Tôn Minh Hạo tới hỏi thăm bất kể là vì mục đích gì, thái độ của bản thân nhất định là phải có. Nhiếp Chấn Bang không hiểu sâu lắm về con người của Tôn Minh Hạo nhưng nhìn biểu hiện trước mắt, thái độ của Tôn Minh Hạo đối với mình rất đúng mực, vậy cũng coi như có khả năng và cơ sở để cùng hợp tác làm việc.

Lúc này, khi Hoàng Húc Dương đang chuẩn bị lên tiếng thì Nhiếp Chấn Bang đã từ trong văn phòng bước ra.

Mỉm cười nói:

- Trưởng ban Tôn, mau mời vào trong.

Nói xong, còn cố ý nói với Hoàng Húc Dương đứng bên cạnh:

- Húc Dương, từ nay về sau, khi Trưởng ban Tôn ghé qua đây đều không cần thông báo trước, trực tiếp mời Trưởng ban vào là được.

Tuy nói vậy, nhưng Tôn Minh Hạo cũng hiểu rõ những lời nói này chẳng qua là những lời khách khí ngoài mặt, nhưng điều này cũng thể hiện thái độ coi trọng của Nhiếp Chấn Bang. Cảm thấy rất cao hứng, Tôn Minh Hạo cũng cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, khách khí quá rồi, lần này mạo muội qua đây quấy rầy ngài rồi.

Sau khi dẫn Tôn Minh Hạo vào trong văn phòng, lại tự mình rót một ly chà búp sen Minh Tiền Long Tỉnh, sau đó lại lấy ra một bao gấu trúc để lên bàn, có thể nói là lễ phép rất chu toàn. Nhiếp Chấn Bang cũng chưa vội trở về phía bàn làm việc ngay, mà sau đó lại ngồi lên ghế sô pha rồi mới mỉm cười nói:

- Trưởng ban Tôn đích thân tìm tới đây, thật khiến vinh dự cho nơi chốn của kẻ hèn này quá. Không biết lần này Trưởng ban Tôn tới đây là có chuyện gì?

Nói xong câu này, Nhiếp Chấn Bang vẫn bày tỏ thái độ rất thản nhiên nhìn sang bên Tôn Minh Hạo. Những câu nói vừa rồi có chút trực tiếp, vượt khỏi lễ nghi quanh co và những lời khách sáo dối trá, đi thẳng vào vấn đề, đây cũng là sách lược của Nhiếp Chấn Bang.

Con người Tôn Minh Hạo có tính cách gần giống mình, khẳng định là phương thức công tác cũng gần giống, nói trực tiếp như vậy chắc hẳn cũng là do Tôn Minh Hạo cố tình ám chỉ. Quả nhiên, Tôn Minh Hạo nghe xong trên mặt không hề biểu hiện thái độ mất kiên nhẫn hay tức giận mà ngược lại sắc mặt lại vô cùng điềm tĩnh, như một chuyện hiển nhiên vậy.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng rất thoải mái. Điều này chỉ rõ suy đoán của Nhiếp Chấn Bang là chính xác, cái gọi là người thân thiết và người xa lạ, rất giống với tình hình lúc này. Một khi tinh thần đã thoải mái cởi mở thì quan hệ giữa hai người tự nhiên cũng sẽ trở nên gần gũi hơn, điều này cũng giúp kéo Tôn Minh Hạo qua phía mình sẽ có sự trợ giúp lớn.

Mà Tôn Minh Hạo thân là Trưởng ban Tổ chức, điều này đối với kế hoạch và công tác của mình hiện nay cũng có thể giúp đỡ được rất nhiều.

Lúc này, trong lòng Tôn Minh Hạo lại trầm xuống một chút, khẽ mỉm cười nói:

- Thật ra cũng không có chuyện gì, tôi mới đến đây, mọi chuyện còn đang phải làm quen dần, có một số việc còn chưa được thuận lợi, vừa hay lại chuyển tới chính quyền bên này, thuận đường nên qua đây xem xét một chút.

Nghe những lời này, Nhiếp Chấn Bang lại rời vào im lặng, Tôn Minh Hạo quả nhiên vẫn áp dụng thái độ vô cùng cẩn trọng, hơn nữa hoàn cảnh của Tôn Minh Hạo quả thật không được tốt lắm. Bên ban Tổ chức, đương nhiên là do Phạm Thường Thắng nắm quyền quyết định, hiện giờ Tỉnh ủy lại thiếu thận trọng để trống ra một chức vụ Trưởng ban Tổ chức, tuy nói Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy là người thân của bộ trưởng Dương Hưng Yên, nhưng chuyện này cũng không phải là quan hệ ân tình mà giải quyết được, nếu việc nhỏ bình thương Phạm Thường Thắng đương nhiên có thể sẽ nhượng bộ một chút, nể mặt Dương Hưng Yên vài phần. Nhưng liên quan đến đề bạt cán bộ trong tổ chức bổ nhiệm thăng chức và bãi nhiệm, đây có thể coi là một tấm vương bài trong tay cảu Bí thư Thành ủy, Phạm Thường Thắng nhất định sẽ không bỏ qua.

Chẳng những Phạm Thường Thắng không buông tha, Phó bí thư Chu Trác Chân khẳng định lại càng không từ bỏ, Bộ trưởng bộ hàng không, hai người ở bên trong ban Tổ chức đều có những suy nghĩ riêng. Hiện giờ, Tôn Minh Hạo tuy nói không khẳng định là chuyện xấu hay tốt nhưng những ngày tới nhất định sẽ khó sống. Chuyện gì còn không làm theo, ý tứ này biểu hiện rõ qua lời nói rồi, điều này chứng minh, đến Tôn Minh Hạo còn không thể nắm bắt được cục diện của ban Tổ chức. Hôm nay tới đây Tôn Minh Hạo cũng có mục đích rất thẳng thắn, là tới để tạo mối quan hệ đây mà.

Tôn Minh Hạo cũng hi vọng có thể cũng mình liên kết lại, tạo áp lực với Phạm Thường Thắng và Chu Trác Chân, không nhắc tới chuyện có thể hoàn toàn nắm giữ ban Tổ chức, nhưng ít nhất cũng có thể phân quyền lực tạo ra một bộ phận khác.

Đương nhiên, mình cũng không thể cự tuyệt, nếu có Tôn Minh Hạo ở trong ban Tổ chức sẽ giúp đỡ mình rất lớn, điều này là hai năm rõ mười rồi.

Nhìn sang bên cạnh vẫn là một vẻ mặt thản nhiên của Tôn Minh Hạo, Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy có chút suy nghĩ. Ở ngoài mặt, Tôn Minh Hạo trông như một giáo viên dạy học, nhưng hóa ra cũng làm một nhân vật không hề đơn giản.

- Trưởng ban Tôn khiêm tốn qua rồi, công tác của ban Tổ chức, còn không phải chỉ cần là bút sa gà chết sao? Nhưng chỗ tôi hiện này thật ra có một phương án này muốn cùng thảo luận với Trưởng ban Tôn một chút. Nếu phương án này có thể đẩy mạnh thức hiện thì đối với công việc của Trưởng ban Tôn cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nhiếp Chấn Bang đầu tiên là thổi phồng Tôn Minh Hạo lên, lập tức đưa ra một phương án.

Ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang vẫn tỏ thái độ vô cùng thản nhiên, phương án này là do bản thân đã suy tính rất lâu, vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng để áp dụng với thành phố Lương Khê, nhưng cuối cùng vẫn không có cơ hội để thúc đẩy thực hiện cách làm đó. Hiện giờ, Tôn Minh Hạo đột nhiên tới tận cửa cũng có thể là một cơ hội, có sự tham gia của ban Tổ chức, nhất định ít nhiều cũng có chút hiệu quả dáng kể.

Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng không lo Tôn Minh Hạo lại không bị mắc câu. Hiện giờ Tôn Minh Hạo đang đơn thương độc mã, tuy có sự ủng hộ của Dương Hưng An nhưng bất luận thế nào thì không phải chuyện gì cũng có thể để người thân trong gia đình ra mặt. Tôn Minh Hạo muốn chiếm được vị trí vững chắc thì nhất định phải nắm trong tay quyền lực quyết định của ban Tổ chức, không phải toàn bộ nhưng chí ít những lời nói ra ở ban Tổ chức cũng được đưa ra cân nhắc. Đừng nói là một phương án, dù là hai hay ba phương án, chỉ cần có lợi cho hắn đương nhiên Tôn Minh Hạo sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Tôn Minh Hạo nghe thấy lời của Nhiếp Chấn Bang, hai mắt liền phát sáng, lần này tự mình tìm đến cửa là muốn tìm sự ủng hộ từ chỗ Nhiếp Chấn Bang. Thật không ngờ không có bất kỳ cơ hội nào, không chút do dự, Tôn Minh Hạo cười nói:

- Hả? nghe Chủ tịch nói như vậy, tôi ngược lại lại thấy có hứng thú rồi. Cụ thể là phương án như thế nào, Chủ tịch Nhiếp có thể nói lại tỉ mỉ hơn một chút không?

Đối với Tôn Minh Hạo mà nói, Nhiếp Chấn Bang lại rất thản nhiên, chuyện này từ đầu cần phải nói ra, đương nhiên những điểm tất yếu không thể giấu diếm.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Trưởng ban Tôn, nói ra thì cũng không có chuyện gì mới, phương án này khi tôi còn đang ở thành phố Lê mới tôi đã thử thực hiện rồi, hiệu quả rất tốt. Chẳng qua là lần này tỉ mỉ hơn một chút thôi.

Vừa nghe đến đó, Tôn Minh Hạo sau khi rơi vào trầm tư một hồi, cũng kinh ngạc há to mồm nói:

- Theo như lời Chủ tịch Nhiếp nói, không phải là đã làm thử nghiệm ở Thành phố Lê mới, hiện tại ở toàn bộ khu tự trị Tây Bắc đều đã thực hiện điều lệ tiếp đãi công vụ sao?

Đối với một vài sự tích của Nhiếp Chấn Bang, Tôn Minh Hạo cũng đã có nghiên cứu qua rất nhiều, Tôn Minh Hạo thân là xuất thân từ trưởng cán bộ Đảng, rất thích một số nghiên cứu lý luận. Điều lệ tiếp đãi công vụ ở địa khu Tây Bắc gây lên chấn động lớn như vậy, đương nhiên cũng phải trở thành đối tượng nghiên cứu của Tôn Minh Hạo.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang gật đầu tỏ vẻ thừa nhận, thần sắc của Tôn Minh Hạo lại trở nên ngưng đọng lại. Đối với những quy định này, Tôn Minh Hạo vốn đã rất quen thuộc, nói trắng ra là muốn tạo một quy phạm cho các cán bộ Đảng viên, chẳng qua chủ yếu là để khống chế các đơn vị sử dụng công khoản để tiếp đãi. Có thể tưởng tượng, phương án này nếu được thực thi nhất định sẽ sinh ra một phần tiếng nói phản đối, có thể đứng vững trước áp lực hay không còn rất khó nói.

Nhiếp Chấn Bang vẫn có vẻ hết sức bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói tiếp:

- Cũng có thể coi là như thế, nhưng không hoàn toàn là về mặt công tác tiếp đón. Lần này, suy nghĩ của tôi là nhắm vào hành vi tiêu chuẩn quy phạm của toàn bộ cán bộ Đảng viên toàn thành phố.

Căn cứ vào cách nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, đầu tiên là việc dùng công khoản tiếp đãi, sử dụng xe công và khảo sát công khoản, ba việc này đặt ra một vài khuôn quy định, ví như về tiếp đãi, căn cứ vào mức độ chi tiêu của thành phố Lương Khê, kiểm soát chạt chẽ người của năm mươi nguyên, cơm tiêu chuẩn của mỗi người, ở phòng tiêu chuẩn, cũng hạn chế tiêu chuẩn của mỗi người một đêm một trăm tệ. Ngoài ra, trên xe công cũng có những quy định có tính cưỡng chế, ngoại trừ bình thường những lúc có công việc ra, các cán bộ Đảng đều bị nghiêm cấm sử dụng xe công, đối với hành vi sử dụng xe công vào việc tư, bị phát hiện sẽ đều bị điều tra xét xử. Về việc khảo sát công vụ, hễ cứ một khóa năm người trở lên một khu vực khảo sát, nhất định phải báo cáo lại mục đích và phương án khảo sát một cách tỉ mỉ.

Nghe những khuôn phép quy định này, Tôn Minh Hạo cũng ngây ngẩn cả người, lúc này Tôn Minh Hạo chỉ có một cảm giác, đó là Nhiếp Chấn Bang này quả là quá to gan. Hắn làm như vậy quả thực đã trở thành kẻ địch của toàn bộ các cán bộ của toàn thành phố Lương Khê này rồi, có thể tưởng tượng ra, phương án này một khi được công bố ra ngoài, sẽ khiến các cán bộ toàn thành phố phản ứng lại dữ dội.

Thời đại này, công tư phân minh vẫn là khái niệm rất mơ hồ, nhất là những lãnh đạo có cấp bậc nhất định, được cấp xe chuyên dụng. Trên phương diện của họ xem ra, dù đây có là xe gì thì cũng coi như là xe của mình, buổi tối ra ngoài xa giao một chút, những chuyện đó không phải đều vì chức trách công tác sao? Còn muốn xử phạt chẳng phải là chuyện khôi hài sao?

- Chủ tịch Nhiếp, có điều này tôi không thể không nói, phương án này thật sự có chút kinh thiên động địa đấy.

- Nếu quả thật công bố ra ngoài, chỉ e khi thi hành chính thức thì áp lực không hề nhỏ đâu.

Tôn Minh Hạo trầm ngâm một hồi, sau đó nói ra điều lo lắng trong lòng.

Điểm này của Tôn Minh Hạo khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, không nói thứ khác, chỉ điểm này thôi cũng đủ chứng minh con người Tôn Minh Hạo nói năng rất có chừng mực. Dù sao đi nữa, nếu nói thẳng ra, rất có thể sẽ đắc tội với mình.

Đối với vấn đề này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, nếu không có phương án phụ thì chắc chắn sẽ không thể trở thành một phương án tốt. Cái gì gọi là tổn hại lợi ích của đại đa số mọi người, trong khái niệm của Nhiếp Chấn Bang, lợi ích của quần chúng nhân dân mới thực sự là lợi ích của đại đa số mọi người. Về phần các cán bộ, nghĩ tới ký ức về kiếp trước, tam công chi khổng lồ khiến cho người ta trợn mắt há mồm. Sau thời điểm đó, đã trở thành thời điểm diễn ra xu thế to đầu khó chui, so với thời đại này, những chướng ngại vật có lẽ vẫn còn nhỏ hơn nhiều.

Người làm chuyện lớn, nhất định phải có được khí phách gan dạ mà trước nay chưa từng có. Nếu cứ bảo sao biết vậy thì đó cũng chẳng phải là Nhiếp Chấn Bang nữa rồi, đương nhiên nếu chỉ dựa vào một mình mình thì khẳng định là không thể làm được, bản thân mình cũng là người, không phải thần tiên, đối với mọi sự việc trên thế gian này, tạm thời không thể làm hết được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười bổ sung:

- Trưởng ban Tôn, suy nghĩ của tôi là, phương án này, đợi tới vài ngày nữa trên hội nghị thường vụ Thành ủy chính thức đưa ra bàn luận một chút trên phạm vi thực hiện toàn thành phố. Hơn nữa, tôi nghĩ, để ban Tổ chức liên kết với Ủy ban Kỷ luật thành phố thành lập một tổ lãnh đạo chuyên giám sát, một khi có cán bộ làm trái với điều lệ này, ban Tổ chức sẽ khảo sát, xem xét giảm biên chế những người có sai phạm nghiêm trọng, thậm chí là có thể cho xử phạt hành chính hoặc thực hiện giáng chức. Nếu trái với luật pháp, có thể đem giao cho bộ phận kiểm tra, kỷ luật xác minh, đồng thời chuyển giao cho cơ quan kiểm sát để đệ trình khởi kiện. Trưởng ban Tôn, điều này so với các tiền bối thành lập quốc gia năm đó, không có đổ máu, không hy sinh, sao có thể bình định, xoay chuyển làn sóng bất chính.

- Nếu Nhiếp Chấn Bang tôi đến chút dũng khí này cũng không có thì sao có thể lớn gan làm cán bộ ngồi thanh thản trong phòng làm việc của ủy ban trung ương chờ thăng chức chứ.

Một câu nói cuối cùng cũng làm cho Tôn Minh Hạo cảm thấy xúc động. Mọi người đều nói hoàn cảnh của Nhiếp Chấn Bang không hề tầm thường, trong gia đình, bề trên là quan lớn cấp tỉnh bộ, ông nội lại là khai quốc công thần, hiện tại nhìn ra cũng không phải như lời đồn. Một kế hoạch kinh thiên động địa như vậy, nếu đổi lại là một cán bộ bình thường, đừng nói là đề xuất thảo luận, trong lòng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đã có cảm giác mồ hôi đầm đìa, nên không dám đề xuất ra phương án, sợ ảnh hưởng tới con đường làm quan của mình đi không xuôi, nếu không cẩn thận để mọi người phẫn nộ, con đường tiền đồ chính trị cũng coi như xong luôn.

Nhưng, Tôn Minh Hạo cũng phát hiện ra được cơ hội của mình từ trong phương án này, ban Tổ chức và Ủy ban Kỷ luật liên kết để thành lập tổ lãnh đạo giám sát, như vậy thì những tổ viên trong tổ này ngược lại có thể do mình được quyết định, đây chính là một cơ hội để mình vùng lên.

Lúc này, Tôn Minh Hạo cũng có chút do dự, trầm tư một hồi, sau đó đưa ra quyết định, gật đầu nói:

- Chủ tịch Nhiếp, tôi tán thành phương án này. Đừng nghĩ vấn đề tam công chi xảy ra không rõ ràng, tôi có dự cảm nếu cứ thế mãi sẽ trở thành một cái u ác tính trong Đảng ta. Nếu có thể từ lối mòn mà tìm ra một con đường, tôi tin đây đối với quốc gia bá tánh đều là chuyện tốt lành.

Nghe lời nói của Tôn Minh Hạo, Nhiếp Chấn Bang có chút xúc độngm đứng dậy. Không phải là không có nhân tài, Tôn Minh Hạo có thể nghĩ được xa như vậy, đây cũng không phải loại người được tái sinh như mình có thể so sánh được, đó mới được coi là bản lĩnh thật sự, nhưng hiện tại, có lẽ đa số nhân tài cũng đã bị chon vùi trong thể chế chính trị hiện nay rồi.

Sau khi có được sự ủng hộ từ Tôn Minh Hạo, Nhiếp Chấn Bang đưa phương án này ra thảo luận lại với lqd. Không giống với Tôn Minh Hạo, Lôi Định Quốc sau khi nghe xong phương án này vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn, không hề do dự quá lâu, lập tức sảng khoái đồng ý với ý kiến của Nhiếp Chấn Bang. Sau khi được Bí thư ủng hộ ngay trên hội nghị, Nhiếp Chấn Bang lại cùng với Triệu Tân Thiên,

Bành Khai Bảo bàn đến chuyện này.

Hai người sau khi nhìn thấy phương án này, cũng bị những trù định của Nhiếp Chấn Bang dọa cho sợ chết khiếp, thậm chí, so với Tôn Minh Hạo còn bị chấn động mạnh hơn. Bành Khai Bảo rốt cuộc thì vẫn là người trong hệ thống quân đội, mặc dù là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng vẫn có liên quan mật thiết tới quân đội, đối với việc của Thành ủy, Bành Khai Bảo lại càng chỉ được coi như nhân vật quần chúng, lúc này, trong giây phút còn đang bị chấn động, ngạc nhiên nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, như thế này cần phải có một khoản kinh phí vô cùng lớn, nếu đưa ra bàn bạc phương án này, chỉ sợ sẽ gây ra sóng to gió lớn đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play