Yên tĩnh, giống như sự yên tĩnh lúc đêm khuya vậy. Giờ phút này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng kêu thầm một tiếng không tốt, nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Phạm Thường Thắng.
Lão cáo già này, chỉ sợ đã sớm tính kế cả rồi. Đây cũng chính là cái mà người TQ gọi là không bỏ được mặt mũi.
Mọi người đều không phải có thù giết cha với nhau. Bình thường tuy nói là có bất đồng về chính kiến, nhưng, trước đó cũng chưa bao giờ xuất hiện kiểu một sống một chết như thế này. Có thể nói, quan hệ cũng coi như là hòa bình. Tuy nhiên, hiện tại thì sao? Cứ tùy tiện mà để cho đám người ủy viên thường vụ này đưa ra ý kiến phản đối ngay trước mặt Lý Tiểu Cần về việc để cô ta đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban Tổ chức, lời này ai cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
Cho dù là Nhiếp Chấn Bang cũng vậy. Nếu chính hắn nói ra, ngược lại sẽ khiến cho người ta có một cảm giác là đuổi tận giết tuyệt. Những người khác cũng sẽ suy nghĩ và lo lắng, có phải về sau, nếu như chính bản thân họ gặp phải loại tình huống này, cũng sẽ bị Nhiếp Chấn Bang dồn vào chỗ chết hay không. Bởi vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phạm Thường Thắng tỏ vẻ rất thản nhiên. Dường như, đã đạt đến cảnh giới không vui cũng không buồn. Trên thực tế, đề nghị để Lý Tiểu Cần đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức có thể được thông qua hay không, Phạm Thường Thắng không có bất kỳ sự lo lắng nào, hiện giờ xem ra, quả nhiên là vậy.
Ngay lập tức, Phạm Thường Thắng cũng mở miệng nói một cách từ từ:
- Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định thế đi. Đồng chí Lý Tiểu Cần sẽ trở thành ứng cử viên được đề cử bởi Thành ủy Lương Khê chúng ta và đệ trình lên phía trên. Về phần cụ thế như thế nào, vậy phải chờ xem thái độ của Tỉnh ủy rồi.
Những lời này được Phạm Thường Thắng nói ra có vẻ rất là đắc ý. Liên can Ủy viên thường vụ có mặt đều rất rõ ràng, ngoại trừ bốn vị lãnh đạo đứng đầu trong Thành ủy ra, trong trường hợp bình thường, nếu không phải là ở phía trên tỉnh có bất đồng quá lớn, hầu hết thì trên tỉnh cũng sẽ suy xét dựa nhiều vào ý kiến của địa phương.
Ngay sau đó, Phạm Thường Thắng liền đứng lên, trầm giọng nói:
- Việc bổ nhiệm nhân sự của cục Tài chính, tôi thấy, lão Chu, ông cũng cần quan tâm nhiều hơn một chút. Hiện giờ cái ghế Trưởng ban Tổ chức bị trống, ông liền thay mặt cho trên tổ chức, nói chuyện với đồng chí Liễu Thanh Tuyền đi. Ông là Phó Bí thư phụ trách công tác Đảng và quần chúng. Tổ chức nhân sự cũng là thuộc phạm vị quản lý của ông mà. Người tài giỏi thì sẽ luôn có nhiều việc phải làm. Về những chuyện khác, đợi sau khi Trưởng ban Tổ chức mới nhậm chức rồi nói sau. Tan họp!
- Chủ tịch Nhiếp, cùng nhau đi chứ?
Sauk hi nhìn thấy Phạm Thường Thắng chắp hai tay sau lưng, rời khỏi phòng họp, Lý Quốc Hoa, Lý Tiểu Cần cùng với Ôn Ngọc Hòa cũng đứng dậy rời đi. Chu Trác Chân thì lại đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang rồi hỏi.
Nhìn bộ dáng của Chu Trác Chân, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười rồi nói:
- Bí thư Chu, rất vinh hạnh rồi. Mời anh trước.
Diệp Chính Văn là tâm phúc thân cận của Chu Trác Chân. Ở trong bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chu Trác Chân cũng chỉ có một đồng bạn duy nhất này mà thôi. Hiện giờ, so sánh với chính mình thì cũng đã yếu hơn một chút rồi, nhưng Chu Trác Chân vẫn có thể tự do vùng vẫy bên ngoài phạm vi thế lực của chính mình và Phạm Thường Thắng được. Ý nghĩ cùng với tính toán của Chu Trác Chân, không cần nói cũng biết, chỉ sợ là muốn lấy lòng cả hai bên.
Nhưng, muốn từ trong khe hở lấy được lợi ích, vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng như thế được. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười khẽ một cái rồi nói:
- Bí thư Chu, xem ra, công tác tổ chức nhân sự này cũng không dễ làm đâu.
Sắc mặt của Chu Trác Chân rất khó nhìn. Làm một Phó Bi thư chuyên trách quản lý công tác tư tưởng của Đảng và quần chúng cùng với tổ chức nhân sự Thành ủy, dựa theo lý mà nói, ủy tín ở trên thành phố, không nói là vượt qua Bí thư hay Chủ tịch thành phố, nhưng ít nhất, chắc chắn cũng phải đứng thứ ba. Nhưng Chu Trác Chân cũng là không có được sự tôn trọng cùng địa vị tương ứng đó. Về công tác tổ chức nhân sự, trên cơ bản thì Chu Trác Chân không có chút quyền lực nào cả.
Chu Trác Chân hiểu rất rõ cái hàm ý trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang. Thở dài một tiếng, ông nói:
- Chủ tịch Nhiếp, Bí thư cũng giống như là người chủ trong gia đình. Ông ta là lớp trưởng, còn chúng ta lại có thể coi là gì chứ. Nha hoàn thông phòng thôi. Tuy nhiên, đối với việc để đồng chí Lưu Vệ Quân điều nhiệm tới quận Lương Giang đảm nhiệm chức Phó Bí thư Quận ủy, tôi cảm thấy cũng khá là thích hợp. Đồng chí Lưu Vệ Quân có năng lực, có kinh nghiệm, nếu có thể tới quận Lương Giang nhậm chức, vậy coi như là một sự giúp đỡ rất lớn đối với đồng chí Chính Văn.
- Ha ha, Bí thư Chu khen ngợi vậy, tôi cũng muốn nhận lắm. Cái chính là, không biết Vệ Quân có phúc được vào bộ máy của đồng chí Chính Văn hay không nữa.
Nhiếp Chấn Bang cười vang, dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Bí thư Chu, tối nay tôi chuẩn bị đi suốt đêm tới Giang Châu một chuyến. Có một vài việc còn cần phải báo cáo lại với lão lãnh đạo một tiếng. Tôi cũng không ở lại thêm với anh nữa vậy.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang rời đi, Diệp Chính Văn cũng bước tới liền, sau đó nói nhỏ vào bên tay Chu Trác Chân:
- Bí thư, Nhiếp Chấn Bang này đúng là càng ngày càng không đơn giản. Tôi thấy, chúng ta nếu không thử hợp tác với hắn một cái đi.
Một hồi trao đổi vừa rồi, đừng nhìn ở bề ngoài thì rất bình thường như vậy, nhưng thực chất, đã thể hiện ra rất nhiều điều. Đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang nói công tác tổ chức nhân sự của mình không dễ làm. Thực tế, đây chính là để chỉ, nếu Trưởng ban Tổ chức không cùng một phía với mình thì cái chức Phó Bí thư chuyên trách của mình cũng chỉ là trang trí thôi. Sau đó, khi chính mình tỏ vẻ có thể ủng hộ cho Lưu Vệ Quân đảm nhiệm chức Phó Bí thư Quận ủy Lương Giang, ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang lại nói cần phải tới Giang Châu tìm lãnh đạo để báo cáo công tác.
Ý tứ đã rất rõ ràng, đây là điều kiện trao đổi của Nhiếp Chấn Bang. Lên tỉnh để vận động, cố gắng khiến cho cái ghế Trưởng ban Tổ chức này không rơi vào trong tay của Phạm Thường Thắng.
- Không đơn giản mà. Vị Chủ tịch Nhiếp này, suy nghĩ rộng lớn, thủ đoạn lại lão luyện, cũng không phải là người mà một cái thành phố Lương Khê có thể giữ chân lại được. Người như thế này, tiền đồ rộng lớn, vô hạn. Phạm Thường Thắng vốn cũng đã suy nghĩ sai lầm rồi, lại còn chỉ lo bày ra cái tư cách lão làng kia của mình. Chỉ dựa vào cái thân phận là người thuộc phe của Thẩm Ngôn Thạc là cảm thấy có thể một tay che trời, đây thật đúng là một trò cười. Không sớm thì muộn, Phạm Thường Thắng cũng sẽ bị ngã vì điều này.
Lúc này, Chu Trác Chân lại giống như là một người đứng ngoài cuộc, nhìn giao tranh giữa Phạm Thường Thắng và Nhiếp Chấn Bang, tuy nhiên, ông ta cũng lại chính là người nhìn thấu triệt nhất. Chính là bởi vì vậy, Chu Trác Chân mới có thể xem xét được thời cuộc, đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Sau khi cảm thán một hồi, Chu Trác Chân lại cùng Diệp Chính Văn bước nhanh ra khỏi phòng họp, đi thẳng vào thang máy xuống dưới tầng một. Ở ngoài cổng chính, xe chuyên dụng của Chu Trác Chân cũng đã đậu sẵn. Vừa lên xe, Chu Trác Chân liền nói với thư ký Điền Gia Văn:
- Tiểu Điền, gọi một cú điện thoại cho thư ký Hà, hỏi xem xem, hôm nay Bí thư An có rảnh hay không. Xế chiều, tôi tới văn phòng của Bí thư An báo cáo công tác một chuyến.
Điền Gia Văn đã là thư ký lâu năm của Chu Trác Chân, bởi vậy những chuyện như thế này cũng hiểu biết rất rõ. Thư ký Hà chính là chỉ thư ký Hà Tân Điền của Phó Bí thư tỉnh ủy Vương Đạt An.
Ngay lập tức, Điền Gia Văn nói với người lái xe ngồi phía ghế trước:
- Đi Giang Châu.
Ngay thời điểm mà xe chuyên dụng của Chu Trác Chân chạy ra khỏi trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thì Nhiếp Chấn Bang cũng đi từ trên tầng xuống. Khác với Chu Trác Chân là, Nhiếp Chấn Bang cũng không mang theo bất cứ người nào, thậm chí là tự mình lái xe. Chiếc xe cũng bay nhanh chạy ra khỏi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Giờ phút này, trên tầng mười một trụ sở Thành ủy, Phạm Thường Thắng đang đứng ở bên cửa sổ cũng nhìn thấy cảnh này. Đứng trước khung cửa sổ sát nền cực lớn, nhìn từ trên cao xuống, một phần cảnh tượng đường phố của Lương Khê thu hết vào trong mắt. Hiện giờ, các tòa nhà cao tầng ở thành phố Lương Khê ngày càng mọc lên nhiều thêm. Mặc dù đã không thể quan sát được toàn cảnh thành phố như lúc trước, nhưng Phạm Thường Thắng vẫn rất thích cái loại cảm giác này.
Lúc này, điện thoại ở trên bàn đổ chuông, nhưng Phạm Thường Thắng không hề nhúc nhích một tý nào, thư ký Uông Minh Hiên cũng đã đi tới rồi. Một lát sau, anh ta liền bước tới phía sau Phạm Thường Thắng rồi nói nhỏ:
- Bí thư, vừa mới nhận được tin tức xe của Chu Trác Chân qua trạm thu phí chạy về hướng Giang Châu.
Tiếng nói vừa dứt, chưa tới một phút đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên. Sau khi hàn huyên mấy câu xong, Uông Minh Hiên nói một tiếng “Biết rồi!” rất thản nhiên với đầu dây bên kia xong liền cúp điện thoại, rồi lại đi tới phía sau Phạm Thường Thằng nói:
- Xe của Nhiếp Chấn Bang cũng đã lên đường cao tốc rồi, cũng là tới Giang Châu.
Nghe thấy vậy, hai bàn tay vốn nắm chặt lấy sau lưng của Phạm Thường Thắng cũng buông lỏng ra. Tiếp theo, tay trái giơ lên, làm động tác kẹp một thứ gì đó.
Uông Minh Hiên lập tức rút một bao Trung Hoa giấy mềm từ trong túi ra, rút một điếu đưa tới, đồng thời cũng châm lửa cho Phạm Thường Thắng.
Phạm Thường Thắng không hay hút thuốc, cũng không có nghiện thuốc lá nặng. Càng lớn tuổi, Phạm Thường Thắng lại càng chú ý nhiều hơn tới việc bảo dưỡng thân thể rồi.
Cảm nhận sự kích thích khi cái thứ nicotin kia được hít vào phổi, Phạm Thường Thắng nhìn chăm chú vào phía đằng xa, nói giống như là tự lẩm bẩm vậy:
- Đúng là thằng hề chỉ biết làm trò. Cứ nghĩ rằng tới trên tỉnh là có thể xoay chuyển Càn Khôn rồi sao?
Nói xong, Phạm Thường Thắng quay người lại, bước thẳng tới trước bàn làm việc, dùng sức mà dụi thật mạnh tàn thuốc ở trong gạt tàn, sau đó trầm giọng nói:
- Tiểu Uông, chuẩn bị xe, chúng ta đi Giang Châu.
Nhiếp Chấn Bang vừa đi lên đường cao tốc, ngay lập tức liền tăng tốc độ xe lên. Rất nhanh chóng, xe liền vượt qua chiếc chuyên dụng của Chu Trác Chân. Dù sao tự lái xe cũng khác với để người khác lái. Để lái xe cầm tay lái thì trừ khi là lãnh đạo yêu cầu, còn bình thường đều để xe chạy với tốc độ tiêu chuẩn, đảm bảo an toàn. Còn khi tự mình cầm lái thì hoàn toàn có thể tùy theo ý mình.
Nhìn thấy xe của Chu Trác Chân bị ném lại đằng sau, Nhiếp Chấn Bang nhưng cũng lại dừng xe lại trước lối rẽ đầu tiên. Vừa thấy là xe số 2 của Thành ủy, nhân viên của trạm thu phí tất nhiên là cho đi luôn rồi. Dù sao thì nơi này vẫn thuộc địa giới Lương Khê. Quay đầu ngay phía bên ngoài trạm thu phí, sau đó đi thêm một đoạn, rồi lúc này, Nhiếp Chấn Bang liền đỗ xe lại sát vào phía bên sườn dốc lối vào đường cao tốc. Vị trí này rất khéo léo, xe lưu thông trên đường cao tốc không hề nhìn thấy được tới chỗ này. Còn xe đi lên đường cao tốc cũng đi với tốc độ rất chậm để đảm bảo an toàn bởi vì đây là chỗ rẽ. Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau, sau khi nhìn thấy xe biển số 1 chạy như bay qua xong, trên mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng nở một nụ cười, quả nhiên là Phạm Thường Thắng cũng không ngồi yên được.
Đều chạy về phía tỉnh, tiếp theo, chỉ còn ngồi đợi giao tranh giữa mấy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy rồi. Về phía mình, có Chủ tịch Ninh ủng hộ, bên phía Chu Trác Chân cũng có Vương Đạt An ủng hộ, hươu chết về tay ai, cái này còn khó mà nói trước được.
Khi Nhiếp Chấn Bang đến Giang Châu, thời gian vẫn còn rất sớm, mới chỉ là giữa trưa. Trước đó, lúc còn ở trên đường, Nhiếp Chấn Bang cũng đã liên lạc qua với Ninh Thủ Thường. Xe không chạy vào trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh mà là chạy thẳng qua cửa sau vào khu nhà ở cho gia đình cán bộ nhân viên của Ủy ban nhân dân tỉnh, t.rực tiếp đỗ lại ngay trước cửa nhà của Ninh Thủ Thường
Mở thùng xe phía sau ra, nhấc một cặp chai Mao Đài đặc cung ra, đây chính là lễ gặp mặt của Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, cổng chính của biệt thự được mở ra. Ở chỗ của Ninh Thủ Thường, Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất nhẹ nhàng, thả lỏng.
Đi vào bên trong, tự mình đổi giầy đi.
Giờ phút này, Ninh Thủ Thường ngồi ở trên sô pha, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo may ô len màu ghi, đeo một cặp kính, tóc cũng chải chuốt rất gọn gàng.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào, ông cũng đặt tờ báo trong tay xuống.
- Chủ tịch, nghĩ trái nghĩ phải xong, tôi thấy cũng không có cái gì hay để mang tới, chú cũng không hay hút thuốc, cho nên cuối cùng mang theo hai chai rượu lại đây.
Nhiếp Chấn Bang đặt hai chai Mao Đài lên trên bàn trà, đồng thời mỉm cười nói, bản thân cũng ngồi xuống ghế.
Ninh Thủ Thường cầm chai Mao Đài lên, nhìn một cái, ngay lập tức cũng cười nói:
- Chấn Bang thật là có lòng. Rượu nhưỡng thuần khiết đặc biệt ủ ba mươi năm, cũng lâu năm rồi đấy. Bây giờ muốn có được, chỉ sợ cũng rất khó.
Tuy rằng, Ninh Thủ Thường cũng chỉ mới vào Nhiếp hệ hai năm nay, nhưng vào lúc này, quan hệ còn rất là rõ ràng. Nếu như là cán bộ bình thường tới cửa, Ninh Thủ Thường chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy. Còn về lễ vật hay gì đó, không bị Ninh Thủ Thường ném ra bên ngoài, coi như là đã rất nể tình rồi.
Loại thái độ này của Ninh Thủ Thường cũng là nhằm biểu đạt cho Nhiếp Chấn Bang thấy rõ tâm ý của ông, tuy rằng ông cụ Nhiếp gia đã mất, nhưng Ninh Thủ Thường tôi vẫn là một phần tử của Nhiếp hệ.
- Ha ha, rôt cuộc thì bác Ninh đúng là một người biết rượu, cháu thì không được rồi. Rượu để cho cháu uống, vậy cũng chỉ là lãng phí mà thôi.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng xưng hô một cách vô cùng thân thiết.
Dừng một cái, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói tiếp:
- Chủ tịch, lần này tôi đặc biệt chạy từ Lương Khê lên đây một chuyến, chủ yếu là có mấy việc công tác cần báo cáo với chú một tiếng.
Lời nói mới vừa ngừng, Ninh Thủ Thường liền cười nói:
- Tôi đang bảo, thế nào mà ba lãnh đạo lớn của Lương Khê lại đều lên tỉnh thành cùng một lúc. Hóa ra là có việc tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT