Thân là Bí thư Thành ủy, ở cương vị này Phạm Thường Thắng vẫn là đảm đương vô cùng tốt. Là nhân vật số một Thành ủy, Phạm Thường Thắng dễ dàng không phát biểu ý kiến, nhưng một khi đã nói thì tuyệt đối là phải chắc chắn. Trong chuyện này, nếu thật sự theo đuổi, Nhiếp Chấn Bang vẫn thật sự dám đưa những chiếc xe công Audi được cấp cho lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy đến cục Cựu cán bộ.
Phạm Thường Thắng cũng nhìn thấu điểm này, lúc này mới thích hợp để ngăn chặn trò cười này. Chuyện này nếu thực sự truyền ra ngoài, danh tiếng của thành phố Lương Khê ồn ào lớn rồi.
Hiện tại thế này, trực tiếp lấy danh nghĩa giải quyết để phủ quyết chuyện điều phối xe công, trực tiếp đưa vào trình tự biểu quyết, đây chính là chỗ thiếu sót của Nhiếp Chấn Bang, và cũng là chỗ ưu thế của Bí thư Thành ủy.
Vẻ mặt Phạm Thường Thắng có vẻ nghiêm túc, nhìn mọi người một lượt, chậm rãi trầm giọng nói:
- Về vấn đề phân phối xe cho cục Cựu cán bộ, xây dựng dự án trung tâm hoạt động cựu cán bộ, mọi người giơ tay biểu quyết, đồng ý, mời giơ tay.
Lời nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang giơ tay của mình lên không chút do dự, thân phận lúc này không giống, nếu lúc này Nhiếp Chấn Bang là Bí thư Thành ủy thì nhất định sẽ không như vậy. Bí thư Thành ủy thì bình thường đều là người phải quyết định cuối cùng, hoặc là nói, nếu có thể làm được việc bỏ phiếu tỉ lệ 6/6, thì lá phiếu cuối cùng của bí thư quyết định thắng bại, đó mới coi là Bí thư Thành ủy thành công nhất. Còn hiện tại, thân phận của Nhiếp Chấn Bang chỉ là Chủ tịch thành phố, mà còn là Quyền Chủ tịch thành phố, vậy thì lúc này Nhiếp Chấn Bang nhất định phải bày tỏ thái độ của mình, như vậy mới có thể cho người khác một sự tin cậy.
Lời nói vừa rồi lại là có cảm giác vòng vo, khi nói đến lấy xe của thành viên ban lãnh đạo thường vụ Thành ủy đổi cho cục Cán bộ lão thành, Chu Trác Chân và Lôi Định Quốc về cơ bản đã hiểu rõ ý tứ của Nhiếp Chấn Bang.
Phạm Thường Thắng ông và Lý Quốc Hoa không phải là cùng hợp xướng quyết định không nói chuyện này sao? Nhiếp Chấn Bang đập tay một cái, trước tiên đem sự chú ý đặt lên người anh ta, sau đó lại kéo chủ đề về chuyện của cục Cán bộ lão thành, như vậy, cuối cùng thúc ép Phạm Thường Thắng không thể không đi vào trình tự giơ tay biểu quyết. Từng bước từng bước một, thậm chí, đều tính toán phản ứng của mình ở trong đó, chiêu thức này khiến cho Chu Trác Chân và Lôi Định Quốc đều vô cùng khâm phục.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn thấy niềm vui bất ngờ từ trong mắt của đối phương. Có Nhiếp Chấn Bang ở đây, cục diện của thành phố Lương Khê này sau này khó nói trước rồi. Tuy nhiên, bất kể thay đổi thế nào, so với cục diện hiện tại Phạm Thường Thắng một nhà độc đại, nói một không nói hai, thì vẫn tốt hơn. Lập tức, hai người đồng thời giơ tay lên.
Thái độ của Triệu Tân Thiên đối với Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ sự khinh thường lúc đầu đến sự khâm phục hiện tại. Triệu Tân Thiên lúc này cũng coi như hiểu rõ tại sao vị trí của Nhiếp Chấn Bang trong mắt của Chủ tịch tỉnh Ninh lại cao hơn con trai của ông ta. Chủ tịch Nhiếp quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản! Lập tức, Triệu Tân Thiên cũng giơ tay lên.
Lúc này đã là bốn phiếu. Bên cạnh, Bí thư quận ủy quận Lương Thành - Diệp Chính Văn cũng đã giơ tay lên. Căn cứ theo tin tức, Diệp Chính Văn coi như là thuộc hạ của Chu Trác Chân, Chu Trác Chân đã đồng ý rồi, Diệp Chính Văn đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Ngay sau đó, Bành Khai Bảo - Tư lệnh quân khu vốn rất ít phát biểu ngôn luận và tham gia giơ tay biểu quyết, lại lên tiếng:
- Những chuyện của chính phủ, Bành Khai Bảo tôi không hiểu rõ, lão Bành tôi cũng là chỉ là một kẻ thô lỗ, nhưng trong quân đội, điều chú ý chính là tình đồng đội. Tôi cảm thấy, các cán bộ lão thành, đó cũng là đồng chí tiền bối của chúng tôi. Chế độ an dưỡng tuổi già, đây là điều nhất định phải bảo đảm, chuyện này tôi đồng ý.
Đến Bành Khai Bảo, người vẫn luôn từ bỏ quyền biểu quyết không thể hiện thái độ cũng bỏ phiếu tán thành. Bí thư Đảng ủy Công an (Bí thư Ủy ban Chính pháp) Hoàng Giang vốn xa rời ở bên ngoài lúc này cũng cười nói:
- Cái gọi là quân cảnh không phân biệt nhà, đều là đơn vị lấy kỷ luật nghiêm khắc để tiến hành quản lý quân sự hóa. Bản thân tôi cũng là một quân nhân xuất ngũ, lời nói của Tư lệnh Bành khiến tôi cảm nhận sâu sắc, tôi đồng ý tăng thêm xe con và xây dựng trung tâm hoạt động cho cục Cán bộ lão thành.
Lúc này đã là sáu phiếu rồi. Bên cạnh, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ôn Ngọc Hòa có chút khó xử, sau khi trầm mặc hồi lâu, Ôn Ngọc Hòa vẫn giữ yên lặng không lên tiếng, nhưng, lại từ từ giơ cánh tay lên.
Nhìn thấy cảnh này, Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng lại cũng theo sau từ từ giơ cánh tay của mình lên, thở dài nói:
- Phát huy tinh hoa văn hóa truyền thống dân tộc, kính già yêu trẻ, đây là một viên ngọc rực rỡ của nền văn minh năm nghìn năm sừng sững của người Hoa Hạ chúng ta, tôi cũng đồng ý quan điểm này.
Đây chính là chỗ thông minh của Phạm Thường Thắng. Tình hình bây giờ rất rõ ràng, đã bảy phiếu rồi. Tình hình như vậy đã vô cùng sáng tỏ, mười ba ủy viên thường vụ trong hội nghị thường ủy đã có bảy phiếu ủng hộ, đại cục đã định rồi. Lúc này cho dù mình sử dụng một phiếu phủ quyết của Bí thư Thành ủy cũng chỉ là tăng thêm trò cười mà thôi. Hơn nữa, một chuyện nhỏ của cục Cán bộ lão thành, mấy chiếc xe, một tòa nhà, cũng chỉ là chuyện hơn một triệu, nếu tùy tiện dùng quyền phủ quyết thì cũng không đáng. Đương nhiên, nếu là về vấn đề bổ nhiệm nhân sự của mấy cán bộ cấp huyện, Phạm Thường Thắng đương nhiên sẽ không chút do dự sử dụng loại quyền lợi này. Tuy nhiên, hiện tại thì sao? Chắc chắn là sẽ không rồi.
Lúc này, Phạm Thường Thắng đương nhiên vẫn phải duy trì uy tín Bí thư Thành ủy của mình, vậy thì giơ tay đồng ý chính là phương thức tốt nhất.
Phạm Thường Thắng giơ tay lên rồi, Lý Quốc Hoa cùng một hội, những người khác, sự thực đều lấy Phạm Thường Thắng làm chủ, lập tức cũng lần lượt giơ tay.
Nhìn quanh bốn phía một cái, sắc mặt Phạm Thường Thắng có vẻ rất bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm, thản nhiên nói:
- Toàn bộ phiếu thông qua. Đã như vậy rồi, chuyện của cục Cán bộ lão thành cứ quyết định như vậy. Chủ tịch Quốc Hoa, anh là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, lại là bên phân quản tài chính và xây dựng kinh tế, chuyện này giao cho anh xử lý. Thành ủy nói chung chỉ có một yêu cầu, nhất định phải làm tốt công tác bảo đảm hậu cần cuộc sống cho các lão đồng chí, để các cán bộ, lãnh đạo lão thành có thể an hưởng tuổi già. Tan họp!
Nói xong, Phạm Thường Thắng liền đứng lên, hai tay chắp sau lưng, dạo bước đi ra khỏi phòng hội nghị. Theo sau Phạm Thường Thắng, Lý Quốc Hoa, Trưởng ban Tổ chức Hoàng Tuấn Sơn, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Tiểu Cần, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Hồ Hữu Tuyền, cũng nối đuôi nhau đi ra.
Lúc này, Tư lệnh quân khu thành phố Lương Khê, Bành Khai Bảo đã mỉm cười bước đến, chủ động đưa tay ra nói:
- Chủ tịch Nhiếp, sớm đã nghe Tư lệnh Long nói đến cậu, lúc đó còn đang nghĩ, Chủ tịch Nhiếp là nam tử hán bằng thép của quân đội chúng ta, thật không ngờ lần này lại được cùng làm việc. Sau này chúng ta cần phải liên hệ nhiều hơn.
Nghe được lời này của Bành Khai Bảo, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, Tư lệnh Long mà Bành Khai Bảo nói đến chắc chắn chính là Tư lệnh quân khu tỉnh Giang Bắc, Long Điền Cần, hắn liền nói:
- Lão Bành, quá khách khí rồi. Trong quân đội, không luận bối phận, chỉ xét theo tuổi binh, theo lý, tôi vẫn phải gọi anh một tiếng đội trưởng mới phải. Có cơ hội, tôi làm ông chủ, cùng tụ họp chút.
Bên cạnh, Chu Trác Chân cũng mỉm cười bước đến nói:
- Chủ tịch Nhiếp, vừa rồi nhận điện thoại của lão Bí thư. Sau khi tôi thuật lại chuyện của hội nghị thường ủy cho lão Bí thư nghe, lão Bí thư bảo tôi bất luận thế nào cũng phải mời cậu đến nhà của ông ấy ăn bữa cơm, để tỏ lòng cảm ơn.
Nghe được lời nói của Chu Trác Chân, Nhiếp Chấn Bang liền sửng sốt, lập tức có chút cảm thán, không hổ là lão Bí thư của thành phố Lương Khê, Hà Định Bang rất chú ý đến những chi tiết như thế này. Nếu nói Hà Định Bang không có số điện thoại của Nhiếp Chấn Bang thì chắc chắn là điều không thể nào. Nhưng Hà Định Bang lại không tự mình gọi điện đến, đây chính là một chi tiết, Hà Định Bang rất chú ý ảnh hưởng. Để Chu Trác Chân thay ông ta mời, như vậy tránh để cho người ta có suy nghĩ bản thân can thiệp vào công việc của ban lãnh đạo đương nhiệm.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng mỉm cười nói:
- Bí thư Chu quá khách khí rồi. Lão Bí thư đã có thịnh tình mời, vậy chúng ta cùng đi thôi.
Nhà của Hà Định Bang nằm trong khu nhà của cục Cán bộ lão thành. Phía sau dãy nhà văn phòng của cục Cựu cán bộ, trong đám cây xanh rậm rạp, mấy tòa nhà thấp thoáng trong đó.
Bên ngoài tường của mỗi căn nhà đều leo đầy dây thường xuân, đến mùa hè nhất định là một mảng xanh biếc và râm mát, tòa nhà tập thể đều là hình thức một thang máy hai hộ gia đình, mỗi tòa nhà đều là một nhà riêng, hoàn toàn bảo đảm ba mặt của căn nhà đều có đủ ánh sáng.
Tầng lầu không cao lắm, tòa nhà nhỏ chỉ có ba tầng, đây cũng là một thiết kế rất chu đáo, đảm bảo tính thuận tiện cho các lão cán bộ trong cuộc sống thường ngày.
Nhà của Hà Định Bang nằm ngay tòa thứ nhất, tòa nhà phía đông. Thân là cựu Bí thư Thành ủy thành phố Lương Khê, chút đãi ngộ này Hà Định Bang vẫn là có thể được hưởng thụ.
Khi Nhiếp Chấn Bang và Chu Trác Chân, Lôi Định Quốc cùng đến nơi, Hà Định Bang đã đích thân đứng ở cổng của dãy nhà cán bộ.
Vừa thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang cũng bước nhanh đi lên, đưa hai tay ra bắt tay Hà Định Bang, nói:
- Lão Bí thư, thực sự không dám nhận.
Bên cạnh, Hà Định Bang cũng cười ha ha, có vẻ rất vui vẻ. Dù sao thì cũng về hưu nhiều năm như vậy rồi, cho dù là Chu Trác Chân, những người đã từng là thuộc hạ trong hệ phái chính, cũng đều không tôn kính như vậy, biểu hiện này của Nhiếp Chấn Bang có vẻ càng thêm quý báu.
Hơn nữa, hội nghị thường vụ lần này, Nhiếp Chấn Bang đấu tranh vì lý, thậm chí còn đập bàn, vì cục Cán bộ lão thành tranh thủ được đãi ngộ nên có này. Thân là cựu Bí thư Thành ủy, Hà Định Bang hiểu rất rõ, cũng không phải là chưa từng thấy việc đập bàn trong hội nghị thường vụ, nhưng ở vị trí của Nhiếp Chấn Bang, đó chình là một mạo hiểm rất lớn. Cái phần nhân tình này đủ để khiến Hà Định Bang ghi nhớ trong lòng.
Cái gọi là thêu hoa trên gấm thì dễ, than ấm ngày đông mới là càng quý báu, càng khiến cho người khác trân trọng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Hà Định Bang ngay sau khi biết kết quả của hội nghị thường vụ liền lập tức gọi điện cho Chu Trác Chân, mời Nhiếp Chấn Bang đến ăn cơm.
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang khách khí như vậy, Hà Định Bang cũng cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu quá khách khí rồi. Một ông già như tôi, cho dù từng công tác ở thành phố Lương Khê, bây giờ cũng chỉ là người đã về hưu. Một bữa cơm canh gia đình bình thường mà thôi, cậu nói như vậy là tôi không vui rồi.
- Chủ tịch Nhiếp, lão Bí thư, tôi thấy hay là vào nhà trước rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh lẽo.
Bên cạnh, Chu Trác Chân mỉm cười nhắc nhở.
Theo Hà Định Bang vào trong nhà, lúc này, trong phòng ăn sớm đã xếp đầy một bàn các món ăn thịnh soạn.
Vào trong phòng ăn, phân khách chủ ngồi xuống, lão Bí thư Hà Định Bang lúc này liền lấy ra một bình Mao Đài đặc cung (cung cấp đặc biệt) từ trong tủ rượu ra.
Bên cạnh, Chu Trác Chân cũng cười:
- Lão Bí thư, bình rượu này của ngài coi như cũng nỡ uống rồi đó!
…..
Rượu quá ba tuần, một bữa cơm xong, Nhiếp Chấn Bang quả thật lại thu hoạch được không ít. Hà Định Bang mặc dù đã thôi chức rồi, nhưng không ít chuyện của thành phố Lương Khê vẫn là hiểu rất rõ. Lần giao lưu này cũng có không ít sự trợ giúp cho việc nắm chắc công tác trong tương lai. Lần này, chuyện của cục Cán bộ lão thành coi như là làm đúng rồi.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT