Tần Chính Dân nghe lời nói của Nhiếp Quốc Uy xong, lại ngây ngẩn cả người. Hôm nay là làm sao thế này, đầu tiên là công chúa của Dương gia, ngay sau đó, lại có dính dáng tới con cái của Nhiếp Quốc Uy. Đang chuẩn bị nói chuyện thì từ bên ngoài, thư ký đi vào, nhỏ giọng nói:

- Bí thư Tần, Phương tư lệnh từ quân khu tới đây, nhìn bộ dạng, xem ra, có chuyện khẩn cấp.

Phương Đại Bảo vừa vào cửa, liền nhìn thấy cả Bí thư lẫn chủ tịch tỉnh đều ở, lập tức cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói thẳng:

- Bí thư Tần, Chủ tịch Nhiếp, xảy ra chuyện lớn. Vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của Tư lệnh Trịnh của Quân khu Thủ đô đang trú đóng ở Lang Châu, cháu gái duy nhất của Đổng lão bị giam ở Trang thị. Trịnh quân trưởng còn nói cho tôi biết, cháu trai đầu tiên của Đổng lão, Đổng Chí Hoa đã điều động khẩn cấp quân đội tới bên này. Tôi nghĩ, Tỉnh ủy cùng Đảng ủy chúng ta nhất định phải đem chuyện này giải quyết xong trước khi quân đội tới, nếu không, hậu quả có lẽ sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Nghe tới câu nói của Phương Đại Bảo, trên mặt Tần Chính Dân lộ ra một tiếng cười khổ, quay đầu nhìn Nhiếp Quốc Uy, nói:

- Lão Nhiếp, ông hãy nói thật cho tôi biết, còn có những người khác hay không?

Giờ phút này, Nhiếp Quốc Uy cũng là gật đầu nói:

- Lúc này đây, hai cô bé của Đổng gia và Dương gia đúng là đi cùng với con trai, con gái của tôi cả. Ngoại trừ mấy người đó ra, còn có một cô gái nữa, đó là chủ nhân của câu lạc bộ Vương Triều ở thủ đô.

Nghe đến đó, Tần Chính Dân không dám coi thường, chỉ riêng một Dương gia thôi cũng đủ nhức đầu, hiện giờ, lại còn liên lụy tới một cái Đổng gia cùng Nhiếp gia, còn có một chủ nhân thần bí của Vương Triều nữa, chuyện này đã phát triển quá lớn rồi. Lập tức, Tần Chính Dân hơi chút trầm ngâm, nói với Phương Đại Bảo và Nhiếp Quốc Uy:

- Lão Nhiếp, lão Phương, hai người đi trước một bước đi, đi tới chi đội trị an của cục Công an thành phố Trang. Nhất định phải khống chế được toàn cục diện. Tôi bên này ngay lập tức tới luôn.

Nhiếp Quốc Uy cười lạnh ở trong lòng một tiếng. Tần Chính Dân này, tính toán đúng là hoàn mỹ, làm cho chính mình ra mặt, vậy thì hai đứa con mình cùng với hai nhà Đổng, Dương còn có thể náo cái gì sao? Đây là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không à. Nhiếp Quốc Uy cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa Tần Chính Dân và lão Bí thư Đỗ Thanh Thủy cũng không phải là thấp, nhưng thật không ngờ, lại đạt tới tận trình độ thế này.

Lập tức, Nhiếp Quốc Uy liền nói rất lạnh nhạt:

- Bí thư Tần, tôi thấy, tôi sẽ không cần đi qua. Chuyện này liên quan tới cả con trai và con gái tôi, để duy trì công chính, không để cho người ta cảm thấy rằng có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, tôi xin lảng tránh khỏi chuyện này. Tôi tin tưởng rằng, tổ chức nhất định sẽ có một sự đánh giá cùng với sự giải thích thật công bằng, liêm chính.

Sau khi Nhiếp Quốc Uy rời khỏi, Phương Đại Bảo cũng lập tức chạy tới chỗ cục Công an thành phố. Còn lúc này, Tần Chính Dân bấm số điện thoại của Đỗ Thanh Thủy, sau khi kể lại tóm tắt toàn bộ câu chuyện xong, Tần Chính Dân liền nhỏ giọng nói:

- Lão Bí thư, chỉ sợ, lúc này đây, tiền đồ của Lâm Sơn là thật sự xong rồi.

Đối diện, sau khi đã trầm mặc một hồi lâu, một giọng nói già nua mới vang lên:

- Bí thư Chính Dân, hết thảy cậu xem rồi xử lý đi, làm khó cho cậu rồi.

Một Bí thư Tỉnh ủy đã lui lại, thì cũng chỉ như một con chim phượng hoàng bị rút hết lông mà thôi. Mặc dù bất mãn, cũng không có cách nào xử lý được. Giờ phút này, Đỗ Thanh Thủy cũng hiểu rất rõ, chỉ cần có thể bảo vệ được người, coi như là không tệ rồi.

Tần Chính Dân gật gật đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Lão Bí thư, tôi sẽ cố hết sức.



Chi đội trị an Cục công an thành phố Trang bên này, toàn bộ chi đội trị an đã sớm chật ních cảnh sát ở bên ngoài. Giờ phút này, trên mặt đội trưởng Trương cũng đã hiện lên vẻ sung sướng. Không cần biết mi có cái bối cảnh quân đội gì đó, ở cái địa phương như thế này, lại công nhiên dám đánh lén cảnh sát, còn bắt cóc cảnh sát, đây là tội lớn, còn có thể lật trời được sao?

Đồng thời, đội trưởng Trương nói lớn tiếng:

- Người ở bên trong nghe đây, anh đã bị bao vây. Cố thủ chống lại là không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Chính sách cùng pháp luật của Đảng, đó là thẳng thắn theo khoan, kháng cự theo nghiêm. Tôi khuyên anh, lập tức bỏ vũ khí xuống, đi ra đầu hàng, nếu không, đừng trách chúng tôi không nương tay.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, không khí lại càng thêm có vẻ áp lực hơn. Đội trưởng Trương cũng không nhịn được nữa rồi, hô người bên cạnh:

- Xông vào, nếu có gan phản kháng, giết chết ngay tại chỗ, phải cam đoan sự an toàn của Khang thiếu gia.

Lời nói mới vừa thốt ra, ngoài cửa, truyền tới một tiếng rống vang như tiếng sấm lôi đình:

- Giết chết, là ai cho anh cái quyền lớn như vậy. Anh chẳng qua cũng chỉ là một Chi đội trưởng chi đội trị an của cục Công an, anh còn có quyền quyết định tùy ý tính mạng của người khác sao?

Đội trưởng Trương nghe thấy câu nói này, nhướn mày lên, đang chuẩn bị mắng chửi người, quay đầu nhìn lại, Phương Đại Bảo mặc một thân quân phục, xuất hiện ở ngoài đang bước đi vào, đằng sau, một liên đội binh lính cũng đã vác súng trên vai, đạn lên nòng sẵn xông vào theo. Đi tận đằng đầu, trên vai Phương Đại Bảo lấp lánh một ngôi sao tỏa sáng lóa mắt.

Hai chân đội trưởng Trương một dậm thẳng, cúi chào nói:

- Chào thủ trưởng, hoan nghênh thủ trưởng tới chỉ đạo công tác. Báo cáo thủ trưởng, vào lúc này, chúng tôi đang đàm phán với một tên đạo tặc cực kỳ hung ác, chúng tôi đang chuẩn bị xông vào trong.

Sắc mặt Phương Đại Bảo trầm xuống, lúc này, nhất định phải tỏ ra một cái thái độ mới được. Cá tính cái tên điên của Đổng gia kia, Phương Đại Bảo rất là hiểu biết. Lữ trưởng của lữ đoàn bộ binh cơ giới hóa của quân khu, Đại tá chân chính, người này là không thể trêu vào được. Nếu thật sự để cho binh sĩ dưới tay hắn đến đây, vậy thì động tĩnh sẽ quá lớn rồi.

Lập tức, Phương Đại Bảo vung tay lên, phân phó người trong liên đội cảnh vệ quân khu đứng ở bên cạnh:

- Sử Quang Vinh, ra lệnh cho người của cậu tiến vào trong, thu hết súng ống của những người này lại cho tôi.

Nói xong, Phương Đại Bảo nhìn đội trưởng Trương đứng bên cạnh, đầy tức giận nói:

- Giỏi thật đấy, lá gan không nhỏ. Cũng dám lạm dụng hình phạt riêng. Mi cứ đợi mà chịu xử phạt đi.

Ngay sau đó, bên ngoài tòa nhà, mấy chiếc xe dừng lại. Đằng trước nhất là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến Bắc Tần Chính Dân.. Theo ngay sau đó là Giám đốc Sở Công an tỉnh Yên Bắc Hứa Hạc, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư thành ủy thành phố Trang Vương Nam Sinh cùng với Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Trang, Sở Hoa Chương.

Không ngờ là lãnh đạo Tỉnh ủy và Thành ủy đều trình diện hết ở đây. Cảnh tượng này, càng khiến cho tất cả mọi người đứng bên ngoài sân ngây ngẩn cả lại. Lúc này đây, chỉ sợ là chọc lên trời rồi.

Đội trưởng Trương vừa thấy được cái tình cảnh này, cả người đều xụi lơ. Lúc này đây, chính mình sợ là xong hẳn. Những người này đều là có bối cảnh tận trời rồi.

Trong lúc mọi người ở đây kinh ngạc thì đồng thời, bầu trời bên trên, vang lên tiếng gầm rũ của máy bay trực thăng. Cửa khoang máy bay bị mở ra, một sợi dây thừng được thả xuống, từ trên bốn chiếc trực thăng, một đội binh sĩ được võ trang đầy đủ giống như thần binh trên trời giáng xuống.

Này đó cán bộ lãnh đạo của Đảng, chính quyền giống như Tần Chính Dân có lẽ không hiểu rõ được lai lịch của những người này. Nhưng, Phương Đại Bảo là Tư lệnh viên phân khu tỉnh Yến Bắc, đường đường một thiếu tướng, chút này vẫn là hiểu biết. Này đó, đều là bộ đội tinh nhuệ bên trong tập đoàn quân giáp chủng của quân khu.

Tổng cộng có bốn mươi người, xem biên chế quy mô, hẳn là tiểu đội đặc chiến tinh nhuệ số bốn. Tất cả đều mặc một bộ quân phục tác chiến, mũ sắt màu rằn ri, cả người được võ trang đầy đủ. Phương Đại Bảo nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết, đây đích thực là súng thật đạn thật, hơn nữa, cái đội quân nhân này, sau khi nhận được sự trao quyền của cấp trên xong, cũng có thể thật sự dám nổ súng bắn người.

Chuyện đã gây ra động tĩnh quá lớn. Nhưng, cái lão Đại của Đổng gia này, quá thông minh rồi. Trước tiên liền xin chỉ thị của thủ trưởng tập đoàn quân, quy mô điều động lại là cấp đại đội, căn bản chính là đánh trúng vào điểm giới hạn của trung ương. Hơn nữa, lý do cũng rất đầy đủ.

Người dẫn đầu, là một thiếu tá. Vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, sắc mặt rất lạnh lùng, ánh mắt quét một vòng đám người, cuối cùng, rơi xuống Phương Đại Bảo, cũng mặc một thân quân phục. Vài bước đi tới, cúi chào, hắn nói:

- Chào thủ trưởng, Quân khu thủ đô, Lữ đoàn bộ binh cơ giới hóa của quân chúc tập đoàn quân, Đại đội trưởng đại đội đặc chiến lục binh đoàn, Lưu Kiếm. Thực thi mệnh chấp hành nhiệm vụ bảo hộ.

Giờ phút này, Phương Đại bảo cũng chào hỏi đáp lại rất chính thức theo nghi thức quân đội, trầm giọng nói:

- Lưu thiếu giáo, nhân vật mục tiêu hiện tại đã an toàn. Lãnh đạo Tỉnh ủy và chính quyền tỉnh Yến Bắc đã trình diện đầy đủ. Vị này, chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến Bắc, đồng chí Tần Chính Dân. Lưu thiếu giáo, nếu không, làm phiền cậu liên lạc với Đổng lữ trưởng một cái.

Giống như mấy người như Lưu Kiếm này, đừng nhìn thấy rằng khoảng cách khá xa, nhưng, trung gian, chắc chắn có cách thức liên lạc riêng. Giờ phút này, Lưu Kiếm nhìn đám người Tần Chính Dân, có vẻ như, tình huống thật sự là như thế, theo sau, hắn lập tức gật đầu, đi đến đằng sau. Sau một hồi, Lưu Kiếm lại đi tới, cúi chào, nói:

- Phương tư lệnh, thủ trưởng bảo tôi truyền đạt lòng biết ơn của anh ấy với anh. Thủ trưởng còn nói, có cơ hội, anh ấy xin được mời anh uống rượu, chúng tôi liền đi trước vậy.

Nói xong, Lưu Kiếm trầm giọng nói:

- Thu đội! Trở về căn cứ!

Giờ phút này, Phương Đại Bảo phải cười khổ. Cái tên lão Đại của Đổng gia này, thật đúng là không phải nhân vật bình thường. Lúc này rồi, còn không quên tạo áp lực cho mình. Lần này xử lý tốt, thì sẽ là mời khách ăn cơm uống rượu. Nhưng, nếu xử lý không được tốt, chỉ sợ cũng không phải là ăn cơm rồi.

Bên này, có Bí thư tỉnh ủy ra mặt, Giám đốc Sở cũng ở đây, đám người Đổng Uyển cũng lục tục đi ra. Nhìn thấy Nhiếp Tử Ngư, bao gồm cả Bí thư thành ủy Trang thị Vương Nam Sinh và Chủ tịch thành phố Sở Hoa Chương đều phải kinh hãi. Hả, lại vẫn là liên lụy tới cả thiên kim của Chủ tịch Nhiếp nữa.

Nhiếp Tử Ngư vừa nhìn thấy mấy người Tần Chính Dân, liền khóc lóc tố cáo:

- Bác Tần, mau cứu anh trai cháu với. Anh trai cháu bị mấy tên mà Diêu Khang gì đó đưa tới một cái phòng khác rồi.

Những lời này, càng khiến cho liên can lãnh đạo Trang thị phải chấn động. Anh trai của thiên kim chủ tịch Nhiếp, đó không phải là công tử của chủ tịch Nhiếp sao? Nhiếp Chấn Bang, đây chính là một ngôi sao mới nổi của chính đàn. Mới chỉ 24 tuổi đã là lãnh đạo Đảng, chính quyền cấp Phó Giám đốc Sở, về sau tiền đồ là không thể lường trước được. Cái này nếu như xảy ra vấn đề, Nhiếp gia còn không nổi giận sao?

Mở cửa căn phòng, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Tử Ngư liền nhào tới trước tiên, lời nói mang theo tiếng khóc:

- Anh, anh không có chuyện gì chứ?

Nhiếp Chấn Bang khẽ mỉm cười, rất là thoải mái mà nói:

- Tử Ngư, đừng lo lắng. Anh không có chuyện gì cả.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đi tới trước mặt mấy người Tần Chính Dân, mỉm cười nói:

- Bí thư Tần, thêm phiền toái cho các vị rồi. Bí thư Tần, tôi muốn tố cáo với ngài về Phó chủ tịch thường trực thành phố Trang, đồng chí Diêu Lâm Sơn cùng với con trai Diêu Khang. Ngay lúc vừa rồi, Diêu Khang vốn dĩ không phải một cán bộ lãnh đạo, cũng không phải là nhân viên chính phủ, nhưng lại sai khiến đội trưởng Trương của chi đội trị an Trang thị tiến hành hình phạt riêng nhằm trả thù tôi. Dưới tình huống sinh mạng bị uy hiếp, tôi không thể không bắt buộc phải phản kháng. Vấn đề cá nhân tôi thì cũng thôi, tôi khẩn cầu Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến Bắc tiến hành điều tra đối với đồng chí Diêu Lâm Sơn. Đồng thời tiến hành thẩm tra tỉ mỉ về nguồn gốc tài sản của Diêu Khang.

Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Tần Chính Dân có chút cảm thán. Nhiếp Quốc Uy sinh ra được một đứa con trai như thế này thật là quý báu. Trầm tĩnh, đại khí, có trật tự rõ ràng, vào lúc này, suy nghĩ cũng là muốn xử lý Diêu Lâm Sơn. Nói như thế này, trọng lượng tiếng nói của Nhiếp Quốc Uy ở trong tỉnh Yến Bắc này, sợ rằng cũng phải được đề cao lên không ít.

Nhưng, Tần Chính Dân vào lúc này cũng không dám không đáp ứng. Ở bên cạnh, Đổng, Dương hai nhà đều đang nhìn, thêm uy thế của Nhiếp gia vào nữa, Tần Chính Dân cũng không dám có suy nghĩ gì khác. Lập tức, Tần Chính Dân liền gật đầu nói:

- Bí thư Nam Sinh, Chủ tịch Hoa Cương, vấn đề của Diêu Lâm Sơn, còn phải nhờ các anh tự mình chủ trương một hồi. Ủy ban Kỷ luật Tỉnh sẽ toàn lực phối hợp các anh, mặc kệ là liên lụy tới ai, nhất định đều phải truy xét tới cùng, tuyệt đối không được buông tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play