Lời nói của nhân viên công tác vừa dứt thì ở cổng trụ sở Quận ủy Đồng Bình, chiếc xe Audi A6 màu đen treo biển số hai của Thành ủy cũng đi vào, đi theo phía sau là một chiếc chiếc xe nhỏ Quảng Bản màu đen và một chiếc xe thương vụ Kim Bôi.

Thời gian không kịp nữa rồi.

Xe của Chủ tịch thành phố Nhiếp đã vào cổng rồi, lúc này còn làm trò lén lút gì nữa không những không có ý nghĩa gì mà ngược lại còn dẫn đến sự hiểu lầm của Chủ tịch thành phố Nhiếp, nếu khiến cho Chủ tịch thành phố nổi giận thì không phải là tự hủy hoại tương lai sao?

Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra quyết định của mỗi người trong con ngươi của đối phương, chuyện này trước nay luôn là chết đạo hữu không chết bần đạo.

Trong thể chế lại càng là như vậy, trong này trách nhiệm chủ yếu ở chỗ Đỗ Duy, Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba sẽ không đi gánh vác trách nhiệm này.

Chiếc xe dừng hẳn, Lý Cư Bằng nhanh chóng bước xuống, chạy bước nhỏ từ bên trái sang để mở cửa xe, nghênh đón Nhiếp Chấn Bang xuống xe, bên phải, Trưởng ban thư ký Thành ủy An Quốc Vũ cũng bước xuống. Trên chiếc xe con phía sau, người đi theo là Bí thư Tổ chức Đảng, Cục trưởng Cục Y tế thành phố Cổ Bình.

Cổ Bình người này không phải là xuất thân chính quy, ngược lại, chuyên ngành theo học và ngành y tế y dược không có chút quan hệ nào. Ông ta vốn dĩ là xuất thân từ việc học chuyên ngành tài chính kế toán, tốt nghiệp đại học xong được phân đến công tác ở trường Y tế Vọng Hải, từ thầy giáo bình thường một đường đi lên, sau khi ở trường Y tế Vọng Hải thăng lên là chuyên gia y tế Vọng Hải, trở thành đơn vị cấp Phó Sở của bên xây dựng tỉnh thành, Cổ Bình cũng từ đó mà hoàn thành bước nhảy từ chính huyện lên Phó sở. Sau đó, điều đến Cục Y tế thành phố Vọng Hải đảm nhiệm chức vụ Bí thư tổ chức Đảng, Cục trưởng.

Trên xe thương vụ ở phía sau, người đi theo là phóng viên của Vọng Hải Nhật báo và Đài truyền hình thành phố Vọng Hải, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang thản nhiên quét một lượt liền phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc, nữ phóng viên lần trước phóng vấn mình ở sân bay đó, thật không ngờ hôm nay cũng đến.

Đợi cho phóng viên Vọng Hải Nhật báo và đài truyền hình thành phố Vọng Hải đặt vị trí xong, Nhiếp Chấn Bang bước lên, bắt tay với lãnh đạo của quận Đồng Bình, trên mặt mang theo nụ cười mỉm hòa thuận, có vẻ vô cùng đại khí nho nhã.

Thấy bộ dạng này của Nhiếp Chấn Bang, Giang Nhược Hiên dường như rất không vui, miệng vểnh vểnh lên, thầm nhủ: còn không phải là giống với tên đầu béo não to sao, làm thị sát đều là muốn bày ra bộ dạng này.

- Ừm, tình hình hôm nay rất kỳ quái, theo sự sắp xếp của trung tâm thời sự đài truyền hình bên đó, sắp xếp hoạt động của Chủ tịch thành phố Nhiếp ngày hôm này có lẽ không phải là thế này. Trong đài hôm nay sát giờ điều mình đến, e là cũng là chuyện không còn cách nào”. Giang Nhược Hiên trong lòng cũng thắc mắc.

Lãnh đạo Thành ủy xuất hành và hoạt động đều là việc cần phóng viên báo chí truyền thông thời sự theo dõi đưa tin, trừ phi lãnh đạo chủ động đề xuất, không thì ai làm. Vấn đề này Nhiếp Chấn Bang cũng nghĩ qua, suy nghĩ đến chuyện thị sát Cục Y tế cần âm thầm hoạt động một chút, không đem phóng viên, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái, vì vậy, Nhiếp Chấn Bang vẫn là không hủy bỏ việc đưa tin.

- Chủ tịch thành phố, chào mừng ngài đến quận Đồng Bình chúng tôi thị sát chỉ đạo công tác. Cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của Chủ tịch, của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đối với quận Đồng Bình chúng tôi.

Bí thư Quận ủy Đồng Bình Tào Phượng Lâm đưa hai tay ra bắt tay Nhiếp Chấn Bang, nói rất nhiệt tình.

Lời nói cũng lựa chọn rất chính xác, rất hợp lý, cố ý đặt Chủ tịch thành phố lên trước Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, chút tiểu xảo này chứng minh Tào Phương Lâm người này rất chú ý đến tiểu tiết.

Bên cạnh, Phó Bí thư Quận ủy, Chủ tịch khu Lương Hải Ba cũng mỉm cười nói:

- Chủ tịch, phòng hội nghị bên này, đã chuẩn bị xong rồi, mời Chủ tịch đến nghe báo cáo công tác của Quận ủy Ủy ban nhân dân quận chúng tôi một lát.

Nhiếp Chấn Bang khoát tay mỉm cười nói:

- Báo cáo của quận Đồng Bình tạm thời tôi chưa nghe vội. Thế này, Bí thư Phượng Lâm và Chủ tịch quận Hải Ba, sáng mai có thể đến phòng làm việc của tôi báo cáo, hôm nay tôi đặc biệt đến để thị sát tình hình công tác của hệ thống y tế, chúng ta đến Cục Y tế trước đi.

Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang đưa mắt nhìn bốn phía, mỉm cười nói:

- Nhân vật chính hôm nay đã đến chưa?

Cự tuyệt, đây là chuyện mà hai người Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba sớm đã dự đoán được, có điều lúc này cũng khiến cho hai người đích thân cảm nhận được phong cách làm việc của Chủ tịch thành phố Nhiếp, cho dù bị cự tuyệt hai người vẫn có thể diện, bởi vì, Chủ tịch thành phố Nhiếp nói rồi, bảo bọn họ sáng mai đến phòng làm việc báo cáo công tác, như vậy bất luận chuyện hôm nay có gây ra chuyện ồn ào gì, tiền đồ của hai người cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Tuy nhiên lúc này Đỗ Duy vẫn đang ở hiện trường náo nhiệt Bệnh viện nhân dân khu bên đó, căn bản không có cách nào rút ra được. Lúc này đến Cục Y tế căn bản không có ai tiếp đón, hai người nhìn nhau một cái, vẫn là Lương Hải Ba lên tiếng nói:

- Chủ tịch, tình hình là thế này. Tối hôm qua, ở bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình có một bệnh nhân tử vong, bây giờ, người nhà của người tử vong đang tụ tập ở bệnh viện, tâm trạng tương đối kích động, gây huyên náo ầm ĩ, đồng chí Đỗ Duy bây giờ đã ở bên đó xử lý rồi.

Thời đại này bệnh viện cũng từng bước bắt đầu tiến hành cải cách chế độ chữa bệnh tự chịu lỗ lãi rồi, tuy nhiên, việc thực thi của chế độ này không thành công lắm. Sau tự chịu lỗ lãi, về phía bệnh viện theo đuổi lợi ích kinh tế một cách phiến diện, xem bệnh khó khăn, phí thuốc thang thì đắt, dẫn đến quan hệ giữa người bệnh và bác sĩ rất căng thẳng, tuy nhiên hiện nay chỉ là vừa bắt đầu mà đã có mối quan hệ bệnh nhân bác sĩ căng thẳng đến như thế sao?

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Là trách nhiệm của phía bệnh viện sao?

Không đợi Lương Hải Ba và Tào Phượng Lâm trả lời, liền tiếp tục nói:

- Cứu tử phù thương, đây là chức trách của bệnh viện, nếu là sự cố trong chữa trị, cũng cần phải thông qua con đường chính đáng để giải quyết, bây giờ đây là chuyện gì chứ? Động đến trật tự công tác bình thường của nơi chữa bệnh, làm bừa bãi, người thân của người tử vong là ai?

Lương Hải Ba lập tức trả lời:

- Chủ tịch, người chết họ Lý, là cha của Tổng giám đốc Công ty Đông Giang của quận Đồng Bình chúng ta, Lý Đông Giang.

Lý Đông Giang?

Vừa nghe đến cái tên này, Nhiếp Chấn Bang liền sửng sốt, cái tên này tối qua luôn xoay quanh trong đầu mình, trong thư tố cáo chính là cái tên này. Xem ra vẫn thật sự là có duyên đây, mình bên này vừa chuẩn bị đến xem tình hình trước, thật không ngờ lại có cơ hội này. Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:

- Đi, đến Bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình.

Khoảng cách từ trụ sở Quận ủy quận Đồng Bình đến Bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình không quá xa, đi xuyên qua con đường ở cổng Quận ủy Đồng Bình, rẽ trái hai trăm mét có một ngõ nhỏ không quá rộng, đi vào khoảng hai trăm mét chính là bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình, ngõ hẻm ở cổng bệnh viện cũng được gọi là ngõ chữ thập.

Chủ tịch thành phố Nhiếp muốn đến Bệnh viện nhân dân khu bên đó, cho dù là bình thường cũng nhất định phải điều động một số cảnh sát, bây giờ trong tình hình này thì lại càng cần phải điều động cảnh vệ.

Tào Phượng Lâm đích thân gọi điện, Cục trưởng phân cục Công an quận Đồng Bình Triệu Trác Bân cũng vội chạy tới, một đoàn chín chiếc xe đi đến bệnh viện nhân dân quận Đồng Bình, sau khi vào ngõ chữ thập, ở cổng của Bệnh viện nhân dân phía trước, con đường vốn chỉ rộng hơn sáu mét đã bị xe ô tô chặn cứng rồi, hai bên tụ tập không ít thanh niên, ngày hè nóng bức, không ít người đều là mình trần, trên người đủ các loại hình xăm, nhìn cứ giống như là mở đại hội nghệ thuật hình xăm vậy.

Vòng bên ngoài, một đám người khiến cho con đường bị tắc, bên ngoài cùng cảnh sát chăng dây phân tuyến, hai bên còn có không ít cảnh sát đang giám sát nhất cử nhất động ở đây.

Lúc này, trên trán của Triệu Trác Bân dã toát mồ hôi như hạt đậu, Triệu Trác Bân căn bản không ngờ Chủ tịch thành phố Nhiếp lại đến đây thị sát, cũng không ngờ tối qua cha của Lý Đông Giang sẽ chết ở bệnh viện nhân dân.

Nếu không có sự ủng hộ âm thầm của mình, Lý Đông Giang một thương nhân dám làm như thế sao? Chuyện này Triệu Trác Bân ít nhiều cũng nghe được một số tin tức, trên thực tế cha của Lý Đông Giang căn bản chính là tử vong bình thường, một bệnh nhân ung thư đừng nói là bệnh viện cấp hai, cho dù là bệnh viện cấp ba, cho dù là bệnh viện lớn ở thủ đô cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Triệu Trác Bân vừa xuống xe liền sải bước đi đến, lúc này hắn phải trong thời gian nhanh nhất khiến cho đám người Lý Đông Giang lập tức tản ra, nếu không, bất kỳ lãnh đạo nào nhìn thấy mức độ hung hăng này đều sẽ có một sự chấn động, nếu chẳng may đào cây củ cải ra khỏi lớp bùn thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Vừa đi đến dải phân tuyến, Triệu Trác Bân trực tiếp nhấc dây lên, đi vào, lớn tiếng nói:

- Lý Đông Giang đâu? Các anh lập tức gọi Lý Đông Giang lại cho tôi, còn thật sự tưởng là cha anh ta thiên hạ đệ nhất, ngang nhiên chặn đường, phá vỡ trật tự công tác bình thường của cơ quan chữa bệnh, anh ta còn có lý sao.

Mấy tên côn đồ canh ở vòng ngoài cùng đều là thủ hạ của Lý Đông Giang, đều không thể quen biết Triệu Trác Bân, thấy người đàn ông trước mắt vừa vào liền ăn nói ngông cuồng.

Lần này khiến cho đám đồng bọn lăn lộn đi cùng Đông ca đều nhảy dựng lên, một tên côn đồ trong đó thân hình to lớn, xăm trổ hoa văn trên người lập tức từ đầu xe nhảy xuống, đi đến trước mặt Triệu Trác Bân, một phát liền xông đến Triệu Trác Bân, nổi giận mắng:

- Tên chó má, nói cái gì đó? Dám quản chuyện của Đông ca, mày coi là cái rễ hành nào chứ.

Một câu nói này khiến cho Triệu Trác Bân tức đến cả người phát run, đường đường Cục trưởng phân Cục Công an thành phố, Triệu Phó Chủ tịch quận Đồng Bình, khi nào mà lại bị một tên côn đồ đầu đường xó chợ nhục mạ như vậy chứ.

Triệu Trác Bân lửa giận ngút trời, tức giận nói:

- Cút ngay, ông đây là Triệu Trác Bân, bảo Lý Đông Giang lập tức đem xe và người toàn bộ rút lui, cha hắn là bệnh gì có ai mà không rõ, còn dám dọa dẫm chính quyền sao.

Bên cạnh, hai người cảnh sát đảm nhiệm phân giới lúc này cũng đã đi đến, sếp ngay trên đầu, ông chủ lớn bọn họ vẫn là nhận ra, cho dù không nói chuyện qua, nhưng khi ở phân cục họp hội, ít nhiều cũng nhìn qua, hai người cảnh sát lúc này nhìn thấy ông chủ lớn bị mắng, cũng bước đến, lớn tiếng nói:

- Các người làm cái gì vậy? Đây là Phó Chủ tịch quận Triệu, lập tức tránh ra.

Ngay khi Triệu Trác Bân nói chuyện, dưới sự dẫn đường của Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba, Nhiếp Chấn Bang cũng đi đến, đường đường cán bộ chính quyền, Cục trưởng phân cục Công an lại bó tay với một tên côn đồ đường phố, điều này khiến sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống:

- Hoang đường, công tác trị an của quận Đồng Bình đây là làm thế nào vậy, đến côn đồ đường phố cũng không sợ chính quyền vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play