Đề nghị này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến những người khác trong Nhiếp gia rơi vào trầm tư. Nhiếp Gia Lương đang suy nghĩ bản thân hiện tại cũng đang là một cán bộ cấp Phó vụ trưởng Ủy ban Trung ương, căn cứ vào cách thiết kế của bản thân, hắn tin rằng có gắng nhẫn nhịn trong vòng một hai năm nữa, sau khi được thăng chức lên cấp Giám đốc sở sẽ quá độ vài năm, đợi đến thời điểm khoảng 36, 37 tuổi, tới lúc đó có thể coi là một hình thức con con quý tộc cơ bản nhất ở thủ đô rồi.
Bên cạnh, Nhiếp Quốc Đống cũng rất đồng tình, gật gật đầu:
- Tiếp sau đây quả thật thái tổ cũng đã nói qua, nông thôn rộng lớn quả thật rất có triển vọng.
Những lời này khiến Nhiếp Quốc Uy đứng bên cạnh có chút xấu hổ, năm đó bản thân ông không phải chính vì điều này mới trao quyền cho cấp dưới đến vùng nông thôn Yến Bắc sao?
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động, trong thế hệ thứ hai và thứ ba của Nhiếp gia, Nhiếp Gia Dân là một kẻ ngốc trong chính trị, cũng may là Nhiếp Gia Dân cũng rõ hiểu rõ chuyện gì nên làm, chyện gì không nên làm, có thể coi đây cũng là một ưu điểm của Nhiếp Gia Dân, tuy rằng Nhiếp Gia Dân không có cơ hội tiến vào chính trị cấp cao nhưng cũng không có nguy cơ bị bại vong.
Giác ngộ chính trị của Nhiếp Gia Dân coi như không tệ, đáng tiếc người anh cả này từ nhỏ dưới sự giáo dục của Nhiếp gia lại có chút cứng nhắc, chuyện gì cũng muốn chỉnh đốn cho ngay ngắn. Cái nghề chính khách này đối với anh mà nói vẫn cần có thời gian để thích ứng được.
Về phần đời thứ hai, cha và bác cả, Nhiếp Chấn Bang cũng đánh giá không tốt lắm, nói một cách tương đối thì Nhiếp Quốc Đống tốt hơn rất nhiều.
Lúc này Nhiếp Gia Lương cũng hiểu ý gật đầu:
- Chấn Bang, ý của cậu là rời xa thủ đô đầm trong nước đục này, đợi cho thế cục rõ ràng hơn rồi quay lại?
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng vậy, hiện nay nhiệm kỳ Phó giám đốc của anh cả đã hết, từ vị trí này tiến lên Giám đốc sở là một ngưỡng mà so với những người khác ở thủ đô này, cơ hội thì có nhưng không thể nắm chắc được.
Những lời này cũng đã vạch trần được bản chất của thủ đô hiện này, với cục diện hiện nay, các ý tưởng đều có suy tính và sắp xếp một vài chức vụ trong Ủy ban Trung ương và các bộ, liền tạo thành một cục diện thừa còn hơn thiếu. So với việc ở lại đây chờ đợi chi bằng đi địa phương tìm cơ hội khác.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng ngẩng đầu lên nói:
- Bác cả, bên này con còn phải hỏi người một chuyện, sân bay Lương Khê, Giang Châu chúng ta đã nói chuyện vài lần với quân khu bên kia nhưng đều không được để ý, bác xem có thể giúp con liên lạc qua bên ấy một chút không.
Đối với việc có thể chiếu cố giúp đỡ Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Đống rất vui vẻ, không hề có bất kỳ chần chừ do dự nào, sảng khoái gật đầu nói:
- Sân bay Lương Khê, chuyện chuyển đổi quốc phòng bác cũng đã nói với Phương Đại Quân ở Giang Châu. Đây là chuyện tốt, sân bay quân sự quá nhiều, có nhiều sân bay nhỏ cũng khó duy trì, quân phí chi ra cũng có hạn, nhưng vẫn đề này đều là sự thật các cháu có thể nghĩ ra ý tưởng, quan niệm thay đổi, đây là một việc rất tốt.
Còn một câu Nhiếp Quốc Đống không nói ra, sân bay dân dụng nếu thực sự tới thời điểm có chiến tranh hoàn toàn có thể nhanh chóng thay đổi trở thành sân bay quân dụng.
Vài ngày trôi nhanh như bay, sau khi thấy cháu gái, Nhiếp Quốc Uy gọi Nha Nha là Nhiếp Phi, một cái tên rất đơn giản.
Nhưng cũng để lộ ra thái độ của Nhiếp Quốc Uy, vô cùng đơn giản, không cần phải mang trên vai nhiều trọng trách và áp lực như vậy.
Nhiếp Chấn Bang thân là thị trưởng thành phố Lương Khê, công tác tại thành phố Lương Khê rất nặng nề, diễn đàn phát triển phía Đông lại càng không thể khinh thường, Nhiếp Chấn Bang cũng nhanh chóng khởi hành lập tức trở về Giang Bắc.
Cùng với lời nói của bác cả Nhiếp Quốc Đống, Nhiếp Chấn Bang cố ý tham gia, chuyện chuyển đổi quốc phòng sân bay Lương Khê, Thành ủy Lương Khê và Ủy ban nhân dân thành phố vẫn luôn một mặt liên hệ với phía sân bay, song cách thức liên lạc tuy rằng có thể nói rất trôi chảy nhưng đối với việc chuyển đổi quốc phòng vẫn cứ treo lại không quyết. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn thừa dịp tổ chức diễn đàn phát triển phía Đông sắp tới hoàn toàn giải quyết xong vấn đề này. Nếu có thể đem sân bay Lương Khê chuyển thành sân bay dân dụng, đối với hình tượng chỉnh thể của thành phố Lương Khê, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố đều là những bước xúc tiến rất lớn.
Bên bác cả đã sớm liên hệ xong với Tư lệnh quân khu Giang Châu Phương Đại Quân, sân bay Lương Khê là một sân bay quân sự dưới quyền của không quân quân khu Giang Châu, ý kiến của quân khu Giang Châu đương nhiên rất quan trọng.
Lần đầu tiên tới nhà, Nhiếp Chấn Bang vì việc quà tặng mà phát mệt, tuy mói hiện giờ anh đang đích thân dẫn theo hai bình thịt gấu đặc biệt, mấy bình Mao Dài được ủ đặc biệt 30 năm, nhưng những thứ này đều là quà tặng mà bác cả Nhiếp Quốc Đống đưa cho để gửi tặng Phương Đại Quân.
Đối với những thứ này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, mượn chuyện sân bay lôi kéo quan hệ một chút, đây cũng là một phương diện khác. Mặt khác bác cả cũng vì tiền đồ của mình mà đả thông quan hệ, muốn thăng chức lên Phó chủ nhiệm Quân ủy, không có sự ủng hộ của Phương Đại Quân tuyệt đối không được.
Rượu thuốc, tiền mặt hay bảo vật châu báu thì không dám đưa, cuối cùng Nhiếp Chấn Bang cũng tìm được một quà tặng khá thích hợp trong tiệm vật phẩm quân dụng.
Trực tiếp ngồi taxi tới cổng lớn của quân khu Giang Châu, Nhiếp Chấn Bang mang theo những thứ đồ này xuống xe, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Xin hỏi đây có phải văn phòng của Tư lệnh Phương không? Tôi là Nhiếp Chấn Bang.
Đối diện, rất nhanh truyền tới tiếng cười sang sảng của Phương Đại Quân:
- Ha ha, Chấn Bang đó sao, nhanh vậy đã tới rồi, bác cả cậu vừa mới gọi điện thoại cậu đã liền tới. Ngoài cổng? Được, tôi lập tức bảo tham mưu Doãn ra đón cậu.
Không đến 5 phút trôi qua, phía trong có một chiếc xe việt dã quân dụng chạy ra, trực tiếp chạy tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang rồi dừng lại, một vị sĩ quan thượng tá khoảng chừng ba mấy tuổi bước xuống, trực tiếp đi tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười nói:
- Xin hỏi anh là Nhiếp Chấn Bang tiên sinh ư?
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, có thề trở thành thư ký tham mưu cho Phương Đại Quân cũng không phải người bình thường, lập tức đưa tay ra nói:
- Ngài đây chắc là tham mưu Doãn rồi, xin chào, tôi chính là Nhiếp Chấn Bang.
Sau khi mang theo những thứ đồ này lên xe, chiếc xe nhanh chóng chạy thẳng một đường tới nơi, dừng lại trước khu vực phòng ở của quân khu, sân nhà Phương Đại Quân có phong cách lâm viên điển hình của Giang Bắc, đã thấy Phương Đại Quân đứng ở cửa, hành động này khiến Nhiếp Chấn Bang khống dám chậm chễ chút nào, bước nhanh tới nói:
- Tư lênh Phương, Ngài khách khí quá rồi, Chấn Bang thật hổ thẹn không dám nhận.
Nhiếp Chấn Bang cử chỉ khéo léo, ngôn từ khiêm tốn, Phương Đại Quân lúc này cũng quan sát Nhiếp Chấn Bang một lượt, không hổ là cháu trai của thủ trưởng, sau đó Phương Đại Quân cũng cười ha hả, nói:
- Chấn Bang, sao phải khách khí như vậy. Năm đó khi ông nội cậu nhậm chức ở Hoa Đông, ta chính là binh cấp dưới của cụ, hơn nữa ta cũng là cấp dưới cũ của cụ, gọi là bác Phương được rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đương nhiên sẽ không khách khí, đánh rắn tùy gậy, lập tức kêu lên một tiếng:
- Bác Phương.
Đi vào trong phòng khách, sau khi cả chủ nhà và khách cùng ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang lập tức đưa quà tặng của bác cả đặt lên bàn trà, mỉm cười nói:
- Bác Phương, đây là quà bác cả cháu cố ý dặn cháu đem tới cho bác. Bác cả nói bác Phương tửu lượng tốt, mấy bình rượu này đặt ở chỗ bác ấy thật phí hoài, rượu hay phải để người hiểu rượu dùng mới tốt.
Nghe được câu này, Phương Đại Quân cũng bật cười ha hả, thịt gấu đặc biệt cũng không có gì ngạc nhiên, với địa vị của Phương Đại Quân cũng có một bộ phận trong quân đội cung ứng các đặc sản quân đội, so với những thứ này cũng không kém cạnh gì, nhưng rượu này là rượu ngon, Mao Đài ủ đặc biệt 30 năm, hiện tại có được những thứ này cũng chỉ có mấy gia tốc Nhiếp gia, Dương gia, Lý gia, v.v.. mấy dòng họ này có khả năng nắm giữ mà thôi.
Quan sát bình rượu Mao Đài một chút, trong mắt của Phương Đại Quân không chút che dấu, bỗng Phương Đại Quân đặt rượu trên bàn, mỉm cười nói:
- Chấn Bang, bác cả của cháu quả có lòng, đã nhiều năm như vậy còn nhớ rõ khẩu vị của ông anh già này.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười một chút, Phương Đại Quân quả không đơn giản, thực sự được chứng kiến, là một vị tướng đã trải qua chiến tranh cấp cao, trí lực quả nhiên không giống với người thường.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đem lễ vật của mình đặt lên bàn, cười nói:
- Bác Phương, đây là một chút tâm ý của cháu, một mô hình quân sự, mô hình hàng mãu động lực hạt nhân Nimitz của Mỹ.
- Hy vọng bác Phương thấy thích.
Vừa nghe thấy lời nói này của Nhiếp Chấn Bang, hai mắt Phương Đại Quân tỏa sáng, cũng cười lớn nói:
- Chấn Bang có lòng rồi, còn biết được sở thích của lão già này, hãng mẫu thuyền Nimitz này ta từng may mắn được theoTổng bí thư Viên qua đó thực địa có thấy qua, nước Mỹ đúng là keo kiệt, tặng ta mô hình hàng mẫu con thuyền động lực Lincoln. Không có tặng ta mô hình Nimitz này, hôm nay cậu đem tới coi như bù đắp cho ta được sự tiếc nuỗi này.
Mô hình rất tinh xảo, không ít chỗ đều sử dụng hợp kim để chế tạo, toàn bộ mô hình dài chỉ vài milimet, nó có tỷ lệ thuận với tổng chiều dài của hàng mẫu Nimitz.
Trên mô hình, một tháp chỉ huy, dây thừng chặn máy bay chiến đấu đều giống nhau như đúc, đích thật là một mô hình quân dụng hiếm có.
Nhìn dáng vẻ yêu thích không buông của Phương Đại Quân, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy an tâm hơn nhiều, bản thân xem như đã đoán đúng, Phương Đại Quân yêu thích hải quân quả thật không hề tầm thường.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bác Phương, con tin rằng về sau trong kho của bác, chắn chắn không chí có những mô hình hàng mẫu nước ngoài đó, trong tương lai không xa con tin rằng, trong kho bác Phương chưa nhất định sẽ có mô hình hàng mẫu của bản thân TQ chúng ta tự chế tác.
Thói quen này không phải là Nhiếp Chấn Bang đang nói láo, ở kiếp này, bản thân anh đã tổ chức và tham dự vào, thực lực của nước TQ, nhất là khả năng quân sự còn mạnh mẽ hơn nhiều so với kiếp trước. Trước nói đến quân sự khoa học kỹ thuật của Liên Xô cũng không phải là khoác lác, thực lực công nghiệp cũng khiến cho công nghiệp trong nước tiến lên bậc thang mới, không ít vật liệu thép đặc chủng cũng có thể tự tinh luyện, về kỹ thuật quân sự, lại có chất lượng tăng lên.
Nghe được những lời này, Phương Đại Quân cũng bật cười ha hả:
- Được, được, thanh niên đúng là phải quyết đoán như vậy, gan dạ sáng suốt như vậy. Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, câu này của Chấn Bang đúng là nói đúng điều trong lòng của ta đi.
Nói tới đây, Phương Đại Quân đổi hướng câu chuyện, chủ động lên tiếng:
- Chấn Bang này, chuyện của cậu bác cả cậu cũng đã nhắc qua với ta, chuyển đổi quốc phòng sân bay Lương Khê đúng là một chuyện tốt. Hiện giờ sân bbay Lương Khê trong tình hình hiện tại, vốn từ chiến lược sân bay năm đó đã đổi thành sân bay huấn luyện hiện nay, công năng và tác dụng đều bị giảm xuống rất nhiều, hàng năm phí giữ gìn hoạt động rất cao, đối với quân khu Giang Châu chúng ta hay với quốc gia mà nói cũng là một gánh nặng trầm trọng. Về chuyện này, tôi cũng đã có báo cáo tỉ mỉ với bộ Tổng tham mưu và Quân ủy, thành phố Lương Khê đề xuất phương án này chúng ta không có bất cứ ý kiến phản đối nào.
Phương Đại Quân nói như vậy cũng đã nằm trong dự liệu của Nhiếp Chấn Bang, ở kiếm trước sân bay Lương Khê vào thời điểm năm 04, chính thức chuyển đổi quốc phòng. Điều này nói rõ việc chuyển đổi quốc phòng của sân bay Lương Khê cũng không có nhiều trở ngị, chẳng qua hiện giờ thực hiện việc này trước sáu năm mà thôi.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bác Phương, tLương Khê mấy năm nay phát triển kinh tế tốc độ cao nếu như có thể có một sân bay, đây đúng là một xúc tiến lớn đối với sự phát triển của Lương Khê. Cảm ơn quân đội đã dốc sức ủng hộ kiến thiết kinh tế ở địa phương, về phương diện sân bay chuyển đổi quốc phòng, nếu quân đội có khó khăn gì trong việc chuyển đổi, có yêu cầu gì thì thành phố Lương Khê chúng con nhấ định sẽ dốc sức đáp ứn, sắp xếp tốt nhân viên sân bay quân đội cùng gia đình để họ yên tâm công tác. Kiên quyết không làm tăng thêm phiền toái cho các cấp quân đội.
Nghe lời nói như vậy, Phương Đại Quân cũng rất vừa lòng, Nhiếp Chấn Bang khởi hành, hiện nay ở quân khu, đối với công trình chuyển đổi quốc phòng của sân bay Lương Khê chủ yếu là ý kiến tập trung vào một khối, nếu thành phố Lương Khê đưa ra lời hứa hẹn này thì cản trở căn bản cũng không còn.
Sau đó, Phương Đại Quân cũng chậm rãi lên tiếng;
- Chấn Bang, thế này đi, chuyện này ta sẽ mau chóng thảo luận lại về chính sách bảo vệ rừng, sau đó chúng tôi sẽ tổ chức cuộc họp Đảng ủy quân khu, sau khi có kết quả ta sẽ thông báo cho cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT