Tách!

Một chùm sáng lóa mắt trực tiếp chiếu thẳng lên mặt của Ngô Ái Quân, cường độ của ánh sáng quá mạnh khiến ánh mắt của Ngô Ái Quân khó thích ứng, theo bản năng đưa tay lên che ánh sáng.

Đây là một căn phòng rất trống trải, diện tích khoảng mười mét vuông, bên trong chỉ có ba chiếc ghế và một chiếc bàn, đây chính là phòng thẩm vấn của Cục Công an thành phố Lương Khê.

Lúc này, Trần Nhạc đích thân giám sát, bên cạnh là Cục phó Vương Diệu Võ. Cục trưởng và Cục phó của Cục thành phố đích thân ra tay thẩm vấn, đây cũng coi như là một vinh hạnh của Ngô Ái Quân rồi.

Trần Nhạc từ tốn rút ra một điếu Trung Hoa trong bao thuốc đặt trên bàn, nhìn Ngô Ái Quân nói:

- Giám đốc Ngô, thật không ngờ, chúng ta gặp mặt một lần nữa lại là trong trường hợp như vậy, hút một điếu chứ?

- Trần Nhạc? Cục trường Trần? Các anh đây là đang làm gì? Bắt giam tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, muốn bắt tôi trước tiên phải đưa ra đơn xin với hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố, hủy bỏ tư cách đại biểu Hội đồng nhân dân của tôi mới được. Bây giờ, biết điều thì thả tôi ra, tôi sẽ không truy cứu. Nếu không, các anh cứ đợi tôi khiếu nại lên Sở Công an tỉnh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Hội đồng nhân dân tỉnh đi.

Giờ phút này Ngô Ái Quân cũng tỉnh táo lại rồi. Lúc mới đầu, một đám người bỗng xông thẳng vào phòng, bị bắt ngay tại trên giường, cái cảnh cả người thì trần truồng lúc đó giờ vẫn còn cảm thấy có chút chói mắt, bất cứ ai trong tình huống đó đều không khỏi hoảng sợ. Trần truồng đối mặt với một đám người, có thể giữ được sự thản nhiên cũng chỉ có một loại người, người mắc bệnh thần kinh.

Lúc này, Ngô Ái Quân sau khi lấy lại tinh thần, cái loại khí thế ưu việt lại quay về trên người. Quả thực, Ngô Ái Quân là có cơ sở để hắn tự kiêu, Giám đốc nhà máy dệt may một, sau khi xác nhập, rất có thể còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn dệt may. Dù sao thì cải tổ khu dệt may chính là lấy nhà máy một làm cơ sở.

Cấp bậc vốn có là đơn vị cấp chính huyện, chính thức cán bộ cấp Cục trưởng, lại có thêm hào quang của đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, nếu là một vụ án bình thường thì thật sự đúng là không dám bắt hắn.

Nghe được lời nói của Ngô Ái Quân, Trần Nhạc chỉ cười nhạt một cái. Cái điều này, Trần Nhạc sớm đã dự liệu đến. Ngô Ái Quân người này không phải là dân chúng bình thường, đối với những chuyện trong thể chế cũng rất rõ. Người như vậy là khó đối phó nhất. Tuy nhiên, người như vậy chỉ cần cạy mở miệng rồi thì chuyện phía sau cũng dễ làm. Nhìn Ngô Ái Quân, Trần Nhạc lập tức ném bao thuốc lên bàn, người tựa vào lưng ghế, chăm chú nhìn Ngô Ái Quân nói:

- Ngô Ái Quân, e rằng ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi. Ông là một người chồng đã có vợ, nửa đêm khuya khoắt lại xuất hiện trần truồng trên giường một người phụ nữ, đây là chuyện gì chứ? Ông cũng đừng tưởng danh hiệu đại biểu Hội đồng nhân dân thì có thể trở thành bùa hộ mệnh của ông. Chỉ dựa vào điểm này, cái danh đại biểu Hội đồng nhân dân của ông bị hủy bỏ cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Nghe được lời nói của Trần Nhạc, sắc mặt Ngô Ái Quân liền thay đổi. Ở thời đại này, tội danh quan hệ nam nữ bất chính vẫn là rất nghiêm trọng, đặc biệt là đối với một cán bộ trong Đảng như hắn mà nói, đây là thuộc vấn đề tác phong sinh hoạt tha hóa. Chỉ dựa vào điểm này thì cái chức giám đốc nhà máy này cũng không giữ được rồi.

Thần sắc trong nháy mắt liền thay đổi mấy cái, sau khi trầm mặc một lúc, Ngô Ái Quân liền mỉm cười nói:

- Cục trường Trần, chúng ta cũng là người quen, chuyện này là tôi hồ đồ. Cục trưởng Trần, anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng, chỉ cần chuyện anh em có thể làm được tôi nhất định giúp đỡ.

Cứng đầu đây, đe dọa căn bản là không sợ, lúc này Ngô Ái Quân lại đổi phương thức, hi vọng dùng biện pháp này để Trần Nhạc tha cho hắn. Chỉ cần thoát được chuyện này, miệng mình ngậm chặt một chút, đến lúc đó ở đây không làm lãnh đạo được nữa thì chỗ dựa của hắn nhất định sẽ lựa chọn địa phương khác để hắn làm lãnh đạo.

Đáng tiếc, Ngô Ái Quân đã nghĩ sai rồi, khó khăn lắm mới bắt được thì Trần Nhạc sao có thể dễ dàng buông tay. Trần Nhạc lập tức nói với Cục phó Vương Diệu Võ bên cạnh:

- Lão Vương, ghi chép lại, Ngô Ái Quân mưu đồ hối lộ nhân viên công chức nhà nước.

Nói rồi, mặc kệ sắc mặt của Ngô Ái Quân có khó coi hay không, Trần Nhạc lúc này chuyển hướng lời nói, nhìn chăm chú vào Ngô Ái Quân nói:

- Ngô Ái Quân, tôi tin rằng ông cũng là người thông minh. Chúng tôi tốn nhiều công sức mời ông vào thì không dễ dàng thả ông ra như vậy. Ông trước tiên tự nghĩ xem, có chuyện gì cần nói với chúng tôi. Trên ghế đấy của ông có một cái nút, chúng tôi luôn chờ đợi hai tư trên hai tư giờ.

Nói xong, Trần Nhạc và Vương Diệu Võ cùng đứng lên, đi đến cửa, Trần Nhạc đột nhiên quay lại, nhìn Ngô Ái Quân nói:

- Đúng rồi, quên nói cho ông biết rằng, lần này chúng tôi sẽ căn cứ theo điều lệ quản lý trị an, thực hiện tạm giam giữ trị an 15 ngày đối với ông.

Ý tứ trong lời nói cuối cùng chỉ có một, Ngô Ái Quân ông sẽ không được áp dụng chính sách thả người sau 24 giờ.

Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, biểu hiện của Trần Nhạc lập tức trầm xuống. Lúc này, áp lực ở chỗ của Trần Nhạc là lớn nhất. Đột phá khu dệt may bên này nằm ở ngay trên người Ngô Ái Quân. Không nghĩ biện pháp cạy miệng, đến lúc đó không những mình bị động, liên lụy theo thì Chủ tịch cũng sẽ bị động.

- Lão Vương, bên này làm phiền anh để ý nhiều hơn rồi. Nhớ kỹ, ngoài người của chúng ta ra, cảnh sát khác đều không được đến gần. Ngô Ái Quân này trước tiên cứ để mặc hắn vài ngày. Lúc này chúng ta không được vội, càng vội Ngô Ái Quân càng thản nhiên, miệng đó đừng nghĩ sẽ cạy mở được. Anh xem chừng một chút, bây giờ tôi đi báo cáo với Chủ tịch thành phố một chuyến.

Trầm Nhạc trầm tư một chút, dặn dò Vương Diệu Võ bên cạnh.

Là thành viên tổ Đảng đầu tiên dựa vào sau khi Trần Nhạc vào Cục Công an, Vương Diệu Võ là người rất được Trần Nhạc tín nhiệm. Hơn nữa, Vương Diệu Võ cũng muốn nhân cơ hội này ngồi vào vị trí Phó Cục trưởng thường trực. Lúc này, Vương Diệu Võ cũng gật đầu nói:

- Cục trưởng Trần, anh yên tâm đi, có tôi ở đây, bên này sẽ không xảy ra chuyện.

Đi ra khỏi Cục Công an, Trần Nhạc nhìn thấy hai người thanh niên vẫn ở cổng. Tuổi tác Trần Nhạc vốn cũng không lớn, mới hơn ba mươi tuổi, đây cũng là nhờ ánh sáng của Nhiếp Chấn Bang, theo sau đó, Trần Nhạc cũng thích hợp tác với cảnh sát trẻ tuổi.

Hai người này Trần Nhạc vẫn là có ấn tượng, chính là Văn Thế Minh và Đới Dũng, hai người đã lập đại công trong việc bắt Ngô Ái Quân lần này. Lập tức tâm tư vừa thay đổi, Trần Nhạc cũng đi lên, chủ động nói:

- Hai cậu vẫn ở đây à?

Nghe thấy có người nói chuyện, Văn Thế Minh và Đới Dũng cũng quay đầu nhìn một cái, vừa nhìn thấy là Trần Nhạc, hai người lập tức đứng thẳng người, điều này khiến Trần Nhạc cũng bật cười, mỉm cười nói:

- Được rồi, được rồi, không cần câu nệ. Bây giờ không phải là thời gian đi làm, cứ thoải mái chút.

Thấy tâm tính của hai người nhanh chóng điều chỉnh lại, trong mắt Trần Nhạc thoáng hiện lên chút khen ngợi, là nhân tài có thể đào tạo đây, tố chất tâm lý này là rất ưu tú, Trần Nhạc lập tức cũng lên tiếng nói:

- Văn Thế Minh, Đới Dũng, bây giờ tôi giao cho hai cậu một nhiệm vụ, suốt đêm đi đến nhà máy dệt may một, tìm vợ của Ngô Ái Quân, nói chuyện vừa rồi cho vợ của hắn. Các cậu có thể đưa vợ hắn đến xem người phụ nữ đó, nhưng không được đến thăm Ngô Ái Quân, hiểu chứ?

Kế sách này cũng là do Trần Nhạc đột nhiên nghĩ ra, cũng chính là ngẫu nhiên hiện lên. Bây giờ không ít phim không phải là đều nói thành lũy dễ công phá nhất là từ trong nội bộ sao? Là vợ của Ngô Ái Quân, nhất định biết không ít chuyện của Ngô Ái Quân. Mà ông chồng thì ở bên ngoài có tình nhân, lấy điều này để khơi dậy sự căm hận của vợ Ngô Ái Quân, từ đó moi tin tức, đây chính là tính toán của Trần Nhạc.

Văn Thế Minh lúc này ánh mắt dao động vài cái, lập tức hiểu ý của Trần Nhạc, hai chân đứng thẳng, cất cao giọng nói:

- Vâng, Cục trưởng Trần, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Trần Nhạc lúc này trong lòng cũng sáng lên, tiến hành cùng lúc thì không tin không tìm được bất kỳ sơ hở nào. Chỉ cần có chút công phá như vậy thì tốt giống như là nước ở đập chứa nước, sụp một chút là vỡ toàn bộ đê. Trần Nhạc lập tức vỗ vỗ vai của Văn Thế Minh, gật đầu nói:

- Tốt, chính là cần cái tinh thần hăng hái và tư tưởng dám làm này.

Nói xong, Trần Nhạc khởi động xe nhanh chóng lái ra khỏi cổng lớn của Cục Công an thành phố. Vừa lái xe, Trần Nhạc cũng lấy điện thoại ra, bấm số của Nhiếp Chấn Bang. Bên đó điện thoại vừa thông, Trần Nhạc liền hưng phấn nói:

- Chủ tịch, Ngô Ái Quân hôm nay không nhịn được đi tìm nhân tình của hắn hẹn hò, đã bị bọn tôi lấy danh nghĩa quan hệ nam nữ bất chính bắt về Cục. Bây giờ tôi đang trên đường đến nhà anh.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang cùng ba cô gái xem ti vi. Lý Lệ Tuyết do mang thai, tinh thần có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Nhiếp Chấn Bang đúng lúc nhận được điện thoại của Trần Nhạc, vừa nghe thấy báo cáo của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng nhảy dựng lên.

Tin tức này đến quá kịp thời, công tác chuẩn bị giai đoạn trước của khu dệt may sắp kết thúc rồi, tiếp theo đó chính là công việc chính, sáp nhập và cải tổ lại. Lúc này nếu có thể kéo đám người Ngô Ái Quân xuống, điều này cũng là một chỗ lợi rất lớn đối với tương lai tập đoàn dệt may. Đồng thời, nó cũng có ý nghĩa to lớn đối với việc mình đứng vững hoàn toàn ở thành phố Lương Khê. Dự án sáp nhập cải tổ lại lớn như vậy đều do mình làm chủ, cán bộ toàn thành phố chỉ cần không phải là tên ngốc thì đều nhìn ra những thứ này.

Nhiếp Chấn Bang lập tức không chút chần chừ, nhìn đồng hồ trên tay, gật đầu nói:

- Được, tôi ở nhà đợi anh đến.

Thành phố Lương Khê lớn như vậy, Nhiếp Chấn Bang bên này sau khi được tin tức, trong thành phố không ít lãnh đạo cũng đều biết chuyện Ngô Ái Quân bị bắt.

Lúc này, trong khu người nhà Thành ủy, tòa nhà số sáu, nơi này là chỗ ở của Trưởng ban Tổ chức Thành ủy, ủy viên thường vụ thành phố, Hoàng Tuấn Sơn.

Lúc này, Hoàng Tuấn Sơn đang ở trong phòng sách đi tới đi lui, vẻ mặt rất ngưng trọng, rất lo lắng. Ngô Ái Quân bị bắt, chuyện này đến quá đột ngột, khiến Hoàng Tuấn Sơn không có bất kỳ chuẩn bị tư tưởng nào. Nếu Ngô Ái Quân khai ra, chức Trưởng ban Tổ chức này của mình, e rằng cũng xong rồi, đây mới là chuyện mà Hoàng Tuấn Sơn lo lắng nhất.

Tàn thuốc trên tay đã đốt đến tận cùng rồi, thẳng đến khi Hoàng Tuấn Sơn cảm thận được chút nóng tay, lúc này mới ném tàn thuốc xuống. Trầm mặc một chút, Hoàng Tuấn Sơn liền đến trước bàn điện thoại, cầm điện thoại lên. Hoàng Tuấn Sơn gọi đến một số, đầu dây bên kia sau một lúc truyền đến một âm thanh.

Hoàng Tuấn Sơn lập tức nói:

- Bí thư Phạm sao? Tôi là Tuấn Sơn. Muộn như vậy còn làm phiền Bí thư Phạm ngài, thực sự là ngại quá, chủ yếu là có một tình huống quan trọng muốn báo cáo với ngài một chút.

Đầu dây bên kia Phạm Thường Thắng có lẽ là đáp ứng yêu cầu của Hoàng Tuấn Sơn, bên này Hoàng Tuấn Sơn tiếp tục nói:

- Bí thư Phạm, xảy ra chuyện lớn rồi, Giám đốc nhà máy dệt may một Ngô Ái Quân đã bị Trần Nhạc bắt.

- Bí thư Phạm, những người này căn bản không coi anh ra gì. Ngô Ái Quân là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, Trần Nhạc và Nhiếp Chấn Bang làm như vậy hoàn toàn là vứt bỏ chế độ Hội đồng nhân dân rồi, làm như vậy cũng quá càn rỡ. Tôi đề nghị, lập tức mở cuộc họp thường vụ, để Trần Nhạc dự thính, làm kiểm điểm, và lập tức thả người.

Lời nói vừa dứt, điều khiến Hoàng Tuấn Sơn không ngờ là, đầu dây bên kia giọng của Phạm Thường Thắng truyền đến:

- Trưởng ban Tuấn Sơn, anh vội vã quá rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play