Nghe thấy tiếng gõ cửa, ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang và Trịnh Căn Sinh không có phản ứng quá lớn ra, thì ngay cả ánh mắt cụ Hồng cũng có chút căng thẳng, đám người Cao Vệ, lại càng giống như là lâm đại địch.

Lúc này, Cao Vệ vừa cố ý vô tình mà đứng chặn trước mặt cụ Hồng, từ cửa hướng sang bên này nhìn, là có thể cản trở tầm nhìn rất tốt, rồi quay đưa mắt sang tiểu Triệu bên cạnh ra hiệu, tiểu Triệu cũng mở miệng hỏi :

- Ai đấy?

Bên ngoài, tiếng của tiểu Trương vang lên:

- Anh Triệu, là tôi.

Nghe thấy tiếng của tiểu Trương và tiểu Bạch, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Cao Vệ lập tức đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:

- Tam ca, làm công tác kiểm tra kỷ luật, có lúc giống như làm hoạt động đảng ngầm vậy. Nếu như đã tiến vào chu trình song quy rồi, vậy còn đỡ hơn một chút. Dù sao cũng đều là tiến hành ở nhà khách quân khu hoặc là trong nhà khách của quân đội, đảm bảo tình độc lập và tính công chính của việc điều tra. Nhưng, loại điều tra ngầm này là nguy hiểm nhất, thậm chí có lúc những cán bộ điều tra này về sau bị buộc tới bước đường cùng, khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu, túng quá hóa liều. Cho nên, khi điều tra kiểu này, mọi người đều phải rất cẩn thận.

Nhiếp Chấn Bang khẽ gật đầu. Ý của Cao Vệ, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, đây là đang truyền thụ kinh nghiệm cho mình. Công tác kiểm tra kỷ luật, cũng không đơn thuần là điều tra lấy chứng cứ, sau đó là bàn giao đơn giản như vậy. Kinh nghiệm càng quan trọng chính là trong quá trình điều tra, như thế nào để loại bỏ từng lớp cản trở lẫn những thứ hỏa mù, từ đó đạt được mục đích là kéo những cán bộ vi phạm kỷ luật, không làm tròn trách nhiệm ra ánh sáng.

Tiểu Trương và tiểu Bạch vừa vào cửa, lập tức liền đóng cửa lại. Cùng lúc đó, một người còn đứng bên cạnh cửa. Tiểu Tống lúc này cũng đứng lên kéo bức màn cửa sổ trong phòng khách lại. Chi tiết này khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng.

Nhiếp Chấn Bang từ trước tới nay không phải loại người hay ghen tị. Cấp dưới càng có bản lĩnh, Nhiếp Chấn Bang càng thích, như vậy, chính mình cũng càng thoải mái

Tiểu Trương lập tức hạ thấp giọng nói: - Chủ nhiệm Nhiếp, tổ trưởng, căn cứ vào mấy manh mối mà cụ Hồng cung cấp, hôm nay, tôi và tiểu Bạch cùng đi tìm hiểu về gia đình mấy cô gái bị hại. Có hai nhà đã chuyển đi hết, trước mắt cũng không biết đi đâu rồi. Có một cô gái cũng đã hóa điên. Người nhà hình như cũng rất sợ hãi, khi chúng tôi hỏi tới vấn đề này, giữ kín như bưng, luôn phủ nhận chuyện này. Còn lại ba gia đình, chúng tôi ngay cả cửa cũng không vào được, vừa mới nói tới chuyện này thì đã bị họ đuổi ra, nói là căn bản không có việc như vậy, con gái họ lập gia đình rồi, đây là có những người cố ý bịa đặt.

Nghe thấy như vậy, Cao Vệ và Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại, manh mối dường như đã hoàn toàn bị cắt đứt ở đây rồi. Trên tay cụ Hồng cũng không có chứng cứ đầy đủ. Những người bị hại khác cũng là do cụ Hồng đã điều tra qua nhiều mặt và tìm tòi mới biết được.

Về phần cháu gái của cụ Hồng, lúc ấy căn bản là không để lại bất kỳ một chứng cứ gì. Thi thể sớm đã bị cha con Phùng Đại Bưu cho đi hỏa táng luôn rồi. Cái gì mà vật chứng, cái gì mà vật lưu giữ, cơ bản là không có bất cứ cái gì. Còn về phương diện khác, Nhiếp Chấn Bang cũng không biết xuống tay từ đâu. Bất cứ chuyện gì, dù thế nào cũng phải có một cái lý do nào đó, cũng không có khả năng treo trên người một tấm bảng viết mình là người của Uỷ ban Kỷ luật trung ương, sau đó liền yêu cầu được khám xét và kiểm tra. Nếu mà làm như thế này, Ủy ban Kỷ luật chẳng phải là to nhất, bất kỳ cán bộ lãnh đạo nào, chỉ cần cán bộ Uỷ ban Kỷ luật nhìn không vừa mắt, đưa chứng nhận thân phận ra thì có thể điều tra, vậy thì không loạn sao?

Ở cái địa phương nghèo nàn này, trinh tiết của người con gái là thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân. Nếu không thì cháu gái của cụ Hồng cũng sẽ không treo cổ tự vẫn như vậy.

Đồng dạng, những gia đình thề thốt phủ nhận đó, chuyện này là điều có thể hiểu. Bị Phùng Thiên Bảo chà đạp, chỉ có thể tự nhận mình là đen đủi, lại còn không dám để lộ ra, điều này càng thêm kích thích khiến cho Phùng Thiên Bảo ngang tàng, hoành hành hơn.

Trầm mặc một hồi, nhìn ánh mắt, bộ dạng của cụ Hồng bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang đi tới, hạ giọng nói:

- Cụ Hồng, trên tay cụ còn chứng cứ gì nữa không?

Cụ Hồng lắc đầu, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút thất vọng, nhưng đây cũng là điều tất nhiên mà thôi. Một người lính già đã xuất ngũ, đến ngay cả đãi ngộ của cán bộ về hưu cũng không có, không có tiền trợ cấp, đãi ngộ gì cũng không có, chỉ là một người nông dân bình thường, có thể làm được nhiều việc như vậy đã coi như là rất tốt rồi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang vẫn quyết định nói thật. Ở trước mặt một người như cụ Hồng, lời nói có lệ, hay là mấy lời khách sáo đó, tất cả cũng đều là giả dối. Những thứ dối trá đó, với cụ Hồng lớn tuổi như vậy, vì chuyện của cháu gái, bôn ba vài năm, người nào cũng thấy rõ rồi, mà lúc này còn nói dối cụ ấy, cụ Hồng chỉ liếc mắt một cái là biết được ngay là đang có lệ thôi. Nhiếp Chấn Bang không muốn tổn thương cụ, lập tức trầm giọng nói:

- Cụ Hồng, cháu nói thật với cụ, chuyện này bây giờ tiến hành điều tra, thu thập chứng cứ có chút khó khăn. Bên phía cháu gái của cụ không có bất cứ chứng cớ trực tiếp nào, những đương sự khác lại không đứng ra chỉ chứng Phùng Thiên Bảo. Việc này, có chút khó giải quyết. Nhưng xin cụ yên tâm. Chúng tôi nhất định tìm ra chứng cứ, sau đó đưa hai tay của cha con Phùng Đại Bưu, Phùng Thiên Bảo vào còng số 8.

Cụ Hồng giờ phút nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt không có nửa điểm mất mác. Việc này cụ Hồng rất rõ, chạy đi kiện cáo nhiều năm như vậy, ngay cả bí thư Đảng ủy khu vực Đông Mông nhìn thấy mình cũng tránh né, cụ Hồng hiểu được rằng, việc này không phải có thể giải quyết ngay được.

Cụ lập tức liền gật đầu nói:

- Đồng chí Nhiếp, tôi cám ơn anh. Lời nói của anh rất thành thật, không phải để lừa lão già tôi. Tôi tin tưởng anh, tôi sẽ đợi anh. Tôi sẽ chờ đợi quốc gia cho tôi một lời công đạo. Thật sự đến lúc các cậu không giải quyết được, tôi sẽ cầm tam bát đại cái (súng kiểu 38) giết tên súc sinh này. Năm đó, những thằng tiểu quỷ nhật bản đều sợ lưỡi lê của tôi. Tôi cũng không tin, cái mạng già này vẫn không thể đòi lại công đạo cho cháu gái của tôi.

Lời của cụ Hồng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Cụ già này, dũng mãnh thật. Lúc này, việc quản lý súng ống cũng không phải nghiêm ngặt như vậy. Ở một vài vùng núi nghèo khó xa xôi, không ít người trong nhà đều có súng săn. Cụ Hồng là người đã trải qua thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong nhà có một cây súng trường kiểu 38, có một quả lựu đạn dưa hấu, đây cũng là chuyện rất bình thường. Ông cụ không giữ lại một cây Vương bát hạp tử (tên gọi thông dụng xưa cho loại súng ngắn bán tự động Namu kiểu 14 của Nhât) hay là một khẩu Mauser coi như là rất tốt rồi.



Huyện Đại Mông, cách thị trấn khoảng hơn năm cây số, nơi đây thuộc vào phạm vi quản lý của thôn Đông Giao, thị trấn Quan Thành, huyện Đại Mông

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang và Trịnh Căn Sinh ba người ở bên này. Cao Vệ và tiểu Bạch ở một tổ, nhưng lại đi tới một xã xa hơn.

Thôn Đông Giao nói là cách thị trấn rất gần, nhưng đều nghèo như nhau. Cả thôn phân tán rải rác bên ngoài núi Đại Mông, ở đây mặc dù nói không phải rừng sâu núi thẳm, núi non trùng điệp, nhưng cũng là đồi núi khấp khởi. Thôn Đông Giao phân bố rải rác ở mấy ngọn núi nhỏ dài khoảng hai ba trăm mét.

Ở giữa sườn núi, người nhà này, chính là gia đình có con gái mới xảy ra chuyện trong ba tháng gần đây, cũng chính là nhà có đứa con bị điên đó.

Ba gian nhà bằng bùn đất thấp bé. Căn nhà không phải là loại dùng đất gạch mà là loại đất bùn ép lại mà thành tường. Nhà cửa như vậy, dĩ nhiên không cao, Nhiếp Chấn Bang cao một mét tám ba, đi tới chỗ chân vách tường, thậm chí có thể chạm đến mái của bức tường đất.

Bên trong cả căn nhà cũng rất tối tăm. Phòng bếp cùng với phòng chứa đồ linh tinh bên này, đỉnh nóc là lợp cỏ tranh và chăn bông cũ nát. Chỉ có gian phòng chính giữa là lợp ngói màu đen, hai viên ngói trong để lọt được chút ánh sáng chiếu vào trong nhà.

Ở trong phòng, ba người Nhiếp Chấn Bang đều ngồi trên ghế, bên cạnh một người đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong tay cẩm tẩu thuốc, không ngừng hút, trong phòng có chút sương khói lượn lờ.

Tiểu Trương dù sao cũng làm công tác kiểm tra kỷ luật được hai năm, khi tiến hành công việc thì rất quen tay, làm việc rất có nghề. Gia đình này họ Lăng.

Nhìn lão Lăng ngồi chồm hổm trên đất giữ im lặng. Tiểu Trương rất rõ, lão Lăng đây là đang làm đấu tranh tư tưởng. Điều này đối với mình mà nói là một dấu hiệu tốt. Muốn điều tra Phùng Thiên Bảo, ở đây là một chỗ đột phá lớn, dù sao chuyện cũng mới xảy ra hai ba tháng, vẫn còn rất nhiều dấu vết để lại.

Lập tức, tiểu Trương chậm rãi nói:

- Lão Lăng, đại ca à, xin anh tin tưởng chúng tôi, tin tưởng chính phủ. Chúng tôi lần này tới đây là tới điều tra bố con Phùng Đại Bưu. Mọi người nghĩ xem, nếu như mọi người đều sợ hãi, rút lui, không đứng ra, chúng tôi không có chứng cứ làm sao có thể bắt cha con Phùng Đại Bưu. Anh thử nghĩ xem, nếu như mọi người không đứng ra, sau này sẽ còn bao nhiêu những cô gái khác cũng bị hãm hại chứ?

Lời nói của tiểu Trương, khiến cho hai vợ chồng lão Lăng đều bắt đầu trầm mặc. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đột nhiên kéo tiểu Trương lại. Làm công tác tư tưởng, đây là sở trường của chính mình. Về phương diện công tác kiểm tra kỷ luật, chuyên nghiệp gì đó, chính mình còn phải muốn học tập, nhưng ở phương diện này, Nhiếp Chấn Bang thành thục hơn so với tiểu Trương.

Dưới tình hình này, để thời gian cho vợ chồng lão Lăng suy nghĩ và đấu tranh tư tưởng. Nếu bức ép quá, ngược lại sẽ không tốt. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Lão Lăng đại ca, tôi tự giới thiệu một cái, tôi tên là Nhiếp Chấn Bang, là lãnh đạo của tiểu Trương. Lần này, chính là tôi dẫn đội đến. Lão Lăng này, tôi thấy, đứa trẻ này bệnh không phải quá nghiêm trọng. Nếu kịp thời trị liệu, nếu anh đồng ý tôi sẽ giúp anh liên hệ với bệnh viện ở thủ đô, vợ chồng anh mang cháu đi xem xem. Đứa trẻ tốt như vây, cứ như vậy liền điên thì thật đáng tiếc.

Những lời này, cũng đã chạm tới cái điểm yếu của vợ chồng lão Lăng. Đối với một cặp vợ chồng ở nông thôn mà nói, cái gì đạo lý lớn, bọn họ cũng không hiểu nhiều như vậy, không có quan niệm tổn thương ai, hay không tổn thương ai. Nhưng nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, thì đây đúng là điều mà bọn họ cũng không thể cự tuyệt được.

Nhìn người đàn ông với vẻ mặt cười ấm áp, lão Lăng cắn răng một cái rồi quay về phía vợ nói:

- Mẹ nó, lấy cái quần lót của Nha nhi đưa cho lãnh đạo.

Nghe đến đây, trên mặt Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra một nụ cười, tiểu Trương càng là xiết chặt tay hưng phấn. Quần lót, thì hẳn là phải có chứng cứ rồi. Trên đó nhất định để lại không ít thứ, ví dụ như, tinh dịch, cọng lông, vân vân. Có nhứng thứ đó rồi, lại có thêm nhân chứng sống là Lăng Nha này nữa. Đột phá khẩu đã mở ra rồi, thâm nhập cùng với đào bới không phải là vấn đề nữa rồi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy đối với Trịnh Căn Sinh ở bên cạnh nói:

- Lão Trịnh, anh đi liên lạc với Lưu Côn, lập tức sắp xếp cho cả nhà Lang Nha cháu bé này vào bệnh viện tốt để điều trị. Chúng ta lập tức đi tới một nhà nữa, tranh thủ làm công tác tư tưởng, như vậy, phân lượng cũng nặng một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play