Ngày mai, diễn đàn phát triển Đông Bộ sẽ chính thức khai mạc ở thành phố Lương Khê. Khu vực triển lãm rộng hơn mười nghìn mét vuông lúc này được chia thành sáu phần. Năm tỉnh phía Đông cùng với đặc khu Đông Cảng vừa hay được năm nghìn mét vuông. Ngoại trừ khu vực triển lãm của đặc khu Đông Cảng là triển lãm các đơn vị như cục Du lịch và các xí nghiệp của Đông Cảng ra, khu triển lãm của các tỉnh khác đều bị chia thành từng khu vực nhỏ. Một tỉnh, ít thì cũng mười quận hoặc là hơn mười quận. Thoạt nhìn thì có vẻ không nhỏ, nhưng hơn nữa, khu triển lãm của Ủy ban nhân dân tỉnh, thật ra địa phương vẫn tỏ ra có chút hạn chế.
Vì diễn đàn phát triển Đông Bộ lần này có vài tỉnh đều đưa ra một số dự án thu hút đầu tư tương đối có sức mạnh, chẳng hạn như tỉnh Sơn Đông hợp tác với thành phố Thượng Hải để thúc đẩy dự án đường cao tốc Sơn Đông – Thượng Hải, trong đó có đi qua tỉnh Giang Bắc. Tổng đầu tư lên đến hơn hàng mười tỷ. Còn có thủ phủ Hàng Châu của tỉnh Giang Nam thúc đẩy dự án khu công nghệ cao, đưa ra chính sách ưu đãi đã hấp dẫn sự quan tâm của không ít các thương nhân Hồng Kông.
Dự án mà thành phố Lương Khê đẩy mạnh cũng khá độc đáo, lại là dự án có liên quan đến kỹ nghệ làm Kimono của Nhật Bản. Mặt khác, sân khấu triển lãm đặc biệt của tập đoàn Tây Thôn lại hấp dẫn không ít người đến tư vấn.
Chín giờ sáng, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc Thẩm Ngôn Thạc, dưới sự hướng dẫn của Chủ tịch tỉnh Ninh Thủ Thường đã xuất hiện ở khu vực triển lãm.
Ở phía trước khu vực triển lãm của đặc khu Đông Cảng, Phó chủ tịch Thẩm cẩn thận quan sát. Màu in của pano rất đẹp khiến cho Phó chủ tịch Thẩm rất thích thú.
Bên cạnh đó, Trưởng đặc khu Đồng cũng giới thiệu:
- Phó chủ tịch Thẩm, đây là Đông Cảng chúng ta cố ý chuẩn bị cho diễn đàn lần này. Đông Cảng là một hòn đảo tự do nổi tiếng thế giới, là trung tâm tài chính quốc tế. Đông Cảng là một thiên đường mua sắm, cũng là một khu du lịch hấp dẫn. Công viên Hải Dương, cảng Victoria, Đại Tự Sơn, còn có cả khu vui chơi Disney đang xây dựng. Đây đều là nhưng nơi hấp dẫn khách du lịch.
Phó chủ tịch Thẩm gật đầu, hài lòng nói:
- Thái độ làm việc của chính quyền đặc khu Đông Cảng khiến cho tôi rất ngạc nhiên, cũng rất hài lòng, rất xứng đáng để chúng ta phải học tập.
Nói xong, Phó chủ tịch Thẩm không nói riêng với Trưởng đặc khu Đồng nữa mà nhìn xung quanh, nói với lãnh đạo của năm tỉnh:
- Đặc khu Đông Cảng vì điều kiện địa lý có hạn nên không gian phát triển có hạn nhưng chính quyền Đông Cảng lần này có thể nắm bắt được ngành du lịch, hấp dẫn được khách du lịch từ đại lục tới Đông Cảng. Đây là chuyện tốt, sẽ thúc đẩy sự hiểu biết giữa hai bên. Nhà nước rất ủng hộ. Tôi thấy, hoàn toàn có thể để cục Du lịch quốc gia hợp tác cùng với phía cục Du lịch Đông Cảnh để xúc tiến sự phát triển du lịch ở Đông Cảng mạnh mẽ hơn.
Sau đó, với thân phận của Phó Chủ tịch Thẩm đương nhiên sẽ không ở lại đây đến lúc kết thúc, có thể đi qua đây đã là rất tốt rồi.
Sau khi tiễn đoàn người của Phó Chủ tịch Thẩm đi, diễn đàn phát triển Đông Bộ mới trở về với quỹ đạo bình thường. Mà diễn đàn lần này các đại gia Đông Cảng cũng đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh to lớn ở quốc nội.
Chẳng hạn như, có thể ký kết hiệp nghị đầu tư vào dự án xây dựng đường cao tốc Sơn Đông – Thượng Hải.
Lúc này, ở phía Nhiếp Chấn Bang lại đang là tiệc tiếp đón mấy người Lý Siêu Nhân và Thiệu Đại Hanh.
- Chủ tịch Nhiếp, từ khi ở Đông Cảng giờ mới được gặp mặt. Lần này, mẫy lão già chúng ta được mở rộng tầm mắt rồi. Dự án thu hút đầu tư của thành phố Lương Khê cũng rất đặc biệt. Khu công nghệ chuyên nghiệp, không biết ở phía Chủ tịch Nhiếp có thích hợp với dự án của chúng tôi không?
Lý Siêu Nhân cười nói.
Bây giờ không giống với lúc ở Đông Cảng, với địa vị của Lý Siêu Nhân, Nhiếp Chấn Bang gọi một tiếng chú cũng là chuyện bình thường, Nhưng hiện giờ lại chỉ có thể giải quyết công việc theo trình tự.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Ý của Lý Siêu Nhân, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Mấy người Lý Siêu Nhân đang cảm ơn mình trá hình. Lần này, nhà nước chặn vốn lưu động quốc tế, tuy rằng nói phần lớn công lao là của quốc gia, nhưng nếu không phải do Nhiếp Chấn Bang bày mưu tính kế thì dù là thắng e là cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Đưa tiền biết quà, giở trò sau lưng Nhiếp Chấn Bang, những thứ đó cũng không sao. Nói một cách tương đối, vẫn là từ thành tích tới lợi ích thực. Hơn nữa, lễ vật này bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng không thể cự tuyệt. Đám người Lý Siêu Nhân vì đưa lễ vật này cho mình mà đã phải nhọc lòng rồi. Không biết, nếu như họ biết được sau khi diễn đàn lần này kết thúc, Nhiếp Chấn Bang sẽ rời đi thì họ còn tặng đại lễ như vậy nữa không.
Tuy nhiên, những chuyện này, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không nói. Chiến tích đương nhiên là mục tiêu theo đuổi của mình, nếu như vì chiến tích mà vứt bỏ sự phát triển của một địa phương thì Nhiếp Chấn Bang không làm được.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cũng cười nói:
- Lý tiên sinh, Thiệu tiên sinh, lúc này thành phố Lương Khê của chúng tôi đang đặc biệt thúc đẩy dự án khu công nghiệp độc quyền. Nói thật, tôi cũng đang có chuẩn bị.
Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng giải thích:
- Cái gọi là khu công nghiệp độc quyền hoặc là khu kinh tế độc quyền chỉ là một cách nói mơ hồ. Ý nghĩa rất đơn giản, ví dụ như, nếu các vị đại lão ở Đông Cảng có hứng thú đầu tư ở Lương Khê, chúng tôi có thể giao cho các vị một khu đất. Diện tích cụ thể của khu đất đó chúng ta có thể bàn bạc sau. Và khu đất đó được đặt tên là Khu kinh tế Đông Cảng hoặc là Khu công nghiệp Đông Cảng. Tất cả khu vực, ở trên tất cả các phương diện từ chính sách đất đai, công thương, thuế thu nhập cung với cầu đường, thủy điện, thông tin liên lạc, thành phố Lương Khê đều tính toán một cách cẩn trọng. Như vậy, ưu đãi sẽ lớn hơn nhiều so với việc các vị đầu tư phân tán.
Sau khi nói xong những lời này, Nhiếp Chấn Bang cố ý dừng lại một chút để cho mấy người Lý Siêu Nhân suy nghĩ. Lúc này, đám người Lý Siêu Nhân cũng đã trở nên nghiêm túc, không còn thái độ như lúc tặng lễ vật như lúc trước nữa. Lý Siêu Nhân cũng đã thử đầu tư ở đại lục, biết rõ chính sách của nhà nước ảnh hưởng tới việc kinh doanh lớn thế nào. Nếu như có thể có được ưu đãi lớn trong chính sách thì quả là chuyện vô cùng có lợi với họ.
- Vừa rồi chúng ta nói đến chuyện có dự án đầu tư tốt hay không. Phía Lý tiên sinh, các ngành như bất động sản, thương nghiệp cùng với vận tải đều có liên quan. Trong khoảng thời gian ngắn thì tôi thật sự tôi không có đề nghị nào tốt. Nhưng, Thiệu tiên sinh, ở phía ông lại có một dự án tốt.
Nhiếp Chấn Bang cười nói.
Những lời này lại khiến cho Thiệu Đại Hanh giật mình, nói:
- Dự án phù hợp với tôi?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nói:
- Thiệu tiên sinh là ông trùm truyền thông hàng đầu của thế giới và thế giới. Đài truyền hình của ông, mỗi năm không biết phải quay bao nhiêu chương trình. Trước kia, vì sự hạn chế diện tích ở Đông Cảng, các bố trí ngoại cảnh và ở trường quay đều khá gò bó. Thành phố Lương Khê chúng tôi vừa hay cũng có ý định như thế này, đó là tiến cử tài chính. Tiến hành xây dựng một thành phố điện ảnh cao cấp ở thành phố Lương Khê, giống như kinh đô điện ảnh Hollywood?
Nghe xong, Thiệu Đại Hanh trầm tư suy nghĩ. Thành phố điện ảnh, điều này đúng là một xúc tiến hoàn hảo đối với sự nghiệp của mình. Thứ nhất, sau này, việc quay phim truyền hình cũng tốt, làm phim điện ảnh cũng tốt, ít nhất cũng có không khí hơn rất nhiều. Thứ hai, sau khi xây dựng thành phố điện ảnh cũng có thể cho bên ngoài thuê, đây cũng là một nguồn thu. Thứ ba, bản thân Thiệu Đại Hanh vừa mới đến Lương Khê vài ngày nhưng phong cảnh sông nước đặc sắc của vùng Giang Nam này khiến cho Thiệu Đại Hanh rất hài lòng. Thành phố Lương Khê có núi có sông, thảo nguyên cũng có thể tạo ra được. Thậm chí là bình nguyên, sa mạc cũng có thể làm được. Đây là một ưu thế. Ngoài ra, Lương Khê nằm ở giữa Trung Quốc, có cả khí hậu nhiệt đới của châu Á vừa có tuyết, thật sự là một nơi tốt.
Nghĩ đến đây, Thiệu tiên sinh cũng trở nên hứng thú:
- Chủ tịch Nhiếp Nhiếp, không biết quý thành phố có thể cấp được bao nhiêu diện tích đất? Ngoài ra, phương thức hợp tác, đại khái là như thế nào?
Nhìn thấy Thiệu Đại Hanh đã hứng thú, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười trong lòng. Chỉ sợ ông không hứng thú thôi, một khi đã hứng thú thì nhất định có thể đàm phán. Lúc này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, e là phải xin lỗi rồi, về sau e là còn có nhiều hơn một thành phố điện ảnh Lương Khê.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc, mỉm cười nói:
- Kế hoạch của chúng tôi là từ trong khu phố cổ của Lương Khê đến đoạn thành phố Tư Cát, cắt ra một khu đất mười lăm ngàn mẫu. Quan niệm của tôi là không làm thì thôi, làm thì phải làm lớn. Ở quanh đây vẫn còn dư ra hai mươi nghìn mẫu, để phát triển quy hoạch thành phố điện ảnh và truyền hình trong tương lai. Nếu có thể, chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo cách thức của Hollywood, trở thành một địa điểm du lịch và một thế giới giành cho quay phim. Về phần đầu tư thì phải xem ý kiến của Thiệu tiên sinh. Nếu như ông đồng ý có thể áp dụng hình thức vốn riêng hoặc là góp vốn, chúng ta không tham gia vào kinh doanh và xây dựng, đều có thể.
Điều mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng không phải là kinh doanh thành phố điện ảnh này mà là sau khi xây dựng thành phố điện ảnh này sẽ đem đến cho Lương Khê một số lượng lớn các đơn vị công tác và cơ hội kinh doanh. Đây mới là cơ sở phát triển của một thành phố.
Lý Siêu Nhân và Bao Thuyền Vương trầm ngâm một chút, đều có chút động lòng. Họ cũng hiểu rõ kinh đô điện ảnh Hollywood, chỉ riêng lợi nhuận về du lịch, trong vòng một năm cũng không dưới hai tỷ, đó là tính bằng đô la Mỹ.
Ở Trung Quốc mặc dù không thể nhiều được như vậy nhưng cho dù là hai ba tỷ nhân dân tệ, trong vòng năm mươi năm cũng là một con số cực lớn, thu được vài lần vốn đầu tư tuyệt đối không là vấn đề.
Ngay sau đó, Bao Thuyền Vương mở miệng nói:
- Ông chủ Thiệu, ý của ông thế nào? Nếu ông đồng ý, tôi cũng đồng ý đầu tư hai tỷ rưỡi đô la Hồng Kông.
Lý Siêu Nhân ở bên cạnh cũng nói:
- Tôi cũng có hứng thú. Tuy nhiên, chúng tôi lại không hoạt động ở lĩnh vực này. Thiệu tiên sinh, nếu ông muốn tham gia, tôi cũng có thể đầu tư 2 tỷ rưỡi. Ngoài ra, một người bạn của tôi, tập đoàn Đằng Long cũng có thể đầu tư hai tỷ rưỡi.
Lúc này, Thiệu Đại Hành cũng đang cân nhắc. Tất cả tài sản của mình cộng lại cũng chỉ được vài tỉ. Đa phần đều là tài sản cố định, tiền vốn nhiều lắm cũng chỉ được một tỷ. Nhưng chuyện này thật sự quá hấp dẫn. Mười lăm ngàn mẫu đất, theo giá đất ở Lương Khê bây giờ là ba trăm ngàn một mẫu thì đã là bốn tỷ rưỡi rồi. Im lặng một lát, Thiệu Đại Hanh cũng đưa ra quyết định, gật đầu nói:
- Được. Dự án này tôi đồng ý. Triệu thị chúng tôi cũng đầu tư hai tỷ rưỡi tiền vốn, cùng nhau xây dựng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT