Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Dịch Quân cũng có chút ngạc nhiên. Từ thái độ và ngữ khí của Nhiếp Chấn Bang mà thấy, có vẻ như Nhiếp Chấn Bang vô cùng bất mãn đối với nhà máy giấy này.
Điều này làm cho Dịch Quân có chút u mê. Đặt mình vào địa vị của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân đoán ra được nguyên nhân khiến Nhiếp Chấn Bang tức giận có lẽ là nằm ở hai vấn đề : gây ô nhiễm và tiêu hao nhiều năng lượng của nhà máy giấy. Có điều, trong thâm tâm, Dịch Quân lại có chút không hiểu rõ vì sao Nhiếp Chấn Bang cứ nhất định phải kiên trì tiến hành theo chiến lược phát triển bền vững, nhất định phải kiên trì bảo vệ môi trường. Nói kiên trì là còn nhẹ đấy, theo như Dịch Quân thấy, Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến trình độ gọi là cố chấp rồi.
Ở thành phố Tân Lê, rất nhiều cán bộ có cách suy nghĩ không khác Dịch Quân là bao. Theo như bọn họ thấy, thủ đoạn này của Chu Thần hoàn toàn là biểu hiện có năng lực. Nhà máy xí nghiệp ở khu kinh tế mới càng ngày càng nhiều, thành phố Tân Lê sẽ càng lúc càng phát triển. Còn về vấn đề bảo vệ môi trường, về chuyện xử lý chất thải thì là chuyện của tương lai, như thể là từ trước đến nay chưa từng có người nghĩ tới. Đây dường như là một loại mâu thuẫn trong tư tưởng quan điểm.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng thân là thư kí của Nhiếp Chấn Bang, kiên định, không dao động đứng bên cạnh lãnh đạo của mình, đây là thái độ mà một thư kí nhất định phải có.
Dịch Quân gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, tất cả các cán bộ trong bộ máy lãnh đạo Thành ủy thành phố Tân Lê đều đã chạy đến. Lúc này Chu Thần cũng vừa mới tới. Thời gian này, Chu Thần tiếp nhận đề nghị của thư ký Chu Vượng, lại đặc biệt nhờ Hoa ca cố vấn, Hoa ca cũng rất đồng tình. Nếu Nhiếp Chấn Bang có uy tín cao như vậy là nhờ vào thành tích, thì Chu Thần ngươi cũng phải tạo ra thành tích cao, như vậy mới có cơ hội chống lại Nhiếp Chấn Bang. Vì vậy, thời gian này Chu Thần biểu hiện rất chuyên nghiệp, không ngờ hôm nay vừa đi làm liền nhận được điện thoại của văn phòng Thành ủy rằng Bí thư Nhiếp đã trở lại, đang ở xí nghiệp giấy An Xương bên khu phát triển đợi các cán bộ ban lãnh đạo thành ủy đại giá.
Nói đến xí nghiệp giấy An Xương, Chu Thần liền nhíu mày. Nhiếp Chấn Bang này lại định giở trò quỷ gì đây, lẽ nào muốn vạch lá tìm sâu gì mình? Chu Thần cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Thật là không tin nổi. Tao đây toàn tâm toàn ý phát triển thành phố Tân Lê, giúp Nhiếp Chấn Bang mày lập chiến tích mà vẫn sai sao?
Nói xong, Chu Thần ngẩng đầu lên nói:
- Tiểu Chu, chuẩn bị xe, đến xí nghiệp giấy An Xương.
Lúc Chu Thần chạy đến xí nghiệp giấy An Xương, ở ven đường đã đậu bốn năm chiếc xe. Thành ủy ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy, Bí thư Công ủy khu phát triển Nghiêm Phượng Kiều, sau khi Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, trong cuộc điều động nhân sự sau đó, Nhiếp Chấn Bang đã để Nghiêm Phượng Kiều làm Bí thư công ủy, đương nhiên chức Chủ nhiệm Ban quản lý của Nghiêm Phượng Kiều cũng nhượng lại cho Bí thư Thành ủy xã Thắng Lợi – Lãnh Quốc Hoa. Những người này, hiện giờ đều là những nhân vật chủ chốt và lực lượng trung kiên của Nhiếp Chấn Bang trong hệ thống thể chế thành phố Tân Lê.
Bên cạnh, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Bạch Lực Khắc, Phó Chủ tịch thành phố Lâm Vĩ Dân, Phó Chủ tịch thành phố Lý Lâm đều đã trình diện, Chu Thần vẫn là người đến cuối cùng.
Tuy nhiên, lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề tức giận, dù sao Chu Thần cũng là mới nhận được thông báo, hiện tại lại đang ở bên ngoài, đương nhiên không xét đến vấn đề đến trễ hay không đến trễ.
Vừa nhìn thấy Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang liền nói thẳng:
- Phó Chủ tịch Chu, nghe nói xí nghiệp giấy An Xương là do đích thân Phó Chủ tịch anh dẫn vào, không biết đánh giá về bảo vệ môi trường của xí nghiệp này đã được thông qua chưa? Mặt khác, tại sao lại lựa chọn vị trí như thế này để xây dựng nhà máy, điều này sẽ là một thử thách rất lớn đối với xí nghiệp sau này trong việc xử lý ô nhiễm. Còn nữa, xí nghiệp Hoa Công kia là thế nào? Một lúc mà tiến cử nhiều xí nghiệp gây ô nhiễm lớn như vậy, đây sẽ là sự phá hủy không thể lường được đối với môi trường thành phố Tân Lê.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Chu Thần dường như không cho là đúng. Cái gì mà ô nhiễm lớn, cái gì mà xử lý ô nhiễm, còn phải chú ý đến mấy cái thứ này sao? Hai xí nghiệp này đều là Chu Thần đặc biệt đích thân đề cử, theo như những hứa hẹn của Chu Thần, tất cả các thủ tục đều do Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê hỗ trợ hoàn thành.
Có chỉ thị phê chuẩn của Chu Thần, tự nhiên là một đường đèn xanh. Dù sao Cục trưởng cục Bảo vệ Môi trường cũng không dám không nể mặt Quyền Chủ tịch thành phố.
Lập tức, Chu Thần cũng trầm giọng nói:
- Bí thư Nhiếp, anh đây là có ý gì. Sau khi xí nghiệp người ta tiến vào, chắc chắn là sẽ có quy hoạch thi công tỉ mỉ. Thái độ của Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta chính là nên vì những xí nghiệp này mà làm tốt công tác phục vụ hậu cần, chứ nếu cứ kén cá chọn canh như anh, chỉ sợ khu phát triển thành phố Tân Lê cho dù có khai phá cả trăm năm cũng chẳng tạo ra được thành tích như bây giờ.
Khẩu khí của Chu Thần rất khó nghe. Theo Chu Thần thấy, Nhiếp Chấn Bang chuyện gì cũng chọc vào, chỗ nào cũng là đối đầu với mình. Điều này rõ ràng là nhìn không vừa mắt, rõ ràng là trả đũa. Trong tình huống này Chu Thần sẽ không bao giờ nhường nhịn.
Nếu Nhiếp Chấn Bang muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng, vậy cứ để hắn làm, mình sẽ không quản những chuyện đó. Sau vài lần như vậy, Chu Thần liền mất hết uy tín.
Bên cạnh, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Bạch Lực Khắc bắt đầu nói:
- Bí thư, không nghiêm trọng đến mức độ đấy chứ. Tôi thấy không ít các địa phương khác cũng có những nhà máy hóa chất và nhà máy giấy.
Bách Lực Khắc cũng không hiểu lắm hàm ý của Nhiếp Chấn Bang. Tuy rằng trước mắt thì bản thân mình và Chu Thần là quan hệ đối địch cạnh tranh, nhưng cũng không có nghĩa là mình không có nguyên tắc. Trong chuyện này, Bạch Lực Khắc không cho rằng Chu Thần làm sai. Vì vậy lúc này mới nói ra sự hoài nghi của mình.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ. Nhìn chung quanh một chút, mấy người Lâm Vĩ Dân, Nghiêm Phượng Kiều, Lãnh Quốc Hoa bên cạnh tuy rằng đều là những thuộc hạ tâm phúc của mình, tuy họ không mở miệng phản bác mình nhưng nhìn thần sắc của bọn họ có thể thấy đều có ý tứ như vậy, rất hiển nhiên, đây cũng là lý do tại sao sau khi Chu Thần tiến cử những xí nghiệp kia, cả thành phố không có một ai đứng ra phản đối, xét cho cùng vẫn là vấn đề về thay đổi quan điểm tư tưởng.
Lúc này, quan điểm tư tưởng của các cán bộ lãnh đạo còn rất đơn giản, phát triển kinh tế - đây là vấn đề chủ yếu, là trọng điểm. Còn về cái gì mà ô nhiễm, cái gì mà phá hoại môi trường, cái gì mà cân bằng sinh thái, đều là thứ vô dụng, chẳng có ai thèm quan tâm đến những cái đó. Nhiếp Chấn Bang cứ khăng khăng quan điểm phát triển, có thể nhận được sự khen ngợi của Tổng bí thư Viên và Thủ tướng Vân, sự tán thành của các lãnh đạo cấp Trung Ương, nhưng cũng không có nghĩa là đả thông được cấp cơ sở phía dưới. Thời đại này, người mở đường vẫn còn rất hiếm. Ít nhất, thành phố Tân Lê không có nhân vật nào có thiên tư xuất chúng như vậy.
Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, thấp giọng nói:
- Các đồng chí, phát triển kinh tế là phải làm, nhưng điều kiện tiên quyết của tôi là không phá hoại môi trường của bản địa, kể cả đối với khai thác mỏ Long Hoa, thái độ của tôi cũng là như thế. Không biết các vị còn nhớ không, trong hiệp nghị kí kết giữa thành phố chúng ta và khai thác mỏ Long Hoa, trong đó đã ghi rõ một điều kiện về việc cải tạo môi trường.
Dừng lại một chút, nhìn mọi người đều là vẻ mặt suy tư, Nhiếp Chấn Bang lại nói một lần nữa:
- Phát triển, không được phép lấy việc chiếm đoạt không gian sinh tồn của con cháu hậu thế làm tiền đề. Đây chính là phương thức phát triển bền vững lâu dài. Tôi cũng không phải không đồng ý với hành động tiến cử xí nghiệp của đồng chí Chu Thần, cũng không nói là không đúng. Ý của tôi rất đơn giản, thẩm tra đánh giá môi trường nghiêm khắc, bất cứ xí nghiệp nào muốn vào thành phố Tân Lê bắt buộc phải tuân theo quy tắc của thành phố Tân Lê. Tôi không muốn lấy việc phá hoại môi trường để trả giá cho phát triển. Tôi không muốn đợi đến 10 năm sau, 20 năm sau, non xanh nước biếc của Tân Lê lại biến thành sa mạc, biến thành rừng thiêng nước độc, chướng khí mù mịt. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị người dân làm thịt đó.....
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Chu Thần nói:
- Phó Chủ tịch Chu, báo cáo về ảnh hưởng môi trường cũng như biện pháp xử lý chất thải của hai xí nghiệp này, hãy mời họ thực hiện lại từ đầu đi. Sau khi thông qua đánh giá về môi trường mới có thể trở thành xí nghiệp của Tân Lê chúng ta, nếu không tôi kiên quyết phản đối.
Thái độ của Nhiếp Chấn Bang rất cố chấp, một loại khí thế cùng thái độ không cho phép người khác nghi ngờ. Chu Thần rõ ràng cảm nhận được, Nhiếp Chấn Bang sau chuyến đi thủ đô trở về, so với trước đây, sự ôn hòa đã bớt đi một phần, sự mạnh mẽ cứng rắn lại nhiều hơn một phần.
Nhiếp Chấn Bang vừa đi, những thuộc hạ của Nhiếp Chấn Bang là Nghiêm Phượng Kiều, Lâm Vĩ Dân, Lãnh Quốc Hoa cũng rời khỏi đó.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố - Bạch Lực Khắc vẻ mặt phức tạp nhìn xí nghiệp giấy An Xương còn đang động thổ, sau đó cũng lên xe rời đi. Lúc này trong lòng Bạch Lực khắc cũng đã hiểu rõ ý của Nhiếp Chấn Bang. Con đường phát triển thành phố Tân Lê nhất định sẽ khác với các địa phương khác. Điều này làm cho Bạch Lực Khắc có chút kích động. Từ thái độ của Nhiếp Chấn Bang đối với Chu Thần, Bạch Lực Khắc dường như nhìn thấy một loại hi vọng.
Trở lại văn phòng, Bạch Lực Khắc lập tức phân phó thư kí:
- Cậu đến phòng hồ sơ một chuyến, đem tất cả bản ghi chép các bài phát biểu của Bí thư Nhiếp hai năm vừa rồi mang về đây. Ngoài ra, lấy cả các tư liệu, số liệu các xí nghiệp năm ngoái mang qua đây một chút.
Có thể làm đến trình độ hiện tại, Bạch Lực Khắc cũng không phải đồ ngốc. Thái độ của Nhiếp Chấn Bang rất đáng được suy nghĩ xem xét. Nếu có thể tận dụng tốt, có lẽ cũng không phải là không thể....
Bạch Lực Khắc giành một buổi trưa, nghiên cứu cẩn thận những bài nói chuyện của Nhiếp Chấn Bang, xem xét các tư liệu số liệu của các xí nghiệp ở thành phố Tân Lê, cuối cùng thật sự phát hiện ra vấn đề. Trong các hạng mục mà Tân Lê thị thu hút đầu tư, đối với công ty Mẫn Nông cùng một số công ty chăm bón và gieo trồng nông nghiệp khác, yêu cầu không cao nhưng sự hỗ trợ lại rất lớn. Ngược lại, đối với một số công ty gây ô nhiễm lớn như công ty sản xuất giấy, chế dược và khai thác quặng, thái độ của Nhiếp Chấn Bang lại vô cùng cứng rắn. Theo tư liệu của một công ty sản xuất giấy ở thành phố Tân Lê, cải cách chỉnh đốn về phương diện xử lý ô nhiễm môi trường đã được làm những hai lần.
Xem đến đây, Bạch Lực Khắc hít một ngụm khí lạnh cảm thán, thật đúng là đi theo đường lối phát triển bền vững lâu dài. Quan điểm tư tưởng này tuy rằng rất đúng nhưng lại đụng chạm đến nhiều đối tượng, e là toàn thành phố cũng chưa có ai có thể nhận thức và lĩnh ngộ được lối suy nghĩ vượt thời đại này của Nhiếp Chấn Bang. Nếu ... nếu như mình có thể chủ động liệu có được Nhiếp Chấn Bang nhìn với con mắt khác không? ...........
Nghĩ đến đây, Bạch Lực Khắc trong lòng chợt hừng hực nhiệt tình. Nếu có thể có được sự công nhận của Nhiếp Chấn Bang, như vậy, cú lật ngược sau cùng cũng không phải là không thể.
Lúc này Bạch Lực Khắc cũng không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy nói với bên ngoài:
- Tiểu Thiệu, cậu ở đây trông chừng, tôi đến Thành ủy một chuyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT