Trong quan trường, phải chú ý cách đi và mức độ. Nếu anh là một cán bộ phường xã, lòng dạ ngay thẳng, người khác sẽ nói anh gần gũi với quần chúng, làm việc có phương pháp. Nhưng tới cấp sở, nói chuyện làm việc đều phải uyển chuyển. Những lời nói ra nhất định phải lập lờ nước đôi, phải ẩn hàm thâm ý, mới khiến cấp dưới phải ngẫm nghĩ, vậy mới coi là có trình độ, mới có vẻ bí hiểm.
Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang lại nói rất trực tiếp. Điều này khiến Vương Á Quang hoàn toàn ngây ngẩn, đồng thời có chút khó xử. Nếu Nhiếp Chấn Bang dùng ngữ điệu uyển chuyển để thăm dò, Vương Á Quang cũng có thể trả lời uyển chuyển. Nhưng lại hỏi trực tiếp như vậy, Vương Á Quang nhất thời không biết nên nói gì.
Trầm ngâm một chút, Vương Á Quang lúc này mới điều chính tâm lý, gật đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh nói có lý. Giá trị khai thác du lịch của vịnh Nguyệt Hồ không lớn. Đến lúc đó, trên hội nghị thường ủy tôi sẽ kiên trì ủng hộ quan điểm này.
Nghe thấy Vương Á Quang nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngạc nhiên. Lão cáo già này chắc chắn sẽ không lật ngửa bài hoàn toàn. Nói như vậy cũng chỉ có thể nói là Vương Á Quang ủng hộ mình, nhưng cụ thể ủng hộ như nào, cũng không có câu trả lời rõ ràng. Có thể khẳng định, nếu phía Thạch Nghị Vũ chiếm thế thượng phong, Vương Á Quang không chừng sẽ không nói những lời này.
Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng đã rất hài lòng rồi. Có thể khiến Vương Á Quang tỏ thái độ đây đã là rất giỏi rồi. Dù sao Vương Á Quang vẫn là Chủ tịch thành phố, là cán bộ cấp phó tỉnh. Ở Vọng Hải là nhân vật số 2. Tuy nói, vì khí thế mạnh mẽ của Thạch Nghị Vũ, khiến Vương Á Quang luôn giấu tài. Nhưng chung quy Vương Á Quang vẫn bị mình khơi dậy dục vọng.
Như vậy là đủ rồi. Đến lúc hội nghị thường ủy, chỉ cần có sự ủng hộ này, thắng bại cũng là 5-5.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang đứng lên mỉm cười nói:
- Chủ tịch, đã vậy tôi cũng cáo từ. Buổi chiều tôi còn phải qua vịnh Nguyệt Hồ xem xét.
Vương Á Quang cũng mỉm cười, sau khi tiễn Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt ông ta chợt ngưng trọng.
Có thể đi tới địa vị hiện tại, Vương Á Quang đương nhiên không phải nhân vật không có bối cảnh. Chủ tịch thành phố Vọng Hải là cán bộ cấp Thứ trưởng, bổ nhiệm và chọn lựa phải được sự phê chuẩn của trung ương. Hiện tại cục diện của Vọng Hải giao phong kịch liệt. Phương diện này liên lụy các cán bộ cấp cao rất rộng, phía Tổng bí thư và Thủ tướng cũng phải xuống tay với Lý gia.
Thời gian trước, tư lệnh viên Nhiếp Quốc Đông của quân khu thủ đô trên đại hội quân khu thủ đô, đã nhấn mạnh, cán bộ quân đội phải lấy đại cục làm trọng, bàn chuyện chính trị, nghe theo sự chỉ huy của Đảng. Một loạt những phát biểu này đã khiến Nhiếp Quốc Đống hiện tại rất có tiếng nói trong vấn đề đề bạt cán bộ nhập cục.
Ở tỉnh, Chủ tịch Cổ, Bí thư Kiều hợp lại thực hiện áp lực không nhỏ đối với Bí thư Tỉnh ủy Trần. Nhiếp Chấn Bang đến Vọng Hải, liên tiếp ra tay, điều này cũng khiến Vương Á Quang bắt đầu động tâm. Đây cũng là nguyên nhân nói giúp Tề Tư Nguyên. Mà hiện tại xem ra, cục diện này của Vọng Hải, muốn phá vỡ, phải làm gấp, nhanh chóng ép người diệt vong, khiến người điên cuồng. Tập đoàn Á Hải, dưới sự cầm trịch của Lâm Chính Tinh, kín mít không lỗ hổng, những khâu quan trọng như hải quan, ngân hàng, dầu mỏ, thuế và cơ quản Đảng, từng mắt xích đều rất khớp. Hiện tại tập đoàn Á Hải buôn lậu, đây là một bí mật công khai. Nhưng, không có chứng cứ, muốn mở điều tra là điều không thể.
Liên lụy quá rộng, phương diện này, cán bộ liên hệ vào đếm không hết. Thậm chí cấp trung ương cũng không hẳn là không có. Không có chứng cứ, liền tùy tiện điều tra, không nói có điều tra được gì không, một khi có sai lầm gì, sẽ bị đánh hội đồng, tan xương nát thịt. Cho dù là Tổng bí thư cũng chưa chắc dám tùy ý làm bậy trong tình huống không có chứng cứ.
Mà giờ phút này, ủng hộ Nhiếp Chấn Bang chính là khuấy cái đầm Vọng Hải lên, đục nước béo cò, mình mới có thể đạt được lợi ích lớn.
Ngày 10 tháng 12, hội nghị thường vụ Thành ủy Vọng Hải mở cuộc họp theo đúng dự định.
Thạch Nghị Vũ phát biểu, rồi ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn mọi người, lập tức nói:
- Các đồng chí, hội nghị lần này chủ yếu là để thảo luận và sắp xếp vấn đề vịnh Nguyệt Hồ.
Cả hội trường yên lặng, các ủy viên thường vụ đều ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt. Thái độ kiểu này cũng khiến Thạch Nghị Vũ hết sức vừa lòng. Điều này khiến ông ta có một loại cảm giác khống chế được toàn cục. Lập tức tiếp tục nói:
- Vấn đề vịnh Nguyệt Hồ, nghe nói, thời gian trước, Phó chủ tịch Nhiếp có mở một cuộc đấu giá công khai, cuối cùng giá đưa ra rất cao, nhưng lại chưa đạt được giao dịch. Đối với việc đấu giá công khai, cá nhân tôi giữ thái độ phủ định. Bán đấu giá đất, vô hình trung đẩy giá đất lên cao, thương nhân cũng không phải nhà từ thiện, nhưng phí tổn này đương nhiên lại do người dân và người tiêu dùng chịu. Làm như vậy, không nghi ngờ gì chính là kéo mức giá nhà lên cao, đây là dấu hiệu không tốt. Tôi thấy, vẫn nên hủy bỏ hình thức này.
Thạch Nghị Vũ vừa nói xong, Phó bí thư Thành ủy Trương Tổ Tư bên cạnh, Trưởng ban thư ký Lưu Tư Tồn, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố Triệu Định Quang đều hơi mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Những người này cùng phe Thạch Nghị Vũ, đương nhiên toàn lực ủng hộ ông ta. Có thể đả kích được Nhiếp Chấn Bang, càng khiến họ vô cùng vui mừng.
Trương Tổ Tư lúc này khẽ ho một tiếng, mỉm cười nói:
- Bí thư Thạch, các đồng chí, tôi cũng nói cách nhìn của mình.
Vừa nói vậy, Thạch Nghị Vũ mỉm cười:
- Bí thư Tổ Tư, xin mời.
Dưới tình huống này, có người mở màn, đương nhiên Thạch Nghị Vũ rất hoan nghênh. Trên hội nghị thường ủy, chỉ cần có một loại áp lực và khí thế, thường sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của các ủy viên khác. Làm người từng trải, đạo lý này, Thạch Nghị Vũ vẫn hiểu được.
Nếu như nói cấp sở, còn có thể xuất hiện hiện tượng độc đoán, chế độ gia trưởng. Nhưng tới cấp Thứ trưởng thành phố, cho dù mình có năng lực như nào, trung ương cũng không cho tình huống như vậy xuất hiện. Huống chi, căn bản cũng không có chuyện đó.
Cấp phó tỉnh thành phố, toàn bộ Trung Quốc có 15 người. So với cán bộ cấp phó tỉnh điều từ cấp sở tới Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh, trong thành phố cấp Phó tỉnh, đề bạt tương đối dễ dàng. Đương nhiên, những thành phố này sẽ trở thành nơi các gia tộc toàn quốc đều tranh giành.
Trương Tổ Tư lúc này mỉm cười gật đầu nói:
- Bí thư Thạch, các đồng chí, tôi không phải xuất thân từ làm kinh tế, xem như một người bình thường. Cái nhìn của tôi coi như là của một người ngoài nghề. Tôi cảm thấy, ở hạng mục vịnh Nguyệt Hồ này, vẫn nên phát triển theo hướng dựa vào tài nguyên du lịch. Ở vịnh Nguyệt Hồ, bãi cát chất lượng tốt, tiểu cảng này cảnh sắc tao nhã, thể hiện đầy đủ đặc điểm “kỳ, nhã, tuyệt”. Tài nguyên du lịch thành phố chúng ta cũng rất phong phú thu hút không ít du khách trong nước tới du lịch. Hiện tại công viên ven biển Vọng Hải đã đạt tới trạng thái bão hòa trong vấn đề tiếp đón khách. Nếu có thể khai thác vịnh Nguyệt Hồ, phát triển thành một công viên trò chơi, tôi tin tưởng, sẽ là một bước tiến lớn trong ngành công nghiệp du lịch của chúng ta. Tôi thấy, đối với vấn đề mảnh đất vịnh Nguyệt Hồ, còn phải thận trọng suy nghĩ một chút. Tôi đề nghị, định vị phát triển Vọng Nguyệt theo hướng khai thác du lịch, hủy bỏ đất dùng xây nhà ở khi trước.
Lưu Tư Tồn bên cạnh cũng phụ họa nói:
- Bí thư Trương quá khiêm tốn rồi. Tôi thấy ý kiến của Bí thư Trương lại là bổ sung ưu thế đối với ngành du lịch thành phố Vọng Hải mới đúng.
Lời nịnh bợ này của Lưu Tư Tồn thật không biết ngại, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ. Dường như lúc này Trương Tổ Tư chính là lãnh đạo Tỉnh ủy.
Mục đích chính là tạo nên một kiểu không khí đại cục đã định trên hội nghị. Những ủy viên ngồi đây đều không phải đèn cạn dầu. Về cơ bản, đều là hành động theo số đông. Hiện tại, đối với sự việc của Nguyệt Hồ, chỉ cần hình thành một loại không khí áp chế, Nhiếp Chấn Bang sẽ thua đau.
Mưu mô này, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, ánh mắt thoáng nhìn Tề Tư Nguyên bên cạnh. Lần trước, sau chuyện điều tra Ngưu Triệu, Tề Tư Nguyên có thể nói là thương gân động cốt rồi. Miễn cưỡng vượt qua thời khác nguy hiểm. Nếu hiện tại, Tề Tư Nguyên mặc dù vẫn còn tiếp tục theo đuổi sự việc của tập đoàn Á Hải, đồng thời, cũng nhận được không ít thư báo tố cáo, nhưng, tất cả điều tra, đều tiến hành trong âm thầm. Lúc này cũng không nên biểu hiện quá ngang nhiên.
Về phần tư lệnh quân phân khu Trương Tranh Quang, chuyện như này cũng không tiện lên tiếng, muốn ông ta tỏ ra ủng hộ một chút cũng không vấn đề, nhưng nếu phải nhúng tay vào chính sự thì đúng là hơi quá.
Lúc này Vương Á Quang bộ dạng như thể việc không liên quan tới mình. Bút máy trong tay xoay rất linh hoạt, ánh mắt chăm chủ nhìn vào quyển sổ, cũng không có bất cứ động tác gì.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi mở miệng:
- Các đồng chí, về hạng mục vịnh Nguyệt Hồ, tôi cũng đưa ra chút ý kiến.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cố tình lược đi tên của Bí thư Thạch. Thường thì trên hội nghị thường ủy, Bí thư nhân vật số một là người chủ trì hội nghị, muốn phát biểu, đều là báo cáo với Bí thư. Ngoài ra, trình tự biểu quyết cũng phải do Bí thư chủ trì.
Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, cũng là không nể mặt Thạch Nghị Vũ. Trình tự này cũng là một loại quy tắc ngầm, cũng không có văn tự thể hiện ra, nhất định phải như thế, chẳng qua, bên trong bộ máy, yêu cầu giữ gìn uy tín và bảo vệ sự đoàn kết của bộ máy, bình thường đều làm thế.
Quả nhiên, sắc mặt của Thạch Nghị Vũ có chút bất mãn. Nhiếp Chấn Bang thật không biết quy củ. Nếu đây là người bình thường, Thạch Nghị Vũ đã chèn ép rồi. Nhưng Nhiếp Chấn Bang là một con nhím lắm gai, không có chút kẽ hở nào, nếu khinh suát, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang kia, Thạch Nghị Vũ cũng sợ ném chút vỡ đồ, có chút không dám.
- Về hạng mục vịnh Nguyệt Hồ, đúng là một bãi cát có chất lượng, nhưng cá nhân tôi cho rằng, nếu hoàn toàn khai thác du lịch thì không thực tế. Hiện tại, phía công viên ven biển, còn một khoảng lớn cần khai thác phát triển. Về mặt cơ sở của công viên ven biển, khai thác bãi tắm ven biển, phương diện này cũng có thể tránh xây dựng trùng lặp, lãng phí tài nguyên. Hơn nữa, mấy cảnh điểm du lịch gần thành phố của bãi tắm ven biển, ưu thế tập trung. Khoảng không của vịnh Nguyệt tới khu Vọng Hồ chừng mười mấy mét. Chỉ riêng chút tài nguyên này, tôi cho rằng thích hợp khai thác tài nguyên, đáng để kinh doanh.
Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói.
Về mặt phân phối và phân bố tài nguyên du lịch thành phố Vọng Hải, đều tiến hành phân tích tỉ mỉ các mặt như phân bố tài nguyên toàn khu và tâm trạng khách du lịch. Những lời này khiến không ít ủy viên thường vụ há miệng gật đầu.
Nhiếp Chấn Bang này, mặc dù có bối cảnh lớn, nhưng năng lực lại đủ dũng mãnh. Chỉ với chiêu thức phân tích đó, có lý có cứ, đã không phải điều cán bộ bình thường có thể làm được. Người như vậy, có bối cảnh, có chỗ dựa, rất được lãnh đạo cấp trên tín nhiệm và coi trọng, năng lực tự thân lại mạnh, tiền đồ rộng lớn vô cùng. Theo lý lịch của Nhiếp Chấn Bang, vừa có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, lại từng làm qua công tác ở các bộ và ủy ban trung ương, đây là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Vừa nói xong, Vương Á Quang mỉm cười nói:
- Bí thư Thạch, các đồng chí, tôi cũng có vài câu.
Vương Á Quang vừa tỏ thái độ, Thạch Nghị Vũ nhướn mày. Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang tới Vọng Hải, Vương Á Quang này cũng bắt đầu thay đổi. Lần trước, chuyện của Tề Tư Nguyên khiến Thạch Nghị Vũ có chút kiêng kị đối với Vương Á Quang. Hiện tại, lên tiếng ngay sau Nhiếp Chấn Bang, chẳng lẽ Vương Á Quang cùng phe với Nhiếp Chấn Bang?
Nghĩ đến đây, Thạch Nghị Vũ lập tức bác bỏ. Một cán bộ cấp Phó tỉnh, cúi đầu đi theo một cán bộ cấp giám đốc sở, chuyện này không thể nào.
Lời của Vương Á Quang cũng không khác mấy Nhiếp Chấn Bang. Lời nói và giọng điệu cũng không thua kém mấy. Nhưng tổng kết lại, cũng chỉ có một nghĩa là, phản đối biến vịnh Nguyệt Hồ thành khu du lịch.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại nói:
- Xây một tòa thành, hẳn phải có quy hoạch khoa học, bố cục hợp lý, sự phát triển chuẩn xác, không thể suy nghĩ đơn thuần. Quận Vọng Hồ sẽ là trung tâm kinh tế quan trọng của thành phố chúng ta, làm một hạng mục du lịch, điều này không phù hợp. Cá nhân tôi, kiên quyết phản đối biến Nguyệt Hồ thành khu du lịch
Những lời này cũng khiến tất cả ủy viên thường vụ có chút hoảng sợ, dứt khoát phản đối, trên hội nghị thường vụ tỉnh, tình huống này ít xảy ra. Bởi vì nếu làm vậy, chính là trở mặt. Hơn nữa, truyền ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm gây mất đoàn kết tập thể.
Tiếp theo là biểu quyết, Thạch Nghị Vũ trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy, nếu chủ tịch Nhiếp kiên trì như thế, chúng ta nên giơ tay biểu quyết. Đồng ý thay đổi tính chất đất thì giơ tay.
Một phiếu, hai phiếu, ba phiếu, bốn phiếu, người giơ tay đầu tiên là Thạch Nghị Vũ, Trương Tổ Tư, Triệu Định Quang và Lưu Tư Tồn. Trong phòng họp rất yên lặng, qua một lúc, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tương Lệ cũng giơ tay, sau đó, Bí thư công ủy khu công nghệ Vọng Hải, Triệu Phi, cũng giơ tay. Tổng cộng sáu phiếu, không ai giơ tay nữa.
Kết quả đã rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT