Ngày 7/11/1998, đây là thời gian tiến hành cuộc họp cố định hai lần một tháng, có liên quan đến việc thảo luận về hội nghị thường vụ. Các công việc trước hội nghị, Bí thư đã sớm xác định rồi.
Phía trưởng Ban thư ký Thành ủy Lưu Tư Tồn cũng đã sớm làm văn kiện tư liệu từ các nội dung liên quan đến việc thảo luận về hội nghị thường ủy để phát cho những thành viên trong thường ủy.
Chín giờ sáng, trong căn phòng họp nhỏ ở tầng mười lăm là tầng cao nhất của toàn nhà trụ sở của Thành ủy thành phố Vọng Hải, tất cả các ủy viên thường vụ có liên quan đều đã có mặt. Lúc này, đương nhiên là không cần ai sắp xếp, mọi người đều có thể tự tìm được vị trí của mình.
8h55 phút. Phó Bí thư chuyên trách của Thành ủy Trương Tổ Tư ung dung đi đến. Trương Tổ Tư, ở trong ủy ban thường vụ, là người rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện.
Khoảng 8h57 phút. Chủ tịch thành phố Vương Á Quang cũng đi đến, lúc này người hiền lành như ông cũng có vẻ nghiêm túc, yên lặng ngồi ở vị trí của mình.
9h. Cảnh cửa phòng họp bị đẩy ra, Thạch Nghị Vũ đến vừa đúng thời gian. Ở phía sau, thư ký Trương Hiểu Hải bưng tách trà cùng với cặp công văn, thể hiện vô cùng rõ ràng uy phong của Thạch Nghị Vũ. Sau khi nhận tách trà từ trong tay Trương Hiểu Hải, Thạch Nghị Vũ ngồi xuống chỗ của mình.
- Bắt đầu họp thôi. Các đồng chí hãy dừng mọi việc đang làm lại một chút.
- Chủ đề thảo luận quan trọng của lần này chủ yếu là học theo tình thần của Tổng Bí thư Viên trong phát biểu ở Hội nghị kinh tế Trung ương tháng trước. Phát triển kinh tế phải kiên trì mới có thể phát triển bền vững. Đề tài thảo luận rất sâu sắc, cũng rất độc đáo. Các đồng chí đều phải nhớ thật kỹ, phải học tập theo tinh thần của lãnh đạo.
Nghe câu này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang vô cùng vui vẻ. Cuối cùng trung ương cũng đã đến bước này rồi. Nói một cách chuyên môn, hành động này có ảnh hưởng và tác động rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của Trung Quốc trong tương lai. Ít nhất sau khi đưa ra quyết định này, cả nước sẽ phát triển hơn rất nhiều, đối với người dân cũng coi như là có một chút ưu đãi. Từ góc độ cá nhân mà nói, ý định này là sáng chế của mình ở thành phố Tân Lê. Bất kể thế nào, chiến tích này mình cũng phải chiếm một phần.
Tiếp đó, sau khi đã thảo luận và học tập một hồi, Thạch Nghị vũ lại nói:
- Chủ đề thảo luận thứ hai là về vấn đề nhân sự, vấn đề nhân sự Cục trưởng cục Tài chính của thành phố. Về vấn đề này, mời đồng chí Tổ Tư nói qua một chút.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn về phía bên cạnh của Trưởng ban tổ chức Lưu Á Đại. Nói như vậy, vấn đề sắp xếp nhân sự đều là nhiệm vụ của Trưởng ban tổ chức mặc dù đã nói là chia thành tổ chức hình thức Đảng và quần chúng và tổ chức công tác nhân sự.
Đó là lãnh đạo, chỉ làm công việc mang tính lãnh đạo, không tham gia vào các công việc cụ thể. Nếu không thì thêm chức Trưởng ban tổ chức không còn ý nghĩa gì cả.
Nhưng theo như tình hình ở Vọng Hải thì công việc của Lưu Á Phu cơ bản cũng đã được Trương Tổ Tư gánh vác rồi. Nhưng đây cũng là một loại bi ai đối với Lưu Á Phu.
- À, về vấn đề Cục trưởng Cục Tài chính, tình hình chung là, trước mắt, Cục trưởng Trâu của Cục Tài chính vì vấn đề tuổi tác, nay đã đến tuổi về hưu. Tình hình sức khỏe của Cục trưởng Trâu đã không thể tiếp tục làm nữa. Ở phía thành phố cũng đã cân nhắc rất nhiều, quyết định phải chọn ra một Cục trưởng mới, thay thể Cục trưởng Trâu để làm công tác quản lý và kiến thiết tài chính cho thành phố ta.
Giọng nói của Trương Tổ Tư không lớn lắm, thậm chí còn có cảm giác như không có sức.
Nhưng có thể khiến cho mọi người ở đây đều nghe rõ, có thể nói Trương Tổ Tư này cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Nói xong, Trương Tổ Tư lại nhìn Lưu Á Phu nói:
- Trưởng ban Lưu, phía Ban tổ chức có ý kiến gì không?
Lưu Á Phu nghe xong lại vô cùng thản nhiên, không có biểu cảm gì, mở laptop ra, nói một cách máy móc:
- Qua quá trình nghiên cứu và khảo sát kỹ càng của Ban tổ chức, trước mắt, có hai đồng chí khá thích hợp. Một là vị Phó Cục trưởng đương nhiệm của Cục Tài chính, đồng chí Từ Kiến Hoa. Đồng chí này đã tốt nghiệp khoa kinh tế của Đại học Tài chính Phúc Kiến. Năng lực nghiệp vụ rất xuất sắc, sau một thời gian làm cán bộ ở Cục Tài chính, Phó trưởng phòng Kế hoạch, Trưởng phòng Dự toán, Trưởng phòng Nhân sự, Phó cục trưởng và bây giờ là Phó cục trưởng thường trực. Có thể nói, đã rất quen thuộc với công tác ở Cục Tài chính. Dù sao, hiện giờ, công việc ở cục Tài chính cũng chính là do đồng chí Từ Kiến Hoa đang quản lý.
Dừng một lát, Lưu Á Phu tiếp tục nói:
- Một ứng viên khác nữa là Phó hiệu trưởng trường Đảng Thành ủy, đồng chí Bao Tái Hoa. Đồng chí này cả tư tưởng hay là tác phong chính trị đều rất vững vàng…
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang đã hoàn toàn không còn hứng thú nghe tiếp nữa. Những lời nói của Ban tổ chức, trước nay đều như vậy, nghìn bài một gia điệu. Với mỗi người được đề cử họ đều có thể tìm ra rất nhiều điểm sáng.
Nhưng người ngoài không hiểu chuyện mà nghe xong sẽ cảm thấy rất công bằng, rất công chính, mọi thứ đều rất thích hợp, dường như đúng là do ý dân đã lựa chọn. Thật ra chỉ là do chính quyền và Đảng ủy chọn ra chứ vốn không hề có chuyện như vậy.
Chẳng hạn như lúc này, trong hai người được đề cử, Bao Tái Hoa rõ ràng chỉ là một người đọc sách, dù có thích hợp thế nào cũng có thể so sánh được với Từ Kiến Hoa sao? Hơn nữa, ưu điểm của Bao Tái Hoa phần lớn chỉ tập trung ở quan điểm chính trị, tố chất tư tưởng vững vàng. Những điều đó và khả năng làm việc thực tế cách xa nhau cả vạn dặm. Những người trong cuộc vừa nghe đã có thể hiểu ý của Thạch Nghị Vũ.
Tiếp đó, các vị ủy viên thường vụ khác cũng đều phát biểu ý kiến và quan điểm của mình. Công tác của Bí thư Đảng ủy Cố Đống Lương và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật khác nhau, nên căn bản cũng sẽ không vì chuyện Cục trưởng Cục Tài chính mà đắc tội với Thạch Nghị Vũ.
Lúc này, Thạch Nghị Vũ cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, trong việc chọn Cục trưởng Cục Tài chính, ngài có ý kiến gì không?
Từ lần trước bị Nhiếp Chấn Bang đẩy vào vách tường, sau khi sượng sùng hồi lâu, hiện tại Thạch Nghị Vũ cũng khiêm tốn hơn nhiều. Lúc này, Thạch Nghị Vũ nhìn Nhiếp Chân Bang thản nhiên nói.
Thạch Nghị Vũ cũng rất giỏi tính toán, vẫn thật sự cho mình là đứa trẻ không hiểu chuyện. Loại chuyện này, ở ngoài mặt nhìn giống như là đang hỏi ý kiến mình, tôn trọng mình, nhưng cũng là một cái bẫy. Mình vừa mới đến, nếu thật sự đưa ra ý kiến gì sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến suy nghĩ của cách ủy viên liên quan, lưu lại ấn tượng là một kẻ hống hách. Ngươi mới đến Vọng Hải mà đã muốn tham gia vào nhân sự ở đây, không phải hống hách thì là gì?
Bởi vậy, thanh danh của mình ở thành phố Vọng Hải cũng sẽ xấu đi. Nhiếp Chấn Bang liền lãnh đạm nói:
- Bí thư Thạch, tôi không có ý kiến. Dù sao tôi cũng chỉ mới tới thành phố Vọng Hải, vẫn chưa hiểu nhiều về các đồng chí ở đây. Không có khảo sát thì không có quyền lên tiếng. Tôi tôn trọng quyết định của hội nghị.
Sau đó, tất nhiên là không còn gì cản trở nữa. Sau biểu quyết, Từ Kiến Hoa giành toàn bộ số phiếu tán thành, chỉ chờ kết thúc nhiệm kỳ này là có thể trở thành tân Cục trưởng Cục Tài chính.
Lúc này, Tề Tư Nguyên đột nhiên nói:
- Bí thư Thạch, các vị đồng chí, phía tôi cũng có một chuyện cần nói.
Hành động này của Tề Tư Nguyên khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Sắc mặt của Thạch Nghị Vũ cũng không được tốt lắm. Thân phận của Tề Tư Nguyên khiến cho Thạch Nghị Vũ có dự cảm không tốt lắm. Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, vừa nghĩ liền biết chuyện Tề Tư Nguyên muốn nói là chuyện gì.
Trầm ngâm một chút, Thạch Nghị Vũ cũng trầm giọng nói:
- Lão Tề, có chuyện gì? Tôi thấy hay là để đến cuộc họp lần sau đi.
Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang lại thản nhiên nói:
- Bí thư Thạch, tôi cảm thấy, nếu như Bí thư Tề đã nói ra rồi thì chi bằng cứ để cho Bí thư Tề nói. Nếu Bí thư cảm thấy muốn nói thì nhất định là chuyện khẩn cấp. Đợi đến cuộc họp sau thì quá lâu.
- Cũng không còn cách nào.
Thạch Nghị Vũ nhăn mặt lại. Nhiếp Chấn Bang này thật sự đáng ghét, còn cố tình bắt thóp của mình. Ý của câu vừa rồi, Thạch Nghị Vũ không tin rằng Nhiếp Chấn Bang không hiểu. Cái gọi là để cuộc họp sau nghĩ là phải thảo luận riêng trước.
Hội nghị thường vụ, dù sao cũng là cuộc họp công khai. Bất cứ chuyện gì nói ra ở đây sẽ không dễ làm gì khác được nữa.
Nhưng thái độ giả ngu của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Thạch Nghị Vũ không còn cách nào khác, lạnh lùng nhìn Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:
- Đã vậy thì lão Tề nói thử xem.
Ánh mắt của Tề Tư Nguyên lúc này lại dừng ở trên người Nhiếp Chấn Bang, rồi nói:
- Bí thư Thạch, các vị đồng chí, đêm qua tôi nhận được một bức thư nặc danh, tố cáo đồng chí Quách Lương Văn, Phó chủ tịch ủy ban nhân dân quận.
Nói xong, Tề Tư Nguyên lấy ra một tập tài liệu đã được photo ra phát cho các ủy viên, tiếp tục nói:
- Bức thư tố cáo đồng chí Quách Lương Văn nhận hối lộ và bao nuôi nhân tình, sống sao đọa. Hơn nữa, còn liệt kê một số bất động sản của đồng chí Quách Lương Văn ở thành phố Vọng Hải. Ý của tôi là, để đi đến kết luận có nên để Uỷ ban Kỷ luật làm đội trưởng, tiến hành điều tra chuyện của đồng chí Quách Lương Văn một chút.
Lời nói vừa kết thúc, trong hội trường lập tức trở nên yên lặng. Một lúc sau, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Lư Tồn cười mỉa nói:
- Bí thư Tề, loại thư tố cáo nặc danh này, đến tên mình cũng không dám viết, có thể tin tưởng được sao. E là không ổn đâu, nếu chẳng may không có vấn đề gì thì chẳng phải là làm ảnh hưởng đến hình ảnh của cán bộ sao.
Ngay sau đó, Trương Tổ Tư cũng gật đầu nói:
- Bí thư Lưu nói không sai. Nếu như mỗi bức thư nặc danh đều viết tỉ mỉ như thì Uỷ ban Kỷ luật chẳng mệt chết sao. Nếu có thể nắm giữ được nhiều chứng cứ như vậy thì hoàn toàn có thể trực tiếp tìm Bí thư Tề để nói rõ mà. Mọi người đều làm việc vì đất nước, khó tránh khỏi đắc tội với người khác. Đôi khi, do quá nghiêm khắc với một xí nghiệp nào đó trong quận cũng khiến cho họ căm ghét. Tôi thấy, điều này hoàn toàn không cần thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT