- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục Công an Trần đã đến. Hoàng Tả Dương đi vào văn phòng, hạ thấp giọng báo cáo.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức ngẩng đầu lên. Đi cùng với thời gian ngày càng tới gần của các diễn đàn phát triển phía Đông, các dự án mở rộng đô thị cũng đang vào giai đoạn then chốt, các công trình hạng mục đều phải làm thêm giờ, để phấn đấu hoàn thành trước ngày khai mạc diễn đàn phát triển Đông.Là chủ tịch của một thành phố Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là bận tối tăm mặt mũi rồi. Cũng may là nhóm người An Na đều đi thủ đô, mà ở bên đó thì cũng có người giúp đỡ, như vậy cũng xem như làm cho bản thân yên tâm không ít.

Trần Nhạc bất ngờ đến khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, sau đó lập tức cười nói:

- Mau cho Trần Nhạc vào đi, vừa đúng lúc tôi cũng cho chuyện muốn nói với anh ấy.

Trong mối quan hệ của Nhiếp Chấn Banh và Trần Nhạc, vốn dĩ là không cần phải báo trước, nhưng chẳng qua là từ sau khi chính mình thay đổi thư ký, Trần Nhạc và đám người Dịch Nhân luôn nghiêm chỉnh chấp hành những gianh giới này.

Sự thay đổi này Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ, không được dựa vào sự tin yêu của người khác mà tự mãn, Trần Nhạc phải nhớ rất rõ.

Nhìn thấy Trần Nhạc bước vào cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề khách khí, vẫy tay báo hiệu một chút, rồi nói:

- Nghe nói mấy hôm trước người nhà nạn nhân Lý Diệu Tổ trong vụ nhảy lầu tự tử ở khu vực Lương Giang đến chỗ anh gây rối có phải không? Tin này đã được đài truyền hình Giang Bắc, các phương tiện truyền thông báo chí của tỉnh Giang Bắc thông báo, hiện nay trong tỉnh chuyện này cũng không có gì là ly kỳ nữa rồi.

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng xuống nói :

- To gan thật! Trước đây chuyện tương tụ như thế này chưa bao giờ xảy ra , vậy mà đến khi xảy ra chuyện lớn như vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân cũng không có báo cáo nào, phải thông qua phương tiện truyền thông mới biết.Cán bộ lãnh đạo của ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê chơi gái, vì trốn tránh kiểm tra nên nhảy lầu tự tử, đến nay đã trở thành trò cười của toàn tỉnh. Điều này khiến cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân rất bị động.Bí thư phạm đối với ông có thể là có không ít ý kiến. Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ tính cách của Trần Nhạc, cũng lập tức cười nói:

- Chủ tịch thành phố ngài còn không biết tôi sao? Sự tình đã được điều tra rõ, Đây chính là Lý Quốc Hoa cố ý giật dây vợ của Lý Diệu đến đây gây rối. Bọn họ cho rằng tôi không có chứng cớ, không phải là muốn nhân cơ hội này để chơi lại tôi sao? Thật không ngờ là lại bắt Hoàng Thu Nga phải chịu tội .

Dừng lại một chút, Trần Nhạc cũng nghiêm mặt nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi cũng chính vì việc này mà tới đây. Vụ việc vợ Lý Diệu đáp ứng yêu cầu của Lý Quốc Hoa và Quách Ngọc đến gây rối, thật không ngờ đến nay, Quách Ngọc không chịu thực hiện lời hứa. Hôm qua, Hoàng Thu Nga đến tìm tôi và tố cáo vụ việc của Lý Quốc Hoa. Sau đó Trần Nhạc đem những chuyện mà Hoàng Thu Nga đã tố cáo thuật lại một lần, lúc đó, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang cân nhắc. Lần này thực sự là một cơ hội, nhưng, hiện nay tình hình thủ đô vô cùng phức tạp, có thể nói là chỉ cần một chút biến động nhỏ thôi cũng sẽ làm thay đôỉ toàn bộ tình hình. Nếu ra tay với Lý Quốc Hoa trên phương diện này thì không loại trừ khả năng sẽ khiến gia đình họ Lý tức giân. Từ đó có khả năng là gia đình họ Lý sẽ tự ra tay với gia tộc mình.

Hiện nay, Nhiếp Chấn Bang đang phải gánh vác trọng trách, không chỉ là tương lai của chính mình mà còn là vì vận mệnh của gia tộc.

Nhiếp gia trong nhiệm kỳ mới này, nhất định là phải có người tham gia vào Bộ Chính trị, điều này sẽ giúp Nhiếp gia sẽ có một sự đảm bảo cơ bản.

Nếu vì vậy mà khiến bác cả không thể tham gia vào Bộ Chính trị thì đó là một sự tổn thất không hề nhỏ. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang đang do dự.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Nhiếp Chấn Bang cũng đưa ra quyết định, nhìn Trần Nhạc, nghiêm túc nói:

- Lão Trần, tầm quan trọng của vụ việc lần này tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi tin rằng, ông là người hiểu rõ nhất.

Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nếu không nắm chắc phần thắng thì đừng hành động bừa bãi. Chuyện này bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo với tôi.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đưa ra quyết định, cơ hội để lật đổ Lý Quốc Hoa này không phái lúc nào cũng có.Nếu bỏ qua như vậy thì thật sự là đáng tiếc. Nhưng nếu lợi dụng diễn đàn phía Đông lần này, Lý Quốc Hoa hoàn toàn có thể được điều động đến địa phương khác để giữ chức giám đốc sở. Sau trở ngại này, muốn lật đổ Lý Quốc Hoa thì đúng là khó càng thêm khó.

Về các tác động đến tình hình chung ở thủ đô, tệ nạn chắc chắn là có, nhưng dù sao thì có lợi chắc chắn có hại. Rủi ro và cơ hội thường đi đôi với nhau. Mặc dù là bị Lý gia chèn ép nhưng chẳng phải là một cơ hội hay sao?Trong tình thế này, có lẽ Phó chủ tịch Thẩm sẽ nghĩ rằng Nhiếp gia sẽ dễ dàng bị thu nạp.

Sau khi nói xong, nhìn vẻ mặt của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất hài lòng, cảm xúc không có chút dao động nào về mặt này , Trần Nhạc là đã đủ điều kiện rồi.

- Chủ tịch thành phố, tôi đã hiểu, ngài hãy yên tâm. Tôi nhất định sẽ đích thân xử lý chuyện này. Nói xong. Trần Nhạc bèn đứng phắt dậy.

Ngoài cửa khách sản của thành phố Lương Khê, trên vỉa hè đối diện là chiếc xe santana màu đen đậu ngay ở lối dành cho người đi bộ, trong xe có hai nam thanh niên, chăm chú nhìn những người ra ra vào vào khách sạn Lương Khê.

Khoảng chín giờ tối, một chiếc xe Audi màu đen đi thẳng vào khách sạn. Trên chiếc xe Santana kia Phong Huống cầm bộ đàm nói:

- Mục tiêu đã tiến vào khách sạn, các đơn vị chú ý quan sát. Lúc này trên lầu của khách sạn, hai thanh niên người đầy mùi rượu, dìu nhau đi, miệng thỉnh thoảng còn nói xằng nói bậy. Thang máy đi đến tầng 11 của khách sạn Lương Khê, cửa thang máy mở ra, hai người lảo đảo bước ra. Lúc này đã có một nhân viên phục vụ tiếp đón:

- Hai vị tiên sinh, thật ngại quá, tầng này là tầng ủy ban nhân dân thành phố chỉ định sẵn, không mở của cho người ngoài.

Vừa dứt lời, một trong hai người đàn ông hùng hùng hổ hổ nói:

- Cái... Cái gì không mở? Khách sạn mà còn có nơi không mở cửa sao? Mở cho ta một phòng - phòng tổng thống ấy. Bố ta là người có tiền, tiền chả là cái đếch gì cả

Nhân viên phục vụ không nhúc nhích, nói tiếp:

- Tiên sinh, vấn đề ở đây không phải là tiền. Đây là khu vực dành riêng cho chính phủ. Nếu ngài muốn thuê phòng tổng thống, xin mời lên tầng thượng. Xin ngài đừng để tôi khó xử, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.

Nghe thấy nhân viên phục vụ nói sẽ gọi cho bảo vệ, người bên cạnh nói:

- Thật xin lỗi, thật ngại quá, người anh em của tôi uống say quá. Chúng tôi sẽ đi ngay đây.

Đi ra khỏi tầng 11, sau khi tìm một khu vực yên tĩnh, hai người nhìn qua lại cái bộ dạng mông lung say mềm kia, rồi thấp giọng nói:

- Phong Đội, không vào được, 24/24 đều có nhân viên phục vụ canh gác. Căn bản không thể có cách gì và cũng không tìm ra bất cứ một tình huống nào để có thể lại gần được phòng của Lý Quốc Hoa.

Nghe đội viên trên lầu báo cáo xong, Phong Huống thấy mình thật vô dụng, trong lòng vô cùng khó chịu, trơ mắt đứng nhìn tội phạm ung dung trước mắt mình, nhưng không thể bắt được, loại cảm giác này quả thực rất khó chịu.

Lúc này, người quan sát bên cạnh cũng nói:

- Anh Phong, anh xem, lại có mấy người đi vào, một người trong số đó vẫn là Giáo sư mang quốc tịch Mỹ của trường đại hoc Lương Khê. Căn cứ vào sự quan sát trong một tuần vừa qua, về cơ bản cứ ba ngày Lý Quốc Hoa đến đây một lần và người này tất nhiên cũng sẽ đến. Xem ra có thể khẳng định là giữa bọn họ có rất nhiều liên hệ.

Phong Huống nhìn bóng dáng của người ngoại quốc đang đi vào kia, thấp giọng chửi thề một câu:

- Ra vẻ đạo mạo, miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Thật không ngờ, Lý gia mà lại sinh ra một cực phẩm như vậy. Nếu như Lý gia biết đưa ra nước ngoài đi học là học những thứ như vậy thì không tức chết mới là lạ.

Trầm ngâm một chút, Phong Huống cũng trầm giọng nói:

- Thông báo với các nhóm khác tiếp tục theo dõi, quan sát.

Thẳm dò rõ ràng được địa điểm tụ hội của bọn họ, thân phận của những người này đều không tầm thường, nhất định là không thể tìm một nơi tùy tiện được.

Lại là một tuần quan sát, lúc này đã là đầu tháng chín rồi, thời gian từ nay đến khi khai mạc diễn đàn phát triển phía Đông chỉ còn lại không đến một tháng.

Đám người Phong Huống trải qua một thời gian theo dõi , về cơ bản cũng đã nắm rõ địa điểm tụ hội của đám người Lý Quốc Hoa. Điều khiến cho Phong Huống kinh ngạc là Lý Quốc Hoa trong vài lần tụ họp, ngoại trừ hai lần từ bên ngoài vào gọi vài nhân viên nữ quen thuộc vào phục vụ ra thì còn có hai lần, nhìn rất nghiêm chỉnh và đoàng hoàng.

- Cục trưởng, về cơ bản thì cũng đã nắm rõ rồi. Xác thực lời nói của Hoàng Thu Nga, Lý Quốc Hoa ở khách sạn Lương Khê, thuê một căn phòng dài hạn. Ngoài ra, về cơ bản, cứ ba ngày sẽ gặp mặt một vài nhân sĩ người ngoại quốc tại Lương Khê, hoặc là gặp mặt một vài nhà doanh nghiệp nổi tiếng tại phòng danh cho tổng thống ở tầng thượng của khách sạn Lương Khê. Phong Huống dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:

- Theo thống kê số người, về cơ bản có ba đến năm người. Những người này thường đi vào một mình, sau đó khoảng mười phút thì sẽ có nữ đi cùng lên. Nếu như không cố ý điều tra, theo dõi thì cơ bản cũng sẽ không phát hiện ra điều này. Có thể nói là đã thực hiện hết sức bí mật. Ngoài ra, có một điều hết sức đặc biệt đáng phải suy nghĩ ở tầng thượng là ở bên ngoài hành lang luôn có nhân viên canh gác 24/24.

Thời gian phục vụ thì đặc biệt, đồng thời còn có nhân viên bảo vệ ngồi chờ. Có thể nói, nếu muốn trước tiên bắt lấy hiện trường thì khó khăn rất lớn. Nếu không muốn làm kinh động đến đám người Lý Quốc Hoa thì phải nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất khống chế tốt bên ngoài.

Nghe Phong Huống nói, lúc này Trần Nhạc cũng rơi vào tình trạng trầm tư. Hành động như vậy không phải là cái mà hắn có thể xử lý được, chỉ một chút sơ xảy là không thể bắt được hiện trường của Lý Quốc Hoa. Như vậy, tiếp theo, có lẽ là phải đối mặt với sự phản công của Lý Quốc Hoa, một người mình tự điều tra tội danh của lãnh đạo cấp trên, điều này là không thể tránh được.Chuyện này nhất định là phải Nhiếp Chấn Bang mới có thể quyết định được.

Nghĩ đến đây, Trần Nhạc cũng đứng lên, trầm giọng nói:

- Phong Huống, anh bất kỳ lúc nào cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị. Tôi sẽ lập tức tới Ủy ban nhân dân để báo cáo với Chủ tịch Nhiếp.

Lúc này trong văn phòng của Ủy ban nhân dân, Nhiếp Chấn Bang cũng đang chau mày. Đây là cơ hội hiếm có, chỉ cần nắm được vụ việc này của Lý Quốc Hoa thì sự nghiệp của Lý Quốc Hoa không muốn nói là hoàn toàn kết thúc thì ít nhất là Lý gia cũng sẽ không ủng hộ và nuôi dưỡng hắn nữa. Nhưng bố của Lý Quốc Hoa Lý Giang Sơn hiện đang là Bí thư thành ủy thành phố Thượng Hải, là Ủy viên chính trị, hơn nữa ông cụ nhà Lý gia vẫn còn sống liệu có thể chịu được áp lực không?

Đây cũng là một phương diện, mà quan trọng hơn là nếu

Không nắm được tình hình hiện tại thì nên làm cái gì bây giờ?

Đây đều là những vấn đề phải suy nghĩ và đối mặt. Bên cạnh, Trần Nhạc cũng đang suy tư, một lúc lâu sau đó, cắn răng nói:

- Chủ tich thành phố, nếu không hãy để tôi đích thân dẫn đội tiến hành bắt giữ Lý Quốc Hoa. Nếu thành công thì nói gì cũng được, nếu không thành công thì là quyết định của tôi. Nói như vậy, thì ngài sẽ không phải chịu trách nhiệm.

- Trần Nhạc! Câu nói này về sau đừng bao giờ nói nữa. Không đợi Trần Nhạc nói hết câu, Nhiếp Chấn Bang lập tức cắt ngang lời đề nghị của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Tôi Nhiếp Chấn Bang, đường đường chính chính, không làm gì sai, cả đời này chưa bao giờ có thói quen từ bỏ anh em đồng chí. Có bất cứ chuyện gì tôi sẽ tự gánh vác. Trong chuyện này, anh nghĩ nắm chắc được bao nhiêu phần?

Lúc này, sắc mặt Trần Nhạc trở nên nghiêm túc, trầm tư một lúc rồi từ từ nói:

- Thân phận địa vị của Lý Quốc Hoa, hơn nữa là tính bí mật của bọn họ, tôi nghĩ những người này chắc chắn sẽ không có bất cứ đề phòng nào. Nếu trước tiên có thể khống chế được nhân viên phục vụ và bảo vệ thì có thể nắm chắc được 90%. Nghe xong câu nói của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, rồi lập tức đứng lên nói:

- Trần Nhạc, bây giờ, hãy lập tức đi đến quân khu, tìm Bành tư lệnh điều động mấy người lạ mặt xuất hiện, lấy danh nghĩa là thương khách ngoài địa phương, thuê một phòng tổng thống. Nhưng nhất định là phải trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng khống chế tình hình, thời khắc đó có thể lật đổ được Lý Quốc Hoa hay không thì phải xem hành động của các ông rồi. Lúc này tiền đồ chính trị của tôi, sứ mệnh chính trị của tôi đều nằm trong tay anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play