Huyện Lê lên cấp thành phố, tên hành chính chính thức là thành phố Tân Lê, hơn nữa còn là đơn vị hành chính cấp Phó Sở. Tài chính thì nhét thẳng vào hệ thống tài chính của khu tự trị. Hành chính thì về Bá Châu quản hạt. Đây là nhằm thể hiện rằng, quyền tự chủ tài chính của thành phố Tân Lê sẽ lớn hơn nhiều so với những thị xã bình thường khác. Và quan trọng hơn là, theo việc lên cấp, tất cả cán bộ của thành phố Tân Lê mới là những người vui sướng nhất.
Thành thị cấp Phó Sở, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố, đây là hai chức vụ cấp Phó Giám đốc Sở, đó là điều tất nhiên rồi. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang còn kiêm nhiệm Chủ tịch thành phố. Đợi kỳ đại hội Hội đồng nhân dân và Mặc trận tổ quốc vào cuối năm rồi, chắc chắn sẽ có một vị trí trống đi ra, không có khả năng ôm đồm được cả Đảng ủy lẫn chính quyền được. Hiện giờ đầu là cán bộ cấp Phó Cục trưởng, sau cái này rồi, khẳng định đều được xách được thêm nửa cấp. Cấp Cục trưởng là chắc chắn rồi. Mà tương ứng, các cơ quan trực thuộc thành phố, các lãnh đạo đứng đầu của các ban ngành cũng nhảy lên cái bậc Phó Cục trưởng. Có thể nói, lúc này đây, thành phố Tân Lê lên cấp, cũng coi như đúng với cái câu, một người đắc đạo, gà chó lên trời rồi.
Tuy nhiên, tâm trạng giờ phút này của Nhiếp Chấn Bang cũng không được tốt lắm. Nhìn tài liệu văn bản trên bàn, lông mày Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu cả lại.
Ba xã, thị trấn của thành phố Khố gồm thị trấn Đại Phong, thị trấn Hồng Kỳ và xã Xa Đài còn đỡ một chút, dù sao cũng là nơi đặt trụ sở của Thành ủy cùng ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu. Các cơ sở hạ tầng đều khá là tốt. Phát triển kinh tế coi như là khá cân đối.
Khi mà Nội các Chính phủ suy nghĩ về chuyện xác nhập cũng đã tốn rất nhiều công sức. Trong đó, thị trấn Đại Phong cách thị trấn huyện Lê chỉ mười một ki lô mét, thị trấn Hồng Kỳ và xã Xa Đài nằm hai bên đường quốc lộ nối từ thành phố Bá Châu đến huyện Lê. Khoảng cách giữa hai địa phương với thị trấn huyện Lê cũng chỉ khoảng mười tám ki lô mét. Huyện Vân nằm ở phía nam Tân Lê, khoảng cách giữa thị trấn của huyện Vân và nội thành Tân Lê cũng chỉ có ba mươi chín km. Cứ như vậy, nó sẽ giúp cho việc quy hoạch cùng với công cuộc phát triển sau này của Nhiếp Chấn Bang sẽ dễ bố trí hơn.
Tuy nhiên, thứ mà Nhiếp Chấn Bang vẫn thấy đau đầu chính là huyện Vân. Đây là một huyện nhỏ, hoang sơ điển hình. Huyện Vân với diện tích hơn bảy mươi nghìn km vuông, số nhân khẩu cũng chỉ có khoảng một trăm nghìn, hơn nữa, chủ yếu tập trung ở xung quanh thị trấn của huyện Vân. Những khu vực khác thì hầu hết đều là sa mạc, thuộc khu vực khí hậu bắc ôn đới cực kỳ khô hạn. Lượng mưa của cả năm cực kỳ ít ỏi. Huyện Vân cũng là một huyện nghèo nổi tiếng.
Thành phố Tân Lê này mới vừa có một chút khởi sắc, nhưng giờ lại có một gánh nặng trên lưng. Làm thế nào để phát triển được huyện Vân hiện tại, đây cũng là một cái vấn đề quan trọng.
- Bí thư, Phó chủ tịch Bạch đã tới rồi, nói là có vấn đề cần báo cáo và thảo luận với anh.
Dịch Quân đột nhiên bước từ ngoài vào.
Bạch Lực Khắc tới đây. Nhiếp Chấn Bang có hơi sửng sốt, nhưng ngẫm lại rồi cũng hiểu được. Hiện giờ, thành lập thành phố Tân Lê, thăng cấp lên thành phố cấp Phó Sở. Mà lúc này, cả Đảng ủy và chính quyền đều nắm trong tay chính mình. Tất cả mọi người đều rõ ràng, chức Chủ tịch thành phố là hắn không thể kiêm nhiệm được bao lâu. Mà trong thời điểm này, nếu suy xét một cách đơn thuần về phía thành phố Tân Lê mà nói, có tư cách để đảm nhiệm được chức Chủ tịch thành phố, cũng chỉ có Tạ Dật và Bạch Lực Khắc rồi. Bạch Lực Khắc làm như thế này cũng là rất bình thường.
Về phần bộ máy chính quyền, Huyện ủy huyện Vân, phần lớn cán bộ thì bên thành phố Bá Châu đã có sự phân công khác. Trước kia đều là cùng cấp, hiện tại sau khi xác nhập, đột nhiên thấp hơn một cấp, những người trong bộ máy huyện ủy huyện Lê này, chắc chắn cũng sẽ không thể nghĩ ra được. Phân công khác của thành phố Bá Châu cũng là chuyện bình thường. Về vị trí của Chủ tịch thành phố, Bí thư huyện ủy huyện Vân cũng không cần nghĩ tới làm gì, cái này căn bản là chuyện không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu nói:
- Ừ, mời Phó chủ tịch Bạch vào đi.
Lòng người đều luôn không cảm thấy đủ. Lúc này Bạch Lực Khắc cũng là ngồi nhờ xe mà lên được hàng ngũ cấp Cục trưởng. Hiện giờ, có một cơ hội tốt như vậy, có thể sải một bước, vượt qua được cái ngưỡng từ cấp Cục trưởng lên đến Phó giám đốc Sở, tất nhiên là Bạch Lực Khắc phải cố gắng rồi.
- Bí thư Nhiếp, đang bận sao?
Bạch Lực Khắc đi vào văn phòng của Nhiếp Chấn Bang liền cười chào hỏi. Hiện giờ, tài chính của Tân Lê dồi dào. Ngày trước, cứ mỗi khi tới thời điểm cuối năm, số lượng đồng chí ở phía dưới ùa lên đòi tiền cũng ít đi rất nhiều. Cuộc sống như vậy, là lần đầu tiên Bạch Lực Khắc cảm thấy được đến sự sảng khoái.
Lúc này, huyện Lê thay đổi một cách nhanh chóng, trở thành khu cải cách thí điểm của quốc gia, trở thành thành phố Tân Lê. Chính mình cũng theo đà nước lên thì thuyền lên, đã trở thành cán bộ cấp Cục trưởng. Giờ đây, Bạch Lực Khắc coi như là đã thấy rõ ràng, hiểu thấu được, lúc này, chính là phải theo sát bước chân của Bí thư Nhiếp.
- Ừm, Chủ tịch Bạch đến rồi đấy à. Vừa rồi, tôi còn nhắc tới anh đâu. Lần này thành phố Tân Lê thành lập, công việc rất nhiều. Buổi động viên cuối năm lần này, tôi cũng đang chuẩn bị điều chỉnh một chút. Huyện Lê nguyên bản bên này, tôi chuẩn bị để cho anh và Bí thư Tạ phân công nhau đi tới các cơ quan, phòng ban, các xã, thị trấn trực thuộc huyện một lượt. Tôi bên này chuẩn bị đi huyện Vân và ba xã, thị trấn Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài thăm một chuyến.
Nhiếp Chấn Bang ra hiệu cho Bạch Lực Khắc ngồi xuống ghế sa lon, đồng thời cũng lập tức cười nói chuyện.
Đúng vào cái thời điểm cuối năm quan trọng này thì thành phố Tân Lê được thành lập. Hiện giờ bộ máy chính quyền, Huyện ủy huyện Vân cùng với các cơ quan, phòng ban trực thuộc huyện cũng đã trong giai đoạn rút lui lại dần. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người phía dưới đều có chút bang hoàng trong lòng. Lúc này, thân là Bí thư Thành ủy, Nhiếp Chấn Bang có tất yếu đi xuống động viên, ổn định tình hình một chút.
Bạch Lực Khắc lúc này cũng mỉm cười đáp lại:
- Bí thư, có anh ra tay, tất nhiên là không có vấn đề được rồi. Tuy nhiên, nhiều địa phương như vậy, hiện tại sắp đến năm mới, cũng chỉ có ba ngày mà thôi. Lần này anh tới đấy, có phải là có chút gấp gáp quá không? Trong vấn đề sức khỏe đó, chỉ sợ là cũng có chút khó chịu được. A, Bí thư, anh xem Thành ủy bên kia có suy xét gì hay không?
Sau một hồi hàn huyên, Bạch Lực Khắc rốt cuộc vẫn âm thầm nhắc tới vấn đề mà chính mình quan tâm. Ở trong chuyện này, nếu nhắc tới mặt mũi, nhắc tới thái độ, vậy thì không thể nói được rồi. Chính mình nếu không cố gắng, chỉ sợ cái vị trí Chủ tịch thành phố này sẽ không tới phiên chính mình rồi.
Nhiếp Chấn Bang là Bí thư thành ủy của thành phố Tân Lê, bản thân cũng là Ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Bá Châu. Ở trong vấn đề lựa chọn người cho vị trí Chủ tịch thành phố của thành phố Tân Lê, mặc kệ là thành ủy Bá Châu lựa chọn thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn luôn có quyền lực rất lớn. Nếu như có thể có được sự ủng hộ của Nhiếp Chấn Bang, đối với Bạch Lực Khắc mà nói, chuyện này coi như là thành công hơn nửa rồi.
Nghe lời nói của Bạch Lực Khắc, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi cũng cười nói:
- Chủ tịch Bạch, trong vấn đề người được chọn cho vị trí Chủ tịch thành phố, cá nhân tôi vẫn là có khuynh hướng cho việc cất nhắc từ bản địa của Tân Lê chúng ta. Tuy nhiên, Thành ủy rốt cuộc có thái độ như thế nào, Bí thư Lưu rốt cuộc có suy nghĩ gì, còn phải xem ý kiến của lãnh đạo. Anh bên này, cứ yên tâm đi. Tôi sẽ biểu đạt thái độ của mình với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
…
Về chiếc xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang. Lần này đạt được danh hiệu huyện điển hình của quốc gia, khu kinh tế mới cấp quốc gia, nội các Chính phủ bên này đặc biệt phân phối một khối lượng vật chất cho thành phố Tân Lê, dù sao, muốn cho ngựa chạy còn phải cho ngựa ăn cỏ nữa là.
Tổng cộng gồm chín chiếc xe Benz, ba chiếc Mercedes Benz cùng với mười hai chiếc Toyota việt dã. Mặt khác còn có một khoản tài chình chuyên dung ba mươi triệu từ nội các Chính phủ. Ngay ngày thứ hai, sau khi Phó Thủ tướng Đào quay trở lại thủ đô thì cũng được gửi tới Tân Lê.
Trong đó, mười hai chiếc việt dã, ngoại trừ hai chiếc Nhiếp Chấn Bang để lại chỗ của mình, còn lại những chiếc khác đều phân phối hết cho cục Công an bên này của thành phố Tân Lê. Ba chiếc xe thương vụ Mercedes Benz để ở trước đại sảnh trụ sở làm việc của văn phòng Thành ủy thành phố Tân Lê, đưa vào sử dụng chung. Còn chín chiếc xe Benz còn lại thì phân lần lượt cho các lãnh đạo khác trong bộ máy Thành ủy Tân Lê.
Sở dĩ Nhiếp Chấn Bang lựa chọn xe việt dã, chủ yếu là nhìn trúng vào tính năng của xe. Một nơi như thành phố Tân Lê, có đôi khi đi xuống một vài xã, thị trấn, xe con có chút khó thích ứng được, vẫn là xe việt dã phù hợp hơn một chút.
Ngoài cửa sổ xe, vừa nhìn tuyết rơi phủ kín trên bình nguyên, những dãy núi nơi xa cũng là một màu trắng xóa, xe chạy ở trên đường tuyết đọng, tốc độ cũng không nhanh.
Suy xét tới vấn đề an toàn của xe, đằng trước, Cục Công an thành phố Tân Lê cũng phái một chiếc xe cảnh sát giúp đỡ mở đường, xe của Nhiếp Chấn Bang chạy theo phía đằng sau. Giờ phút này, Dịch Quân ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang chính là Trưởng ban thu ký Thành ủy Khúc Phong. Ở đằng sau xe của Nhiếp Chấn Bang, đi theo chính là xe của Nghiêm Phượng Kiều cùng với một chiếc xe thương vụ được chất đầy các vật phẩm dùng để động viên cho dịp cuối năm này.
Đoàn xe chậm rãi chạy thông qua cổng chính của khu kinh tới mới, đi thêm một đoạn đằng trước nữa là đến tận cùng của đường quốc lộ Lê Thành. Đầu xuân sang năm, hẳn là nên kéo dài con đường Lê Thành này tới tận thị trấn Hồng Kỳ.
Một ngày rưỡi trôi qua, sau khi Nhiếp Chấn Bang đi tới ba xã, thị trấn Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài xong, sáng sớm ngày thứ hai, đoàn xe liền chạy về hướng thị trấn của huyện Vân.
Lộ trình dài ba mươi mấy km, nhưng bởi vì tuyết rơi, đi mất khoảng chừng một tiếng đồng hồ thì đoàn xe mới từ từ tiến vào thị trấn huyện Vân.
Giờ phút này, mày Khúc Phong cũng đã nhíu lại, nói nhỏ:
- Cán bộ trực ban của huyện Vân bên này làm cái gì đây? Ngày hôm qua rõ ràng cũng đã thông báo trước rồi, tại sao không có ai ra đón?
Ngược lại là Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy không sao cả, lập tức cười nói:
- Lão Khúc à, không cần nổi giận. Chào đón, cũng chẳng qua là bệnh hình thức mà thôi. Lãnh đạo khu tự trị, lãnh đạo Thành ủy lúc xuống dưới thị sát thì trời đang rất lạnh. Kỳ thật tôi cũng không thích đứng ở ven đường để làm cho có hình thức như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, cán bộ trực ban đều đang lo lắng cho tiền đồ tương lai của mình, không ra đón chào cũng là bình thường thôi.
Nhìn toàn bộ thị trấn của huyện Vân, lông mày Nhiếp Chấn Bang liền nhíu chặt lại. Tình trạng của huyện Vân đã vượt qua dự đoán của Nhiếp Chấn Bang rất nhiều. Hiện giờ, cách đêm giao thừa cũng chỉ có một ngày rưỡi nữa. Nhưng, trên toàn bộ đường cái lại vẫn là một mảnh rác rưởi bẩn thỉu. Phóng mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy không ít rác rưởi đều chồng chất ở ven đường mà không có ai dọn dẹp. Trên đường cái, một tầng tuyết đọng rất dày. Đây chính là biểu hiện cho sự đình công của toàn bộ cơ quan chính quyền, nếu không, làm sao mà ngay cả vệ sinh cũng không có ai bố trí cả.
Khác hẳn với tình hình ở huyện Lê là, trước kia huyện Lê nghèo thì thì, nhưng tốt xấu còn có đất đai, còn có đồng cỏ, tài nguyên nước cũng phong phú. Nhưng, huyện Vân bên này, ngoại trừ khu thị trấn nằm gần sát với huyện Lê thì không thiếu nước ra, còn lại không ít địa phương đều là sa mạc. Diện tích có thể trồng trọt, thậm chí còn không bằng được một nửa của huyện Lê. Toàn bộ huyện Vân, có thể có cơm để ăn no cũng coi như là rất tốt rồi.
Xe lái vào tòa nhà huyện ủy huyện Vân. Vào lúc này, toàn bộ trụ sở, sớm đã là người đi nhà trống, chỉ còn lại một vài nhân viên công tác bình thường là đang làm việc.
Ở cổng trụ sở, hai người đàn ông trung niên đã đứng chờ ở bên cạnh, nhìn thấy đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang tiến vào, lập tức cũng chạy ra chào đón.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT