Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cùng với Dương An Na đã tới, hơn nữa, lại còn là cái thời điểm đặc thù như thế này, hai người đều cảm thấy có chút cảm động. Mặc kệ nói thế nào, hôm nay dù sao cũng là ngày vui chức mừng tân hôn của An Na và Nhiếp Chấn Bang. Thế nhưng, hai người lại không có đi hưởng thụ riêng thế giới của hai người mà ngược lại, lại đến nơi này, thế này cũng đủ để chứng minh, sức nặng của bản thân trong suy nghĩ của bọn họ.
- Hai người, tại sao lại tới đây hết vậy?
Trầm mặc rồi một hồi, vẫn là Đổng Uyển mở miệng đánh vỡ cái sự im lặng này.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã bước tới, ánh mắt chân thành, tha thiết mà nhìn chăm chú vào Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết. Sau khi quay đầu lại nhìn Dương An Na một cái, hắn liền nói:
- Uyển nhỉ, hôm nay là ngày kết hôn của anh và An Na. Nhưng đêm nay, cũng là đêm động phòng hoa chúc của tất cả chúng ta. Không chỉ riêng là An Na, mà cũng là của cả em và Lệ Tuyết. Tuy rằng, Nhiếp Chấn Bang anh không thể cho em và Lệ Tuyết một Dương An Nah phận. Song, anh cũng chưa bao giờ từng quên mất cả hai.
Đứng ở bên cạnh, Dương An Na cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy đấy chị Uyển nhi. Anh Chấn Bang là của cả ba người chúng ta. Ai cũng không đoạt đi được, ai cũng không thể tách rời chúng ta ra được.
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang và An Na, trong hốc mắt của Đổng Uyển, cũng đã thấm đẫm nước mắt. Giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, cô nói nỉ non:
- Quân không phụ tôi, tôi vĩnh không phụ quân. Chấn Bang, đi theo anh là do em tự nguyện. Có những lời này của anh, có sự chấp nhận của em An Na, Đổng Uyển em, cuộc đời này đã không uổng rồi.
Đứng cạnh đó, Lý Lệ Tuyết cũng có chút thổn thức. Về thân phận, về bối cảnh, chính mình chẳng qua cũng chỉ là một người con cái nông gia bình thường, hơn nữa lại còn là người Nga. Ở Hoa Hạ, Lý Lệ Tuyết biết rất rõ, nếu Nhiếp Chấn Bang cưới chính mình, chắc chắn là điều không thể được. Nhưng, chính mình lại có thể có được sự chấp nhận của An Na, có một người con gái kỳ tài như Đổng Uyển ở bên, còn có sự che chở và yêu thương của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết cảm thấy rất hạnh phúc và cũng cảm thấy thế là quá đủ rồi.
Đang chuẩn bị nói chuyện, nhưng lại đột nhiên cảm thấy trong bụng nao nao. Cô lập tức đứng vọt dậy, che miệng lại rồi chạy vào trong nhà vệ sinh. Một lát sau, từ trong đó vang lên tiếng nôn. Sau một lúc, Lý Lệ Tuyết mới đi từ bên trong đó ra, đồng thời nói với sự ngượng ngùng:
- Không biết sao lại thế này nữa. Mấy ngày hôm nay cứ có cảm giác muốn nôn, không biết có phải là bị cảm rồi hay không. Ngày mai phải đi bệnh viện kiểm tra cẩn thẩn lại mới được.
Những lời này nhưng cũng là khiến cho cả ba người còn lại đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn chăm chú vào chính cô. Điều này làm cho Lý Lệ Tuyết có chút sợ hãi. Cô hỏi đầy ngạc nhiên:
- Làm sao vậy? Làm sao mà mấy người đều dùng cái loại ánh mắt này để xem tôi vậy?
Trong ánh mắt Dương An Na tràn ngập sao nhỏ, vẻ mặt thì đầy mong đợi, cô nói:
- Chị Tuyết, không phải là chị đã có thai đi? Bên trong phim truyền hình đều là diễn như vậy cả. Nếu thật đúng là có thai thì thế cũng tốt. Em sẽ là mẹ nhỏ, chỉ Uyển nhi là mẹ hai, còn chị là mẹ cả. Trẻ con nha, chơi rất vui.
Lời nói của An Na khiến cho ba người đều không còn lời nào có thể nói nổi. Trước mặt người ngoài thì còn ổn ổn. Một khi chỉ có mặt người trong nhà, cô nàng này dường như lại quay trở lại thành một cô bé con, vĩnh viễn cũng không thể lớn nổi vậy.
Giờ phút này, Lý Lệ Tuyết cũng chỉ cười nói:
- Nào có trùng hợp được như vậy. Đừng nói bừa. Tôi đoán chừng chắc là hai ngày này bị cảm lạnh rồi, mấy ngày qua cũng không thấy đỡ. Ngày mai tôi đi bệnh viện nhìn một cái là được. Mấy người cũng đừng lo lắng.
Nhiếp Chấn Bang quay trở về thủ đô cũng không phải là ngắn, ước chừng cũng hai năm rồi. Nói tới hai năm này, không nói là hàng đêm sênh ca, nhưng chuyện nam nữ cũng không phải là ít. Tuy vậy, bụng của hai người lại đều không có động tĩnh gì cả. Cái đề tài này, cứ thế đã bị Lý Lệ Tuyết lảng tránh rồi.
Nếu nói nguyên nhân là do thân thể của mình, nhưng, Đổng Uyển cũng không có chút phản ứng nào cả. Nếu tính như vậy thì nguyên nhân không phải là do Nhiếp Chấn Bang sao? Nếu thực sự xảy ra tình huống như vậy, Lý Lệ Tuyết không dám tưởng tượng, Nhiếp Chấn Bang sẽ ra sao. Cho nên, khi Dương An Na nói ra cái khả năng này, Lý Lệ Tuyết mới cố ý nói sang chuyện khác.
Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ cái chuyện này. Thân thể của chính mình, từ nhỏ đã luyện võ, Hình Ý quyền cũng có vài phần hỏa hậu. Hơn nữa, mình ma luyện ở trong quân ba năm, khả năng của chính mình là vô cùng dũng mãnh, dương cương khí mười phần. Nhưng, luyện võ có phải là có ảnh hưởng đối với sinh dục hay không, chính bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng không dám khẳng định.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Ừ, ngay mai để cho Uyển nhi đi cùng em tới bệnh viện kiểm tra một cái đi. Cứ nôn khan như vậy, chắc chắn cũng không phải đơn giản đâu. Nếu bị bệnh thì cũng phải điều trị ngay.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nói thêm một cách đầy thâm tình:
- Lệ Tuyết, Uyển nhi, An Na, các em lại đây, xem những thứ anh đã chuẩn bị cho mấy người này.
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, ba người đều có chút tò mò. Lúc Nhiếp Chấn Bang bước vào thì rõ ràng là tới tay không. Nhưng, giờ lại nói là có chuẩn bị mấy thứ, chẳng lẽ là biểu diễn ma thuật sao?
Nhìn thấy cả ba người đều đã xúm lại. Nhiếp Chấn Bang liền móc từ trong túi áo của mình ra ba cái hộp. Áo khoác nỉ dài, túi tiền bên trong rất rộng, đựng ba cái hộp trang sức quả thật cũng không có lộ ra chút nào.
Mở một chiếc hộp ra, Nhcb liền lấy từ bên trong một chiếc vòng cổ và một chiếc nhẫn, sau đó nhìn chăm chú vào Đổng Uyển, nói:
- Uyển nhi, bề ngoài thì em lạnh lùng, diễm lệ, nhưng nội tâm thì lại dịu dàng. Bộ vòng cổ phỉ thúy lạnh này là làm riêng cho em.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang rất dịu dàng, nghiêm túc đeo vòng cổ cho Đổng Uyển, cũng đeo chiếc nhẫn kim cương năm ca-ra lên ngón vô Dương An Nah cho cô.
Ngay sau đó, lại mở một cái hộp khác ra, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền nhìn Lý Lệ Tuyết nói:
- Lệ Tuyết, bề ngoài em nhu nhược, nhưng nội tâm thì lại rất kiên cường. Cái chuỗi vòng cổ phỉ thúy mà đỏ này, dành cho em là thích hợp nhất. Để anh đeo giúp cho em đi.
Kế tiếp cuối cùng là Dương An Na. Lựa chọn dành cho Dương An Na chính là một chiếc vòng cổ phỉ thúy đế vương lục lấp lánh ánh xanh. Cái này đại biểu cho thân phận đặc thù của Dương An Na, cũng đại biểu cho sự thanh thuần mà lại cố chấp của cô nàng.
Ba người hồng nhan, căn cứ vào đặc sắc riêng của mỗi người, đều có một chuỗi vòng cổ khác biệt. Ba chiếc nhẫn, đều là nhẫn kim cương nam ca-ra, đồng dạng đều là do Nhiếp Chấn Bang tự tay đeo lên. Giờ phút này, ba cô gái đều có chút kích động.
Nhiếp Chấn Bang lập tức nghiêm mặt rồi nói:
- Lệ Tuyết, Uyển nhi, An Na, Nhiếp Chấn Bang anh có tài đức gì mà lại có thể có được sự yêu thương của ba người con gái kiệt xuất như các em. Đây là một ân sủng và một đãi ngộ mà trời xanh dành cho Nhiếp Chấn Bang anh. Không có lúc nào là anh không phải cẩn thận, cũng không dám có chút buông thả. Đối với ba người các em, anh chỉ hy vọng, có thể dùng cả đời này của anh để che chở và yêu thương các em. Anh yêu các em.
Lời nói đầy cảm động như vậy, Nhiếp Chấn Bang rất ít khi nói ra. Ở trong ấn tượng của ba người, Nhiếp Chấn Bang chính là một người điên cuồng với công việc, với sự nghiệp điển hình. Nhưng, vào hôm nay, trong giờ phút này, trong một ngày vô cùng đặc biệt như vậy, lại đã cho ba cô gái một niềm vui cực kỳ bất ngờ.
Ba cô gái cũng kích động mà ôm lại. Cả ba đều nhỏ giọng nói:
- Ông xã, chúng em cũng yêu anh.
Một hồi ôm ấp trôi qua, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết liền trước tiên tránh thoát khỏi vòng ôm ấp của Nhiếp Chấn Bang. Hai cố liếc mắt nhìn nhau một cái, chung sống cùng một chỗ với nhau lâu dài khiến cho hai người cũng đã có một sự ăn ý.
Lập tức, Đổng Uyển cũng khó được cười khẽ nói:
- An Na, tối nay, anh Chấn Bang chính là giao lại cho em rồi. Một khắc đáng giá ngàn vàng nha. Tối nay, là buổi tối thuộc về hai người. Chị với chị Tuyết sẽ không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa.
Nói xong, hai người đều chạy như bay về phòng của chính mính, khép cửa phòng lại. Dương An Na dù sao cũng là thiếu nữ chưa trải đời, giờ phút này cũng dần dần có chút thẹn thùng, sắc mặt thì ửng hồng. Đến lúc thực sự gặp phải giờ khác này rồi, một sự lột xác hoa lệ từ thiếu nữ thành thiếu phụ.
Liền giống như một cái kén tằm, sắp sửa phá kén mà ra, biến thành bươm bướm rực rỡ nhiều màu vậy. Cô nàng cúi đầu, hai tay đanlấy nhau, cực kỳ thẹn thùng, nỉ non nói:
- Anh Chấn bang, ta, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.
Phù dung noãn trướng, khinh giải la an
Ở bên trong phòng cưới đã sớm được bố trí đầy đủ, Nhiếp Chấn Bang đến lúc này mới biết, mấy ngày này, An Na đã âm mưu sẵn từ trước rồi. Không ngờ ở bên câu lạc bộ Vương Triều này cũng bố trí một phòng tân hôn.
Trong phòng, hoa hồng đỏ được đặc biệt không vận từ tỉnh Thái Vân tới phủ kín cả căn phòng. Cả phòng tản ra từng đợt mùi hoa.
Chăn gối bằng gấm đỏ thẫm, búp bê vải đáng yêu nơi đầu giường, chữ song hỷ đỏ tươi, nến cưới đỏ cháy lập lòe, vang lên tiếng xèo xèo.
Ánh đèn màu hồng phấn khiến cho căn phòng càng trở nên hoa lệ mà lại mờ ảo. Làn da trắng nõn nà, mặt như hoa đào. Theo từng lớp từng lớp quần áo rời đi, sơn xuyên câu hác (khe rãnh giữa hai ngọn đồi, hình ảnh ẩn dụ) cũng hiển lộ rõ ràng trước mắt.
Lúc này, Dương An Na đã không dám mở to mắt ra nữa rồi, hai mắt khép hờ, một bộ mặc quân tới ngắt, nhỏ giọng nỉ non:
- Anh Chấn Bang, anh phải dịu dàng một chút đấy.
Trong nội tâm lúc này của Nhiếp Chấn Bang, cũng tràn đầy sự kích động. Trong óc của hắn, giống như đang chiếu phim vậy, dường như lại trở về cái kiếp trước, nhớ lại những hồi ứng mà hắn không muốn nhớ lại nhất. Dường như, hắn lại nghe thấy được cái giọng nói còn vô cùng non nớt đó:
- Anh Chấn Bang, khi lớn lên rồi, em nhất định phải gả cho anh.
Tục ngữ nói, tu mười năm có thể được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới có thể cùng chăn gối. Mình và Dương An Na, tình duyên suốt hai đời, dường như đây là duyên phận mà vận mệnh đã định trước rối. Chẳng sợ là ở kiếp này, chính mình không có bất kỳ chướng ngại về thân thể nào, Dương An Na nhưng vẫn là nhận định chính mình. Đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Chấn Bang mở ra nội tâm của mình. Bởi vì, An Na thật sự đúng là yêu chính mình, mà không phải chỉ là ý muốn báo ơn đơn thuần.
Rốt cuộc vẫn là cô dâu mới, cái sự nóng bỏng này của Nhiếp Chấn Bang, cũng không phải một người phụ nữ mới trải như Dương An Na có thể chịu đựng được. Nhiếp Chấn Bang vốn cũng rất hùng vĩ, cũng rất lớn, đây là ưu thế trời sinh, không phải do nhân tạo.
Nhìn thấy vẻ mặt lê hoa đái vũ của Dương An Na, nơi khóe mắt còn dính một chút nước mắt, một sự thương tiếc dâng lên trong lòng hắn. Trên lớp ga trải giường màu trắng, vương mấy điểm màu đỏ, giờ phút này, hai người mới chính thức hòa lại làm một, thân mật khăng khít.
Một đêm cảnh xuân tất nhiên là không nên nói kỹ, lúc này chỉ cần hiểu thế nào là một khắc đáng giá ngàn vàng là được. Nhiếp Chấn Bang còn không có cảm giác, dường như chỉ mới vừa nằm ngủ không lâu vậy, thế nhưng sắc trời bên ngoài cũng đã có chút mờ mờ rồi. Vừa nhìn di động, không ngờ đã là hơn sáu giờ sáng.
Nhìn Dương An Na đã ngủ say, Nhiếp Chấn Bang liền bước chân rất nhẹ đi ra phòng ngủ. Sau khi đánh một bộ quyền ở phòng tập thể thao, rồi rửa mặt xong, thời gian cũng đã hơn tám giờ.
Đi vào phòng bếp, làm ba phần bữa sáng tràn đầy tình yêu đặt lên bàn chờ ba cô nàng thức dậy.
Bời vì kết hôn nên Nhiếp Chấn Bang cũng có được vài ngày nghỉ. Bốn người rất là ngọt ngào mà ăn xong bữa sáng. Sau đó, di động của Nhiếp Chấn Bang bỗng đột nhiên vang lên, vừa mới ấn nghe, đầu bên kia đã vang lên tiếng nói của Ninh Trí Viễn:
- Tam ca, đã điều tra rõ ràng chuyện của Đinh Hải Ba rồi.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT