Nghe được câu nói của Phùng Đại Dũng, Lưu Văn Thanh có chút sửng sốt, ngay lập tức, ông liền đứng dậy. Từ sau cuộc tuyển cử của Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Nhiếp Chính Bang chưa từng chủ động đến gặp mình, cho dù là vì công việc, báo cáo công tác, đó cũng là giữ thái độ theo kiểu công thức hóa. Giữa hai người, đã không thể lấy lại được cái loại thái độ như trước kia nữa rồi. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang lại đích thân đến nhà, điều này khiến Lưu Văn Thanh hơi kinh ngạc. Ngay lập tức, Lưu Văn Thanh đứng dậy, trong lời nói cũng có chút vui sướng:

- Mau mời vào.

Bước vào phòng làm việc của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang chủ động chào hỏi:

- Bí thư Lưu, tôi mới từ thành phố Ô trở về. Lần này đến đây, tôi muốn tìm anh để báo cáo công việc.

Thái độ của Nhiếp Chấn Bang, sự khiêm tốn và cung kính giống hết lúc trước. Cái này làm cho Lưu Văn Thanh có cảm giác thổn thức không ngớt. Nhưng, sau cuộc tuyển cử của Đại hội đại biểu nhân dân, Lưu Văn Thanh cũng không dám tự cao thêm nữa. Đích thân Lưu Văn Thanh rót một cốc nước sôi cho Nhiếp Chấn Bang, ngay sau đó cười nói:

- Bí thư Chấn Bang, có việc gì cứ nói. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với thành phố Tân Lê luôn luôn là hết sức ủng hộ.

- Bí thư Lưu, nhận được tin tức từ trong nhà, tôi sợ là phải điều động đi rồi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng không quanh có, mà trực tiếp nói luôn vào câu chuyện.

Câu nói này, khiến cho Lưu Văn Thanh vô cùng kinh ngạc, Nhiếp Chấn Bang bị điều động đi. Theo lý mà nói, người biết tin tức đầu tiên, phải là mình mới đúng. Hiện giờ, Ban tổ chức khu tự trị lẫn Thành ủy đều không có tin tức gì, điều này có thể thấy, việc Nhiếp Chấn Bang bị điều động đi, có lẽ là từ bên trên tác động. Cái loại bối cảnh này, càng khiến cho Lưu Văn Thanh phải suy nghĩ.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng hiểu, vấn đề Nhiếp Chấn Bang đến đề cập với mình sợ rằng chính là việc chuẩn bị sắp xếp nhân sự của Thành phố Tân Lê.

Ngay sau đó, Lưu Văn Thanh cũng mỉm cười nói:

- Chấn Bang à, có chuyện gì cứ nói đi. Thái độ của tôi, vẫn là theo câu nói đó, mọi việc đều lấy ý kiến của thành ủy thành phố Tân Lê làm trọng tâm.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang trình bày sự sắp xếp trước khi mình ra đi với Lưu Văn Thanh. Lưu Văn Thanh dường như không một chút do dự, lập tức đồng ý với ý kiến của Nhiếp Chấn Bang. Cái loại ân tình thuận nước đẩy thuyền như thế này, Lưu Văn Thanh cũng là biết để làm. Với tác phong làm việc chu đáo, không bỏ sót của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh biết rõ, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn còn có con bài chưa lật đằng sau. Cùng với việc lại đắc tội Nhiếp Chấn Bang thêm một lần nữa, còn không bằng đồng ý luôn.

Có được sự đồng ý của hai cấp lãnh đạo thành phố Bá Châu và Khu tự trị. Việc điều chỉnh nhân sự của thành phố Tân Lê cũng rất nhanh chóng được công khai. Ban Tổ chức Thành ủy thành phố Bá Châu rất nhanh đã có công văn bổ nhiệm và miễn nhiệm chính thức đưa xuống.

Tất cả đều giống như sự sắp đặt của Nhiếp Chấn Bang, ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Phương Cố Sơn đích thân đến thành phố Tân Lê. Trong hội trường lớn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, với vẻ mặt nghiêm nghị, Phương Cố Sơn quay mặt về phía cán bộ lãnh đạo của toàn thành phố Tân Lê, trầm giọng nói:

- Căn cứ vào quyết định của ủy ban thường vụ thành phố, Ban Tổ chức Thành ủy sau khi trải qua việc cân nhắc kỹ lưỡng đã quyết định, miễn nhiệm đồng chí Nhiếp Chấn Bang khỏi chức vụ bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, công tác sẽ được phân phối sau. Bổ nhiệm phó bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, đồng chí Tạ Dật, đảm nhận chức vụ bí thư thành ủy, ủy ban thường trực, ủy viên thành ủy thành phố Tân Lê. Đồng chí Nghiêm Phượng Kiều đảm nhiệm chức phó bí thư thành ủy, ủy viên thường vụ thành ủy,miễn nhiệm đồng chí Nghiêm Phượng Kiều chức vụ trưởng ban tuyên giáo thành ủy. Đồng chí Lý Lâm đảm nhiệm chức vụ trưởng ban tuyên giáo thành ủy. Đề nghị đồng chí Lãnh Quốc Hoa giữ chức vụ Phó Chủ tịch thành phố Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê.

Tuyên bố bổ nhiệm này, khiến tất cả cán bộ có mặt trong phòng lập tức bắt đầu nghị luận. Chuyện này diễn ra quá đột ngột. Không ai ngờ tới rằng, Nhiếp Chấn Bang lại ra đi vào thời điểm này.

Nguyên bản, không ít cán bộ cho rằng, sau cuộc tuyển cử Đại hội đại biểu Nhân dân, chắc chắn là Nhiếp Chấn Bang sẽ phải rời đi. Nhưng, cố tình là Nhiếp Chấn Bang lại không có bất kỳ chuyện gì xảy ra mà vẫn tiếp tục đảm nhiệm công tác. Rồi chính vào lúc mọi người đều cho rằng Nhiếp Chấn Bang sẽ không ra đi nữa, thì Nhiếp Chấn Bang lại đột ngột ra đi.

Nhìn cảnh mọi người nghị luận phía dưới, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng dậy, hai tay ra hiệu cho phía dưới im lặng, ngay sau đó nói:

- Xin các đồng chí yên lặng một lát. Đây coi như là lần nói chuyện cuối cùng của tôi rồi. Nhậm chức ở huyện Lê, hai năm với bao nhiêu khó khăn, chúng ta đã cùng nhau trải qua và vượt qua giai đoạn không thể quên đó. Thành phố Tân Lê, đây là nơi để lại trong tôi những ký ức sâu đậm nhất. Giờ đây đứng ở chỗ này, tôi hy vọng cán bộ, lãnh đạo của toàn thành phố, với sự lãnh đạo của bộ máy thành ủy mới, phải dám nghĩ dám làm, xây dựng một thành phố Tân Lê tốt đẹp hơn.

Tiếp theo, với vị trí là Bí thư Thành ủy mới nhậm chức, Tạ Dật cũng có lời phát biểu.

Sau tuyên bố kết thúc buổi họp của Nhiếp Chấn Bang, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đã thu dọn xong đồ đạc của mình. Những đồ đạc trong nhà đã sớm được chuyển đi rồi. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn nhẹ nhàng lên đường.

Phương Cố Sơn đi ở giữa, Tạ Dật đi bên phải, Nhiếp Chấn Bang đi bên trái, cả ba cùng bước ra khỏi hội trường của thành ủy thành phố Tân Lê. Rồi một cảnh tượng trước mắt, lại khiến Nhiếp Chấn Bang kinh hãi.

Giờ phút này, ở bên ngoài hội trường, đã tập chung khoảng hơn mười nghìn quần chúng nhân dân. Có rất nhiều người vẫn đang mặc quần áo lao động, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng.

Hôm nay, bầu trời có vẻ u ám, có chút xám xịt, gió bấc thổi ào ào. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang bước ra, tất cả mọi người đều vội vã bước về phía trước một bước. Trong đám đông, có một tiếng hô vang lên:

- Bí thư Nhiếp, xin đừng đi.

Sau tiếng hô vang đó, hơn mười nghìn dân chúng đấy, thậm chí, bao gồm cả những cán bộ công an tới duy trì trật tự cũng hô vang cùng:

- Bí thư Nhiếp, xin ngài đừng đi. Thành phố Tân Lê không thể thiếu ngài.

Trong đám người, có người là công nhân, có người là giáo sư, còn có người khoác trên mình chiếc áo blouse trắng của bác sỹ, cũng có người dân thành phố bình thường, cũng có công nhân viên chức của thành phố Tân Lê. Già có, trẻ cũng có. Nhưng, trong ánh mắt mỗi người, đều thể hiện một sự kỳ vọng, một sự quyến luyến.

Bên cạnh, Phương Cố Sơn cũng có chút bùi ngùi, đã làm quan phải tạo phúc cho dân, câu nói này nói thì dễ, nhưng có thể thực sự làm được, thì trước mắt mà nói, Nhiếp Chấn Bang là người đầu tiên. Trong hai năm, cậu ta lại đã xây dựng một huyện cực kỳ nghèo nàn của đất nước trở thành một thành phố cấp Phó Sở, xây dựng nó trở thành thành phố lớn đầu tiên của Bá Châu. Thậm chí, trong việc phát triển, mức độ phát triển kinh tế, phát triển thương nghiệp, đều vượt thành phố Khố, nơi đặt trụ sở sở tại của thành phố Bá Châu. Đây là một kỳ tích. Và giờ phút này đây, cái loại vinh dự này, Phương Cố Sơn không có bất cứ sự ghen tị gì bởi, đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang hẳn là nhận được.

Lúc này, Phương Cố Lập lập tức nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Chấn Bang, anh hãy giải quyết trước việc này, tôi đi trước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play