Tam thiếu, là cách xưng hô trong thủ đô của hắn, người bên ngoài tuyệt đối không biết được.Vừa nghe cách xưng hô như vậy, Nhiếp Chấn Bang liền quay đầu lại ngay lập tức, không lẽ người trong hội ở thủ đô cũng đến Bằng Thành sao? Đưa mắt vừa nhìn, đập vào mắt là một chàng trai khoảng mười tám tuổi đi đến, cậu ta nhìn Nhiếp Chấn Bang giơ tay cười tươi.

Nhiếp Chấn Bang cũng có chút nghi ngờ, hắn cũng không nhận ra người này, làm sao cậu ta có thể biết được biệt danh này của hắn ở thủ đô chứ?

Lúc này, cậu trai trẻ kia đã đi đến gần hơn, cao khoảng 1m 75, dáng dấp của người phương Nam, bình thường đều khá nhỏ gầy một chút. Trên người cậu ta cũng có một ít đặc điểm mà chỉ người phương Nam mới có. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang có bộ dạng nghi hoặc lập tức cười nói:

- Tam thiếu, còn nhớ tôi không? Quách Minh đó. Lúc ở cửa trường học Dục Anh, tôi cũng đứng cùng đám người Nhị ca.

Nghe nói câu này, Nhiếp Chấn Bang dường như cũng nghĩ đến, khi hắn lần đầu tiên đi trường học Dục Anh, có vẻ như ở phía đằng sau Nhiếp Gia Dân, đúng là có một người như vậy. Tuy nhiên, lúc ấy Nhiếp Gia Dân cũng không giới thiệu, xem ra người này cũng không được Nhiếp Gia Dân xem trọng.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không chào hỏi, nguyên tắc làm người của Nhiếp Chấn Bang chính là anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng, người không phạm hắn thì hắn cũng không phạm người. Nếu người phạm hắn thì hắn tất giẫm người. Như vậy, vừa không huênh hoang, cũng không nổi bật, nhưng, ai cũng đừng nghĩ có thể giẫm được lên hắn.

- A, tôi nhớ ra rồi, Minh tử làm thế nào mà anh lại tới Việt Đông vậy?

Tuy rằng Nhiếp Chấn Bang cũng không nhớ rõ, nhưng mặt ngoài cũng giả trang một vẻ như là đã nghĩ ra tới.

Người ta hai mắt trông mong chạy đến chào, mà anh lại nói không nhớ rõ, điều này không phải làm người ta bẽ mặt hay sao? Huống chi đi theo Quách Minh còn có vài người nam nữ trẻ tuổi, vừa nhìn chính là giống Quách Minh, điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm.

Quả nhiên, vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, nụ cười trên mặt Quách Minh càng thêm rạng rỡ. Anh ta lập tức cười nói:

- Tam thiếu, nhà tôi đúng là ở đây. Ông già nhà tôi nhậm chức ở Việt Đông này. Chẳng phải là lễ mừng năm mới sao, tôi cũng về nhà thôi.

Thời đại này đều là như thế, trong kinh thành trường học Dục Anh, trường học Triều Dương Môn, hễ là mấy cái trường học tập trung đám thái tử, công chúa của thủ đô, học sinh đến từ bên ngoài cũng không ít, cơ bản đều là con cái các cán bộ lãnh đạo tỉnh phía dưới.

Đôi khi, quan hệ của đứa con cũng là một loại mạng lưới quan hệ. Nói không chừng, ở một số thời điểm mấu chốt, điều này cũng đủ để tạo ra thêm một ưu thế giành thắng lợi so với đối thủ.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất hòa hợp, mỉm cười nói:

- Minh tử, đừng gọi cái gì mà Tam thiếu, nếu xem trọng tôi thì gọi là Tam ca đi. Lúc này Tam ca không tiếp chuyện các cậu được, một lúc nữa tôi cần dạy dỗ mấy tên tôm tép nhãi nhép kia, các cậu ngồi ở một bên chờ một chút, sau khi Tam ca giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Lúc này Quách Minh cũng mỉm cười, thân phận của Nhiếp Chấn Bang anh ta đã quá rõ. Một người rất mạnh trong đời thứ ba của Nhiếp gia, cũng là nhân vật mà ngay cả Nhiếp Gia Dân đều phải nói gì nghe nấy. Với quyền thế của Nhiếp gia, chỉ chút việc nhỏ thì tất nhiên không cần người khác giúp. Nhưng, có hỏi hay không là một vấn đề liên quan tới thái độ. Nếu hỏi, chính là biểu hiện thái độ của bản thân.

- Tam ca ra tay thì tất nhiên không có vấn đề gì rồi, những người này chưa chưa cần Tam ca ra tay, nếu Tam ca không chê, chuyện kế tiếp hãy giao cho tôi, được không?

Quách Minh nói rõ ý của mình.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang lại khẽ lắc đầu. Từ lúc ở thủ đô đã làm Chu Thần mất mặt, sau đó đấu đến cuối cùng, Chu Thần phải xám xịt đi đến tỉnh Sở Nam. Vì chuyện đó mà thanh danh của Nhiếp Chấn Bang trong hội cũng đã truyền ra. Đám thái tử, công chúa ở trong hội thủ đô cũng không phải là tên ngốc gì cả. Tất cả cũng rõ ràng một chuyện, mặc dù Nhiếp Chấn Bang bề ngoài không được Nhiếp gia thừa nhận, nhưng ngầm thì, Nhiếp Chấn Bang đã chiếm được sự ủng hộ của Nhiếp gia. Nếu không, một đứa con riêng như hắn, tuyệt đối không dám làm càn như thế.

Lúc này nếu Nhiếp Chấn Bang nhượng bộ, vậy thì sẽ không còn là Nhiếp Chấn Bang rồi. Lập tức hắn nói:

- Minh tử à, sự việc này tốt nhất để tôi xử lý, tôi muốn thấy cán bộ ở Đặc khu này rốt cuộc lợi hại thế nào?

Quách Minh nghe Nhiếp Chấn Bang vừa nói như vậy, mỉm cười một chút, lập tức đứng lùi ra sau. Mấy người trẻ tuổi cũng đã chạy nhanh đến bên cạnh.

- Minh thiếu, ai vậy? Nói năng mạnh miệng vậy? Anh là con của Chủ tịch tỉnh mà có cần khách khí vậy không?

Có một người thanh niên tùy tiện hỏi.

Quách Minh liếc tên thanh niên kia một cái, thằng nhóc này tên là Giang Vĩ, ông già là Ủy viên Thường vụ thành ủy, Thư ký Ủy ban chính trị và pháp luật Bằng Thành. Bình thường cũng có mối liên hệ khá gần với cha của Quách Minh, coi như là cùng một hệ phái với ông già của cậu ta. Nếu là người khác hỏi Quách Minh căn bản không trả lời. Lúc này cậu ta cũng lạnh nhạt nói:

- Khách khí? Cậu chưa nghe qua câu này sao? Không đi thủ đô không biết quan nhiều. Đừng nói cha tôi chỉ là một cán bộ cấp phó tỉnh sinh ra rồi lớn lên ở địa phương, cho dù là con trai của Hùng Bang Quốc tới thủ đô, thì cũng phải thấp đầu mà đi trên đường. Ở thủ đô, đứa con của cán bộ cấp tỉnh bộ chẳng là cái đếch gì.

Nói xong, Quách Minh liền đi tới chỗ điện thoại.

Vừa lúc đó, bên ngoài có một đám cảnh sát xông vào, Ngụy Văn Hải đi phía sau. Giờ phút này, Ngụy Văn Hải không còn một chút gì cái gọi là sa sút của khi nãy, mà rất đắc ý, vênh váo. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang vẫn còn ở chỗ này, gã đưa ánh mắt quét qua trên người La Bình An, rồi sau đó, gã ta cười hô hố nói:

- La Bình An, không ngờ lá gan ông cũng lớn đó chứ! Lại còn không chạy đấy. Được, nếu bọn mi đã chịu chết, vậy cũng không thể trách bố đây. Đội trưởng Lưu, chính là cái tên này, vô duyên vô cớ đánh ngã mấy người bạn của tôi. Người này, có hiềm nghi cố ý gây thương tích, tôi đề nghị các anh hãy nhanh chóng bắt cái kẻ nguy hiểm như vậy lại, đưa ra công lý.

Đội trưởng Lưu, chính là đại đội trưởng đại đội trị an phân cục công an khu bến cảng. Ngụy Văn Hải là ai? Là một trong những tên nha nội (con ông cháu cha) siêu cấp của khu bến cảng. Người khác làm nha nội, đó đều là bối phận con cái, nhưng còn tên này cũng là em trai của Bí thư Quận ủy. Bởi vì là con út được yêu quý nhất trong nhà, vậy nên, Ngụy Văn Hải là người dám đứng ngay trước mặt Bí thư Quận ủy khu bến cảng, Ngụy Đặc Kỳ mà chửi mẹ.

Nhìn hai người trước mắt này, đội trưởng Lưu nhưng thật ra cũng nhận thức La Bình An. Còn người bên cạnh này, nhìn cách ăn mặc, cũng không giống là một người của nhà giàu có gì. Đội trưởng Lưu thở dài, đứa nhỏ này không đắc tội với ai lại đắc tội với Ngụy Văn Hải.

Ngay lập tức, đội trưởng Lưu đi đến hướng về phía Nhiếp Chấn Bang đưa giấy chứng nhận sỹ quan cảnh sát nói:

- Người anh em, hiện tại có người tố cáo cậu liên quan đến chuyện cố ý gây thương tích cho thân thể người của anh ta, mời cậu theo chúng tôi một chuyến.

Bên cạnh, Ngụy Văn Hải đã kêu gào đứng lên nói:

- Lão Lưu, ông còn nói dài dòng với hắn làm gì, cứ mang đi nghiêm trị là được, phải trị. Không phải là theo nghiêm, theo nặng, theo nhanh sao? Những anh em này của tôi đều bị tên tiểu tử này tổn thương cả đấy, nhân chứng vật chứng đều có cả, có cho gan thì nó cũng không dám nói xạo đâu, ông sợ cái rắm gì chứ!

Tiếng nói Ngụy Văn Hải vừa dứt, ngay bên cạnh đã có vài cảnh sát đi tới rồi. Thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày. Người dưới địa phương có gan rất lớn, Nhiếp Chấn Bang cũng là có nghe thấy qua. Kiếp trước, nghe nói có một con cháu của thủ đô đi Tây Bắc, đã bị đám nha nội địa phương xử lý. Cuối cùng, tuy rằng cả nhà của tên nha nội kia đã bị xử lý, nhưng người thì cũng đã chết rồi, làm cái gì cũng đều không có ý nghĩa nữa.

- Làm gì đây? Chẳng lẽ các người chỉ dựa vào lời nói một bên của của cái người này sao? Như vậy cũng quá giống như trò đùa à.

Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, thản nhiên nhìn những người kia.

Lúc này, ông chủ của nhà ăn xoay tròn cũng đi ra. La Bình An là người cũng khá nổi danh trong giới thương nhân ở Bằng Thành. Hiện giờ, ông ta lại ra sức bảo vệ cho người thanh niên này, vậynên ông chủ nhà hàng xoay tròn cũng đã ra mặt.

- Các vị, tôi là ông chủ của nơi này, mọi chuyện vừa rồi tôi đều chứng kiến cả, tuy người động thủ là cậu thanh niên trẻ tuổi kia nhưng không phải những người kia không có trách nhiệm gì trong đó. Tôi nghĩ các anh nên hỏi han cẩn thận một chút đi.

Lúc này La Bình An cũng đứng dậy nói:

- Ngụy Văn Hải, nếu cậu muốn bắt cậu ta thì trước tiên hãy bước qua xác tôi. Tôi không tin các người dám giết tôi, tôi cũng là đại biểu Hội đồng nhân dân.

- Bắt, bắt cho tôi! Lão Lưu, cái chức đội trưởng này, ông có còn muốn làm không vậy? Có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Ngụy Văn Hải thấy La Bình An cũng nhảy ra, liền gầm lớn lên.

Thấy Ngụy Văn Hải thúc giục, đội trưởng Lưu cuối cùng cũng hành động. Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng lại bước tới, hừ lạnh một tiếng nói:

- Các anh đã không biết phân biệt tốt xấu như vậy, xem ra cũng không phải cái gì tốt đẹp. Vậy đừng trách tôi không khách khí.

Nhiếp Chấn Bang động thủ không lâu thì bên ngoài, đúng lúc này lại có âm thanh sột soạt truyền đến, ngay sau đó, một đám binh lính có trang bị vũ trang đầy đủ vọt vào.

Ánh mắt họ nhìn sơ qua một vòng, trong đó người sĩ quan đứng đầu đi tới nhìn xung quanh nói:

- Ai là đồng chí La Bình An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play