Nghe được tin này, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ gật đầu, ngay sau đó, nói với Tiểu Triệu bên cạnh:
- Tiểu Triệu, ở đây, cậu và Tiểu Tống hai người cùng nhau thẩm vấn. Đợi lát nữa, tôi sẽ sắp xếp nhân viên đến trực ban. Mặc dù Phùng Đại Bưu rắn miệng, vậy dứt khoát cứ để cho ông ta rắn đến cùng đi, đợi đến khi chính ông ta tự mở miệng nói.
Cách thẩm vấn oanh tạc mệt nhọc này, trong hệ thống công an, trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, là một cách thường dùng nhất. Tra tấn về mặt tinh thần thống khổ hơn nhiều việc tra tấn về mặt thể xác. Với trạng thái mệt mỏi cực độ, thậm chí mí mắt đều sắp dính lại với nhau, nhưng, lại cố tình cũng không được ngủ yên. Loại đau khổ này, thực sự rất lớn. Lúc này, người mà không có ý chí kiên định, thường thường sẽ cố tìm một cách giải thoát. Tự sát, là cách họ muốn nhất, nhưng lại không thể tự sát được. Vào cái thời điểm này, đã có tinh thần muốn chết, vậy thì những chuyện khác, sẽ không quan trọng nữa rồi.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều hy vọng sớm được giải thoát. Mà muốn được giải thoát, cách tốt nhất là chủ động cung khai, thừa nhận tất cả mọi chuyện, để tìm kiếm giải thoát.
Cách tra hỏi oanh tạc mệt mỏi này, đối với kẻ tình nghi là một sự tàn phá tinh thần. Đây cũng là nguyên nhân tại sao người ta sau này phải từng bước xóa bỏ. Nhưng, hiện tại, nó lại là cách tốt nhất.
Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Cao Vệ và Trịnh Căn Sinh chạy ra đón chào, Cao Vĩ cũng mở miệng nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, đây là do chiến sĩ cảnh sát của Ban chỉ huy Quân sự đưa đến, nói là một người trung niên cố ý nhờ họ chuyển đến cho chúng ta. Anh xem, có phải giống như chúng ta đã từng bàn bạc trước đây không?
Trong vụ án này của Phùng Đại Bưu, lúc điều tra ngầm, Nhiếp Chấn Bang đã từng đưa ra kết luận rằng, huyện Đại Mông tuyệt đối không bền vững như thép. Nếu thật sự như vậy, huyện Đại Mông này sẽ trở thành một vương quốc của riêng Phùng Đại Bưu rồi, đây là chuyện mà Đảng và quốc Gia tuyệt đối không cho phép xuất hiện.
Tình huống của huyện Đại Mông, cùng lắm chính là có những người nào đó bị ép buộc và khống chế, không dám phản kháng, không dám hành động mà thôi. Nếu như, bên phía mình dùng thủ đoạn quyết đoán, nhanh chóng, xuất hiện với khí thế mang tính áp đảo thì nhất định sẽ khiến cho nhiều người công hưởng và kích động theo. Khác với tổ điều tra, những người này quanh năm sống ở huyện Đại Mông này, rất quen thuộc đám người của Phùng Đại Bưu. Chỉ cần chú ý một chút, nắm lấy một vài chứng cứ quan trọng trí mạng, cái này thì tuyệt đối không thành vấn đề. Hiện tại xem ra, Nhiếp Chấn Bang quả nhiên là đã đoán đúng rồi.
Ngay trước mặt mọi người, hắn liền mở chiếc phong bì bằng giấy dai cỡ lớn ra. Bên trong, có mấy tấm ảnh, một nam một nữ, có vẻ rất thân mật. Tướng mạo của người con trai, Nhiếp Chấn Bang và mọi người đều quen thuộc, đây chính là Phùng Đại Bưu. Mà sự xuất hiện của người phụ nữ này, lại khiến cho trong lòng Nhiếp Chấn Bang và mọi người thấy vui mừng. Xem ra, người phụ nữ này chính là nhân vật mấu chốt để phá án. Rất có thể, chứng cứ phạm tội của Phùng Đại Bưu đều cất giữ ở chỗ của người phụ nữ này.
Phía dưới của mấy tấm ảnh, có kẹp một mẩu giấy, chữ viết trên đây rất lộn xộn, căn bản không thành hình, vừa nhìn đã biết là dùng tay trái để viết, hơn nữa còn cố ý viết thành như thế, mục đích chính là để che dấu thân phận của bọn họ. Những người này cẩn thận, thận trọng, càng khiến cho trong lòng Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình.
Trong cái hoàn cảnh hiện tại những lại giống như làm công tác tình báo ngầm vậy. Đằng sau tờ giấy, vẫn còn một chiếc băng ghi hình. Cái thứ này, chính là thuộc sản phẩm xa xỉ. Thời điểm này, ở cái niên đại mà ngay cả máy phim quay cũng là cực kỳ hiếm có, những lại còn có thể có được máy quay xa xỉ như vậy. Điều này đủ để chứng minh lai lịch của những người này không đơn giản, chỉ là một số người dân bình thường thì sẽ không có khả năng này.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó bố trí:
- Lão Trịnh, anh lập tức liên hệ với bí thư Phạm của địa khu Đông Mông, nói ông ấy mau chóng cử người điều tra nơi ở của người phụ nữ này.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang giơ băng ghi hình trong tay lên, lập tức nói:
- Mời ngay bí thư Phạm của Đông Mông và chủ nhiệm Hà của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông tới để cùng xem trong cuốn băng ghi hình có cái gì.
Ở bên phía nhà khách của Ban chỉ huy Quân sự, dưới sự sắp xếp của ủy ban kỷ luật khu Đông Mông, các loại thiết bị đều có đầy đủ. Cùng với sự phát triển của thời đại, khoa học kỹ thuật phát triển, ngày nay, ngay đến máy tính cũng bắt đầu trở nên thông dụng ở thành phố rồi. Ở một nơi như huyện Đại Mông này cũng lắp đặt một số thiết bị điện tử. Máy quay phim, cái này chắc chắn không thể thiếu được. Mặc dù không nhất thiết sẽ dùng đến trong vụ án, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Chính là lúc này, lại dùng đến nó. Nhận được thông báo của Nhiếp Chấn Bang, Hà Vĩ Mao lúc này cũng đã mỉn cười bước vào. Cả vụ án, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông chỉ đứng ở góc độ trợ giúp. Nếu như nói một cách không khách sáo thì, Hà Vĩ Mao lúc này lại ước gì thấy Nhiếp Chấn Bang phạm sai lầm.
Việc, có nặng có nhẹ, gấp gáp hoặc từ từ. Ví dụ, đêm hôm đó, khi mà tính mạng gặp nguy hiểm, đó là chuyện lớn, là việc gấp. Hà Vĩ Mao có thể rất rõ ràng, dứt khoát liền đứng về phía của Nhiếp Chấn Bang. Suy cho cùng, bộ máy điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương xảy ra chuyện gì ở chỗ này, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông cũng không thể tránh né được trách nhiệm.
Mà bây giờ, điều tra vụ án nếu là do Ủy ban Kỷ luật Trung ương, do Nhiếp Chấn Bang phụ trách, Hà Vĩ Mao có thể nói là hết sức nhẹ nhàng. Hàng ngày, ngoài việc quan tâm một chút đến tiến triển của vụ án thì cũng không có bất kỳ hành động hay chuyện gì liên quan tới ông ta nữa.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào văn phòng, Hà Vĩ Mao cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, có phải có phát hiện gì mới không?
Đang nói thì bên ngoài, Phạm Mông Thủy và Trịnh Căn Sinh cũng vội vàng đi vào. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười một cái. Ý của Hà Vĩ Mao và Phạm Mộng Thủy, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, chỉ một câu, hết lòng giúp đỡ. Nhưng, nghĩ muốn khiến cho mấy kẻ lõi đời này đưa ra được trợ giúp mang tính thực chất thì trừ khi, chính mình mở miệng, còn không thì bọn họ sẽ không chủ động. Giờ phút này, những người này đều muốn xem trò cười của đám người mình đâu.
- Ngay tại vừa rồi, tôi có nhận được một số tài liệu, bên trong còn có cuốn băng ghi hình này. Tôi cũng rất tò mò, làm sao lại có mấy thứ này. Cho nên, tôi đặc biệt mời hai vị đến đây, chúng ta cùng xem, rốt cuộc cái đĩa này có nội dung gì.
Mở máy quay phim và ti vi, băng ghi hình vừa cho vào, khoảng chừng nửa phút trôi qua, màn hình bông tuyết không thấy nữa, thay vào đó là hình ảnh con đường lớn của thị trấn huyện Đại Mông. Vị trí quay được chọn rất khá, ước chừng là tòa nhà năm tầng, trình độ của nhân viên quay cũng rất khá. Không xuất hiện tạp âm và hình bị rung.
Trong màn ảnh, toàn bộ thị trấn của huyện Đại Mông có thể quan sát được hoàn toàn đầy đủ. Hai bên đường phố, cứ mười mét lại cắm lên một lá cờ màu rực rỡ. Thời tiết trong video rất đẹp. Thời gian khoảng chừng 8 giờ sáng.
Trên đường phố, thỉnh thoảng có cảnh sát mặc cảnh phục đi đi lại lại tuần tra. Nhìn cảnh tượng này, có lẽ là hoạt động trong một buổi lễ long trọng của huyện Đại Mông.
Thời gian dần dần thay đổi, trong video, đoàn người cùng nhiều lên, ống kính cũng dần dần di chuyển. Phía trước mặt là một khu vực rộng mở, ở đó là cổng và sân của trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Đại Mông, được coi như một quảng trường nhỏ. Cùng lúc đó, ống kính dần dần gần hơn, hình ảnh cũng bắt đầu rõ nét hơn. Lúc này, trên quảng trường từng đội ngũ tập trung ở đây. Phía trước nhất, là đội ngũ của cảnh sát tập hợp thành, sau đó là đội ngũ của dân binh, tiếp theo, là hệ thống y tế, cơ quan chính phủ, cơ quan thuế, cơ quan công thương vân vân, tất cả đều cùng một màu sắc đại biểu cho đặc thù của từng ngành.
Cùng lúc đó, trên đường, một chiếc xe Jeep 212 không có trần xe dừng lại, hình ảnh béo mọng của Phùng Đại Bưu xuất hiện trong màn hình. Phía trước Phùng Đại Bưu cũng là một chiếc xe jeep không có trần xe, người trên xe này cũng rất quen thuộc, không ngờ lại là Phùng Đại Quân.
Bấy giờ, Phùng Đại Quân chào một cái không được đúng theo nghi thức quân đội, nói rất to:
- Thưa đồng chí bí thư huyện Đại Mông, để chúc mừng Quốc khánh, nghi lễ duyệt binh đã chuẩn bị xong, xin ngài kiểm duyệt.
Nói xong, Phùng Đại Bưu trong video, tỏ ra vô cùng khí thế, bày ra cái bộ dáng lãnh đạo, vẫy vẫy tay, làm giống như là người lãnh đạo Đảng và quốc gia, vậy, trầm giọng nói:
- Bắt đầu!
Ngay sau đó, truyền đến tiếng nhạc hùng tráng của khúc quân hành. Xe chầm chậm di chuyển, Phùng Đại Bửu vừa vẫy chào vừa nói:
- Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả rồi.
Theo sau câu trả lời, tự nhiên là hai câu nói vô cùng quen thuộc:
- Chào thủ trưởng, vì nhân dân phục vụ.
Xem đến đây, Nhiếp Chấn Bang đã cảm thấy buồn cười rồi, cái khí thế này so với năm đó lúc Nam lão tiến hành Đại duyệt binh, chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng, nếu loại bỏ cái phần khôi hài, đáng buồn cười trong cái đoạn phim này đi thì cái này cũng đã đủ để chứng minh, ở huyện Đại Mông này, Phùng Đại Bưu kiêu ngạo và ương ngạnh đến thế nào. Một chuyện tiêu tốn nhiều tiền của như vậy, cũng không phải là một Bí thư huyện ủy có thể có đủ tư cách làm ra được.
Video tiếp tục chạy. Sau khi kiểm duyệt hoàn tất, một đoàn người của Phùng Đại Bưu quay về trên đài chủ tịch được dựng ở cửa toà nhà huyện ủy. Cùng lúc đó, các đội viên của từng khối diễu hành cũng bắt đầu lần lượt ngay ngắn đi qua đài chủ tịch, tiến hành nghi lễ diễu hành qua khán đài.
Xem đến đây, Hà Vĩ Mao và Phạm Mông Thủy đều không thể xem tiếp được nữa. Băng video như thế này, quả thật chính là đang tự làm mất mặt của địa khu Đông Mông, đang bôi nhọ vào chính bộ mặt của tỉnh Lỗ Đông.
Lập tức, sắc mặt của Hà Vĩ Mao tái mét, đứng lên liền nói:
- Hoang đường, đúng là một trò hề! Phùng Đại Bưu hắn có tài đức gì, có tư cách gì để kiểm duyệt, có tư cách gì mà làm ra một buổi lễ long trọng như thế ở trong thị trấn huyện chứ? Huyện Đại Mông là huyện có kinh tế phát triển mạnh của toàn tỉnh. Cũng có thể nói, huyện Đại Mông đã thoát ly nghèo đói, đã dần dần có cuộc sống ấm no hơn, chuẩn bị bước vào giai đoạn kinh tế trung lưu rồi. Người này, tôi thấy, nhất định phải nghiêm trị, phải phạt nặng.
Vừa dứt lời, Hà Vệ Mao dường như cũng nhớ ra thân phận hiện tại của chính mình, bên cạnh, vẫn còn có một vị lãnh đạo của ủy ban kỷ luật Trung Ương ở đây nữa đâu.
Ngay sau đó, Hà Vĩ mao đi lên nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, cuốn băng video này, quả thực là quá chấn động rồi. Đây quả thực là làm xằng làm bậy, cái loại cán bộ như vậy, nhất định phải xử lý nghiêm. Tôi xin chủ nhiệm Nhiếp cân nhắc kỹ lưỡng. Người như vậy, theo tôi thấy, cơ bản không xứng làm một cán bộ.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cười lấy một tiếng, chính là sợ hai người các ông chỉ đứng bên cạnh bang quang thôi. Cái tôi muốn, chính là cái loại thái độ hiện tại này đây.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Hà, ý kiến của anh, tôi là giơ hai tay tán thành. Chưa thấy được toàn cục, có thể thấy được lốm đốm a. Cuốn băng video này, nhìn qua thì dường như rất buồn cười, nhưng, cái tầng hàm ý ở bên trong, cũng là đáng giá khiến chúng ta phải suy nghĩa sâu xa. Người như vậy, tôi đề nghị nhất định phải nghiêm khắc xử lý. Nếu còn giữ lại người như vậy trong hàng ngũ cán bộ Đảng viên của chúng ta, đây là một sự sỉ nhục đối với chúng ta.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục yêu sách nói:
- Chủ nhiệm Hà, bí thư Phạm, được đưa kèm với cái phần tài liệu này tới, còn có một manh mối rất quan trọng. Căn cứ vào tài liệu thực tế, Phùng Đại Bưu ở đây còn có một người nhân tình. Tôi phỏng đoán, điểm đột phá cuối cùng, rất có khả năng chính là cô nhân tình này. Thậm chí, vào thời điểm Phùng Đại Bưu nhận hối lộ, người này còn trở thành người phát ngôn của Phùng Đại Bưu. Tôi thấy, cần phải lập tức thực thi lệnh bắt giữ với người phụ nữ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT