-Hỗn láo, ở đây có chỗ cho mày nói sao?

Nhiếp Quốc Uy lập tức liền đứng lên, lớn tiếng quát. Thật đúng là không ra gì mà, không có phép tắc gì cả. Nhiếp Quốc Uy trừng mắt nhìn cái đứa được gọi là con trai này. Nếu như không phải có bằng chứng khoa học rành rành ra đó, ông ta cũng không muốn thừa nhận đứa con trai này.

Nhiếp Chấn Bang cười nhạt, sớm đã biết là như vậy. Kiếp trước hắn đã cố gắng hết sức lấy lòng, nâng cao thành tích học tập, thậm chí năm cuối tốt nghiệp hắn còn đã trở thành thủ khoa của khoa tiếng trung trường đại học thủ đô này rồi. Nhưng sự thật đã chứng minh, chuyện này không hề có hiệu quả gì, cho dù bản thân hắn muốn làm một đứa con ngoan đến mức nào thì con riêng vĩnh viễn vẫn là con riêng, không có ai quan tâm.

Sự thật đã chứng minh, cách làm như vậy không thể được. Dẫu sao cũng vậy rồi, tranh giành, đối địch thì sao? Ánh mắt nhìn chăm chú Nhiếp Quốc Uy, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Con không nghĩ, lời của con có gì sai. Nếu như là bàn quốc gia đại sự gì, con có thể không tham dự vào, nhưng đã bàn chuyện có liên quan đến con, là người trong cuộc, con có quyền được nghe.

Những lời này vừa được nói xong, sắc mặt Nhiếp Quốc Đống có chút thay đổi. Một đứa bé lớn lên trong một gia đình bình thường, đối mặt với chính mình, đối mặt với thân phận hiển hách của một gia đình, không hề có chút sợ hãi hay lo sợ gì. Thằng bé này thật sự rất kì lạ, thật sự không hề tầm thường. Sau này nhất định sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của Gia Lương.

Nhiếp Gia Lương không có hứng thú xem Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Gia Lương năm nay hai mươi tuổi, đã tốt nghiệp và bắt đầu đi làm ở một văn phòng trung ương. Có sự giúp đỡ của gia đình, con đường làm quan của Nhiếp Gia Lương vô cùng thuận lợi. Công tác chưa được hai tháng đã lên qua chức phó phòng. Năng lực của bản thân cậu ta cũng rất tốt, có thể nói, thân là người thừa kế đời thứ ba của một gia đình có chức sắc, có cha trong quân đội, chú ruột trong giới chính trị nâng đỡ, tiền đồ của cậu ta không thể đoán trước được.

-Cũng có lí, xem ra cậu em nhặt được này cũng không phải là người đơn giản!

Nhiếp Gia Lương nghĩ thầm.

Nhiếp Gia Dân vẻ mặt đầy kinh ngạc. Từ khi nào lại xuất hiện một kẻ cứng cỏi được như thế vậy. Những tên nổi tiếng là chơi bời hay gàn bướng ở cái thành Tứ Cửu này, cho dù là Chu Thần tiếng tăm lừng lẫy, hay là đám Dương An Bang, nhưng ở trước mặt ông nội và cha mẹ mình thì cũng đều ngoan được như là miệng bị ngắc ngứ vậy. Cậu em này sao.

Diệp Thục Nhàn hơi sửng sốt, vẻ mặt phức tạp. Xem ra, đứa con trai này không phải là một kẻ quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới mà là một người không dễ bị bắt nạt. Lập tức, Diệp Thục Nhàn đứng lên nói:

- Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi đi pha trà!

Pha trà, đây chẳng qua là mượn cái cớ. Trong trường hợp này, nữ giới thường không nên tham gia vào mấy chuyện này. Đây là một quy củ bất thành văn ở trong hội. Nữ giới chưa kết hôn còn có thể nói vài lời nhưng một khi đã kết hôn rồi thì sẽ không thể tham dự bất cứ chuyện gì trong gia tộc bởi cũng không ai biết chắc được , trong trường hợp mấu chốt nào đó, vợ của mình có còn hướng về phía nhà mẹ đẻ nữa hay không. Chuyện đấu đá giữa các nhà thông gia với nhau cũng không phải chưa từng xảy ra.

Không đợi Nhiếp Quốc Uy nổi giận, Nhiếp Quốc Đống liền khoát tay áo nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chấn Bang, ngồi đi. Chuyện lần này, nói ra thì quả thật cũng có chút liên quan đến cháu!

Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý gì tới mặt mũi ông bố của hắn mà cứ thản nhiên ngồi xuống, Nhiếp Quốc Đống lúc này vẫn luôn chú ý đến từng biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang, nhìn thấy hành động vừa rồi, ông mới nói:

- Chấn Bang, cháu trở về không đúng lúc, biết vì sao không?

Thực chất, đây chỉ là một câu khách sáo của Nhiếp Quốc Đống mà thôi, người nhà họ Nhiếp cũng chưa từng trông mong là Nhiếp Chấn Bang có thể hiểu rõ ràng. Đừng nói là lớn lên ở bên ngoài, cho dù là Nhiếp Gia Dân từ nhỏ lớn lên ở trong đại viện, thì đến giờ phút này chỉ sợ là vẫn không hiểu rõ được thế nào là đúng thời cơ với không đúng thời cơ.

Song lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại lạnh nhạt nói:

- Đơn giản là sự xuất hiện của cháu ảnh hưởng tới con đường làm quan của ông ta mà thôi. Bác cả, thật ra cháu lại cảm thấy được là, tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.

- Thật là ngông cuồng!

Nhiếp Quốc Uy tỏ vẻ khinh thường.

Nhiếp Quốc Đống lại có chút kinh ngạc, ngăn Nhiếp Quốc Uy lại lập tức nói:

- Ừm? Nói thế nào như vậy được?

Nhiếp Gia Lương ở bên cạnh cũng cười lạnh:

- Ngu dốt, cậu biết cái gì? Chú của tôi hiện nay đang đúng vào thời khắc quan trọng, có cơ hội rất lớn để tiến thêm một bước, đảm nhiệm chức Giám đốc Sở Kế hoạch. Cậu suy nghĩ một chút xem ba mươi sáu tuổi đã làm giám đốc sở. Ở cái đất nước này cũng có thể gọi là hiếm có. Lần này nếu như không thể tiến lên một bước, đợi cơ hội lần sau có lẽ cũng mất bốn năm, đến lúc đó, ưu thế tuổi tác cũng mất hẳn rồi.

Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ ràng chuyện này, trước đây, vì sự xuất hiện của mình, Nhiếp Quốc Uy cuối cùng cũng không thể tiến thêm một bước, bị áp chế ở vị trí Phó vụ trưởng, bốn năm sau, cũng không thể tiến lên tiếp.Sau khi ông cụ qua đời, Nhiếp gia xuống dốc không phanh, anh em tan tác, mỗi người đều chỉ tự lo cho bản thân mình. Nhiếp Quốc Đống thật ra cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được cái mạch người của chính ông mà thôi. Nhiếp Quốc Uy thì thảm rồi, có lẽ suốt đời sẽ phải ở vị trí đó.

Lời của Nhiếp Gia Lương ngược lại cho Nhiếp Chấn Bang một cơ hội, nếu không, mọi người đều không nói gì, mà bản thân hắn lại biết mọi chuyện đang xảy ra, như vậy có hơi kì quái. Nhiếp Chấn Bang vừa lúc nhân cơ hội nói:

- Anh cả, ý của em là vậy. Trước mắt, em đã tới. Em nghĩ, những người tranh giành vị trí này với cha em có bối cảnh chắc chắn là cũng không hề nhỏ, nếu không cha và bác cả cũng sẽ không lo lắng như vậy. Dù gì cũng vậy rồi, em nghĩ chi bằng không nên tranh giành nữa.

- Chi bằng không tranh giành nữa?

Tất cả mọi người đều suy nghĩ, Nhiếp Quốc Đống mặc dù trong giới quân đội nhưng lại hết sức nhạy bén. Rất nhanh đã hiểu được mấu chốt của vấn đề. Chi bằng không tranh giành, nói cách khác chính là đem cái vị trí này nhường lại. Mà coi như để trả ơn, đối phương cũng sẽ không tiếp tục chèn ép Nhiếp Quốc Uy thậm chí, còn có thể đưa ra một số lợi ích nhất định. Bởi vì, nếu kiên quyết theo đuổi không bỏ, đối phương sẽ rơi vào vị trí khó xử, mà trong gia tộc ở thủ đô này, cũng sẽ lưu lại một ấn tượng là kẻ đuổi tận giết tuyệt. Nếu như vậy vô hình chung sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả các gia tộc. Cho dù là đồng minh cũng sẽ xem xét lại, nếu chẳng may về sau đắc tội với bọn họ, bọn họ có thể đuổi tận giết tuyệt mình hay không.

-Vậy vị trí của cha cậu thì sao?

Nhiếp Quốc Đống vội hỏi. Nếu giống như lời nói này, vị trí hiện tại của Nhiếp Quốc Uy là không thể ngồi nữa rồi bởi vì, cấp bậc không được tăng lên.

Nhiếp Chấn Bang có vẻ vừa lòng với biểu hiện của hắn. Từ lúc bắt đầu đến giờ đều rất thận trọng, từng bước một dẫn dắt suy nghĩ của mọi người lên con đường mà hắn tạo ra. Biểu hiện lúc này, tuy không thay đổi bao nhiêu nhưng ít nhất cũng không như kiếp trước. Muốn hoàn toàn thay đổi, không phải một hai lần là đủ. Đây là cả một cái quá trình dài, cái cần chính là thời gian.

Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:

- Đến cơ sở đi, Mân Đông, Việt Đông, Giang Bắc, Giang Nam, những tỉnh vùng duyên hải này cũng không thiếu các khu đói nghèo. Tới những nơi đó, cháu nghĩ cấp bậc sẽ được tăng một bậc. Đảm nhiệm chức chủ tịch ủy ban nhân dân hay là chủ tịch thành phố cũng là đủ rồi.

Nhiếp Quốc Đống hơi có chút trầm tư, có vẻ chấp nhận đề nghị của Nhiếp Chấn Bang, bên trong các bộ và uỷ ban trung ương của thủ đô, cục diện hiện giờ là một cây cải củ một cái hố, thậm chí, hố còn chưa có đào xong, đã có vài cái cây cải củ đang chờ. Tình trạng hiện tại của Nhiếp Quốc Uy rất dễ bị các gia tộc đả kích. Muốn ở lại thủ đô vững vàng lên chức Giám đốc sở, này là không thể nào. Con đường duy nhất là ra bên ngoài.

Nhiếp Quốc Đống đứng phắt lên, vỗ bả vai Nhiếp Quốc Uy nói:

- Quốc Uy, cậu suy xét một chút đi. Nghĩ kỹ xem sẽ đi chỗ nào, ngày mai, chúng ta cùng nói với ông cụ, tôi về trước.

Nhiếp Gia Dân vẻ mặt có vẻ sùng bái, người anh em này, rất hợp với khẩu vị Nhiếp Gia Dân . Hiện tại thì Nhiếp Gia Dân còn không thực tế như Nhiếp Gia Lương. Gia tộc tranh đấu hay bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến cậu ta, cái cậu ta chú ý chính là bộ dạng của người trẻ tuổi kia. Trải qua một thời gian ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Dân thấp giọng nói:

- Nhóc con, thân hình cậu trông rất lực lưỡng, sao, ngày mai có thời gian, chúng ta cùng luyện tập được không?

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, đưa mắt nhìn Nhiếp Quốc Đống đang rời khỏi, cũng có chút nghiêm túc:

- Với anh? Bất cứ lúc nào cũng được!

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại có cha con hai người Nhiếp Quốc Uy và Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Tử Ngư sớm đã ngủ. Lúc này, Diệp Thục Nhàn cũng từ phòng trong đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:

- Quốc Uy, em thấy hay là đi Việt Đông đi. Quê của em ở đó, cha em ở Việt Đông cũng có chút quan hệ, nhiều ít cũng có thể giúp đỡ được một chút!

Nhiếp Quốc Uy gật đầu, đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Thời gian không đợi người, chính mình cũng không chờ đợi được. Quay sang nhìn Nhiếp Chấn Bang nhưng cuối cùng ông cũng không nói gì, chỉ lắc đầu đi ra.

Diệp Thục Nhàn nhìn Nhiếp Chấn Bang. Tục ngữ có câu: thê bằng phu vinh, mẫu bằng tử quý (vợ dựa vào chồng mà vinh quang, mẹ nhờ có con mà phú quý). Nếu đây là con trai ruột của bà thì thật tốt, đáng tiếc, đây chỉ là con riêng, mà bà chẳng qua chỉ là mẹ kế. Diệp Thục Nhàn mâu thuẫn một chút, trầm mặc một lúc lâu mới bình tĩnh nói:

- Phòng của cháu ở cạnh thư phòng, trời cũng không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play