Toàn trưởng một mảnh yên lặng. Tân binh trứng, đây cũng không phải là một cái tên hay ho gì để gọi. Trên thực tế, cái này cũng đại biểu cho một loại kỳ thị mà các lão binh đối với tân binh trong quân đội rồi.

Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một chút. Một đời trước, Nhiếp Chấn Bang cũng không có cơ hội như vậy. Lúc này, bỏ đi những chuyện lớn xảy ra ở bên ngoài thì con đường mà Nhiếp Chấn Bang đi hoàn toàn là một con đường mới tinh.

Giờ phút này, người có dáng dấp của quân nhân kia đã nhảy từ trên xe xuống. Nhìn khoảng chừng bốn trăm tân binh, anh ta trầm giọng nói:

- Các tân binh trứng, từ hôm nay trở đi, các cậu chính là binh sĩ của sư đoàn bộ binh thứ nhất trong tập đoàn quân số 18 của quân khu Tây Bắc rồi. Chỗ trú đóng của chúng ta cách nơi này chừng hơn 1300 km. Mệnh lệnh của tôi, tất cả đều phải tuân theo. Tất cả quẹo trái, đăng ký!

Cửa khoang máy bay vận tải quân đội hạng nặng mở ra, binh sĩ chia làm hai hàng, theo thứ tự lên xe. Những tân binh này, trên cơ bản đều là đã trải qua một đợt huấn luyện đơn giản tại các doanh trại quân đội tương ứng tại các huyện khu, đối với khẩu lệnh quân sự, họ vẫn có thể nghe hiểu được.

Khoảng chừng năm trăm người, lúc tất cả đều đã lên máy bay rồi, máy bay liền từ từ tiến vào đường bằng, dần dần gia tốc bay lên không. Sau gần hai tiếng đồng hồ phi hành, máy bay hạ cánh xuống lần thứ hai.

Mà lúc này, bên trong sân bay quân dụng ở vùng ngoại ô Khách Châu, Thiên Sơn, hơn mười chiếc xe tải quân dụng đã đậu sẵn ngay bên cạnh, người quan quân kia lại xuất hiện lần thứ hai trước mặt mọi người. Theo thường lệ, vẫn là một câu mào đầu như cũ:

- Các tân binh trứng, lên xe. Kế tiếp, làm huyến luyện viên tân binh của mọi người, tôi tự giới thiệu chút. Tôi là Diêu Viễn, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cùng các cậu vượt qua một ba tháng khó quên trong đời.

Xe nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay. Toàn bộ Khách Châu, hoàn toàn là một hình ảnh của sa mạc. Xe chạy trên con đường đất, cuốn lên một đường cát bụi.

Chạy khoảng chừng nửa tiếng, xe chạy với quân doanh. Trên một thao trường rộng lớn, lúc này có không ít binh sĩ đang huấn luyện.

Tân binh mới vừa xuống xe, biểu tình của Diêu Viễn lại lần thứ hai trở nên nghiêm túc, anh ta gào to:

- Toàn thể tập hợp, vòng 10 vòng quanh thao trường, bắt đầu chạy bộ!

Lời nói vừa thốt ra, tất cả tân binh đều nhao nhao phản đối cả lên. Bây giờ, nói là tân binh, nhưng trên thực tế chẳng qua đều là một đám bình dân mới vừa mặc quân trang mà thôi. Cái gì mà kỷ luật tổ chức, kỷ luật quân sự, cái gì mà quân lệnh như núi. Đối với những tân binh này mà nói, trong đầu họ căn bản là không có mấy cái khái niệm này.

Hiện tại, theo cách nhìn của các tân binh, cái vị huấn luyện viên này, hoàn toàn làm đang muốn gây khó dễ bọn họ. Một đường bôn ba mệt nhọc, lẽ ra hẳn là phải có nghi thức chào mừng tân binh nhập ngũ thật long trọng, rồi phân phối doanh trại, ăn cho no nê rồi nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Nào có cái dạng này, vừa mới bước chân tới, cái gì cũng chưa làm đã bắt đầu chạy bộ.

Trong đoàn người, có một vài là binh sĩ từ thành thị, có chút kiến thức, lúc nãy đã bàn tán nhỏ với nhau:

- Thao trường đúng tiêu chuẩn là 400m một vòng, chạy mười vòng, vậy là 4km đấy. Cái tên * này, chính là muốn chúng ta chết mà. Không chạy, chúng ta yêu cầu đãi ngộ công chính.

- Đúng vậy. Trước khi tôi tới đây cũng nghe một vài người tham gia quân ngũ trước nói qua. Chuyện thứ nhất khi tới đây là phân phối doanh trại, làm gì có như thế này chứ. Chúng ta không chạy, xem thử hắn có thể làm gì chúng ta.

Lại có thêm một tên lá gan to lên chỉ sau một ngày đêm.

Còn Nhiếp Chấn Bang hiện tại cũng là hơi nhíu mày. Tình huống lần này có chút không quá hợp lý lắm. Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ bước vào quân doanh. Nhưng, mấy tin ngoài lề thì hắn cũng hiểu biết một chút. Hơn nữa, lúc đó khi Nhiếp Gia Dân tới quân khu Tây Bắc thì cũng đã gọi điện thoại tới cho Nhiếp Chấn Bang để tố khổ. Nhưng mà cũng không có chuyện vừa vào cửa, chưa dàn xếp chỗ ở mà đã bắt chạy bộ.

Nhìn Diêu Viễn đứng ở đằng trước, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt, Nhiếp Chấn Bang lập tức có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Ra mòi, cái vị huấn luyện viên này, cũng không phải là một người bình thường. Đây là đang muốn cho hắn cùng với những người khác một mã hạ uy mà.

Quả nhiên, trong lúc Nhiếp Chấn Bang còn đang suy đoán xem Diêu Viễn chuẩn bị làm cái gì kế tiếp thì, Diêu Viễn đột nhiên đứng dậy, gằn giọng nói:

- Thấy không công bình sao? Đúng không? Được. Nhưng, tôi nói cho các cậu, trong ba tháng kế tiếp này, ở đây, sẽ không có bất cứ cái gì gọi là công bình cả.

- Vừa rồi có nghi vấn, cậu, cậu, cậu, còn có cậu, trốn cái gì. Cho rằng trốn đi là tôi không nhìn thấy được cậu sao? Mấy người các cậy, không phải nói là không công bình sao? Mỗi người chạy thêm ba vòng. Tôi nói cho các cậu hay. Nơi này là quân doanh, đều không phải là nhà cậu. Các cậu, này tân binh trứng.

Diêu Viên một bộ cà lơ phất phơ, hùng hùng hổ hổ. Nói xong, chính anh ta cũng vác trọn bộ vũ trang, nhìn mọi người chung quanh nói:

- Tân binh trứng sao? Nhìn cho kỹ đây, tôi là đang nguyên cả một bộ vũ trang hạng nặng, phụ trọng đạt 20 kg. Lúc này đây, tôi sẽ chạy hoàn cả đường chạy cùng các cậu, đừng nói lão đây khi dễ bọn mi.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, trong đoàn người, đột nhiên có một người tân binh cũng hô to:

- Báo cáo!

Ghé mắt nhìn lại, là một cậu chàng tuổi chừng mười tám, cao khoảng chừng 1m73, cơ thể rất gầy yếu. Nhưng, cả người cậu ta lại cho người khác một cảm giác ngăm đen mà rất rắn chắc. Lời cậu ta vừa nói là tiếng phổ thông nhưng lại mang theo khẩu âm rất nặng của phía Nam.

- Huấn luyện viên, dựa vào cái gì mà anh lại khinh thường tân binh chúng tôi vậy. Tôi đấu với anh một lần. Không phải là mười vòng thôi sao? Tôi cũng phụ trọng 20kg. Mà dù sao thì, đường núi tôi đều leo quen rồi.

Những lời này cũng khiến Diêu Viễn có chút ngoài ý muốn. Nhìn tên nhóc này, trên mặt anh ta cũng mang theo một điệu cười nghiền ngẫm, anh ta lập tức nói:

- Được, cứ theo lời cậu nói mà làm. Nhưng mà, nếu như sau đó tôi vượt cậu hai vòng, vậy liệu mà chạy thêm mười vòng nữa cho tôi. Đứng vào hàng ngũ.

Cái này nếu như đổi lại là dĩ vãng, nói không chừng Nhiếp Chấn Bang sẽ đứng ra rồi. Thế nhưng, cái buổi nói chuyện của ông cụ đấy, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghe lọt được. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có chủ động đứng ra bên ngoài mà chỉ là yên lặng làm tốt chuẩn bị. Theo khẩu lệnh của Diêu Viễn, năm trăm người tân binh lập tức đều bắt đầu chạy.

Sau một vòng, những người ban đầu chạy nhanh nhất thì hiện giờ hầu như đều giảm tốc độ lại. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cùng với tên nhóc đòi đấu với Diêu Viên lúc nãy đều chạy ngay theo sau Diêu Viễn.

Lúc chạy vòng thứ ba, đã có không ít tên binh sĩ từ thành thị vì khuyết thiếu rèn luyện thể chất mà dđã bắt đầu dùng cách đi bộ để tiến về phía trước.

Mà lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chạy song song với Diêu Viễn rồi. Mặt sau, cái tên nhóc đòi đấu lúc đầu vẫn bám sát theo Diêu Viễn, nhưng với phụ trọng giống nhau, tốc độ cũng chậm lại, hơi thở giờ cũng đã không bình tĩnh được nữa rồi.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, trong con ngươi của Diêu Viễn lóe ra một tia sáng, anh ta lập tức nói:

- Nhóc con, không tồi đấy. Thông minh hơn thằng nhóc kia. Biết lấy dài tránh ngắn, là một mầm tốt. Tiếp theo, tôi chuẩn bị tăng tốc độ nhanh hơn đấy, cậu còn dám cùng không?

Nhiếp Chấn Bang cười nhạt trong lòng. Cái tên Diêu Viễn này, nhìn qua thì có vẻ bất cần đời, luôn một bộ trời là lão đại, hắn lão nhị vậy. Song, trên thực tế thì tên này cũng giảo hoạt được không gì sánh bằng. Chạy bộ có vũ trang 4km, cái này đối với lão binh như Diêu Viễn mà nói, căn bản chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao, quân đội Hoa Hạ am hiểu nhất chính là huấn luyện thể năng.

Trong thường ngày, một người thực hiện chạy việt dã vũ trang 10km hay là 20km mà lúc này lại đem toàn bổ thể lực đều đặt vào trong 4km, tốc độ của Diêu Viễn tự nhiên có thể nhanh hơn không ít.

Hơn nữa, người này rắp tâm bất lương, biết rõ trong lúc chạy bộ, kiêng kỵ nhất là nói chuyện. Thế mày bây giờ lại cố ý dẫn dắt Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, từ đó đặt được mục đích của mình là đảo loạn nhịp hô hấp của Nhiếp Chấn Bang. Có thể nói là cực kỳ hiểm ác, đáng sợ.

Nhiếp Chấn Bang vào lúc này cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn Diêu Viễn liếc mắt một cái, lông mi khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lộ rõ sự khiêu khích. Không chỉ không có bất cứ câu trả lời gì, trái lại còn tăng nhanh tốc độ, vượt lên trươc Diêu Viễn, tạm thời dẫn dầu.

Trong thời điểm này, trên tầng cao nhất của ký túc xá sư đoàn bộ binh số 1, trong một phòng làm việc, hai người quân nhân đang đứng trước cửa sổ, dùng kính viễn vọng quan sát tình huống bên dưới thao trường.

Trong đó một người trung niên có tướng mạo rất hàm hậu, thoạt nhìn thì giống như là ông ba phải vậy. Ông ta nhìn người đàn ông trung niên đứng bên cạnh có khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, nói:

- Sư trưởng, cái tên Diêu Viễn này đang làm cái gì vậy? Anh nói xem, này quân khu cũng là, rõ ràng có thể tiến hành chọn lựa trong toàn quân khu, thế nào lại muốn bố trí tới sư đoàn chúng ta chứ. Tới sư đoàn 84 của đoàn quân 21 không phải là được sao?

Vị sư trưởng kia lúc này cũng đặt kính viễn vọng xuống, trầm giọng nói:

- Tham mưu trưởng, thủ trưởng quân khu có suy nghĩ của ông ấy, nó cũng không phải cậu có thể phỏng đoán được. Chuyện này, là mệnh lệnh trực tiếp từ thủ trưởng tập đoàn quân hạ xuống. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ có môt, toàn lực hiệp trợ đồng chí Diêu Viễn.

Nói đến đây, ánh mắt của sư trưởng cũng có chút ước ao, thở dài nói:

- Tham mưu trưởng, Diêu Viễn chính là điều xuống từ tiền tuyến ở dãy núi già đó, là binh vương của sư đoàn 84, quân đoàn 21 đấy. Lần này, trong trận chiến phòng ngự chỗ dãy núi già đó, có thể nói là sư đoàn 84 đã bị tổn thất thảm trọng. Tinh nhuệ của cả quân khu, cứ như vậy đã không còn. Tôi nghe nói, đặc công của người Việt đã khiến cho chúng ta nếm rất nhiều cay đắng. Hiện tại xem ra, thủ trưởng quân khu là đã đặt quyết tâm rồi. Lúc này đây, nhiệm vụ của Diêu Viễn chính là do đích thân phó tham mưu trưởng Nhiếp của quân khu phê chỉ thị. Chúng ta những người này, cứ toàn tâm toàn ý mà mà tốt công tác trợ giúp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play