Trầm ngâm một chút, Đinh Quốc Hồng ở bên cạnh lúc này ho nhẹ một tiếng. Thấy ánh mắt mọi người đều dồn về phía mình, ông ta liền cười nói:
- Bí thư Ngôn Thạc, các vị, tôi xin được nói vài câu đi.
Thẩm Ngôn Thạc lúc này cũng không tỏ ra bất ngờ chút gì. Các thành viên trong bộ máy ủy viên thường vụ đều biết rõ nội bộ bên trong. Người cầm lái của tập đoàn Thiên Hải là ai, họ đều hiểu rõ. Đinh Hải Đào là con trai của Đinh Quốc Hồng, bây giờ lại liên quan đến vụ án nghiêm trọng như vậy, Đinh Quốc Hồng không ra mặt mới lạ.
Nhưng, Thẩm Ngôn Thạc lại cảm thấy Đinh Quốc Hồng làm vậy lúc này cũng không sáng suốt cho lắm. Vụ án này rõ ràng là can dự đến Thái tử của Nhiếp gia. Hơn nữa, chiến hữu của Nhiếp Chấn Bang cũng vì vậy mà chết. Sự việc phát sinh thành lớn như vậy, nếu không cho một câu trả lời rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang sẽ không buông tay. Ngay sau đó, bên quân đội cũng sẽ không buông tay.
Chuyện nào thì quy ra chuyện đó. Người binh sĩ đó giết người thì phải đền mạng, đó là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa, người ta cũng đã tự sát rồi. Người chết thì cũng như đèn đã tắt, mọi chuyện coi như xong, tội trạng gì cũng coi như qua hết. Nhưng, việc dưới địa phương lại ức hiếp người nhà của quân nhân, thậm chí là bức ép, làm nhục, món nợ này phải tính thế nào đây. Nếu không cho bên quân đội một lời giải thích rõ ràng, vậy thì những người lính khác trong quân đội sẽ nghĩ thế nào đây? Bản thân liều sống liều chết để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ biên cương, để rồi cuối cùng ngay cả người nhà của mình lại không bảo vệ được, vậy thì còn người nào muốn đi tham gia quân ngũ nữa không? Cho nên, quân đội bên đó, khẳng định là cũng đang chú ý đến chuyện này.
Đinh Quốc Hồng ông lại không biết để ý trường hợp, vào lúc này lại nhảy ra nhanh như vậy, đây không phải là muốn tìm chỗ chết sao? Nhưng, nhận thấy cả hai đều cùng thuộc một phe, Thẩm Ngôn Thạc cũng không từ chối yêu cầu này của Đinh Quốc Hồng, lập tức thể hiện nói:
- Chủ tịch tỉnh Quốc Hồng có lời để nói, vậy tất nhiên là được.
Đinh Quốc Hồng hắng giọng một chút, rồi nói:
- Các đồng chí, về bê tông cốt tre này, tôi cũng đã nghe không ít các chuyên gia nghiên cứu chứng thực. Loại tre trúc này, tính dai tốt, sức chống đỡ cũng được, so với sắt thép thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa, tre thuộc loại tài nguyên có thể tái tạo, tôi thấy, loại bê tông cốt tre này cũng đâu phải không được. Về mặt tiết kiệm năng lượng, về mặt ngành nghề kiến trúc cũng được xem là một sự sáng tạo cho quốc gia chúng ta. Vật liệu mới xuất hiện, cũng khó tránh khỏi sự nghi ngờ, chuyện bé xé ra to. Đặc biệt là những người nông dân dưới địa phương đó, không hiểu biết về khoa học, tất nhiên sẽ ngày càng tẩy chay. Tôi thấy, hoàn toàn có thể lấy trên tỉnh làm đầu lĩnh, tổ chức cho các chuyên gia giáo sư ở mấy trường đại học của tỉnh Giang Bắc, tiến hành một lần thí nghiệm thực địa đối với các căn nhà này. Tôi tin rằng, thực tiễn khoa học có thể cho một đáp án công bằng chính xác nhất.
Lời nói của Đinh Quốc Hồng chỉ có thể gạt được một số người dân mà thôi. Những người có mặt ở đây là loại người gì, lời này vừa nói ra, quả thật là quá rõ ràng rồi.
Tre và sắt thép, chỉ về mặt giá cả đã khác một trời một vực. Một tấn sắt thép bao nhiêu tiền. Một tấn tre bao nhiêu tiền. Nếu tre thật sự có thể thay thế cho sắt thép, vậy quốc gia còn không khuyến khích hết mình sao? Còn về mặt chuyên gia kiểm nghiệm, dựa vào thân phận của Đinh Quốc Hồng, tùy tiện kêu mấy người chuyên gia tới nói chuyện, đây không phải là điều quá bình thường sao?
Lời nói vừa dứt, Ninh Thủ Thường cũng cất giọng nói:
- Bí thư Thẩm, tôi cũng có mấy câu để nói.
Nhìn quanh mọi người một lượt, Ninh Thủ Thường lập tức mở miệng:
- Đối với lời nói của đồng chí Đinh Quốc Hồng, tôi cảm thấy được vẫn còn thiếu sự thỏa đáng. Công trình xây dựng, không phải là một trò đùa. Dựa theo tài liệu thành phố Thiên Châu gửi qua thì những căn nhà bố trí tái định cư của huyện Hạ Tương lần này được chia làm hai loại, một cho cán bộ lãnh đạo và một dành cho dân chúng bình thường. Nhà ở dành cho cán bộ, tất cả đều được đổ bằng bê tông có cốt là sắt thép. Vậy, tôi thử hỏi đồng chí Đinh Quốc Hồng một chút. Nếu như nói, những thứ được gọi là bê tông cốt tre này ưu việt như vậy, vậy thì cứ đổi một chút xem sao. Lấy những căn nhà mà cán bộ hiện nay đang ở nhường cho người dân, các cán bộ cũng nên hưởng thụ một chút vật liệu kiến trúc mới vậy.
Một câu nói thôi cũng khiến cho Đinh Quốc Hồng cứng miệng mà không trả lời được. Đinh Quốc Hồng nhìn Ninh Thủ Thường với ánh mắt tức giận một cái, cũng không can tâm mà phải ngồi xuống. Lúc này Thẩm Ngôn Thạc cũng đang trầm tư, cân nhắc về cái được và mất của chuyện này. Thẩm Ngôn Thạc vẫn quyết định không nhúng tay vào chuyện này. Cùng hội cùng thuyền là đúng nhưng, cũng không nhất định phải cùng nhau giải quyết chuyện này. Huống hồ, đây vốn là chuyện của gia đình Đinh Quốc Hồng.
Trầm tư một chút, Thẩm Ngôn Thạc cũng hạ giọng nói:
- Được rồi, các đồng chí, mấy cái tranh chấp vô vị như thế này, tôi thấy không cần thiết nữa. Tôi cảm thấy, nên làm cách nào để làm tốt công việc của Phó bí thư Ủy ban kỷ luật trung ương Tăng Hữu Kiệt đã giao, làm tốt việc thẩm tra vụ án huyện Hạ Tương của thành phố Thiên Châu và chuyện khắc phục hậu quả sau đó, làm cách nào để giảm sự ảnh hưởng đến mức thấp nhất, đây mới là chuyện chúng ta nên suy nghĩ bây giờ.
Sau khi có được câu nói của Thẩm Ngôn Thạc, tình hình của ủy ban thường vụ tỉnh Giang Bắc cũng đã nhanh chóng được quyết định, sự việc xảy ra lớn như vậy.
Bên quân đội đang chú ý tình hình phát triển ở đây, có giấu cũng giấu không nồi nữa rồi. Cần phải có một lời giải thích chính xác, rõ ràng. Bên Chính phủ cũng đã có người của ủy ban kỷ luật tới, lại còn là Phó bí thư phân công quản lý giám sát kỷ luật Tăng Hữu Kiệt. Con người này, nổi tiếng là thiết diện vô tình. Bất luận thế nào, tỉnh Giang Bắc cũng phải tỏ rõ thái độ ra mới được.
Hội nghị ủy ban thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc lập tức liền đưa ra quyết định, nhằm vào tập đoàn Thiên Hải, điều tra trải rộng toàn diện. Đồng thời, vụ án của huyện Hạ Tương, bất kể liên quan đến lãnh đạo cấp nào đều phải nghiêm trị giống nhau, không được nhượng bộ.
Lúc này, tại thành phố Thiên Châu, trong một quán trà tĩnh lặng, một người đàn ông trẻ tuổi khoảng chừng ba mươi, lúc này lại rảnh rỗi ngồi trên ghế, trong tay đang cầm bao thuốc lá mềm Trung Hoa. Sương khói lượn lờ. Ngay sau đó, người đàn ông trẻ tuổi ngồi thẳng người, đẩy một cái hộp về phía trước mặt người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện, cười nói:
- Chủ tịch Hàn, một chút thành ý, mong ông nhận cho. Bên tập đoàn Thiên Hải, ông cứ yên tâm. Ông nội của tôi cũng nói rồi, đây chẳng qua chỉ là làm vẻ ngoài, làm theo trình tự thôi mà. Ông cũng không cần sợ. Cho dù trời có sập xuống thì vẫn còn có cha tôi mà. Chỉ cần có tôi bảo vệ ông, ông không cần phải sợ gì nữa.
Người trung niên mở hộp ra, bên trong là một sổ tiết kiệm không ghi tên họ, không có mật mã nhưng lại khiến cho người trung niên này tim đập thình thịch, mười triệu, đúng là một món tiền lớn đấy. Đóng hộp lại, trong lòng người trung niên cũng có chút do dự.
Lúc này, người thanh niên dường như không kiên nhẫn được nữa, nhìn thấy dáng vẻ do dự không quyết đoán của người trung niên, gã ta liền nói với đầy khó chịu:
- Hàn Tử Kỳ, sao vậy? Vẫn không tin Đinh Hải Đào tôi sao? Có ông nội tôi đảm bảo, ông còn lo lắng gì nữa. Tôi cũng nói thẳng ra trước rồi. Vụ án này, Hàn Tử Kỳ ông cũng chạy không thoát đâu. Tập đoàn Thiên Hải tham dự vào được đều là do ông tiếp tay. Hơn nữa, lần này ông cũng được không ít lợi ích đi. Chẳng lẽ, con nhỏ tiện nhân Tiểu Hồng kia không khiến ông sung sướng sao?
Nghe được lời nói của Đinh Hải Đào, sắc mặt của Hàn Tử Kỳ biến sắc. Đúng là chính mình ngàn vạn lần không nên đi đến bước đường này. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Thở dài một tiếng, ông ta nói:
- Đào thiếu gia, cậu cũng biết, tôi không có ý đó mà.
Đinh Hải Đào lúc này lại cười nhã nhặn nói:
- Chủ tịch Hàn, không có ý đó thì tốt. Chỉ cần ông có thể che được miệng của Ngưu Chính Phu và Phương Chí Cường. Tốt nhất là bắt họ gánh hết trách nhiệm tội trạng lần này, như vậy, ông vẫn có thể làm Chủ tịch thành phố của ông. CÙng lắm thì, sau khi sóng gió này qua đi, để cho ông nội tôi giúp ông vận động một chút, điều ông đến thành phố cấp địa khác, không chừng còn có thể làm bí thư nữa.
Hàn Tử Kỳ lúc này đã không còn đường thoái lui.
Không suy nghĩ nhiều, ông ta liền gật đầu nói:
- Đào thiếu gia, tôi sẽ gắng hết sức. Cậu cũng biết, hiện tại hai người họ đều bị tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh dẫn đi rồi. Thành phố Thiên Châu chúng tôi, trừ bí thư Từ ra thì ai cũng không được gặp mặt. Chuyện này, còn phải nghĩ cách giải quyết đã.
Đinh Hải Đào cũng biết, chuyện này không thể bức ép quá chặt thêm nữa. Tình hình hiện nay không nhẹ nhàng giống như những gì gã ta đã nói như vậy. Tập đoàn Thiên Hải bây giờ cũng bị tổ điều tra niêm phong rồi. Đang toàn lực tìm kiếm chứng cứ và manh mối. Chỉ không cẩn thận một chút là vạn kiếp bất phục. Cho nên, Đinh Hải Đào lúc này mới phải tốn mười triệu để Hàn Tử Kỳ ra mặt giải quyết.
Đinh Hải Đào liền gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn làm việc, tôi rất yên tâm. Ông cứ đi dàn xếp đi, tôi đợi tin tốt của ông.
Hàn Tử Kỳ cũng không biết mình đã về nhà thế nào. Sau khi về tới nhà, vừa vào cửa liền thấy thư ký của mình đang ngồi trên ghế sofa. Không đợi Hàn Tử Kỳ lên tiếng, thư ký liền đứng dậy, nói nhỏ:
- Chủ tịch, anh đã về rồi. Có một tin quan trọng, hai phóng viên truyền thông của “Nhật báo Hy Vọng” và “ Quan sát tin tức” cùng với phóng viên của mấy đài truyền thông lớn trong tỉnh đều đã đến thành phố Thiên Châu. Tôi cảm thấy, mục đích tới đây của các phóng viên này cũng không tốt đâu.
Vừa nghe xong câu này, cả người Hàn Tử Kỳ run lên. Kênh truyền thông tin tức cấp quốc gia cũng đã tới, nhất là chuyên mục “Quan sát tin tức” này, đây là chuyên mục đứng đầu của đài truyền hình quốc gia, là tiết mục được phát sau “ Bảy giờ mỗi ngày”. Trong nước, không ít cán bộ đã bị chuyên mục này lôi xuống đài. Đây được gọi là chuyên mục khắc tinh, không ngờ bây giờ nó cũng đã đến đây.
Hàn Tử Kỳ lập tức quay người lại nói:
- Đi, đi tới khu nhà ở của Thành ủy.
Hàn Tử Kỳ muốn thông qua con đường Từ Kỳ để kết nối với trong tỉnh một cái. Cố gắng lớn nhất để cho tin này không bị đưa ra ánh sáng. Như vậy, sức ảnh hưởng ra xã hội cũng được khống chế. Không ai nhìn chằm chằm vào mới có thể hành động dễ dàng được. Nhưng, Hàn Tử Kỳ lại không biết, những kênh truyền thông này, toàn bộ đều do Nhiếp Chấn Bang sắp xếp. Mục đích chỉ có một, đó là lấy truyền thông để gây sức ép cho bộ máy của tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, để phòng tránh một vài hiện tượng của chuyện thiên vị.
Căn nhà số 1 của thành ủy, Từ Kỳ lúc này cũng vừa về đến nhà không lâu. Hiện tại, các quan chức cấp cao của thành phố Thiên Châu đều tập hợp lại. Phó bí thư ủy ban kỷ luật Tăng Hữu Kiệt cũng đích thân tới đây giám sát.
Phó bí thư chuyên trách của tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc và Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Bắc Tôn Đạt Lượng tiếp đón. Chính bản thân ông ta, nhân vật số một của thành ủy Thiên Châu, bây giờ cái gì cũng không bằng.
Nhìn thấy Hàn Tử Kỳ vừa bước vào liền nói phải ngăn chặn những kênh truyền thông đó, Từ Kỳ liền thở dài nói:
- Lão Hàn, chỉ sợ đây là chuyện không thể rồi. Chuyện này tôi không còn cách nào nữa. Trừ phi, ông có thể lay động được Lý Vân Thiên và Tôn Đạt Lượng.
Hàn Tử Kỳ với tâm trạng thất lạc bước ra khỏi căn nhà số 1 của Thành ủy. Đột nhiên, trong đầu Hàn Tử Kỳ chợt nảy ra một ý, lập tức ông ta lấy điện thoại gọi tới một số điện thoại. Nói chừng mười phút sau, Hàn Tử Kỳ cũng rất hài lòng mà gác máy.
Ngày thứ hai, mấy người Nhiếp Chấn Bang vừa đi làm, vừa vào đại sảnh của nhà khách quân khu thì bên cạnh, Trịnh Căn Sinh liền đi tới, trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm, sự tình không ổn. Tối qua, Phương Chí Cường tự sát chết rồi.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT