Tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang rất lớn, điện thoại cũng là điện thoại di động đời đầu (chất lượng cuộc gọi phụ thuộc rất nhiều vào địa hình vị trí, khoảng cách thu phát sóng), bởi vậy ở nơi như là thủ đô này thì âm sắc cẫn còn rất rõ ràng.
Bí thư Âu Dương Hạ triệu tập, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ. Vừa cúp điện thoại, ngay lập tức hắn liền đứng lên. Không đợi Nhiếp Chấn Bang mở miệng, Lưu Bân cũng liền trầm giọng nói:
- Lão tam, xem tình hình này, hẳn là có vụ án gì rồi, mà lại còn là vụ án lớn nữa. Chúng ta cùng đi luôn đi, có việc gì, thì tôi cũng có thể giúp cậu một tay.
Bên phía tổ chức nhân sự, Trịnh Căn Sinh mặc dù vẫn chưa được điều qua, nhưng đây cũng chỉ là việc sớm hay muộn. Sau cuộc điện thoại này, Nhiếp Chấn Bang đi rồi, ba người ở lại đây ăn uống tiếp cũng không có ý nghĩa gì, dẫu sao, nhân vật chính vẫn là Nhiếp Chấn Bang .
Bốn người đều đi một lượt, nhanh chóng khởi động xe, chạy thẳng đến trụ sở ủy ban kỷ luật trung ương. Giờ phút này, đã tan làm rồi, không ngờ trong trụ sở vẫn còn không ít phòng làm việc sáng đèn, đủ chứng minh số lượng người tăng ca cũng rất nhiều.
Vào thang máy đi thẳng lên tầng 11, đây là tầng cao nhất của ủy ban kỷ luật trung ương. Đi tới trước cửa văn phòng của bí thư Âu Dương Hạ, đây cũng là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang xuất hiện trước mặt Âu Dương Hạ. Dù sao cũng là phòng làm việc của cán bộ lớn cấp Bộ trưởng, bởi vậy, Nhiếp Chấn Bang hít một hơi thật sâu, rồi mới bước đến trước cửa, gõ cửa.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Hoắc Thu Nguyên nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp chủ tới rồi à, mau vào đi.
Đi vào trong phòng làm việc của Âu Dương Hạ, Nhiếp Chấn Bang quan sát một chút rồi cung kinh nói:
- Bí thư Âu Dương…!
Âu Dương Hạ bộ dạng khoảng sáu mươi tuổi, tóc có hơi hoa râm, ánh mắt lại rất sắc bén, sống mũi dày, làm cho người ta có cảm giác không giận mà tự uy.
Vì trong phòng làm việc có máy sưởi, cho nên Âu Dương Hạ treo áo khoác bên trên, bên trong chỉ mặc một chiếc áo giữ ấm, bên ngoài mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ngoài cùng lại khoác thêm một chiếc áo may ô len mầu đen. Nhìn thấy phong thái, cử chỉ của Nhiếp Chấn Bang, Âu Dương Hạ cũng phải ngầm gật đầu, không hổ là con cháu nhà Nhiếp gia dạy dỗ, không hổ là người mà Nam lão và tổng bí thư Viên đều rất coi trọng.
Ngay lập tức ông vẫy tay ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống chiếc ghế trước mặt mình. Âu Dương Hạ cầm một tập tài liệu ở trên bàn của mình đưa qua, trầm giọng nói:
- Tiểu Nhiếp, xem qua một lượt đi, đây là do một đồng đội cũ của tôi gửi qua từ tỉnh Lỗ Đông.
Nhìn vào lớp phong bì bên ngoài bức thư, bức thư này là từ huỵện Đại Mông, vùng Đông Mông, tỉnh Lỗ Đông gửi tới. Nhiếp Chấn Bang biết nơi này, đây là vùng giải phóng cũ của cách mạng đỏ.
Mở bức thư ra, hàng chữ đầu tiên khiến cho Nhiếp Chấn Bang đã bị rung động. “Gửi lãnh đạo Uỷ ban kiểm tra Trung ương, tôi là một Cựu chiến binh ở vùng núi Đông Mông, tôi không biết, đây có phải là đất nước của Đảng chúng ta hay không?
Xem xong bức thư, Nhiếp Chấn Bang cũng hết sức kinh hãi. Kiếp trước, tuy rằng Nhiếp Chấn Bang đã thông qua các tin tức trên các phương tiện truyền thông, biết được có rất nhiều việc như vậy nhưng, thực sự trải qua thì đây là lần đầu tiên. Một người đã từng tham gia chiến tranh kháng Nhật, chiến tranh giải phóng, có được huân chương kháng chiến hạng nhất, nhưng lại bị người khác chèn ép tới đường cùng. Một cái câu hỏi đơn giản như thế này, lại giống như là tát một cái tát cực kỳ mạnh vào trên mặt của đám người Nhiếp Chấn Bang, cũng như là cả Âu Dương Hạ vậy.
- Tiểu Nhiếp, xem xong rồi sao? Tôi chỉ nói một câu, nếu vụ án này đã thuộc phạm vi quản lý của phòng năm các cậu vậy thì sẽ do phòng năm các cậu giám sát. Có niềm tin hoàn thành không?
Khí thế của Âu Dương Hạ không phải chỉ giống như của một cán bộ cấp tỉnh bình thường. Công tác lâu dài trên mặt trận kiểm tra kỷ luật, cho nên trong lời nói hành động, thậm chí để lộ ra một luồng sát khí.
- Bí thư Âu Dương, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Giờ phút này, Âu Dương Hạ thật là có chút tán thưởng tinh thần dũng cảm hướng tới phía trước, thái độ thẳng thắn, lạc quan của Nhiếp Chấn Bang. Cán bộ kiểm tra kỷ luật đúng là phải có khí thế như này. Nếu cứ khúm núm, vậy thì khi mà tra án, cứ sợ nàỳ sợ kia thì còn tra cái gì nữa. Hễ là những vụ án mà cần có sự tham gia của cán bộ kiểm tra kỷ luật, có vụ nào mà không phải là án không nghiêm trọng.
Gật đầu rất hài lòng, Âu Dương Hạ trầm giọng nói:
- Tiểu Nhiếp, đi tra án lần này, theo ý của tôi là muốn nhảy qua tỉnh ủy Lỗ Đông và Uỷ ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Lỗ Đông. Dù sao, điều tra cũng là một đơn vị cấp huyện, nếu như gửi thông báo thì khó tránh khỏi cho người ta cảm thấy không tin tưởng vào chính quyền địa phương. Cho nên tôi muốn yêu cầu các cậu chỉ có thể tiến hành bí mật điều tra án, trước thu thập chứng cứ. Đợi sau khi có đầy đủ chứng cứ, các cậu lại liên hệ với Uỷ ban kiêm tra Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông. Còn về phía tỉnh ủy Lỗ Đông, đến lúc đấy, tôi sẽ phụ trách phối hợp. Đã rõ hay chưa? Nếu rõ rồi thì lập tức đi tổ chức nhân sự. Sáng ngày mai các cậu nhanh chóng tới huyện Đại Mông.
Nhiếp Chấn Bang lần này cũng có một chút kích động. Dù sao, đây cũng là vụ án đầu tiên mình đảm nhận sau khi nhậm chức ở Uỷ ban Kỷ luật, hơn nữa cũng là vụ án nhỏ, rất thích hợp. Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, nếu như vừa tới mà nhận ngay một vụ án lớn, không có kinh nghiệm, thì đúng là không chắc làm được. Nhưng bây giờ thì sao? Đây là cơ hội rèn luyện. Hắn lâp tức nói với Âu Dương Hạ:
- Bí thư Âu Dương, xin ngài yên tâm, xin trên tổ chức yên tâm. Tôi lập tức điều động đội ngũ có khả năng cao, trước tối ngày mai nhất định tới được huyện Đại Mông.
Trở lại phòng làm việc, Nhiếp Chấn Bang tiến vào cừa, ba người đang ngồi uống trà trong phòng làm việc của hắn lập tức đứng dậy, cả ba đều là vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Đem tập tài liệu trong tay để lên bàn, Nhiếp Chấn Bang cũng chuyển một chiếc ghế tới rồi ngồi xuống, lâp tức nói:
- Các đồng chí, có vụ án rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại nói:
- Huyện Đại Mông, tỉnh Lỗ Đông, vùng giải phóng cũ của cách mạng, thuộc diện huyện nghèo cấp quốc gia, Bí thư Âu Dương nhận được thư tố cáo, người tố cáo là một Cựu chiến binh, chuyện cũng vẫn là theo khuôn sáo cũ. Con trai của Bí thư huyện ủy làm hại cháu gái vị Cựu chiến binh, đứa trẻ này nghĩ luẩn quẩn, liền treo cổ tự tử. Người cựu chiến binh đi đòi công đạo thì lại bị đánh. Trong thư tố cáo còn có chứng cứ rõ ràng chứng về việc bí thư Uỷ ban huyện hoành hành ngang ngược. Đồng thời người Cựu chiến binh nhiều lần bị cơ quan công an địa phương bắt giam, chịu nhiều trận đòn và uy hiếp, nhà cũng bị chính quyền địa phương mượn cớ dỡ bỏ rồi. Hiện giờ ông cụ một thân một mình thuê nhà ở thị trấn huyện Đại Mông. Một năm nay, ông cụ đã đi thăm dò và điều tra ra được không ít thứ. Trong tài liệu nói, con trai bí thư huyện ủy này, chí ít cũng hãm hại trên mười cô gái. Bất luận sự thật như thế nào, chí ít chúng ta cũng phải đi một chuyến. Bí thư Âu Dương đã ra lệnh cho tổ điều tra chúng ta ngay trong đêm nay phải lập đội điều tra cho tốt, sáng sớm ngày mai xuất phát. Một kẻ như vậy, nếu như là thật chúng ta nhất định phải bắt hắn đưa vào nhà giam.
Nói tới đây. Nhiếp Chấn Bang dừng một chút, nhìn ba người nói:
- Lần này, tôi quyết định đích thân đi cùng một chuyến. Còn về công tác của Ủy ban Kỷ luật, tôi xem như là chưa có kinh nghiệm, nhân cơ hội này học tập một chút. Lão Trịnh đi cùng tôi luôn chứ. Về vấn đề tổ chức quan hệ của anh, Lưu bân sẽ giúp anh làm.
Nhìn tập tài liệu này, Cao Vệ cũng có chút giật mình. Dường như, trong óc hắn cũng có thể tưởng tưởng ra, bóng dáng của một ông cụ già nua, vì việc của cháu gái mà bôn ba khắp nơi tìm chứng cứ, kêu oan.
Lập tức Cao Vệ cũng gật đầu nói:
- Theo lý mà nói, những vụ án bình thường thế này, đều chuyển qua Uỷ ban Kỷ luật cấp tỉnh. Lần này, bí thư Âu Dương không ngờ lại tự mình đốc thúc, xem ra sự việc này khiến bí thư Âu Dương rất tức giận rồi.
Lưu Bân cũng theo sau gật đầu nói:
- Vệ tử, cậu vẫn không biết đi? Bí thư Âu Dương vào thời gian năm bốn mấy, ở ngay bên chỗ huyện Đại Mông đó. Bắt đầu tham gia công tác, cũng chính là ở nơi nào, cậu nói xem làm sao có thể không tức giận?
Cao Vệ lúc này cũng gật đầu nói:
- Tam ca, vụ án của Lỗ Đông, phân phối xuống dưới thì tính là thuộc trách nhiệm của tổ sáu chúng tôi. Tôi thấy, ba người chúng ta, lại thêm bốn cán sự của tổ sáu chúng tôi, tổng cộng là bảy người đi là được rồi.
Nghe được lời của Cao Vệ, Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Đừng nhìn Cao Vệ còn trẻ tuổi, trong công tác kiểm tra kỷ luật, cũng là có kinh nghiệm tương đương phong phú. Bảy người, không thừa không thiếu, rất thích hợp. Nhiều ngươi thì mục tiêu quá lớn, ít người thì sẽ có lúc cũng không phân thân ra được. Bảy người, vừa đủ để triển khai điều tra án, lại không gây nhiều chú ý.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Được, tôi thấy cứ dựa theo số người này mà quyết định. Vệ tử, một lát nữa cậu đi liên lạc một cái, đặt vé đi tới sân bay thành phố Lỗ Tuyền. Tôi đã hứa chắc với Bí thư Âu Dương là tối ngày mai nhất định đến huyện Đại Mông đó.
Đối với việc điều tra án này, Cao Vệ lão luyện hơn Nhiếp Chấn Bang rất nhiều. Lúc này một cuộc điện thoại tới sân bay thủ đô, sau khi hỏi số chứng minh nhân dân của đám người Nhiếp Chấn Bang, đặt bảy chiếc vé. Còn về bốn người nhân viên cấp dưới của Cao Vệ, số chứng minh ở sân bay bên đó đều có lưu trữ, căn bản là không cần phải hỏi. Sau khi làm xong, Cao Vệ lại điện thoại cho bốn nhân viên cấp dưới, chỉ dặn là sau khi thu dọn hành lý quần áo xong rồi, sáng sớm ngày hôm sau xuất phát, hẹn tập trung ở sân bay.
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang dậy rất sớm, tất nhiên nguyên nhân là do có thói quen, nhưng cũng một phần là do cảm giác hưng phấn. Dù sao đây cũng là lần đâu tiên Nhiếp Chấn Bang phá án.
Khoảng tám giờ, lúc Nhiếp Chấn Bang tới sân bay, Cao Vệ đã cùng với Trịnh Căn Sinh và bốn người thanh niên chờ ở đây.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tới, đám người Cao Vệ chạy ra đón, Cao Vệ cũng giới thiệu:
- Chủ nhiệm Nhiếp, giới thiệu với anh, đây là bốn đồng chí của tổ chúng tôi, tiểu Trương, tiểu Bạch, tiểu Triệu, tiểu Tống. Bốn vị đồng chí đều là làm việc kiểm tra kỷ luật nhiều năm, có kinh nghiệm phá án phong phú.
Ở trong trường hợp chính thức, Cao Vệ vẫn biết tiến thoái đúng mực. Lúc này, tự nhiên không thích hợp gọi là Tam ca rồi, xưng hô chủ nhiệm Nhiếp tự nhiên là thích hợp nhất.
Nhiếp Chấn Bang cười nắm tay bốn người, lập tức gật đầu nói:
- Mọi người đều chuẩn bị tốt rồi chứ? Tôi cũng không nói nhiều nữa, nói ra lại sợ các đồng chí cười, đây cũng là lần đâu phá án chính thức của tôi. Lần này, lấy các cậu và tổ trưởng Cao làm chủ, tôi và tổ trưởng Trịnh chỉ là đi theo học tập thôi.
Chuyển qua bàn đăng ký, tám giờ ba mươi, máy bay bắt đầu chầm chậm chạy trên đường băng rồi vút lên trời xanh. Ước chừng khoảng hơn một giờ, máy bay lại chầm chậm đáp xuống sân bay Lỗ Tuyền của thành phỗ Lỗ Tuyền tỉnh Lỗ Đông.
Vừa ra khỏi cửa, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn vào đồng hồ đeo tay một cái. Từ đây tới huyện Đại Mông vẫn còn hơn tám cửa. Cho nên khiđi tới cửa khu bãi đỗ xe, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, nói với Trịnh Căn Sinh ở bên cạnh:
- Tổ trưởng Trịnh đi thuê một chiếc xe thương vụ lại đây. Chúng ta ngồi xe tới đó, nếu không thì thời gian không kịp rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT