Chủ tịch thành phố nổi giận ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn không giữ thể diện cho người đứng đầu ba cái nhà máy dệt như thế, điều này làm cho không khí ở đây đều có vẻ trở nên lúng túng.
Bên cạnh, Lý Quốc Hoa cũng đang buồn bực không nói gì. Lúc này, giữ yên lặng vẫn là cách hay nhất. Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít. Chỉ có không nói gì thì mới không sai được. Huống chi, mức độ xa xỉ của phòng hội nghị này, ngay cả mình đi nhiều biết nhiều cũng còn cảm thấy kinh ngạc. Lúc này mà nói chẳng khác gì nói cho người khác biết, mình cũng là người như vậy sao?
Nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang rời đi, sắc mặt quản đốc nhà máy dệt số 2 Diêu Ngọc Hồng cũng chỉ thoáng có chút thay đổi. Ra ngoài phòng hội nghị, Diêu Hồng Ngọc cúi đầu nói thì thầm vài câu với nhân viên đi theo chờ ngoài cửa, rồi cùng đi theo ra hướng phân xưởng.
Điều kiện nhà máy số 1 cũng được xem là khá tốt. Tuy đều là những tòa nhà cũ kỹ từ thập niên sáu mươi, bảy mươi, bên ngoài nhìn rất cũ kỹ nhưng bên trong được bảo trì rất tốt. Tường được trát vôi mới trắng tinh. Trong xưởng, các cửa sổ kính đều được lau không còn một hạt bụi. Bên trong xưởng trống rỗng bày ra một hàng máy dệt mới tinh làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc.
Điều này được chuẩn bị sẵn sao? Chắc là không thể nào, dù sao những người đứng đầu nhà máy căn bản sẽ không vào đây giám sát làm gì. Hơn nữa, phân xưởng là do mình ngẫu hứng tìm vào. Các phân xưởng nhìn bên ngoài đều như nhau. Nếu như lãnh đạo nhà máy dệt số 1 đều có thể đoán biết được nhất cử nhất động của mình, thì nhà máy này cũng chẳng bị thua lỗ như vậy.
Đứng ở trong xưởng, cán bộ đứng đầu quận ủy quận Quỹ Thành và ủy ban nhân dân quận đều đang đứng ở đây. Bên nhà máy dệt số 1, dưới sự sắp xếp của quản đốc Ngô, sớm có người mang ghế đến rồi, sau khi đoàn người đều ngồi hết xuống.
Đợi chờ khoảng một tiếng, bỗng có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào. Lúc này cửa xưởng mở ra, nhìn về hướng âm thanh, phía trước nhất, người đàn ông trung niên cầm đầu cũng dẫn đầu bước vào. Bên cạnh là một người đàn ông khoảng hơn năm chục tuổi, dáng người không cao, làn da ngăm đen, vừa nhìn đã cho người ta cảm thấy là người trung thực, đàng hoàng. Còn bốn người đứng xung quanh người đàn ông này, trong đó có hai đồng chí nữ.
Vừa nhìn thấy tất cả lãnh đạo lớn bé đều ở đây, trông sáu người lúc này đều có vẻ sợ hãi. Tình cảnh này không giống với lúc đầu. Lúc ban đầu có mấy trăm công nhân viên chức tụ tập cùng nhau, để sinh tồn, vì cuộc sống, mọi người đều có khí phách dám kéo cả hoàng thượng xuống ngựa. Nhưng người trong nước vốn đều có cảm giác sợ hãi bản năng trước các quan lại, cán bộ.
Dân gian có câu tục ngữ rất hay, người nghèo không đấu với kẻ giàu, dân không đấu với quan; câu nói này cũng là đã khắc họa một cách chân thực về tư tưởng của người trong nước.
Nhìn sáu người bộ dạng dường như không dám nói gì, Nhiếp Chấn Bang cũng đoán được ra đây là sáu người đại biểu cho sự lo lắng của công nhân viên chức, lập tức, trên khuôn mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười, và hòa nhã nói:
- Các anh các chị, không cần phải sợ. Tôi đã nói rồi, lần này tôi đến đây chính là muốn giải quyết việc của khu dệt may. Các anh chị có ý kiến gì, có điều gì không hài lòng về kế hoạch của chúng tôi thì cứ việc nói ra. Hôm nay chúng ta đều phải cởi mở thảo luận lối thoát cho khu dệt may. Nếu có thể làm được thì ở ngay đây, Nhiếp Chấn Bang tôi sẽ đại diện cho Ủy ban nhân dân thành phố tỏ thái độ với mọi người. Chỉ cần không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc, phía thành phố nhất định sẽ ủng hộ toàn lực.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang gật đầu với Dịch Quân ở bên cạnh. Dịch Quân hiểu ý liền lấy ra một quyển sổ tay và một chiếc bút máy từ chiếc cặp công văn mang theo trên người rồi đưa tới tay cho Nhiếp Chấn Bang. Cảnh tượng này khiến sáu công nhân viên chức cảm thấy rất ngạc nhiên. Không cần biết Nhiếp Chấn Bang lúc này là thể hiện hay là có chủ ý, tóm lại, hành động này của Nhiếp Chấn Bang lại làm cho Hoàng Giang Sinh bọn họ, những người dân bình thường cảm thấy được thái độ từ thành phố, cảm thấy được sự chân thành của Chủ tịch thành phố.
Bên cạnh, sắc mặt của Lý Quốc Hoa biến đổi, có chút xem thường. Theo Lý Quốc Hoa, đó chỉ là làm bộ làm tịch, mục đích là muốn thu hút ánh mắt của mọi người, biểu lộ tinh thần yêu dân thương dân của hắn ta. Nhưng Lý Quốc Hoa lại chưa từng nghĩ, nếu như có giới truyền thông và phóng viên ở đây, vậy thì càng phải thể hiện. Bây giờ, bộ phận tuyên truyền vẫn chưa có người đến, Nhiếp Chấn Bang làm bộ làm tịch cho ai xem đây.
Các cán bộ khác càng tỏ vẻ kinh ngạc, tin đồn về chủ tịch Nhiếp Chấn Bang quả thực là danh bất hư truyền. Một số cán bộ thực sự muốn làm những việc thực tế, lúc này cũng đã khởi động ý chí lên rồi.
Vẫn do Hoàng Giang Sinh cầm đầu, sáu người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Hoàng Giang Sinh đứng ra. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Giang Sinh điều chỉnh ý nghĩ và ngôn ngữ của mình, lập tức chậm rãi nói:
- Chủ tịch, sau khi xem xét kỹ càng hai phương án của ngài, chúng tôi đã triệu tập không ít công nhân viên chức của ba nhà máy đến để bàn bạc một chút. Sáu người chúng tôi là đại biểu do các công nhân viên chức tự chủ chọn ra. Chúng tôi đều nhất trí cho rằng, phương án thứ hai thích hợp với chúng tôi.
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Lý Quốc Hoa trầm xuống. Cái đám công nhân quê mùa này làm sao mà biết được cái gì tốt, cái gì xấu. Dường như, việc mình đồng ý với Nhiếp Chấn Bang cho công nhân viên chức tự chọn phương án, căn bản là một sai lầm mà. Nhưng lời đã nói ra rồi, cũng không thể nào thu về được nữa.
Nhiếp Chấn Bang lại lộ ra vẻ mỉm cười trên khuôn mặt, kết quả này mình có thể sớm đoán trước được. Phương án của Lý Quốc Hoa như là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, mặc dù cũng có chỗ đáng tiếp thu nhưng quá hào nhoáng mà không thiết thực. Đương nhiên, cuối cùng cũng có thể thành công, song công nhân viên chức thu được lợi ích thấp nhất. Còn phương án của mình, như là miệng vĩ nhân thường nói, cây nhà lá vườn, rất mộc mạc giản dị. Trả một cái giá nhỏ nhất để thực hiện việc tốt nhất. Trong kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang, thành phố chẳng qua chỉ là đóng một vai trò hỗ trợ chỉ dẫn, lợi ích thu về nhiều nhất vẫn là công nhân viên chức.
Ánh mắt của quần chúng vĩnh viễn sáng như tuyết. Những người này có lẽ bằng cấp không cao, có lẽ không biết ăn nói, cũng có khi mất công việc này thì không có việc gì làm nữa, nhưng người nào thật lòng, người nào giả tạo, họ vẫn có thể phân rất rõ ràng.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng nói:
- Ồ, tôi vẫn nhớ, anh là Hoàng Giang Sinh phải không. Anh Hoàng, anh có thể nói cho tôi biết cách nhìn của các anh là như thế nào không? Tại sao lại chọn phương án thứ hai?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang liếc mắt nhìn Lý Quốc Hoa đang ở bên cạnh. Ý của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, chính là để cho Lý Quốc Hoa thua mà phải tâm phục khẩu phục.
Hoàng Giang Sinh hơi sửng sốt lập tức nói:
- Chủ tịch, con người tôi không được học hành nhiều, phương án thứ nhất cũng rất hay, nhưng chúng tôi cảm thấy nó hào nhoáng mà không thiết thực, hơn nữa, đều là cái gì mà triển khai vốn, đưa vào trang bị kỹ thuật, vân vân … chúng tôi đều không hiểu. Phương án thứ hai, thành lập tập đoàn dệt may, tiến hành cải cách đầu tư theo hình thức cổ phần. Toàn bộ công nhân viên đều có thể góp vốn nhập cổ phần, khai thác bất động sản, củng cố máy móc sẵn có, sản xuất những loại vải mà thị trường có nhu cầu. Những điều này, chúng tôi cảm thấy rất thích hợp. Ba nhà máy chúng tôi, không ít công nhân viên đều căng thẳng trong vấn đề nhà ở. Những bất động sản này, đừng đem bán ra ngoài, nội bộ chúng tôi có thể dùng hết được. Hơn nữa, sau này nhà máy của chúng tôi mà chúng tôi là cổ đông, mọi người chúng tôi đều có một mục tiêu. Tôi thấy máy móc của chúng tôi đều là những máy móc mới, nếu đổi máy móc, không tiêu thụ được, vậy chẳng phải là vẫn giống nhau sao? Cho nên chúng tôi mới chọn phương án thứ hai.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, tâm tình của đám người Hoàng Giang Sinh, Nhiếp Chấn Bang rất rõ. Trong quá trình tiến hành cải cách cổ phần hóa các xí nghiệp nhà nước, có cảm tình sâu sắc nhất đối với các nhà máy thực ra vẫn là những công nhân viên này. Dù cho cuộc sống có khó khăn hơn nữa, dù cho bình thường đến miếng cơm ăn cũng còn khó khăn, nhưng gặp chuyện như vậy, không ít công nhân viên mượn đông mượn tây đều vui lòng góp vốn. Đây mới là chỗ mà Nhiếp Chấn Bang tin tưởng.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang đứng lên, mỉm cười nói:
- Anh Hoàng à, các vị đại biểu công nhân viên, nếu các vị đều đồng ý phương án thứ hai, vậy thì tôi cũng nói trước, về vấn đề tuyển nhân công, tất cả đều phải dựa trên tiêu chuẩn năng lực. Đến lúc đó, không được nói là mình đã góp cổ phần rồi là đủ tư cách ở lại. Phương diện này, công việc của công nhân viên các anh chị phải làm tốt đấy.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, Hoàng Giang Sinh cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch, xin ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công việc. Nếu như cứ góp vốn là được ở lại, vậy chẳng phải là đem việc góp vốn ra mua lại chức vị rồi sao? Chúng tôi cũng không muốn thế. Rất tốt, mọi việc đều dựa trên tiêu chuẩn năng lực, công bằng văn minh, vậy thì mọi người đều như nhau, tôi tin là mọi người đều hiểu và đồng ý.
…
Trở lại thành phố, Nhiếp Chấn Bang lập tức mở hội nghị khẩn cấp ủy ban nhân dân thành phố. Các nhân viên tham gia hội nghị ngoài các thành viên ban lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố ra, thì những nhân vật đứng đầu cục thuế, cục công thương, cục xây dựng, cục quy hoạch, cục Công nghiệp nhẹ, cục Xúc tiến đầu tư, cục tài chính đều đến dự hội nghị.
Nhiếp Chấn Bang đúng giờ đi vào phòng hội nghị, vừa ngồi vào vị trí chủ tọa, Nhiếp Chấn Bang đã mở lời:
- Các đồng chí, việc khu dệt may đã đi vào giai đoạn then chốt. Cảm xúc của công nhân viên đã ổn định trở lại. Nhưng việc thay đổi chế độ khu dệt may không thể trì hoãn được nữa. Nếu cứ trì hoãn, một mặt sẽ đả kích sự tích cực của công nhân viên, mặt khác tính nhẫn nại của công nhân viên càng ngày càng giảm, e là sẽ còn phiền toái hơn nữa. Cho nên, việc này không thể trì hoãn. Phải nhanh tay tiến hành tổ công tác, trước mắt đánh giá lại tài sản của ba nhà máy khu dệt may. Trong thời gian này phải đảm bảo được mức sống thấp nhất đối với công nhân viên. Phải đảm bảo được cuộc sống bình thường của mọi người.
Phía ủy ban nhân dân, Nhiếp Chấn Bang đã nắm được cơ bản, trừ Lưu Vệ Quân và Lý Quốc Hoa và mấy cán bộ bên dưới ra, công việc của ủy ban nhân thành phố Nhiếp Chấn Bang cơ bản đã làm tốt rồi. Mấy phó chủ tịch đều là người thông minh, Nhiếp Chấn Bang như mặt trời ban trưa, hơn nữa bọn họ cũng đạt được không ít lợi ích, bọn họ tự nhiên sẽ không phản đối Nhiếp Chấn Bang.
Ngày hôm sau, các ban ngành công thương, thuế, tài chính, ủy ban giám sát tài sản nhà nước… hợp thành tổ công tác, bước đầu tiến hành công việc tổ chức lại khu dệt may.
Sau khi phê duyệt mấy cái văn kiện trong văn phòng, Nhiếp Chấn Bang đưa tay nhìn lên đồng hồ, đã là mười giờ sáng rồi. Việc ba nhà máy tổ chức lại thành tập đoàn Dệt may và vấn đề điều tra ban lãnh đạo khu dệt may cũng nhất định cần phải nói chuyện trước với Phạm Thường Thắng một chút. Trình tự này không thể thiếu được, cho nên, Nhiếp Chấn Bang dự định hôm nay đến bàn bạc cùng Phạm Thường Thắng một chút.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy đi ra ngoài văn phòng. Lúc này, Dịch Quân ở phòng ngoài văn phòng cũng đứng lên, Nhiếp Chấn Bang vẫy tay gọi:
- Tiểu Dịch, đừng đi theo. Tôi vào trụ sở làm việc Thành ủy một chút. Cậu tiếp tục làm việc, có người đến cậu cứ bảo họ rằng buổi chiều hãy đến!
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT