Nghe thấy những lời này của Nhiếp Chấn Bang, mấy người còn lại trong phòng làm việc đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nhiếp Chấn Bang. Trong lòng tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, người thanh niên mới đến này thực sự quá cố chấp rồi. Hơn nữa, cũng có chút không biết trời cao đất rộng.

Sảnh Đàm gia, giống như Lưu Dương bọn họ đã nói. Hiện nay, cùng với sự phát triển của xã hội và trình độ kinh tế không ngừng nâng cao, sảnh Đàm gia của khách sạn Thủ đô có thể nói là dùng từ kín người để hình dung sự đắt khách của nó, có lẽ cũng không đủ. Hiện giờ, ăn cơm ở nơi này, ở ngoài đại sảnh thì may ra có thể tạm thời tìm được vị trí, nhưng nếu muốn đặt phòng riêng thì nhất định phải hẹn trước.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều cho rằng Nhiếp Chấn Bang không chín chắn rồi. Làm như vậy, ngộ nhỡ sau đó mà gặp Lưu Dương ở sảnh Đàm gia thì không phải là khiến người khác khó chịu sao?

Lưu Dương là ai chứ, một kẻ tâm cao khí ngạo, có thù tất báo. Làm như vậy cũng không phải là muốn cho gã biết tay, muốn tuyên chiến với gã rồi sao.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang vẫn cố chấp đi Khách sạn thủ đô, không ít người đều âm thầm lắc đầu.

Ngược lại là lão Trịnh lúc này lại đang chăm chú nhìn vào Nhiếp Chấn Bang. Khí phách mà Nhiếp Chấn Bang biểu hiện ra ngoài thực sự là quá thản nhiên, căn bản không giống với biểu hiện của một kẻ thích chơi Trưởng giả học làm sang.

Nói đến cũng đúng, Trịnh Căn Sinh người này cũng là một sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp từu một trường học nổi danh khác trong thủ đô, trường Đại học Hoa Thanh. Năm đó, khi vừa mới vào đây, Trịnh Căn Sinh cũng là hùng tâm bừng bừng, nhưng hiện thực lại cho anh ta một bài học rất sống động. Đôi khi, có những thứ không phải chỉ dựa vào nhiệt huyết là có thể làm được. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là một cấp Phó phòng, điều này đối với Trịnh Căn Sinh mà nói, là một sự thất bại.

Nhưng, mấy năm nay trôi qua cũng đã khiến Trịnh Căn Sinh rèn luyện được ra bản lĩnh nhìn người. Ánh mắt anh ta chợt tiếp xúc đến của Nhiếp Chấn Bang trong phút chốc, lập tức, Trịnh Căn Sinh lại cười nói:

- Nếu Chấn Bang cậu đã cố ý kiên trì vậy chúng tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh. Sớm đã nghe đến món ăn cung đình của sảnh Đàm gia là tuyệt nhất. Hôm nay coi như có thể mở mang kiến thức một phen.

Sau khi hết giờ làm, một đoàn người trùng điệp rời trụ sở làm việc. Hành động tập thể như vậy nhưng thật ra lại khiến không ít đồng nghiệp của phòng khác có chút tò mò nhìn.

Vừa xuống dưới lầu, điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ là, Đổng Uyển đột nhiên từ bên cạnh chạy ra, nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang. Đổng Uyển lúc này, so với khi ở trường Dục Anh đã ít đi một phần lạnh lung, diễm lệ mà tăng thêm một phần dịu dàng.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển khẽ cười nói:

- Nhiếp Chấn Bang, các anh một đám người lớn như vậy không phải là đi ăn cơm chứ!

Lúc này, lão Trịnh lại có chút cân nhắc nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh. Đổng Uyển người này lão Trịnh rất rõ, nghe nói có bối cảnh rất sâu, hiện nay ở bên Chi Đoàn là đang đảm nhiệm công tác trong đội Thiếu niên tiền phong, cũng coi như là đồng nghiệp. Nghe người khác nói, đây là mỹ nhân lạnh lùng có tiếng, không ngờ, Đổng Uyển và Nhiếp Chấn Bang lại quen nhau.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cười khổ, dường như, từ sau cái lần phóng xe kích thích đó, thái độ của Đổng Uyển đối với hắn đã có sự biến đổi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Vừa đến báo danh, để bày tỏ chút tâm ý, tôi mời các tiền bối trong phòng đi ăn cơm. Sao vậy? Cô cũng muốn đi sao?

Nhiếp Chấn Bang đối với ấn tượng về Đổng Uyển dường như vẫn là dừng lại trong ký ức trước đó. Mà câu cuối cùng vừa rồi này cũng chỉ là câu khách sáo theo thói quen mà thôi. Nhưng điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ là Đổng Uyển lại cười nhận lời, nói:

- Được.

Thấy bộ dạng Nhiếp Chấn Bang trợn mắt há mồm, trên mặt Đổng Uyển lại lộ ra thần sắc khẽ cười, ngược lại kêu gọi mọi người nói:

- Đi thôi, còn không đi là không cơm ăn rồi đấy.

Một đoàn bảy người, hai chiếc taxi đi thẳng đến Khách sạn Bắc Kinh. Mà thời điểm này, ngoài cửa Khách sạn Thủ đô cũng mới lên đèn rực rỡ, thế nhưng đã có rất nhiều loại xe sang trọng tập hợp. Từ sau khi Audi và Mercedes-Benz lần lượt vào Trung Quốc, hiện nay, ngành ô tô trong nước cũng bắt đầu hưng thịnh lên, Audi và Mercedes- Benz ở trên đường cũng nhiều hơn.

Hiện giờ, cùng với sự đi sâu của cải cách mở cửa trong nước, cửa của Khách sạn Bắc Kinh cũng tất nhiên đã có nhân viên mở cửa, nếu là xe xịn sang trọng thì tự nhiên sẽ có người đón tiếp nhiệt tình. Nhưng với hai chiếc taxi, nhân viên mở cửa và nhân viên an ninh không trực tiếp thúc giục nhanh một chút cũng coi như là rất tốt rồi.

Đoàn người tự lực cánh sinh, bước xuống taxi, rồi sau đó trùng điệp lên thẳng tầng bảy. Giờ phút này, trong sảnh Đàm gia, đến cả khu vực đại sảnh cũng đã trở nên ồn ào, huyên náo rồi.

Vừa vào cửa, một nhân viên phục vụ đã nghênh đón:

- Chào buổi tối, xin hỏi, các vị có hẹn trước chưa?

Sảnh Đàm gia này, mấy năm trước Nhiếp Chấn Bang cũng đã đến không ít lần. Còn mấy năm gần đây, Nhiếp Chấn Bang sau khi mai danh ẩn tích ở thủ đô, khi lại một lần nữa qua đây thì phát hiện, nơi này đã thay đổi không ít. Là chủ nhân hôm nay, người khác đương nhiên đều nhìn Nhiếp Chấn Bang.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đi lên một bước phía trước, mỉm cười nói:

- Bảy người, không có hẹn trước, còn có chỗ ngồi không?

Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, người phục vụ cũng gật gật đầu, chỉ vào một bàn ăn ở góc trong cùng đại sảnh, có chút áy náy nói:

- Chỗ ngồi chỉ còn thừa một bàn ở ngoài đại sảnh, nhưng là bàn ăn sáu người. Nếu các vị muốn ngồi thì chỉ có thể lấy thêm một cái ghế. Như vậy có được không?

- Anh Trịnh, anh xem?

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại đắn đo thái độ rất tốt. Bản thân hắn là chủ nhân quả không sai, nhưng lần này chủ yếu là để tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp. Nếu thực sự việc gì cũng làm thì không những không đạt được hiệu quả mà ngược lại còn cho người khác cảm giác cố thể hiện mình là người có quyền thế.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cố ý đem quyền quyết định đặt vào tay Trịnh Căn Sinh, trong trường hợp này cũng coi như là đủ nể mặt Trịnh Căn Sinh. Điều này có thể lấy được cảm tình tốt của mọi người, mọi người đều sẽ cảm thấy Nhiếp Chấn Bang rất hiểu tiến thoái.

Quả nhiên, ánh mắt Trịnh Căn Sinh nhìn Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có thái độ không giống. Lúc vừa mới đến, cảm giác về Nhiếp Chấn Bang của Trịnh Căn Sinh chính là nghé con mới sinh không sợ hổ, không hiểu cái gì là quyền thế, cậy mạnh mà muốn vặn cổ tay. Nhưng bây giờ thì sao? Lão Trịnh cảm thấy cậu tiểu Nhiếp này thật không đơn giản.

Trịnh Căn Sinh cũng liền cười nói:

- Chấn Bang, hôm nay cậu là chủ, đâu có chuyện chủ lại nghe khách chứ. Đây không phải là biến thành thành tuyên binh đoạt chủ sao? Tất cả cứ theo cậu sắp xếp, đừng nói là ngồi ăn, cho dù là đứng ăn chúng tôi cũng không có ý kiến.

Thấy Trịnh Căn Sinh nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Trịnh ca đã nói như thế, vậy an bài ở bên này nhé, mong các vị tiền bối lượng thứ, lần sau chúng ta sau khi đặt xong phòng trước lại đến ăn.

Nếu nói sảnh Đàm gia ở đây không có phòng dự bị thì nhất định là không thể nào. Nhưng hắn ra ngoài dù sao cũng mấy năm rồi, lúc này mà tìm Dương An Bang hay Lưu Côn thì thân phận của hắn cũng bại lộ, điều này cũng là điều mà Nhiếp Chấn Bang không muốn.

Đoàn người sau khi ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang lại chủ động đem quyền chọn món giao vào tay Đổng Uyển. Điều này cũng là một loại xử sự của Nhiếp Chấn Bang. Một nơi giống như sảnh Đàm gia của Khách sạn Thủ đô này, hiện nay ở đây ăn một bữa, nói ít đi chút thì mấy trăm tệ vẫn là cần. Lúc này, lương của mọi người e là cũng mới có hơn hai trăm tệ, lương một tháng đến một bữa cơm cũng không đủ, để các đồng nghiệp khác gọi món là hoàn toàn tát vào mặt họ, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không làm việc như vậy.

Nếu giao cho Đổng Uyển thì rõ ràng rất thích hợp, người khác cũng sẽ không có ý kiến gì.

Đợi sau khi các món ăn đã gọi đều được đưa lên hết một lượt rồi, đột nhiên, bên cạnh một âm thanh vang lên:

- Đổng Uyển? tiểu Uyển, thật sự là cô à? Cô sao lại đến đây. Cô không phải nói là không muốn đi ăn sao?

Nói xong, âm thanh lần nữa lại vang lên:

- Tôi tưởng là ai đây? Thì ra là các người à, sao vậy, trùng hợp còn thừa một cái bàn như vậy sao? Còn lấy thêm ghế, không có chỗ ngồi thì các cậu tìm tôi chứ.

Lúc này, Lưu Dương cũng đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Đổng Uyển. Thấy Lưu Dương, nét mặt Đổng Uyển nổi lên tia giận dữ, đối với giọng điệu của Lưu Dương, Đổng Uyển cũng có chút tức giận, sắc mặt thảy đổi về giống từ trước, lạnh như băng, rất không khách khí nói:

- Lưu Dương, tôi sớm đã nói rồi, anh có thể gọi tôi Đổng Uyển hoặc là đồng chí Đổng Uyển, xin đừng gọi thân thiết như vậy. Chúng ta cũng chỉ là quen biết qua mà thôi. Hơn nữa, tôi ăn cơm với ai cần phải thông qua anh sao?

Lưu Dương nghe thấy câu này, nét mặt trầm xuống, bên này người hầu cũng nhảy ra, chỉ vào Đổng Uyển nói:

- Đổng Uyển, cô đừng có làm cao, biết Lưu thiếu gia chúng tôi là người nào sao? Mời cô ăn cơm đó là để mắt tới cô, đừng có, mẹ nó, không biết xấu hổ, cô là đi cùng với tên nhãi này tới đi. Tôi nói rồi , trước đó chưa từng thấy cô và người trong phòng chúng ta quen biết, hôm nay lại tụ tập cùng nhau, thằng nhãi này không phải là của Đại học Bắc Kinh sao? Nếu muốn bóp chết hắn thì cũng so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.

Lúc này, nghe thấy câu này của tên hầu, Nhiếp Chấn Bang lại không nhịn được, đứng lên, nhìn Lưu Dương và tên hầu bên cạnh anh ta, nói:

- Dương thiếu gia, Đổng Uyển ăn cơm với ai, tôi nghĩ đây là quyền mà cô ấy có lẽ có được đi. Tên chó săn này của anh thật đúng là không biết nói năng rồi, miệng cũng không sạch sẽ, chó cậy thế chủ, Dương thiếu gia cần phải quản chặt lại, rất nhiều người trong thủ đô này chọc không được đâu, ngộ nhỡ mang phiền toái đến cho Dương thiếu sợ là không tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play