Nói rồi, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên động, tĩnh như xử tử, động như thỏ chạy, thân hình xông về phía trước, vừa nhích người vừa kéo tay, chân vừa giơ lên, một phát liền đá vào bụng của Quách Đào. Thịch một tiếng, Quách Đào cả người tung lên không rồi bay ra ngoài, ngay sau đó thì nằm gục trên mặt đất.

Nhiếp Chấn Bang đột nhiên ra tay như vậy, lập tức khiến cho lâu đài cổ một mảnh yên lặng. Trong này, đại thiếu gia Vân gia Vân Trí Quang định nghĩa là nơi cao nhã, toàn bộ trang viên không có nơi nào lại không tràn đầy hơi thở của quý tộc. Người đến đây đều là người đến cảm nhận phong tình quý tộc châu Âu thời kỳ trung cổ, cho dù là người thô tục hạ lưu vào đây cũng không thể không duy trì phong độ thân sĩ nho nhã, giả vờ giả vịt.

Nhưng Nhiếp Chấn Bang làm như vậy lại giống như là một cục cứt chuột trộn vào trong nồi cháo, mặt nước yên lặng bị ném vào một hòn đá lớn. Trong đại sảnh cũng không có nhiều người, lúc này đều đã đứng dậy, ánh mắt không ít người cũng nhìn vào bên này.

Có điều, đám người Triệu Tinh Long và Lưu Côn cũng đều là khách quen ở đây, trong tình huống này lại không có ai đi đến.

Quách Đào lúc này từ trên mặt đất bò lên, Nhiếp Chấn Bang xuống tay vẫn là có chừng mực. Bề ngoài nhìn thì Quách Đào bị hắn đạp bay thẳng ra ngoài, dường như rất nặng tay, nhưng Nhiếp Chấn Bang dùng lực không lớn, cũng không làm thương tổn đến bên trong của Quách Đào. Vết thương nặng nhất cũng chỉ là nằm trên mặt đất một lúc mà thôi. Quách Đào tuổi khoảng hai mươi, cũng khó trách, nếu tuổi tác bằng với đám người Nhiếp Chấn Bang, uy phong của Tam ca Nhiếp gia là nhất định không phải không biết, chính vì trẻ tuổi mới không biết sợ.

Sau khi Nhiếp lão qua đời, kẻ ngu ngốc mới cho rằng Nhiếp gia đã luân lạc đến mức tùy ý ức hiếp. Vừa đứng lên, sắc mặt Quách Đào liền lộ ra tia ác khí, gầm thét nói:

- Nhiếp Chấn Bang, mày dám đánh ông, có tin hôm nay tao có thể khiến cho mày nằm ngang đi ra không?

Lời nói vừa dứt, Nhiếp Gia Dân đứng lên, nhìn Quách Đào, trên mặt lộ ra tia khinh thường, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, chỉ dựa vào mày sao? Mày là cục cưng của lão Quách gia đúng không. Nói như vậy đi, cho dù là đại ca Quách Ba của mày đến cũng không dám hỗn xược trước mặt tao như vậy. Trẻ con bây giờ, ngày càng càn rỡ rồi.

Nói đến Quách Ba, khí thế của Quách Đào liền thấp xuống. Quách Ba đó là anh trai ruột của hắn, kẻ tuấn kiệt, tài đức của thế hệ sau này mà Quách gia hiện giờ toàn lực bồi dưỡng. Chính mình chẳng qua là một tên con ông cháu cha trong gia tộc, so với đại ca thì đó là trên trời cùng dưới đất.

Ngay lúc đó, một đội bảo vệ đã đến, người bảo vệ đi đầu thân cao khoảng mét bảy, phía dưới thân thể không cao lại thể hiện một loại sức mạnh, giống như cơ thể đầy lực lượng của báo săn, dường như mọi lúc đều có thể ra tay tấn công, một chiêu trí mạng.

Thấy cảnh này, đội trưởng lúc này cũng bước đến, cung kính nói:

- Các vị khách quý tôn kính, trang viên lâu đài cổ Á Âu luôn là nơi cấm động võ.

Lời nói còn chưa dứt, bên cạnh, Nhiếp Gia Dân liền mở miệng nói:

- Anh là thứ gì? Kéo lệch thế sao? Vừa rồi khi chúng tôi và tiểu tử này xảy ra tranh cãi, bảo vệ các người làm ăn cái gì không biết? Sao vậy? Bây giờ sau khi chúng tôi được thế rồi các người lại chạy ra? Chuyện này các người quản không nổi cũng không có tư cách quản, được bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi.

Ngữ khí của Nhiếp Gia Dân rất không tốt. Nếu là trước đó, gia giáo con cháu của Nhiếp gia vẫn là rất xuất sắc, nhưng lão gia tử qua đời rồi, con cháu Nhiếp gia vốn phải gánh chịu áp lực trầm trọng, bây giờ thi cốt ông cụ còn chưa lạnh liền có người vội vã nhảy ra, lửa giận của Nhiếp Gia Dân lớn như thế nào cũng có thể đoán được ngay. Đương nhiên, trong lời nói có chút không vui, đó là điều bình thường nhất rồi.

Đội trưởng đội bảo vệ bị Nhiếp Gia Dân nói như vậy, thần sắc có chút lúng túng, quy định của lâu đài cổ là khách xảy ra tranh cãi, bảo vệ không được quấy rầy, đây cũng là nguyên nhân bảo vệ không đến.

Nhiếp Gia Dân nhìn thần sắc của bảo vệ, lập tức chuẩn bị đi lên trước, bất giác, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại nhẹ nhàng ấn vai của Nhiếp Gia Dân xuống, nhẹ giọng nói:

- Lão Nhị, thôi đi, bọn họ cũng chỉ là người làm thuê đáng thương mà thôi, lăn lộn kiếm miếng ăn không dễ dàng, không nhất thiết làm khó bọn họ.

Lời nói vừa dứt, phía sau đám người Nhiếp Chấn Bang lại truyền đến một tiếng vỗ tay, liếc mắt nhìn, Vân Trí Quang lúc này dẫn một đám người từ đầu cầu thang đi xuống, trên mặt mang theo vẻ thản nhiên, lập tức ha ha cười nói:

- Tam thiếu gia của Nhiếp gia, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tam thiếu gia, mấy năm không gặp, phong thái của cậu quả nhiên vẫn như cũ. Lần này do tôi làm chủ, mời Tam thiếu một ly, thế nào?

Là ông chủ của trang viên lâu đài cổ Á Âu, một ly mà Vân Trí Quang nói đương nhiên chính là chỉ chi phí của buổi tối.

Thấy ông chủ đến, đám người đội trưởng bảo vệ cũng biết chuyện đã bình ổn rồi, cho dù có sóng gió đi nữa cũng không cần mình ra mặt. Lập tức dẫn đội bảo vệ lần lượt lui ra.

Vân Trí Quang người này, quả nhiên vẫn là người thích nghiền ngẫm từng chữ một, dường như không như vậy, khó có thể thể hiện ra khí độ văn thơ tao nhã và tác phong thân sĩ của đại thiếu gia Vân gia.

Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:

- Thật vinh hạnh, tiệc chiêu đãi của đại thiếu gia Vân gia, đây không phải là mỗi người đều có thể nhận được.

Lời nói vừa dứt, bên cạnh, một âm thanh cao vút lần nữa vang lên:

- Nhiếp Chấn Bang, sao vậy? Đánh người không xin lỗi lại muốn đi sao? Hay là nói, gia giáo của Nhiếp gia các người căn bản chính là như vậy?

Lời này lập tức khiến chân mày của Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Dân cau lại, bên cạnh, Vân Trí Quang cũng có chút không vui. Thằng nhóc nhãi nhép này, đây không phải là muốn tát vào mặt mình sao? Bên cạnh, đám người Triệu Tinh Long, Lưu Côn cũng đều nhíu mày.

Nhiếp Chấn Bang theo âm thanh nhìn lại, lúc này bên cạnh Quách Đào còn đứng hai tên thanh niên mười tám mười chín tuổi, một người trong đó, nét mặt có chút giống với Lý Quốc Hoa, xem ra đây là con cháu của Lý gia rồi.

Đang chuẩn bị nói chuyện, tên nhãi vừa nói chuyện lại một lần nữa lên tiếng nói:

- Tự giới thiệu chút, tôi tên Lý Mẫn Hoa. Sao vậy? Đám lão già các người này không phải là cảm thấy, trong thành Tứ Cửu này là các người đi ngang được nữa sao? Nói cho các người biết, thời đại của các người đã qua rồi.

Bên cạnh, một gã trẻ tuổi còn lại cũng lên tiếng nói:

- Hoa tử, không phải có câu tục ngữ sao? Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát, giang sơn chuẩn bị có nhân tài mới xuất hiện, thế hệ mới thay thế hệ cũ. Xem ra, bọn họ đều không hiểu rồi, hiện nay đã không phải là thời đại của bọn họ nữa.

Lưu Côn lúc này cũng ở bên cạnh Triệu Tinh Long thấp giọng nói:

- Cái tên nói chuyện kiêu ngạo đó là cháu ngoại của Chủ tịch Quốc hội Cố Thanh Sơn, nhà hắn cũng là trong quân đội, tên gọi Mã Triết, hiện nay trong thủ đô mấy người bọn chúng là khoa trương nhất.

Nghe lời nói của Lưu Côn, Triệu Tinh Long cũng mỉm cười:

- Côn tử, thật không ngờ, mới ba mươi tuổi chúng ta đã thành lão già rồi, một cháu của Chủ tịch Hiệp thương chính trị (Mặt trận Tổ quốc), một cháu ngoại của Chủ tịch Quốc hội, cộng thêm cái danh hiệu cũ Lý gia, đương nhiên có tiền vốn tự hào của bọn họ.

Coi trời bằng vung là lời khắc họa chân thực nhất ba người này, lời này không những đắc tội Nhiếp Chấn Bang, tại đây đến Vân Trí Quang cũng đều bị bọn chúng làm cho đắc tội.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn Vân Trí Quang bên cạnh nói:

- Vân thiếu gia, đây là trong địa bàn của anh, không ngại để tôi cho mấy tên tiểu bối này một bài giáo huấn sâu sắc chứ.

Vừa rồi, lời nói của Mã Triết và Lý Mẫn Hoa vô hình chung đã đắc tội Vân Trí Quang. Lúc này Vân Trí Quang cũng ước gì Nhiếp Chấn Bang ra tay. Nếu không phải là trong cơ sở của mình, e là Vân đại thiếu gia đã tự mình ra tay rồi. Thân là người thừa kế của Vân gia ở hải ngoại, lại là cháu trai của Thủ tướng Vân, Vân đại thiếu gia luôn là người coi trời bằng vung đấy. Bởi vì Vân đại thiếu gia không bước vào trong thể chế, gia tộc lại ở hải ngoại, lúc làm việc, Vân đại thiếu gia còn lợi hại hơn, kiêng dè ít hơn so với đám người Nhiếp Chấn Bang.

Lập tức, Vân Trí Quang cũng gật đầu mỉm cười nói:

- Tam thiếu gia sẵn lòng ra tay, tôi đương nhiên vui vẻ được nhìn.

Có cái gật đầu của Vân Trí Quang, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn ba người Quách Đào, trầm giọng nói:

- Lý Mẫn Hoa đúng không, đại ca Lý Quốc Hoa của mày tao vẫn chưa kịp dạy dỗ, mày đã vội vã nhảy ra ngoài rồi thì cũng tốt, trước tiên dạy dỗ mày làm người như thế nào trước.

Lời nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Lý Mẫn Hoa, vừa rồi lời nói của mày đã làm nhục Nhiếp gia, tao lại muốn xem xem, gia giáo của Lý gia tốt cỡ nào. Cho mày một cơ hội, bây giờ lập tức xin lỗi tao, nếu không, tao không ngại thay ông cụ nhà mày giáo huấn mày.

Hành động lúc này của Nhiếp Chấn Bang khiến Vân Trí Quang bên cạnh rất khen ngợi. Thoạt nhìn thì Nhiếp Chấn Bang rất không thông minh, đối đầu với cả ba nhà Quách, Lý, Mã. Tuy nhiên, người sáng suốt vừa nhìn là biết, ,mục đích lúc này của Nhiếp Chấn Bang, cũng chỉ là Lý gia mà thôi. Với quan hệ giữa Nhiếp gia và Lý gia, quyết không có khả năng hòa giải, dù sao cũng là tử địch, cũng không quan tâm đắc tội thêm lần này.

Còn Quách gia và Cố gia, tin tằng, ông cụ của hai nhà sau khi biết chuyện này cũng sẽ không có ý kiến gì với Nhiếp Chấn Bang. Nói không chừng ngược lại sẽ truyền lệnh cấm đối với đám tiểu bối này nhà mình.

Lúc này, thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, Lý Mẫn Hoa lại có chút sợ hãi, run rẩy, từng bước lùi về sau nói:

- Nhiếp Chấn Bang, mày muốn làm gì? Đánh tao? Mày dám?

Lời nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang lần nữa nói:

- Lý Mẫn Hoa, đừng trách tao không cảnh cáo mày, bây giờ mày lập tức xin lỗi, vẫn còn kịp.

- Xin lỗi? Tao không!

Lúc này, Lý Mẫn Hoa thanh sắc mãnh liệt, gần như là gầm thét nói ra.

Thế gia tử thủ đô, loại khí khái này cũng không hiếm gặp. Cái gọi là người sống nhờ khuôn mặt, cây sống nhờ lớp vỏ, chính là ý này. Nếu là người dân bình thường, nói câu xin lỗi, nói mấy câu nhẹ nhàng cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng đối với con cháu thế gia mà nói, xin lỗi đồng nghĩa với việc thấp hơn một bậc, sau này cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở thủ đô nữa.

- Ba!

Một cái bạt tai vang dội vang lên, Nhiếp Chấn Bang ra tay rồi, trong nháy mắt, trên mặt Lý Mẫn Hoa liền có thêm dấu năm ngón tay đỏ tươi, khóe miệng cũng rịn ra một tia máu. Đối đãi Quách Đào, Nhiếp Chấn Bang xuống tay còn có chừng mực, nhưng đối với con cháu Lý gia, Nhiếp Chấn Bang sẽ không khách khí như vậy.

Một cái bạt tai khiến Lý Mẫn Hoa ngã trên mặt đất, Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nhìn một cái, ánh mắt quét trên người Quách Đào và Mã Triết, thản nhiên nói:

- Đây chính là uy lực của lão già, nhớ kỹ trở về nói với người Lý gia, người gây họa chính là Nhiếp Chấn Bang tao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play