- Chủ tịch, trà của ngài.

Hoàng Húc Dương đi vào văn phòng, đặt bộ tách trà tử sa của Nhiếp Chấn Bang lên trên bàn, sau đó đứng bên cạnh.

Với biểu hiện kỳ lạ này của Hoàng Húc Dương, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút tò mò đứng dậy. Sau khi đi thành phố Diên Lăng thị sát trở về, các hạng mục hoạt động của thành phố Lương Khê cũng đều đã đi vào quỹ đạo, kinh tế của Lương Khê đã làm tốt thì đến khi dù không có mình trực tiếp chỉ đạo cũng sẽ tự theo hướng đó mà phát triển lên. Vị trí của thành phố Lương Khê có ưu thế, đây là điểm mà bất kỳ địa phường nào cũng không thể so sánh được, dùng lời của Nhiếp Chấn Bang nói thì cho dù là heo đảm nhiệm chức Chủ tịch, thực hiện phát triển kinh tế ở thành phố Lương Khê cũng có thể làm được, chẳng qua là khác nhau về tốc độ phát triển mà thôi.

- Húc Dương, còn có chuyện gì sao?

Nhiếp Chấn Bang hiếu kì hỏi.

Giờ đây, quan hệ giữa hai người so với thời điểm khi vừa nhận chức thư ký của mình, Hoàng Húc Dương đã thay đổi không ít, hiện giờ trong lời nói và cử chỉ của Hoàng Húc Dương đã có thêm một dáng điệu thong dong, tự tin, đây là do sự thay đổi đem lại.

Nghe Nhiếp Chấn Bang hoi, Hoàng Húc Dương cũng hơi chần chừ một chút, sau cùng mới nói:

- Chủ tịch, nghe nói gần đây ở bên Quỹ Thành đã xuất hiện không ít dự án xảy ra hiện tượng sử dụng bạo lực để giải phóng mặt bằng.

Sử dụng bạo lực để giải phóng mặt bằng?

Vừa nghe đến câu này, chân mày Nhiếp Chấn Bang lập tức cau lại, về chuyện cải tạo thành phố cũ là vấn đề mà mình vẫn quan tâm nhất, cải tạo sẽ dính dáng đến giải phóng mặt bằng trên diện rộng, một khi xuất hiện hiện tượng dùng bạo lực để giải phóng, toàn bộ các hạng mục khác đều sẽ bị chịu ảnh hưởng rất lớn. Không thể để xảy ra bạo lực, nếu không không có quyền lực nào có thể bình ổn lại được dân chúng, cuối cùng sẽ trở thành người bị hại.

Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang sau đó đứng lên:

- Húc Dương, thông báo xuống Thanh Sơn chuẩn bị xe, chúng ta tới Quỹ Thành xem tình hình thế nào.

Hoàng Húc Dương vừa quay người lại, Nhiếp Chấn Bang lại gọi Hoàng Húc Dương lại và nói:

- Chờ một chút, đừng lái xe số 2, vậy đi, anh sắp xếp một chút, đổi một chiếc xe bình thường một chút.

Xe số 2 thật sự là quá khoa trương, nếu cứ đi xe đó xuống, dân chúng đều biết rằng đây là xe chuyên dụng của Chủ tịch. Cứ vậy đi qua lại có thể sẽ phải thấy một cục diện toàn là cảnh ca múa mừng thái bình, thái bình thịnh thế, cảnh tượng nhà đầu tư khai thác và dân chúng cũng vui vẻ hòa đồng.

Đi ra khỏi văn phòng của Ủy ban nhân dân, vừa lúc xe cũng đỗ tới trước cửa, Hoàng Húc Dương sắp xếp được một chiếc xe hơi Satana màu đen khá tầm thường, kiểu mẫu xe này mấy năm trước vẫn là loại xe chuyên dụng của cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, nhưng bây giờ đã được xử lý, niêm phong cất vào trong kho, có thể tìm được một chiếc xe ô tô tầm thường như vậy coi như cũng rất khó rồi.

Vừa lên xe, Dương Thanh Sơn liền cười nói:

- Chủ tịch, xe này hơi cũ, điều hòa hoạt động không được tốt lắm, nếu không thì hạ cửa xe xuống nha.

- Không cần đâu, hành trình cũng không xa lắm, trực tiếp đi qua bên công trường vài hạng mục ở Quỹ Thành trước, xem xét một lượt xem sao.

Nhiếp Chấn Bang hạ giọng nói.

Xe lao vùn vụt, rất nhanh đã tiến vào Quỹ Thành, đường phố cũng dần trở nên đông đúc hơn. Quỹ Thành vốn là một khu vực lâu đời, đường cho xe chạy khá nhỏ, ngày bình thường rất hay bị kẹt xe, hơn nữa hiện giờ đã rất nhiều đường đều đã bị đóng lại và trong trạng thái nửa đóng. Cứ như vậy thì ngăn chặn càng nghiêm trọng hơn rồi.

Nhìn về phía trước mênh mông bốn phía đều là dòng xe cộ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Nhiếp Chấn Bang hơi trầm ngâm liền mở miệng nói:

- Thanh Sơn, tôi cùng Húc Dương xuống xe trước, cậu tìm một chỗ nào đó đỗ xe rồi quay lại tìm chúng tôi sau nhé.

Nhiếp Chấn Bang mặc một bộ quần áo màu đen, đường vân áo phông màu xanh nổi bật hơn cùng quân tây màu xanh đậm, nhìn có vẻ chững chạc điềm đạm, chắc hẳn bộ trang phục này cũng đã thành một trong những phong cách ăn mặc quen thuộc của Nhiếp Chấn Bang. Trên thực tế, mười bộ thì cũng có tới sau bộ theo phong cách này.

Đi từ lề đường ra không tới trăm mét, thì có một lối đi, xuyên qua đó có thể thấy công trường lớn nhất của Quỹ Thành.

Bên cạnh, Hoàng Húc Dương đã lên tiếng giới thiệu:

- Sếp, phía trước mựt chính là dự án xây dựng số bảy, do bất động sản Vạn Hòa cạnh tranh thắng thầu được đó, hiện nay hạng mục này được gọi với cái tên là “thành phố trời xanh Vạn Hòa”.

Với những tìm hiểu và mức độ quen thuộc của Hoàng Húc Dương với những hoạt động dự án này ở Quỹ Thành, khiến Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng. Theo lý mà nói, thân làm thư ký của mình, Hoàng Húc Dương chỉ cần làm tốt chức trách công tác của thư ký là được rồi, nhưng từ điểm này xem ra Hoàng Húc Dương làm việc rất tận tâm, với thái độ làm việc như vậy là cơ sở để trở thành một người thành công.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không tiếc rẻ lên tiếng tán thưởng tỏ ý hài lòng, gật đầu nói:

- Không tồi nhỉ, Húc Dương, xem nhiều, nghe nhiều là tốt, đồng thời cũng phải cân nhắc nhiều hơn những thứ đó.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhấc chân bước tới phía trước. Vốn dĩ khu các gia đình sống trong lều lúc này một bộ phận đã sớm bị bỏ đi, đường phài xây thêm, hóa ra một vài căn nhà thấp bé dọc tuyến quốc lộ này lại là nhóm đầu tiên trong số những đối tượng bị dỡ bỏ nhà.

Xây dựng thêm đường giao thông thuộc một công trình quản lý thành phố của chính phủ, tiêu chuẩn giải phóng mặt bằng và bồi thường đều có điểm khác đối với tiêu chuẩn. Về pháp luật mà nói thì đều có tính quy định có tính cưỡng chế đối với những tiêu chuẩn này, căn bản cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Lúc này vừa mới đi vào thì ở bên trong đã nhìn thấy không ít cư dân cụ đang tụ tập lại với nhau tại đó, cũng có không ít người đang trong quá trình bị dỡ bỏ nhà và đang phải chuyển đi.

Bởi vì hoàn toàn chưa nhìn thấy cảnh cưỡng chế phá dỡ, nhưng lời của Hoàng Húc Dương Nhiếp Chấn Bang rất tin tưởng, Hoàng Húc Dương tuyệt đối không nói dối về vấn đề này. Với tính tình kiên trì chịu đựng, tiếp tục bước thẳng về phía trước, giờ phút này phía trước đang có hai nhóm người đang giằng co.

- Cổ Lão Lục, nói cho ông dễ hiểu, căn nhà này của ông tốt nhất là nhanh nhanh phá đi, chúng ta đỡ phải ra tay. Trước mặt râu ria thế nào tự so với râu ria đằng sau thì thế nào? Đêm qua nếu không phải chúng ta phá đi, đừng trách tôi không nhắc nhở, đến lúc đó xoong chảo chum vại trong nhà ông, nếu có cái gì đáng giá thì đến lúc đó cũng đều xuống mồ hết.

Lúc đó hai nhóm người đang giằng co, đứng giữa là một người đàn ông đầu hơi hói đang tựa vào căn nhà phía sau, biểu cảm của hắn có chút phức tạp.

Người đàn ông vừa lên tiếng xem ra là người đứng đầu trong đội giải phóng mặt bằng của khu vực này, thân hình cao lớn thô kệch, có một cái đầu cắt cua, đeo một dây chuyền vàng khá to.

Những người này hẳn đều là những cư dân địa phương, đây cũng là cách mà các nhà đầu tư khai thác thường hay dùng nhất. Thuê và lôi kéo một đám xã hội đen ngay nơi đó, tiến hành công việc giải phóng mặt bằng, những người này hết sức quen thuộc với tình hình xung quanh, có khi còn là bà con ở quanh vùng đó. Bình thường, ở mức độ đe dọa, uy hiếp và dùng thủ đoạn bức bách, chỉ cần không phải là người gặp hoàn cảnh quá khó nói, đại đa số mọi người đều chọn cách ký vào cam kết giải phóng mặt bằng.

Cổ Lão Lục do dự một chút, dường như là kìm lại sự sợ hãi trong lòng, nhìn người đàn ông kia nói:

- Tam Bảo, đều là người láng giềng quanh đây, làm gì cũng đừng tuyệt tình quá. Ngươi tự xưng đã đánh thương mấy người Đại Lưu, lần này lại muốn thế nào? Phá dỡ nhà có thể, nhưng cãng người cũng phải nói chút lý chứ, nhà Đại Lưu bao nhiêu là miệng ăn, tính thế nào mà chỉ có sáu mươi mét vuông.

- Chó thật, Cổ Lão Lục, nhà của Đại Lưu là do tự hắn xây đấy, thuộc vào công trình vi phạm luật xây dựng, những diện tích đó không thể bồi thường, đây là quy định của nhà nước.

Tam Bảo nói có vẻ rất hợp tình hợp lý.

Nghe tới đó, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu ra, những gia đình sống bằng lều nhỏ, những khu nhà bên này đều được xây cách đây đã vài thập niên rồi. Một nhà cơ bản thường có hai gian nhà trệt, cho dù là không tồi, thời gian đó có thể xem như là dư dả nhưng nhiều năm như vậy qua đi, trong nhà đã tăng thêm không ít người, nhà ở như vậy rõ ràng là không đủ.

Cứ như vậy đương nhiên sẽ tìm cách xây dựng một vài lều lán, đây cũng là lý do mà danh từ khu nhà lều này ra đời. Mà ở thành phố, quả thật cũng có chính sách công khai, đối với những công trình vi phạm luật xây dựng, ngoại trừ trợ cấp giá vốn ra, nghiêm cấm bồi thường phần đất đó. Nhưng quy định này là nhắm vào những công trình xây dựng mới 3 năm sau khu nhà lều, không bao gồm các công trình gì trước đó. Thật không ngờ các nhà đầu tư này lại lợi dụng chỗ sở hở này.

- Đúng vậy, có quy định này, nhưng quy định này giới hạn cho các công trình xây dựng 3 năm sau khu nhà lều, đối với những công trình trước đó trong khoảng nửa năm trở đi, dựa theo tính toán bồi thường nửa phần diện tích đất. Ngoài nửa năm đí, dựa theo diện tích bồi thường, nhà của Đại Lưu còn thuộc công trình trước cả lúc đó.

Nhiếp Chấn Bang đột nhiên đến bên cạnh lên tiếng.

Tiếng nói vừa dứt, Tam Bảo đứng bên mặt biến sắc, đám người Cổ Lão Lục cũng mở miệng nói:

- Vị này nói không sai. Chúng tôi vì biết chuyện này nên mới không muốn ký vào bản cam kết đấy. Cả nhà dl, trên có già dưới có trẻ, cả nhà hơn mười miệng ăn, ăn lều này là xây mấy năm trước, dựa theo diện tích phải tới hơn 200 mét vuông. Nhưng bọn họ chỉ thừa nhận có 60 mét vuông, đây không phải là ức hiếp người quá đáng sao?

Cái gọi là trên có đối sách, dưới có đối sách thật không ngờ những nhà đầu tư này lại làm như vậy. Cầm trong tay văn kiên Đảng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, dân chúng không biết rõ sự tình thật sự sẽ bị bọn họ hù dọa rồi.

Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang lại nói với Hoàng Húc Dương đứng bên cạnh:

- Húc Dương, gọi điện thoại cho Lý Quốc Hoa, để toàn bộ những chủ đầu tư cảu hạng mục này mau tới Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Quỹ Thành. Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp ngay tại hiện trường Quỹ Thành.

Lợi nói của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là gây chấn động, trong khoảng thời gian ngắn hai nhón người có mặt đều ngây ngẩn cả người. Đám người Tam Bảo sắc mặt trắng bệch ra, sợ Chủ tịch Nhiếp truy cứu bọn họ là xã hội đen, phải biết là những người này tuy chưa nói gì tới xã hội đen nhưng nhiều ít gì cũng không phải là hạng người thành thật gì, nảy sinh sự sợ hãi với chính quyền là bẩm sinh rồi.

Còn lại đám người Cổ Lão Lục lại tỏ vẻ mặt vui mừng khôn xiết, lần này đám người họ có được đường sống rồi, có được nhà ở mới chính là mục tiêu của họ.

Đây cũng là Nhiếp Chấn Bang cố tính làm vậy, giữa phố phường là nơi công cộng, thông tin truyền đi bằng phát thanh truyền hình có thể khống nhất thiết khiến người ta tin phục, nhưng sự việc thật phát sinh ngay bên cạnh lại có thể làm cho bọn họ tin không một chút nghi ngờ gì.

Phất phất tay, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Bà con thân mến, việc cải tạo thành phố là công trình trọng điểm của thành phố, cần phải dựa vào sự phối hợp và ủng hộ của mọi người, nhưng cũng không thể để tổn hại ích lợi của mọi người. Tại đây tôi xin cam đoan với các vị, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ cho mọi người một kết cục thật hài lòng.

Trụ sở làm việc của Quận ủy và Ủy ban nhân dân của Quỹ Thành nằm trong cùng một khuôn viên, được phân làm hai tòa nhà khác nhau, bên trái là Quận ủy, bên phải là Ủy ban nhân dân quận.

Lúc Nhiếp Chấn Bang tới nơi, người phụ trách của cả sáu dự án, các lãnh đạo của Quận ủy và Ủy ban nhân dân có liên quan của Quỹ Thành đã sớm chờ ở đó.

Lý Quốc Hoa, Chu Thần sớm đã ngồi yên vị, đi vào văn phòng Nhiếp Chấn Bang lập tức ngồi vào vị trí chủ tọa. Nhìn mọi người xung quanh một lượt, sau đó lên tiếng:

- Các đồng chí, các vị chủ doanh nghiệp, lần này, ý tưởng của tôi cũng như chính quyền lâm thời thật không ngờ lại thấy một vài cảnh tượng không được đẹp lắm. Một vài công ty, mượn danh nghĩa của Thành ủy và Ủy ban nhân dân, mượn cớ làm sai lệch văn kiện, tinh thần của Đảng, để kẻ xấu ngấm ngầm chiến đi đất dai và tài sản đúng ra được bồi thường cho nhân dân. Hành vi này vô cùng trắng trợn, ở đây tôi cũng không tiện kể tên ra, hy vọng các công ty liên quan đến sự việc xảy ra này đều phải xử lý thích đáng.

Lời nói vừa dứt, bên cạnh Chu Thần cũng vội vàng kể khổ:

- Chủ tịch Nhiếp, chỉ có lợi ích của quần chúng nhân dân là được bảo đảm, người cũng phải thông cảm cho nổi khổ của những nhà đầu tư khai thác phát triển như chúng tôi chứ. Sau khi bắt đầu công cuộc cải tạo thành phố, những người này xây lên những công trình vi phạm luật xây dựng ở khắp nơi, ở hoàn cảnh thực tế của dự án lan hồ của chúng tôi, thậm chí còn xuất hiện những công trình vi phạm luật xây dựng vượt tới mấy ngàn mét vuông, quá trình giải phóng mặt bằng của chúng tôi cũng không thể tiến hành thuận lợi được. Đôi khi áp dụng một vài thủ đoạn cũng là cách làm bất đắc dĩ thôi mà.

Quả nhiên là Chu Thần xung phong đầu tiên, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một cái, việc Chu Thần ra mặt đã sớm được dự liệu từ trước. Những doanh nghiệp này ngoài mặt thì tỏ vẻ cao không ai dám với, ở trước mặt mình cũng không dám làm càn, cũng chỉ có Chu Thần là thích hợp nhất, từ hoàn cảnh của hắn đảm bảo chẳng có chút kiêng dè gì với mình. Hắn làm chủ dự án lớn nhất, thay mặt cho các nhà đầu tư lên tiếng cũng là điều hiển nhiên.

Câu nói vừa dứt, quả nhiên các nhà đầu tư khác cũng đồng tỉnh, sau khi có người đi đầu rồi thì những chủ đầu tư này cũng tiếp lời mà kế khổ, kể ra trong dự án của minh có bao nhiêu công trình vi phạm luật lệ xây dựng…

Đối với mấy kỹ xảo này, Nhiếp Chấn Bang lại nắm rất rõ, chẳng qua đây là một kiểu đổi chủ trộm lương điển hình, có khác một chút về phương pháp nhận thức. Mục đích của Chu Thần và Lý Quốc Hoa cũng không khó đoán, đổ hết trách nhiệm cho mình, thành tích thì bọn họ cướp đi, tính toán nhưng ngược lại đánh rất thâm độc nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không bị mắc mưu.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, nói:

- Lần này tới đây mục đích chính là vì chuyện này, nếu đã là công trường làm việc, tôi thấy chúng ta nên xem xét khảo sát thực địa một chút. Trước tiên chúng ta qua bên Chu tổng xem một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play