Những lời này, Lý Thái Thạch tuy chỉ là nói giỡn, nhưng mỗi người đều cảm thấy trong lời nói không có ý châm chọc, mà ngược lại còn có sự chân thành. Loại trường hợp này, khiến hai vị thường ủy viên của thành phố Vọng Hải…
Thành phố Vọng Hải trước kia, bất kể là tổ chức cuộc họp thường vụ hay là cuộc họp bí thư, bình thường đều là Thạch Nghị Vũ đảm nhiệm diễn viên chính. Mặc dù cũng có ý kiến phản đối, nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị chôn vùi trong giọng nói của Thạch Nghị Vũ. Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang đến Vọng Hải, cục diện mới trở nên tốt hơn nhiều, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Mặc Hàn, Lưu Á Phu ủng hộ Nhiếp Chấn Bang.
Hiện tại, không khí hòa thuận này thật thoải mái.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có chút khâm phục Lý Thái Thạch, bí thư quản người được như vậy, đây chính là bản lĩnh mà không phải ai cũng có được. Thủ đoạn thật sự rất cao siêu, nhìn thì có vẻ như quyền lực bị phân tán, nhưng trên thực tế, không nơi nào không có hình ảnh của Lý Thái Thạch cả. Thậm chí, uy tín của Lý Thái Thạch còn cao hơn cả Thạch Nghị Vũ.
Trầm mặc một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng không hàm hồ, lập tức nói:
- Bí thư Lý quá khẻn ồi, thành phố Vọng Hải hiện giờ giống như một nồi cháo thập cẩm vậy, hôn trước tôi cùng với Bí thư Lý thảo luận về vấn đề này, quyết định tổ chức một cuộc họp thường vụ khẩn cấp, đây cũng là nguyên nhân tôi mời các vị đến đây ngày hôm nay.
Nhiếp Chấn Bang rõ ràng không nhường nhịn, bản thân mình là Chủ tịch thành phố, về sau thành phố Vọng Hải như thế nào, người bên ngoài không nói đến Lý Thái Thạch mà chỉ gõ đầu hắn. Muốn làm tốt kinh tế, không chỉ một mình mình bỏ công sức ra là được, mà còn cần có cả hệ thống phối hợp. Mà muốn làm được điều đó, thì bộ máy thường vụ thành ủy phải là một khối thống nhất trước đã. Hắn muốn tạo uy tín cho mình trong thường vụ, cho dù Lý Thái Thạch có biết rõ chuyện này cũng không thể có ý kiến gì được.
Quả nhiên, Lý Thái Thạch giờ phút này, tiếp nhận đề tài nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp nói rất ngắn gọn nhưng lại thể hiện được rất rõ ràng, Vọng Hải hiện giờ giống như một mớ bong bong. Chúng ta là những cán bộ đưng đầu thành phố, nhất định phải dũng cảm, quyết đoán thì mới được.
Dừng lại một chút, Lý Thái Thạch nhấp một ngụm trà, sau đó mới tiếp tục nói:
- Thế cục rối loạn này, quan trọng nhất là các cương vị của thành phố Vọng Hải phải được ổn định, tôi thấy có thể bắt tay vào từ phương diện này. Một mặt, Thành ủy nhanh chóng đưa ra ý kiến điều chỉnh, để cho bên Ban Tổ chức, đồng chí Lưu Á Phu làm đội trưởng, Bí thư Tề, anh là Phó bí thư chuyên trách, phụ trách hỗ trợ chỉ đạo công tác của Ban Tổ chức, nhanh chóng đưa ra một danh sách. Thống kê các chức vụ còn thiếu ở thành phố Vọng Hải, cũng như các ứng cử viên cho vị trí đó, làm ổn phương án nhân sự này thì việc cũng đã hoàn thành được một nửa rồi. Tiếp theo, ủy ban Kỷ luật, Ban tổ chức Thành ủy liên kết lại, làm ra một chế độ đánh giá cán bộ, những người có năng lực thì cho lên, những ai yếu kém thì cho xuống…ngoài ra còn phải chỉnh đốn lại tác phong làm việc cho toàn thể cán bộ nữa, những công việc này phải liên kết nhau lại để làm, có như vậy mới thay đổi được tâm lý rã đám một cách triệt để được.
Lời Lý Thái Thạch vừa dứt, bên cạnh, ttn cũng giơ tay để phát biểu, nói:
- Ừm, tôi đồng ý ý kiến của Chủ tịch thành phố Nhiếp và Bí thư Lý. Sở dĩ thành phố Vọng Hải loạn, chính là loạn ở tác phong của cán bộ các cấp trước. Tôi thấy, hoàn toàn cần thiết để Thành ủy ra mặt, thúc đẩy những người này ngồi xuống và làm việc thực tế.
Sự hòa thuận trong bộ máy, điểm tốt lớn nhất chính là, trong tình huống như thế này, tâm tư của các cá nhân giống như đã tiến vào xã hội cộng sản, mỗi người đều biến thành người chí công vô tư.
Trên thực tế, sự hòa thuận của bộ máy, muốn xuất hiện thì cũng cần phải có cơ hội. Mà thành phố Vọng Hải hiện giờ lại có cơ hội như vậy. Vụ án buôn lậu ở Á Hải khiến cho kinh tế Vọng Hải bị suy thoái nghiêm trọng. Thành phố Vọng Hải này là một kỳ ngộ, nhưng cũng là một vũng bùn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho các chức vụ của Vọng Hải không bị quá nhiều người tranh giành. Nếu không, hai chức vụ Bí thưtu và Chủ tịch thành phố này liệu có được các hệ phái từ trung ương tranh giành nhau không?
Trong khi đó, các ủy viên thường vụ này giờ đây trở nên đoàn kết là vì họ đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, chỉ có làm cho chiếc thuyền kia ổn định thì họ mới có cơ hội an toàn được. Đây chính là lợi ích tập thể, mà mỗi người trong số họ đều có một phần trong đó. Trong quan trường, cái gì là quan trọng nhất? Không phải quyền lực, cũng không phải chỗ dựa vững chắc, mà là thời gian. Tuổi của anh trẻ hơn người khác, đồng nghĩa với việc anh có nhiều cơ hội hơn. Nếu tất cả mọi người ở Vọng Hải này đều ngủ đông dăm ba năm thì còn gọi gì là tiến bộ nữa?
Cho nên, đề nghị của Nhiếp Chấn Bang và Lý Thái Thạch mới nhận được sự hưởng ứng của mọi người như vậy. Lý Thái Thạch nhìn cảnh tượng này hết sức hài lòng, nói:
- Được, tôi thấy, nên hành động sớm chứ không được chậm trễ, thế cục của Vọng Hải phải nhanh chóng mà ra tay, ổn định lòng người mới được. Ngày mai mời dự họp thường vụ thành ủy khẩn cấp để thảo luận về vấn đề này.
Lời vừa nói xong, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Cố Đống Lương giơ tay nói:
- Bí thư Lý, tôi muốn nói một việc.
Lý Thái Thạch cũng có chút kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc này ông ta không lộ ra bên ngoài, mà chỉ cười nói:
- Đồng chí Đống Lương cứ nói ra ý kiến của mình, hôm nay chúng ta ở đây cứ thoải mái phát biểu.
- Bí thư Lý, Chủ tịch thành phố Nhiếp, các đồng chí, vừa rồi tôi đã nghe rất nhiều ý kiến, hiện giờ, Vọng Hải loạn thế nào, tôi thấy không đơn thuần là loạn ở bộ phận cán bộ mà trị an xã hội cũng rất loạn. Điểm này, tôi xin đề xuất với Thành ủy như thế này. Trị an và phòng chống tội phạm là thuộc phạm vi quản lý của trận tuyến chính trị pháp luật. Tôi thân là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, làm không tốt, tổ chức cứ phê bình. Tôi kiến nghị, có nên tổ chức rà soát kiểm tra trên phạm vi toàn thành phố hay không, tiến hành điều chỉnh đối với vấn đề trị an được quần chúng quan tâm và lo lắng…
Cố Đống Lương nói, thái độ có vẻ rất thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư, Cố Đống Lương là có ý gì? Làm như vậy để nhắc nhở mọi người nâng tầm địa vị của ông ta lên sao?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức bác bỏ điều này. Bình thường hắn cũng không giao tình nhiều với Cố Đống Lương, nưng có thể khẳng định con người ông ta không phải loại hẹp hòi ích kỷ.
Ông ta đang tự nhận trách nhiệm về mình sao? Với hàng loạt những thành tích có được, Cố Đống Lương nhất định không làm chuyện ngu xuẩn này.
Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang chỉ nghĩ theo hướng tốt. Cũng không phải chờ lâu, bên cạnh, Lý Thái Thạch đã mỉm cười nói:
- Vấn đề này, trước kia tôi và chủ tịch Nhiếp cũng đã thảo luận rồi, hiện giờ Vọng Hải có tam loạn là kinh tế loạn, quần chúng loạn, cán bộ loạn. Vốn ý của tôi là, bắt đầu từ bộ phận cán bộ, nếu đồng chí Đống Lương đưa ra ý kiến như vậy, tôi thấy cũng có thể thực hiện, vấn đề này ngày mai cũng có thể thảo luận ở cuộc họp thường vụ.
Sau khi tan họp, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đi ra khỏi phòng, lúc này Lý Thái Thạch đột nhiên nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, chờ chút đã.
Thấy Lý Thái Thạch gọi mình, Nhiếp Chấn Bang cũng dừng bước, mỉm cười nói:
- Bí thư Lý, có việc gì sao?
Lúc này, Lý Thái Thạch mỉm cười nói:
- Chấn Bang à, tôi nghe nói vợ cậu ở thủ đô đang ở cữ, cậu ở nhà ăn cơm một mình cũng không tiện, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm nhé? Cũng để cho cậu nếm thử tay nghề của bà xã tôi, thế nào?
“Gia yến”? Biểu hiện này của Lý Thái Thạch, Nhiếp Chấn Bang cũng khó mà cân nhắc. Bí thư Thành ủy được như thế này đã không còn là “hòa khí” nữa rồi, mà là quá mức nhiệt tình. Tuy nhiên, đây là hảo ý, từ chối không khác gì tạt nước lạnh vào mặt người ta. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng sảng khoái gật đầu nói:
- Ha ha, điều này cũng tốt, về sau, tôi có chỗ để ăn chực rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT