ nói vài câu rồi lại bỏ lên phòng.
Chắc có lẽ ông cũng đang muốn khóc lắm. Nó ôm lấy ba miệng muốn nói câu
tạm biệt mà sao khó quá
-…… Ba ơi…… Con đi nhé! ….. Ba nhớ….. phải giữ sức khỏe nha ba T_T……
Mẹ nó cũng ôm lấy nó mà khóc mãi, đôi mắt bà cũng đã sưng lên, chắc từ
lúc biết nó sẽ đi bà đã khóc nhiều lắm và bây giờ bà vẫn khóc. Dù nó
không phải là con ruột của bà nhưng bà vẫn thương nó như chính mình sinh ra. Làm sao bà không khóc được khi mà mới đây nó ở bên cạnh bà, thoắt
cái bay sang Mĩ…. Cách xa cả ngàn dặm…..
-Mẹ à….. Mẹ đừng khóc nữa…. con hứa sẽ về thăm mẹ mà!....
-Ừ….. Con nhớ về thăm mẹ nhé…… Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để bị bệnh đấy!
-Con biết rồi………. Con đi mẹ nhé!
* * * * *
Quân đứng đợi nó ngoài sân bay, chuyến bay chỉ còn 15” nữa thôi là sẽ
cất cánh. Ngồi ở hàng ghế chờ, điều gì đó làm nó muốn ngồi ở đây, nó
chưa muốn lên máy bay. Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng. Quân và chị
Bảo Ngân đang ngồi cùng nó….
5”………10”…….
“Chuyến bay từ Việt Nam đến Mĩ sắp cất cánh, xin quí hành khách hãy lên máy bay và ổn định chỗ ngồi”
-Chúng ta mau lên thôi, máu bay sắp cất cánh rồi…….
Bảo Ngân kéo tay nó đi, Quân đến sách đống hành lí. Nó không biết mình
đang đợi gì nữa, chờ đợi hắn đến khi điều đó không bao giờ có thể xảy
ra, chờ đợi một bóng hình đến để níu giữ nó lại?
Nó phải đi thôi, giá như bây giờ có một phép màu nào đó mang hắn đến
đây, chỉ một chút thôi cũng được….. Nhưng trên đời này làm gì có phép
màu cơ chứ… Nó đang sống ở thế giới thực mà nơi đó không hề có ai được
gọi là bà tiên hay ông bụt….
Một giọt nước mắt rơi xuống “Tạm biệt anh!”
Chiếc máy bay cất cánh có lẽ từ nay nó sẽ mãi mãi không còn gặp hắn được nữa rồi!
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
(Bắt đầu từ đây sandy sẽ viết theo ngôi tôi của Phong nhé)
Đã 2 tháng rồi, từ ngày cô ta dời đi cùng người con trai khác, cô ta đi
như vậy, không xuất hiện ở trường học, không xuất hiện ở đâu cả, cô ta
biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai? Hay bản chất của cô ta thật sự là một kẻ như vậy. Tại sao những người con gái đến cạnh tôi
đều làm cho tôi đau đến vậy chứ? Tại sao tôi lại tin tưởng người con gái đó để bây giờ nhận lại là một sự phản bội? Tôi không xứng đang có được
tình yêu sao?
Đi khắp mọi nơi, tìm đến quán Bar, tìm đến rượu….. Tôi làm mọi cách, tại sao hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong đầu tôi, tại sao cô ta không chịu biến
mất trong tim tôi? Tiếng nhạc sập sình chói tai vẫn không thể át được
giọng nói cười của cô ta. Những thứ về cô ta khiến tim tôi đau nhói. Tôi hận, hận tất cả những kẻ như cô ta, hận tất cả những người con gái trên thế giới này
-Này anh, uống cùng em một ly nhé!
Một đứa con gái tiến đến chỗ tôi với bộ đồ bó sát, người nồng nặc mùi
nước hoa. Nhìn nhỏ hồi lâu, gương mặt cô ta lại hiện lên. Gì vậy chứ?
-BIẾN ĐI!!
Giật mình, con nhỏ làm mặt giận, quay lưng ngún nguẩy bỏ đi. Cô ta cũng
như vậy thôi, cũng như mấy con nhỏ đó, đều là hạng người thấp kém. Nốc
chai rượu loại mạnh để nuốt trôi hết mọi thứ
Một tin nhắn đến từ một số lạ
[Hãy ra công viên sau trường học gặp tôi, tôi có thứ muốn đưa cho cậu]
Lại gì nữa đây? Đưa thứ gì cơ chứ? Đưa cô ta về bên tôi được không?
Đặt chai rượu xuống bàn, tôi loạng choạng bước đi ra chỗ con mô tô của
mình. Con mô tô mà tôi đã từng dùng để chở cô ta. Tại sao mọi thứ đều có hình ảnh của cô ta vậy! Mặc kệ, tôi không quan tâm vì tôi không đủ sức
để đẩy cô ta ra khỏi đầu tôi nữa.
* * * * *
-Là cậu sao? Tìm tôi làm gì?
-Không ngờ chỉ mới 2 tháng thôi mà cậu đã trở nên như vậy! Tại sao Nhi
lại có thể yêu loại người như cậu nhỉ? Hãy cầm lấy, đọc đi và hãy thay
đổi suy nghĩ của cậu
Nhận lấy tờ giấy từ tay Quân, tôi mở ra để xem cậu ta lại muốn giở trò
gì. Là…. chữ của cô ta, trên đó còn có một vài chỗ bị nhòe đi vì nước.
Như một chất kích thích, tôi tỉnh táo hơn, bắt đầu dán mắt vào đọc từng
dòng chữ
“Ngày hôm nay tôi đã rời xa anh rồi, tôi không muốn đi chút nào đâu,
nhưng tôi vẫn phải đi vì sự sống của tôi, vì gia đình của tôi.
Lúc đầu mới gặp anh, tôi ghét anh kinh khủng. Nhưng tại sao oan gia lại
có thể tương phùng nhỉ. Hay vì ghét anh nhiều quá mà tôi mới yêu anh?
Lúc nào tôi với anh cũng chỉ tìm cách chọc phá nhau, vậy mà lại trở
thành một đôi.
Anh biết không, cái lúc anh muốn tôi gọi anh-em, tôi đã chọc anh, nhìn
mặt anh ngố lắm ấy! Nhưng bây giờ tôi lại muốn gọi như vậy, muốn một lần được gọi anh xưng em, nhưng có lẽ là không bao giờ có thể làm được nữa
rồi. Tôi hối hận vì không yêu anh sớm hơn, bây giờ tôi lại muốn được anh chăm sóc từng chút một như trước. Tôi nhớ anh lắm!
Đồ đáng ghét à, tôi xin lỗi vì đã không nói với anh. Sự thật là tôi bị
bệnh tim, thật trớ trêu là lại ở giai đoạn 3, mà tôi cũng chẳng trách ai được vì lỗi là tự bản thân tôi mà ra. Tôi sợ rằng nếu tôi không qua
khỏi thì anh sẽ rất đau lòng, tôi không muốn anh phải buồn vì tôi như
lúc mẹ anh bỏ anh đi. Tôi sợ lắm, tôi sợ làm anh phải đau, vậy nên tôi
thà giữ nỗi đau đó cho riêng mình.
Tôi không trách anh khi anh lạnh nhạt với tôi hay xem thường tôi đâu, vì tôi là kẻ có lỗi. Tôi đã từng ước rằng mình chưa từng gặp anh, tôi đã
từng ước rằng mình chưa bao giờ yêu anh. Nhưng bây giờ tôi không muốn
ước như vậy nữa, tôi chỉ ước được gặp lại anh một lần cuối cùng thôi!
Viết những dòng này trong lúc đang điều trị, chắc có lẽ anh sẽ mãi mãi
không bao giờ nhận được tờ giấy này đâu nhỉ, có lẽ chúng ta không thuộc
về nhau. Mong anh sẽ tìm được một người con gái khác và quên tôi, tôi
nghĩ là anh sẽ làm được mà phải không? Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ
mãi mãi yêu anh, anh vẫn sẽ mãi mãi là tên đáng ghét mà tôi yêu nhất!
Hãy sống thật tốt nhé!
Em yêu anh đồ đáng ghét ạ!”
Đọc từng dòng chữ, tôi gục xuống, không thể đứng vững nỗi nữa. Đây là sự thật sao? Tôi đã hiểu lầm cô ấy sao? Mọi chuyện cô ấy làm là vì muốn
tôi không phải đau, vậy mà sao chứ? Tôi lại lạnh nhạt và vô tình, để cho cô ấy phải chịu nhiều đớn như vậy, đau cả thể xác lẫn tinh thần
Từng mảnh kí ức lại dội về, lúc trong bệnh viện tôi đã nghe được gì đó.
Đúng rồi, cô ấy bị bệnh tìm, còn lúc Quân cố gắng nói ra nữa, tại sao
tôi lại ngoan cố không chịu nghe chứ?
Tại sao em lại không nói cho tôi biết, em đã biến tôi thành một con
người tồi tệ, em đã biến tôi thành một kẻ nhẫn tâm, vì em mà tôi đã đau
đớn như thế nào em có biết không hả đồ ngốc. Tôi sai rồi, tôi sai khi
nghi ngờ em! Tôi sai rồi….
-Cuộc phẫu thuật…… không thành công…. Lá thư đó tôi đã tìm thấy dưới gối của cô ấy…… Mọi chuyện cô ấy làm là đều vì cậu…..
Mọi thứ như ù đặc tâm trí, tôi đã sai quá nhiều rồi, tôi phải đến bên
em! Lao ra giữa đường, một chiếc xe tải đang chạy tới, ánh đèn ngày càng gần. Nhắm mắt và chờ đợi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT