Nhiếp Chấn Bang cũng vô cùng bất ngờ trước sự hiện diện của Lôi Định Quốc. Đây là một việc căn bản không nằm trong dự tính của hắn, nhưng như thế cũng tốt, có Lôi Định Quốc đánh trận đầu, những chuyện về sau cũng dễ giải quyết hơn rất nhiều. Cũng khó trách tại sao Lôi Định Quốc lại tức giận đến thế. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đích thân đến giám sát. Cả ba tổ công tác đều do Lôi Định Quốc đích thân tuyển chọn ra, sau đó lần lượt thâm nhập vào ba nhà máy và bắt đầu tiến hành điều tra. Phương hướng chủ yếu là các khoản tài vụ và các quỹ tài chính của thành phố được đem ra để mua thiết bị, xây dựng cơ sở hạ tầng và các phương diện khác. Mà bây giờ, bên này một cái nhà máy, chỉ một ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả những gì cần phải điều tra. Như vậy không phải là để Lôi Định Quốc không thể nào hạ đài được sao?
Vừa dứt lời, sắc mặt của Phạm Thường Thắng liền trở nên khó nhìn. Dường như, từ khi Nhiếp Chấn Bang đến, lá gan của đám Ủy viên thường vụ này càng ngày càng lớn. Để Lôi Định Quốc giới thiệu tình hình của tổ công tác, hắn lại hay rồi, trực tiếp đề nghị nên xử trí như thế nào.
Ngay lập tức, Phạm Thường Thắng không nhanh không chậm mở miệng, nói:
- Chuyện xử phạt như thế nào, theo tôi thì tạm thời cứ gác việc đó qua một bên đã. Chuyện cần thiết lúc này là chúng ta nên suy xét đến vấn đề tổ chức lại cơ cấu của khu dệt may. Mặt khác, nguyên nhân của vụ hỏa hoạn hiện giờ vẫn còn đang điều tra. Phòng chữa cháy cũng chưa có một kết luận nào chính xác. Tôi cảm thấy, vẫn là không nên suy đoán bữa bãi thì tốt hơn. Trong quá trình làm việc, chúng ta là phải chịu trách nhiệm đối với quần chúng nhân dân. Đồng thời, thân là lãnh đạo cũng là phải chịu trách nhiệm đối với cán bộ, Đảng viên dưới cơ sở.
Tuy rằng, rõ ràng biết lời nói của Phạm Thường Thắng là đang tránh nặng chọn nhẹ, nhưng Lôi Định Quốc cũng chẳng còn cách nào khác. Lời nói đó của Phạm Thường Thắng, hàm ý bên trong nó đã rất rõ ràng, chính là cố ý lảng tránh vấn đề xử phạt. Nhưng, trong lời nói đó, lý do lại quá rõ ràng làm cho người khác không thể nào tìm được nửa điểm để phản bác lại.
- Tôi đồng ý với cách nhìn của Bí thư Phạm. Khi đối đãi với cán bộ cấp dưới, cũng không thể phiến diện mà phủ định thành tích của cán bộ cơ sở. Lấy ví dụ về khu dệt may chẳng hạn, ba nhà máy, mấy chục nghìn công nhân viên chức, chỉ riêng chuyện ăn cơm của công nhân cũng đã là vấn đề. Hiện nay, do khủng hoảng kinh tế cho nên nền kinh tế của thế giới đều đang trong tình trạng trì trệ. Khu dệt may tạm thời cũng gặp chút khó khăn, nhưng chúng ta cũng là nên nhìn vào thái độ của các lãnh đạo đó nữa. Thái độ nói lên tất cả. Không thể chỉ vì một số chuyện mà đưa ra kết luận một cách thiếu căn cứ, không đúng với sự thật. Phủ định toàn bộ nhân viên, loại hành vi như vậy, tôi cho rằng chúng ta phải cành giác và đầu óc luôn phải giữ ở trạng thái tỉnh táo.
Đã nói đến thế rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, lúc này mà muốn hoàn toàn mở rộng cái điểm đột phá ra, chỉ sợ là không có khả năng rồi. Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa đã xây dựng thế lực ở thành phố Lương Khê nhiều năm, đặc biệt là Phạm Thường Thắng, có thể gọi là cán bộ sinh ra và phát triển ở địa phương Lương Khê, từ khi tốt nghiệp đã được sắp xếp đến thành phố Lương Khê, một mạch cắm rễ ở đây. Cái quyền uy mà bọn họ tạo dựng được ở thành phố Lương Khê này, không phải nhất thời là có thể làm suy yếu được.
Hơn nữa, trong vụ án của khu dệt may, những người này làm việc một cách rất to gan, xử lý cũng rất hoàn hảo, hoàn toàn vượt khỏi suy đoán của bản thân. Tiếp tục điều tra sâu vào, làm to chuyện lên thì cuối cùng, người chịu thiệt ngược lại sẽ là chính mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang liền nhìn sang đối diện là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lôi Định Quốc, hai ánh mắt giao nhau chỉ như vậy họ cũng có thể hiểu được ý của đối phương.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười mà nói:
- Ý kiến của Bí thư Phạm, tôi cảm thấy chúng ta quả thật nên bình tĩnh lại. Việc xử lý những người có liên quan phải chịu trách nhiệm đó, ta có thể tạm hoãn lại. Chờ đến khi bên phòng cháy chữa cháy điều tra ra kết quả chính xác rồi ta mới bàn bạc tiếp cũng không muộn.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, nét mặt của Phạm Thường Thắng không những không một chút giãn ra trái lại áp lực càng tăng thêm. Nhiếp Chấn Bang càng như thế thì càng chứng tỏ được sự phi phàm của Nhiếp Chấn Bang. Loại người như vậy, mới là loại nguy hiểm nhất, căn bản không thể nào biết được khi nào sẽ tấn công. Nhưng, lo lắng thì lo lắng, Phạm Thường Thắng lúc này cũng không quá để tâm vì suy cho cùng, ở thành phố Lương Khê này, chính ông ta vẫn là Bí thư Thành ủy.
Ngay lập tức, Phạm Thường Thắng húng hắng một lần nữa và nói:
- Thời gian chỉ còn không tới nửa tháng là đến Tết rồi. Theo tôi thì cải lương không bằng bạo lực, hôm nay chúng ta liền bàn luận sơ qua về sắp xếp cho lễ mừng năm mới đi.
Nói xong, ánh mắt của Phạm Thường Thắng cũng rất thản nhiên mà nhìn sang Nhiếp Chấn Bang một cái. Trong ánh mắt của Phạm Thường Thắng cũng hiện lên ý tứ rất rõ ràng, mừng năm mới, đại biểu rằng, mọi việc phải dẹp hết xuống, đây không phải là quy định nhưng nó cũng là một thường lệ rồi. Có được khoảng thời gian này làm giảm xóc, ba nhà máy của khu dệt may dù có vấn đề gì xảy ra cũng tự nhiên sẽ được giải quyết hết.
Ngoài ra còn một ý khác chính là, hết năm nay tức là sẽ phải tổ chức Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Khi đó mới chính là thời điểm khảo hạch mấu chốt mà Nhiếp Chấn Bang cần đối mặt. Có thể thuận lợi được bầu làm Chủ tịch của Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê hay không, cái từ đại diện trên đỉnh đầu có thể xoa bỏ hay không, mấu chốt ở đây chính là đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân.
Theo lời nói của Phạm Thường Thắng vừa dứt, bên cạnh là Trưởng ban thư ký Thành ủy, Hồ Hữu Tuyền liền nói:
- Bí thư Phạm, các vị lãnh đạo, về việc sắp xếp cho lễ mừng năm mới, vể phương án đại khái, bên văn phòng thành phố đã có quyết định sơ bộ rồi. Tết âm lịch năm ngoái, các cơ quan thành phố và toàn thể các vị lãnh đạo đều tham dự. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê đã tổ chức tiệc liên hoan cho Tết âm lịch ở nhà hát lớn của thành phố Lương Khê. Suốt cả quá trình, ba kênh truyền hình của thành phố đều tiến hành truyền phát trực tiếp. Đài phát thanh Lương Khê cũng trực tiếp phát sóng.
- Ngày 26, tổ chức họp mặt chúc tết trong chính quyền thành phố. Ngày 27, ban lãnh đạo thành phố tham gia tiệc trà mừng năm mới của mọi cơ quan, đoàn thể trong thành phố. Ngày 28, gửi lời động viên, khích lệ đến trụ sở quân đoàn, đội cảnh sát vũ trang và các chiến sĩ thuộc lực lượng cứu hỏa ở Lương Khê. Ngày 29, gửi lời thăm hỏi, động viên đến các gia đình lao động nghèo khó trong toàn thành phố. Sáng ngày 30 tết được nghỉ. Về việc sắp xếp lịch trực ban cho các ngày tết thì cần bàn luận thêm. Trong lúc đó, bên ban Tuyên giáo thành ủy, phóng viên nhật báo của Lương Khê, phóng viên đưa tin của đài truyền hình thành phố Lương Khê sẽ đi theo quay trong suốt hành trình.
- Trưởng ban thư ký Hồ, khổng hổ là đại quản gia của Thành ủy. Cách sắp xếp như vậy thật hoàn thiện. Những năm trước đều là như thế này, đối với sự bố trí của Trưởng ban thư ký Hồ, tôi hoàn toàn tin tưởng mà không một ý kiến nào.
Lúc này, Lý Quốc Hoa cũng thản nhiên lên tiếng.
Trong cái loại vấn đề này, dù cho là Hoàng Giang hay Lôi Định Quốc cũng được, sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà cùng với Phạm Thường Thắng làm trái ý kiến. Còn bên Nhiếp Chấn Bang, mặc dù biết Phạm Thường Thắng muốn giữ cho bản thân ông ta cùng với Lý Quốc Hoa được xuất hiện trước công chúng nhiều hơn. Nhưng trong tình huống này, ngay cả cơ hội thắng cũng không có, Nhiếp Chấn Bang ngược lại cực kỳ thoải mái và rất dứt khoát mà chọn đồng ý.
Nói xong, hai tay Phạm Thường Thắng để ở sau lưng bước ra khỏi phòng họp trước. Phía sau Phạm Thường Thắng là Lý Quốc Hoa cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Biều hiện này của Lý Quốc Hoa làm cho Triệu Tân Thiên, Bành Khai Bảo và tất cả những người khác cũng cau mày. Mặt dù là cuộc họp nội bộ của các cơ quan Ủy ban thành phố Ủy ban Thường vụ, nhưng vẫn phải chú ý đến chức vụ và cấp bậc, Phạm Thường Thắng rời khỏi rồi, người thứ hai rời đi tiếp hẳn là Nhiếp Chấn Bang hoặc là Phó Bí thư chuyên trách Chu Trác Chân của thành phố. Nhưng, Lý Quốc Hoa làm như vậy, cũng lộ ra một chút cảm giác không xem ai ra gì.
Khi hai người này vừa rời khỏi, các ủy viên khác cũng đứng dậy. Lúc này Nhiếp Chấn Bang nói với Ủy ban kỷ luật Lôi Định Quốc:
- Bí thư Lôi, chúng ta cùng đi đi.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm cho Lôi Định Quốc có một chút ngạc nhiên, và ngay sau đó Lôi Định Bang cũng cười rối nói:
- Được, cùng đi đi.
…
- Bí thư Lôi, vụ việc nhà máy số một bị cháy lần này không phải là vụ hỏa hoạn đơn giản như vậy đâu. Theo tôi thấy, Hoàng Tuấn Sơn này, biểu hiện có hơi kỳ quái đấy.
Trong thang máy, Nhiếp Chấn Bang không chút nào che giấu mà nói ra
Có hơn một năm kinh nghiệm công tác trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, trong Hội nghị công tác Kiểm tra Kỷ luật Trung ương, Nhiếp Chấn Bang và Lôi Định Quốc đều đã từng gặp qua nhau. Tuy nhiên, hai người họ rất ít tiếp xúc với nhau thôi
- Bí thư Lôi, lần này, cuộc điều tra của Ủy ban Kỷ luật có lẽ sẽ là một chặng đường dài nặng nề đấy. Đối thủ mà chúng ta gặp phải là người có quyết đoán, lại có kinh nghiệm phong phú về phản kiểm tra kỷ luật. Đây là một việc hết sức khó khăn, chỉ sợ là sẽ vượt khỏi sức tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ nếu như ngay cả manh mối này cũng không còn, Bí thư Lôi, tôi đề nghị các anh có thể đến ngân hàng để mượn một số hồ sơ tài khoản công để kiểm tra một chút. Tôi tin rằng nhất định sẽ phát hiện một vài điều thấy.
Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói thế, Lôi Định Quốc ngạc nhiên mà mở trừng đôi mắt, bắt đầu điều tra từ tài khoản ngân hàng sao, ý nghĩ này đúng là một phương thức điều tra mới.
Song Lôi Định Quốc cũng không biết ý kiến này của Nhiếp Chấn Bang là từ trong trí nhớ đã từng được học hỏi qua mà có được.
Sau khi hai người này chào tạm biểu ở chỗ cổng chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xong, thời gian sau đó, các công việc dường như trở nên rất nhẹ nhàng. Gần tới cuối năm các hạng mục công việc đều bắt đầu tạm ngừng. Khoảng thời gian này, việc Nhiếp Chân Bang chú trọng nhất chính là việc điều tra và nghiên cứu. Rất nhanh cũng đã đến 29 Tết rồi.
Ở dưới lầu căn nhà của mình, Nhiếp Chấn Bang nhìn tài xế Tiểu Dương và Dịch Quân nói:
- Tiểu Dịch, Tiểu Dương, hai người về trước đi. Mấy ngày này cũng không có chuyện gì xảy ra đâu, đợi sau khi qua năm mới rồi hãy nói tiếp.
Về đến nhà, vừa mới mở miệng, Dương An Na cũng đã mỉm cười chạy ra chào đón. Chiếc áo len màu hồng phấn ôm lấy cơ thể, hoàn toàn thể hiện được dáng người hoàn mỹ của cô. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, An Na cười và nói:
- Chấn Bang, anh về rồi à.
Những việc như thế này chỉ có Dương An Na mới có thể làm được, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều không thể. Đợi Nhiếp Chấn Bang đóng cửa xong, Lý Lệ tuyết và Đổng Uyển lần lượt cũng từ trong phòng ngủ và nhà bếp đi ra.
Nhìn ba người phụ nữ, Nhiếp Chấn Bang cười rồi nói:
- Ừ, bận xong rồi, nghỉ phép rồi. Tết năm nay, chúng ta sẽ không về thủ đô. Chỉ có cả nhà chúng ta ở thành phố Lương Khê này cùng qua một cái tết vui vẻ và hạnh phúc, một cái tết thuộc về chúng ta.