Sau khi thị sát điều tra Cục Công an xong, Nhiếp Chấn Bang không ở Cục ăn cơm mà trở về biệt thự ven hồ nằm ở khu Đại Hồ thành phố Lương Khê ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng.

Điều không giống với khi ở thành phố Tân Lê khu tự trị Tây Bắc trước đó là, lần này sau khi đã xác định quan hệ vợ chồng với Dương An Na, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều công khai đến đây ở cùng. Đây cũng là một sách lược của Nhiếp Chấn Bang. Càng lén lút ngược lại sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, bây giờ như thế này, người bên ngoài nhất định sẽ cho rằng Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết đều là bạn của Dương An Na, căn bản sẽ không nghĩ đến mặt khác.

Hơn nữa, bây giờ bụng của Lý Lệ Tuyết cũng đã to rồi, như vậy tinh thần sức lực của Nhiếp Chấn Bang trong chuyện gia đình cũng nhiều lên chút.

Hai giờ chiều, vừa đi làm, Dịch Quân liền từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói:

- Chủ tịch, Cục trưởng Cục Địa chính Lưu Khôn Sơn đến, anh xem…

Nghe được lời nói của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, nhanh như vậy? Mình vừa mới vào phòng làm việc Lưu Khôn Sơn này đã đến cửa rồi. Xem ra, Lưu Khôn Sơn đây là cắm điểm đợi ở Ủy ban nhân dân thành phố bên này, thấy mình vào cửa liền đi theo. Đối với cán bộ phía dưới đến báo cáo, Nhiếp Chấn Bang cũng không phản đối, cấp dưới báo cáo công tác với cấp trên, xin chỉ đạo, đó là việc rất bình thường.

Hơn nữa, tục ngữ nói rất hay, một hảo hán ba người trợ giúp, mình vừa mới đến thực sự cũng cần có một nhóm thuộc hạ, không nói tâm phúc theo hệ thống, ít nhất cũng phải có thể nghe chỉ huy, nếu không lời của mình ra không nổi cổng Ủy ban nhân dân thì không tốt rồi.

Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu nói:

- Để Cục trưởng Lưu vào đi.

Lưu Khôn Sơn tuổi chừng bốn mươi lăm, tuổi này trong cán bộ cấp huyện không coi là trẻ. Lưu Khôn Sơn thân hình không phải là quá cao lớn, ước chừng cũng chỉ một mét bảy, nhưng cả người lại rất đặc biệt, khiến người khác vừa nhìn liền có ấn tượng sâu sắc, bởi vì lông mày của Lưu Khôn Sơn rất rậm, cộng thêm tóc bị hói đỉnh, muốn khiến người khác không nhớ cũng rất khó.

Một chiếc áo khoác da mang theo cà vạt màu đen, khi bước vào, trong tay cầm một cặp công văn màu đen. Vừa tiến vào, Lưu Khôn Sơn liền gật đầu, hơi cúi người chào nói:

- Chủ tịch, cảm ơn anh trong lúc bận rộn vẫn bớt thời gian tiếp kiến tôi, tôi muốn báo cáo với anh một chút về công tác Cục Địa chính thành phố Lương Khê chúng ta.

Âm thanh hơi có chút run rẩy, trên trán còn có thể nhìn thấy có chút mồ hôi. Điểm này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút hài lòng. Tục ngữ nói, trái tim thường mang sự kính sợ, đặc biệt là ngành giống như địa chính này, đặc biệt là khu phát triển với tốc độ phát triển cao như thành phố Lương Khê này, thân là nhân vật số một của ngành địa chính, nếu như muốn moi tiền thì cơ hội thực sự là quá nhiều rồi. Đời sau, kinh tế bất động sản nổi tiếng mặc dù ở thời đại này vẫn không phải là quá rõ ràng, nhưng ở thành phố Lương Khê vẫn là dần dần thể hiện ra. Điểm này có thể được nhìn ra từ các loại quảng cáo bất động sản chung cư hiện đại hóa, hay là các tòa nhà văn phòng ngày càng phát triển mạnh mẽ của thành phố Lương Khê là có thể nhìn ra được. Trong ngành chức năng quan trọng như vậy, vẫn là phải có tư tưởng, thái độ như vậy mới được, nếu không, hoặc là không xảy ra vấn đề gì, còn nếu xảy ra vấn đề thì đó là vấn đề lớn.

Trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười, thần thái có chút thoải mái, tùy ý chỉ tay về phía sô pha rồi mở miệng nói:

- Cục trưởng Lưu đến rồi, ngồi xuống trước đi, tục ngữ nói rất hay, khách đứng khó ở lại. Báo cáo công tác hay là ngồi xuống rồi nói.

Lưu Khôn Sơn gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, lập tức ngồi xuống. Vừa thấy tư thế ngồi của Lưu Khôn Sơn liền biết rõ, trong thể chế chiêu số báo cáo công tác thường dùng là ngồi nửa mông xuống.

Thói quen này dường như đã trở thành một chiêu số thường dùng trong thể chế. Tuy nhiên, tại sao phải là ngồi nửa cái mông xuống? Trên thực tế, điều này không phải nói như vậy mới thể hiện sự tôn trọng của thuộc hạ đối với lãnh đạo cấp trên.

Bởi vì, ngồi nửa mông xuống, trên thực tế cũng đồng nghĩa với đứng. Tư thế này kỳ thực tương đối khó chịu, nhưng cũng có thể mọi lúc nhắc nhở mình, đây là đang trong trường hợp nào, ngoài ra, một khi lãnh đạo không vui, hoặc là tức giận, lập tức có thể đứng dậy, sẽ không cho lãnh đạo cảm giác lề mề.

Thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, khoát tay nói:

- Cục trưởng Lưu, con người tôi anh có thể chưa tiếp xúc qua, thứ kiểu cũ gì đó, anh không cần làm đâu, cứ ngồi hẳn hoi. Ngồi như vậy báo cáo công tác cũng khó chịu. Ngồi vững vàng chút, báo cáo tốt công tác là được. Mấy thứ bề ngoài đó, tôi cũng không thích đâu.

Câu này khiến sắc mặt Lưu Khôn Sơn cũng giãn ra chút, trên mặt cũng có chút vui mừng. Nói chuyện với lãnh đạo, phải biết đo lường được tâm ý của lãnh đạo mọi lúc. Trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang, đã tiết lộ ra hai tầng ý tứ. Tầng ý thứ nhất, vị trí Cục trưởng của Lưu Khôn Sơn anh tôi vẫn chưa muốn động, anh yên tâm làm Cục trưởng của anh, vị trí của anh ngồi rất chắc chắn rồi. Tầng ý thứ hai, cái cần là thái độ làm việc thực tế, thành tích công tác, không cần nói lời khách sáo.

Lưu Khôn Sơn lập tức gật đầu, cẩn thận đặt chiếc cặp công văn sang bên cạnh, từ trong cặp lấy ra cuốn sổ ghi chép màu đen, đặt lên trên đùi, mở miệng nói:

- Chủ tịch, Cục Địa chính chúng tôi bên này, năm ngoái áp dụng hình thức kết hợp xúc tiến đầu tư cùng với đấu thầu, tổng cộng nhượng lại mười hai nghìn mẫu đất. Số tiền chuyển nhượng đạt được gần hai tỷ nhân dân tệ…

- Cục trưởng Khôn Sơn, về việc chuyển nhượng đất đai, ngành địa chính vẫn là phải nghiêm khắc nắm giữ. Trong vấn đề di dời giải phóng mặt bằng và bồi thường, phải học tập một chút phương thức làm việc và tiêu chuẩn di dời của thành phố Tân Lê, Tây Bắc, kiên quyết ngăn chặn việc cưỡng chế hoặc sử dụng bạo lực để giải phóng mặt bằng. Trong quy hoạch đất đai, vừa phải suy nghĩ đến quy mô thành phố hiện nay, vừa phải suy nghĩ đến nhu cầu phát triển tương lai. Đối với tư chất của các công ty đều phải tiến hành thẩm tra nghiêm ngặt, đề phòng xảy ra chuyện tay không bắt giặc.

Đối với báo cáo của Lưu Khôn Sơn, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Báo cáo một hồi xưng hô cũng thay đổi, bây giờ đều là thân thiết gọi Cục trưởng Khôn Sơn rồi.

Toàn bộ báo cáo, Lưu Khôn Sơn căn bản không hề mở sổ ghi chép, nói đến quy định pháp luật của các chính sách về đất đai, nói đến một số chuyện của lĩnh vực địa chính đều rất lưu loát rõ ràng, chậm rãi mà nói, điều này cho thấy Lưu Khôn Sơn người này là thực sự có tài năng.

Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng ông ta.

Về câu nói phía sau, nói thực, đối với chỉ đạo công tác của ngành địa chính, Nhiếp Chấn Bang cũng không nắm bắt được rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên, nếu không nói, không thể hiện thái độ thì cũng không được, nếu như vậy không phải là thể hiện lãnh đạo không có trình độ sao?

Vì vậy, cuối cùng Nhếp Chấn Bang tổng kết được một số chuyện đã gặp phải trong công tác địa chính ở thời gian sau này rồi đưa ra tổng kết, nêu lên một vài yêu cầu.

Tuy nhiên Lưu Khôn Sơn nghe được thì lại giật nảy mình. Chủ tịch Nhiếp quả nhiên là danh bất hư truyền. Nghĩ đến đây, Lưu Khôn Sơn càng xác định quyết tâm chính mình phải dựa dẫm vào. Lập tức Lưu Khôn Sơn đứng lên nói:

- Xin Chủ tịch yên tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ mở hội nghị nội bộ trong hệ thống địa chính toàn thành phố, học tập sâu sắc tinh thần chỉ thị trong bài phát biểu của Chủ tịch thành phố, tranh thủ đưa công tác địa chính của thành phố chúng ta lên một tầm cao mới.

Sau đó, chân trước Lưu Khôn Sơn vừa đi, chân sau Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân quận Đại Hồ - Tương Ngọc Tài liền theo vào dưới sự hướng dẫn của Dịch Quân.

Thời gian trao đổi với Tương Ngọc Tài không dài, Nhiếp Chấn Bang có ấn tượng không quá tốt đối với Tương Ngọc Tài. Tương Ngọc Tài con người này khiến người ta có cảm giác loại người ba hoa chích chòe.

- Chủ tịch, quận Đại Hồ bên này, năm nay chúng tôi chuẩn bị quy hoạch một mảnh đất men theo bờ sông Đại Hồ, làm công trình xây dựng mở rộng, kéo dài địa giới quận Đại Hồ chúng tôi. Đồng thời, bước đầu chúng tôi chuẩn bị thu hút mấy doanh nghiệp chế tạo giấy loại hình lớn.

Tương Ngọc Tài chậm rãi nói.

Lúc này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng không dễ coi. Xí nghiệp giấy, đặt ở bên Đại Hồ, có thể tưởng tượng, sau ba, năm năm, tôm cá trong Đại Hồ e là đều sẽ chết sạch mất.

Hơn nữa, theo tình hình mà Nhiếp Chấn Bang tìm hiểu được, Tương Ngọc Tài là Phó Chủ tịch quận phân quản thủy lợi và nông nghiệp, hoàn toàn không kết hợp được với kinh tế. Xem ra, lần này đến báo cáo mục đích chính là dựa dẫm vào mình. Ai cũng biết, mình là sinh viên tốt nghiệp nghiên cứu sinh Kinh tế học, chuyên làm kinh tế. Nếu có thể có được sự khen ngợi của mình về phát triển kinh tế, một bước lên mây đó là nhất định. Tuy nhiên, Tương Ngọc Tài lại xem nhẹ tính cách của Nhiếp Chấn Bang.

Khẽ nhíu mày, Nhiếp Chấn Bang đặt hai tay lên bàn, đợi sau khi Tương Ngọc Tài hoàn toàn nói xong rồi thì Nhiếp Chấn Bang phất tay nói:

- Đồng chí Tương Ngọc Tài, tôi thấy báo cáo hôm nay cứ như vậy đi. Tôi vẫn còn một số chuyện, lần sau chúng ta có cơ hội lại nói tiếp.

Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt của Tương Ngọc Tài cũng lộ ra vẻ lúng túng. Lúc này, Tương Ngọc Tài mới lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút thảm đạm, e là lần vuốt đuôi ngựa này đã vỗ đến chân ngựa rồi.

Tương Ngọc Tài lập tức cũng chỉ có thể đứng lên cáo từ rời đi. Trong tình huống này, Tương Ngọc Tài tuyệt đối không dám khiêu chiến với Nhiếp Chấn Bang. Chủ tịch thành phố đều đã mơ hồ đề xuất tiễn khách rồi, còn ở lại nữa thì chỉ khiến cho người ta cảm thấy đáng ghét thôi.

Đợi sau khi Tương Ngọc Tài đi, dưới sự sắp xếp của Dịch Quân, Bí thư quận ủy quận Quỹ Thành - Lục Vũ cũng từ ngoài đi vào.

Lục Vũ vừa vào cửa, không đợi Lục Vũ mở miệng nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang liền chủ động đứng lên, mỉm cười nói:

- Đồng chí Lục Vũ đến rồi, mau mời ngồi. Sớm đã nghe lão Bí thư Định Bang nói đến anh, công tác ở quận Quỹ Thành của Bí thư Lục Vũ rất xuất sắc.

Tục ngữ nói, có qua có lại mới toại lòng nhau, Lục Vũ cũng không phải là kẻ ngốc gì, Nhiếp Chấn Bang khách khí như vậy chủ yếu vẫn là nể mặt lão Bí thư Hà Định Bang. Nếu mình không thể có được sự công nhận của Nhiếp Chấn Bang, vậy thì sau này cũng sẽ không có chuyện khách khí như vậy.

Ngay sau đó, Lục Vũ cũng mỉm cười nói:

- Chủ tịch, là tôi đến muộn, vẫn mong Chủ tịch thứ lỗi. Kể từ năm ngoái, chuyện của mấy nhà máy khu dệt may có thể nói là khiến cho Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Quỹ Thành chúng tôi sứt đầu mẻ trán, không ngờ còn kinh động đến Chủ tịch. Đây là lỗi thất trách trong công tác của tôi, gây thêm phiền toái cho ngài.

Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang ha ha cười, khoát tay nói:

- Bí thư Lục Vũ, không cần tự coi nhẹ mình. Chuyện của khu dệt may, vai trò của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Quỹ Thành các anh cũng không nhỏ. Ba nhà máy khu dệt may đều là doanh nghiệp quốc doanh trực thuộc thành phố, các anh có thể làm đến mức này đã rất tốt rồi.

Sau khi hàn huyên một hồi, hai người lại thảo luận một lượt về chuyện khu dệt may. Lục Vũ là Bí thư Quận ủy quận Quỹ Thành, tương đối quen thuộc với chuyện khu dệt may, tìm ông ta để tìm hiểu coi như là một kênh đúng đắn.

Sau khi nói một số chuyện của khu dệt may, Lục Vũ lúc này liền chuyển câu chuyện, nói:

- Chủ tịch, có câu này tôi không biết có nên nói hay không?

Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang vui mừng trong lòng, đến Lục Vũ cũng nói như vậy, nhất định là chuyện quan trọng. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng chân thành nói:

- Đương nhiên, ở chỗ tôi, anh có thể nói chuyện tự nhiên, không biết thì không nói, đã nói thì nói hết.

Lục Vũ lúc này trầm ngâm một chút, trong lòng dường như đang hạ quyết tâm lớn, lập tức nói:

- Chủ tịch, theo tôi được biết, vấn đề của khu dệt may e là vẫn là nằm ở chỗ ban lãnh đạo. Cái khác không nói, theo tình hình tôi tìm hiểu, lãnh đạo của ba nhà máy e là đều có vấn đề lớn.

Vừa nghe được câu này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang chỉ còn lại một ý niệm, sâu mọt quốc gia!

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play