“Sao cái địa chỉ nghe quen quen nhỉ?”- Quân đang cố năng óc nhớ ra
Đến nơi
“Phải nhanh thôi, hắn về là hỏng hết”- nghĩ rồi nó tìm cách để “tiễn” Quân về trước
-Thôi, Quân về đi, mai gặp nha, bye- nó vẫy vẫy tay (đang xua đuổi ý mà!!)
Quân vừa quay đầu xe thì…..
-Ủa, Quân tới nhà hả? Sao “bạn” Nhi không mời vào nhà?- hắn từ đâu bước ra, mặt gian tà kinh khủng
-Ax……- nó tức mà máu muốn tuôn trào
-Ủa? Nhi ở với…..- Quân ngạc nhiên
“Thảo nào mình thấy địa chỉ quen quen”
Nó không biết nói gì, tự dưng thấy có lỗi với Quân quá, nhưng nếu như
cái tên Phong đáng gét đó không xuất hiện thì đâu có chuyện gì xảy ra,
rồi nó quyết định kéo Quân lại tạ lỗi
-Xin lỗi Quân nha, Nhi không cố ý giấu Quân đâu, chỉ là không biết nói như thế nào…..- nó cúi mặt
-Hơi thất vọng, nhưng không sao. Vào nhà đi – Quân cười tươi
Hắn bỏ vào nhà trước rồi. Vào nhà gì mà nó phải leo lên xe cho Quân chở
vào. Nghĩ lại thì thấy hắn bắt nó dọn dẹp nhà cửa là còn “hiền”, chứ hắn mà bắt ra cắt cỏ….. nó không dám nghĩ tới nữa.
Vào tới nơi thì thấy hắn ngồi xem ti vi, hình như cái cuộc đời hắn ngoài xem ti vi với ăn hiếp nó thì không biết làm gì khác thì phải. Nó nhào
tới
-Ê! Mở Cartoon Network coi đi- nhí nhố
-Không thích
-Xí….. đồ ích kỉ, không thèm.
Đứng lên bỏ đi, nhưng nó đâu phải là cái đứa dễ bỏ cuộc như vậy đâu, bỏ
cuộc sớm thì đâu còn là nó nữa. Thế là nó vòng ra sau, chộp ngay cái
điều khiển từ tay hắn.
-Đưa đây
-Không, ai lấy được là của người đó, plè plè- nó lè lưỡi
Được toại nguyện, nó hí hửng hưởng thụ thành quả
“If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes
There's an image of your face
And once again I come I'll realise
You're a loss I can't replace”
Điện thoại hắn reo rồi hắn bỏ ra ngoài. Nó thì con mắt cứ dán vô màn hình, có để ý gì đâu, cứ xem rồi hồi hộp, hấp dẫn (~__~!)
-Nói đi- chính style của hắn, cụt ngũn như vậy
-Thưa cậu chủ, xong rồi, Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là con nuôi của ông bà
Trương. Năm 8 tuổi thì gia đình gặp hỏa hoạn, sau đó thì được đưa vào
trại trẻ mồ côi và ở với ông bà Trương tới bây giờ, trước đó thì không
tìm được thông tin gì nữa.
-Được rồi- cúp máy
“Cô ta là con nuôi sao? Đúng rồi, ba cô ta họ Trương còn cô ta họ
Nguyễn, sao mình không để ý nhỉ? Nhưng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô
ta lại bị chuyển vào trại trẻ mồ côi”
Hắn quay vào nhà, nhìn nó và Quân cười nói rôm rả, hắn cảm thấy khó
chịu. “Sao không về đi chứ, ở đây làm gì, rắc rối!!”- hắn muốn đuổi Quân đi cho khuất mắt, nhưng sợ nó lại giận nên thôi
-À Quên, khách tới nhà mà không mời nước nhỉ, Quân uống gì không?- nó hỏi Quân
-Hì, cho Quân chai nước suối
-Ok, có liền
-Lấy tôi li nước cam- “chướng mắt, cho bỏ gét” hành động nói lên tất cả (~.~!)