- Bí thư Nhiếp, anh xem, trực tiếp dời tới Huyện ủy bên kia làm việc hay là vẫn tiếp tục làm việc ở bên đây? Mặc khác, sau khi Bí thư Trương đi rồi, văn phòng của Bí thư huyện ủy cũng đã được dọn dẹp xong rồi. Nếu không, anh đến bên kia luôn đi. Nói như vậy thì, hàng ngày, nhân viên vệ sinh bên phía trụ sở Huyện ủy cũng có thể giúp đỡ việc quét dọn, làm vệ sinh.

Giờ phút này, Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong ngồi ở trong văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, rất cẩn thận đưa ra lời đề nghị.

Tuy rằng, Khúc Phong cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy, nhưng vị trí này, bình thường đều là tâm phúc của Bí thư Huyện ủy thì mới có thể đảm nhiệm được. Chính mình là được Trương Sở Bân đề bạt lúc còn tại nhiệm. Hiện giờ, trong một đêm, đầu lĩnh của huyện Lê thay đổi Đại vương kỳ. Chiêu này của Đảng ủy Khu tự trị làm cho cán bộ cả huyện Lê đều không thể ngờ tới được. Bí thư Trương thăng cao, điều nhiệm đi đảm nhiệm ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, làm một lãnh đạo cấp Phó giám đốc Sở có quyền phát biểu ở Thành ủy. Trương Sở Bân tự nhiên là cực kỳ vui sướng mang theo thư ký đi nhậm chức luôn. Còn về huyện Lê bên này, Trương Sở Bân vốn dĩ cũng không có nhiều người đi theo mấy, tất nhiên cũng sẽ không cần lo quá nhiều chuyện như vậy.

Cho nên, Khúc Phong trước hết mới chạy tới văn phòng làm việc bên trụ sở Ủy ban nhân dân huyện bên này, đây chính là lúc để biểu đạt lòng trung thành tốt nhất với Bí thư Nhiếp.

Nhiếp Chấn Bang lúc này đã có suy nghĩ khác rất nhiều so với mấy ngày trước đó. Ở trong thể chế, Đảng cùng chính quyền có sự bất đồng về phân công quản lý, Bí thư quản lý về người, còn bên chính quyền thì quản công việc.

Chuyện mà Bí thư cần phải làm, cùng với việc mà Chủ tịch huyện cần phải làm hoàn toàn khác với nhau. Làm thế nào để làm tốt cái chức Bí thư này, bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng có chút lo sợ, bất an.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ thái độ của Khúc Phong. Hiện giờ, Trương Sở Bân đi rồi, hơn nữa còn đi vội vàng đến như vậy. Từ lúc nhận được điện thoại của ban Tổ chức Khu tự trị cho đền lúc rời khỏi chức vụ, tổng cộng mới có hai ngày. Trương Sở Bân căn bản là không kịp sắp xếp được cái gì, chỉ mang đi kịp mỗi một thư ký, không hơn. Có thể nói, này cũng coi là đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng, không mang theo đến một sợi tơ gì rồi.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:

- Lão Khúc à, trụ sở làm việc của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chỉ sau mấy tháng nữa là có thể sử dụng. Chuyện di dời cũng không cần thiết đâu. Hiện giờ, cũng đã sắp bước sang năm mới, tạm thời cũng không tất yếu đâu. Đợi đến khi Chủ tịch huyện mới được quyết định, tôi hẵn chuyển đi.

Nhiếp Chấn Bang cố gắng hết mức để làm cho ngữ điệu cũng như thái độ của mình có vẻ hiền hòa một chút. Lúc này, bộ máy Huyện ủy huyện Lê từ sau khi Trương Sở Bân rời khỏi, lòng người có sự dao động rất lớn.

Đầu tiên, Triệu Côn Luân bên này đã bắt đầu vội vàng. Dù sao, từ trước đến giờ ông ta cũng không hòa hợp với chính mình. Chính mình lúc vừa mới tới huyện Lê vẫn chỉ là một Phó chủ tịch huyện, cũng đã đối đầu với Triệu Côn Luận rồi. Khi mình vừa đảm nhiệm Chủ tịch huyện, liền xóa bỏ luôn cái vị trí Trưởng phòng cảnh sát của Triệu Côn Luân. Hiện tại, mình cũng làm tới Bí thư Huyện ủy rồi, Triệu Côn Luân tự nhiên là phải sợ hãi.

Mặt khác, Trưởng ban tuyên giáo Tiết Đại Mình vào lúc này cũng có chút lo lắng dần. Hai ngày này, hai người kia qua lại ngày càng gần. Có lẽ, đây là muốn kết thành một bè để ngăn cản chính mình rồi.

Đối với thủ đoạn của hai cái người này, Nhiếp Chấn Bang cảm giác đều phải buồn cười, cấp bậc quá kém. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang còn không có tâm trạng để ý tới hai người này. Tạm thời, trước hết cứ ổn định lại bộ máy Huyện ủy đã. Đợi khi Phó Thủ tướng Đào và lãnh đạo Tỉnh, thành phố đều đi rồi, Nhiếp Chấn Bang mới xem xét tới chuyện bộ máy Huyện ủy.



Gió Bắc vẫn gào thét, vẫn lạnh giá như vậy.

Giờ phút này, ở nơi giao nhau giữa huyện Lê và thành phố Khố, cách khu trung tâm huyện Lê khoảng 20 km, có mấy chiếc xe đã đứng đợi sẵn ở ven đường. Nhiếp Chấn Bang cùng với bốn lãnh đạo đầu não của huyện Lê cũng đã đứng chờ ở bên cạnh.

Theo đoàn xe cảnh sát có vũ trang chạy tới, vào lúc này, chiếc xe biển số 1 của Thành ủy Bá Châu đã phóng tới trước đầu tiên, rồi ngừng lại ở ven đường. Sau khi cửa kính xe hạ xuống, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh thò đầu ra, gật đầu rồi nói:

- Tiểu Nhiếp, đều lên xe đi, chạy theo đằng sau. Cùng đi tới thị trấn rồi nói tiếp.

Ở chỗ này, đoàn xe cũng không có dừng lại một phút nào mà chạy thẳng tới thị trấn của huyện Lê. Phía dưới cổng chào của khu kinh tế mới huyện Lê, giờ phút này, toàn bộ con đường đều đã phong tỏa lại. Cảnh sát có vũ trang trong toàn huyện, lực lượng công an nhân dân cũng đều được xuất động, bố trí kéo dài từ tuyến đường chính Lê Thành của khu kinh tế mới cho tới cổng trụ sở Huyện ủy. Toàn bộ con đường này, độ dài khoảng gần 6km, cứ cách 20m lại có một cảnh sát có vũ trang hoặc công an nhân dân đứng. Thái độ nghiêm túc, dáng đứng thẳng tắp. Trên quốc lộ, một bên đã bị phong tỏa kín, những chiếc xe khác đều chỉ có thể ra vào từ lối rẽ khác.

Lúc này, điều lệ dành cho cán bộ lãnh đạo Đảng, chính phủ đi thị sát còn chưa được quy định rõ ràng ra. Trong tình huống này, lãnh đạo xuất hành đều muốn có một sự phô trương nhất định. Hiện tại, Phó Thủ tướng trong nội các Chính phủ xuất hành, vậy lại càng phải thêm long trọng.

Ở trong phía trung tâm của đoàn xe, trên một chiếc xe thương vụ, Phó Thủ tướng Đào, tuổi ước chừng sáu mươi ba, mái tóc thưa được chải chuốt tỉ mỉ về phía đằng sau theo kiểu đầu hất ngược nổi tiếng, đeo một cặp kính đen, cả người ông ta, mặc dù chỉ ngồi rất tùy ý nhưng vẫn có cái sự uy nghiêm cùng với khí độ của kẻ bề trên. Ngồi bên cạnh theo cùng là Bí thư Đảng ủy khu tự trị Tưởng Chấn Toàn và Chủ tịch khu tự trị Thiết Lực Mã Tác Đề. Giờ phút này, thân phân như của Lưu Văn Thanh còn không có tư cách để đi cùng.

Nhìn tình hình của khu kinh tế mới huyện Lê qua cửa sổ xe, Phó Thủ tướng Đào rất hài lòng mà gật đầu. Đứa cháu này của Nhiếp lão không đơn giản đâu. Chỉ ngắn ngủi không tới một năm rưỡi mà đã xây dựng huyện Lê để đạt được tới thành tích đáng chú ý như vậy. Đây cũng không phải chuyện mà mấy đứa con cháu gia tộc ở thủ đô có thể làm ra được đâu.

- Bí thư Chấn Toàn, tình hình phát triển của huyện Lê rất là tốt đấy. Đồng chí ở huyện Lê đúng là có tầm nhìn đấy. Nhìn cái con đường quy hoạch này, bố cục chỉnh thể của khu kinh tế mới rất là sát sao với thực tế. Vừa suy tính được tới hướng phát triển kinh tế trước mắt, lại suy tính tới được sự mở rộng trong tương lai. Các mặt đều được suy xét tới toàn diện, như vậy rất là tốt.

Phó thủ tướng Đào lúc này nở một nụ cười trên khuôn mặt mình.

Cảnh tượng này khiến cho Tưởng Chấn Toàn và Thiết Lực đều thở phào nhẹ nhõm một cái. Sau khi tới thành phô Ô, Phó thủ tướng Đào cũng không có dừng lại như ý kiến của bộ máy Đảng ủy khu tựu trị, thậm chí, khiến cho Tưởng Chấn Toàn đến ngay cả chuyện về khu kinh tế mới của thành phố Ô cũng không biết xấu hổ mà mở miệng nhắc tới.

Rồi sau khi tới Bá Châu, thần thái của Phó Thủ tướng Đào vẫn luôn là cái trạng thái bình tĩnh không chút biến hóa như vậy. Điều này khiến cho Tưởng Chấn Toàn và Thiết Lực đều có chút không yên ở trong lòng, cũng như không đoán ra được ý tứ trong chuyến đi tới đây lần này của Phó Thủ tướng Đào. Giờ phút này, sau khi nghe được lời nói của Phó Thủ tướng Đào, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn cũng cười nói:

- Phó Thủ tướng Đào, ngài quá khen rồi. Sự phát triển của huyện Lê vẫn là không thể tách rời được kế hoạch chỉnh thể của trung ương.

Những lời này càng khiến cho Phó Thủ tướng Đào bật cười ha hả. Ông chỉ vào Tưởng Chấn Toàn rồi nói:

- Ha ha, đồng chí Tưởng Chấn Toàn cậu đấy, không ít người đều nói, Tưởng Chấn Toàn của Tây Bắc biết cách ăn nói, lần này gặp mặt, quả nhiên là vậy mà. Sự phát triển này của huyện Lê, chủ yếu vẫn là phải dựa vào chính bản thân bộ máy Huyện ủy huyện Lê làm ra được, là nhờ vào công sức của thành phố Bá Châu, là nhờ vào sự quản lý có hiệu quả của bộ máy lãnh đạo của Đảng ủy khu tự trị các cậu. Nó không có liên quan gì tới chúng tôi cả đâu.

Đoàn xe tiến vào bên trong trụ sở làm việc của Huyện ủy. Thời điểm này, bộ máy lãnh đạo Thành ủy Bá Châu, bộ máy lãnh đạo Huyện ủy huyện Lê, phân làm hai hàng đứng đầy đủ ở trong sân, giống như là các binh sĩ đang đứng chờ thủ trưởng tới kiểm duyệt vậy, tất cả đều thể hiện hết khí thế, tinh thần của bản thân ra ngoài một cách hoàn mỹ nhất.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã đứng ở bên cạnh Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc. Cửa xe thương vụ mở ra, đầu tiền là Thiết Lực xuống xe, ngay sau đó là Bí thư Đảng ủy khu tự trị Tưởng Chấn Toàn, cuối cùng là Phó Thủ tướng Đào cũng bước xuống.

Tưởng Chấn Toàn lúc này cũng đảm đương vị trí thư ký, giới thiệu với Phó Thủ tướng Đào:

- Phó Thủ tướng Đào, đồng chí này chính là Bí thư thành ủy Bá Châu, đồng chí Lưu Văn Thanh. Đứng bên cạnh là Chủ tịch thành phố Bá Châu, đồng chí Đinh Ái Quốc.

Lúc này, Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc cũng đều kích động cả lên, đây chính là lạnh đạo quốc gia. Có thể xuất hiện ở trước mặt lãnh đạo, này chính là một cơ hội vô cùng khó mà có được.

Giờ phút này, hai người vừa kích động, vừa vương hai tay ra, bắt tay với Phó Thủ tướng Đào, rồi lại kích động nói:

- Xin chào Phó Thủ tướng Đào, chào mừng Phó thủ tướng Đào tới Bá Châu, tới huyện Lê thị sát, chỉ đạo.

Kế tiếp, khi đến lượt Nhiếp Chấn Bang, Tưởng Chấn Toàn đang chuẩn bị giới thiệu, Phó Thủ tướng Đào cũng đã cười nói:

- Cậu này chính là đồng chí Nhiếp Chấn Bang đi? Được lắm. Công cuộc phát triển của huyện Lê, nhìn qua bước đầu thì làm được cũng khá là xuất sắc đấy, không sai đâu. Xem ra, huyện kiểu mẫu của cả nước lần này, huyện Lê các cậu chắc chắn là phải chiếm vị trí đầu ở toàn khu Tây Bắc rộng lớn này rồi.

Một đánh giá này, lại là khiến tất cả mọi người đều hâm mộ. Đứng ở phía đằng sau, mấy người Bạch Lực Khắc, Tạ Dật cùng với Nghiêm Phượng Kiểu đều vui sướng không thôi. Nhiếp Chấn Bang càng có được sự thưởng thức thì liền càng đại biểu khả năng bay lên cao lại càng lớn. Như vậy, chỉ cần bước theo sát Nhiếp Chấn Bang thì chuyện thăng chức là không thể thoát được rồi. Còn về chuyện phát tài, vậy cũng đừng nghĩ tới. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang thế nào, mấy người bọn họ đều rõ ràng. Nếu như mà dám phát tài, vậy chắc chắn là phải tới Ủy ban Kỷ luật đăng ký rồi.

Sắc mặt của Triệu Côn Luân cũng có chút xấu hổ, trong lòng có chút oán hận. Nhưng, Triệu Côn Luân càng ngày càng cảm giác thấy vô lực rồi. Xem ra, thái độ của mình cũng phải bắt đầu thay đổi.

Đợi sau khi vài lãnh đạo chủ chốt của thành phố Bá Châu đều được bắt tay xong, Phó Thủ tướng Đào lập tức liền thu tay lại rồi chắp tay ra đằng sau lưng mình. Ý tứ này đã rất rõ, Phó Thủ tướng Đào không muốn bắt tay tiếp nữa.

Giờ phút này, Phó Thủ tướng Đào xoay người một cái, đồng thời cũng cười nói:

- Trước khi đến đây đã được nghe nói qua về công ty Mẫn Nông và công ty khai thác Long Hoa đều rất được. Đi tới hai nơi này thăm một chút đi.

Ở bên công ty khai thác mỏ Long Hoa bên này, sau khi Phó Thủ tướng Đào đi thăm mỏ khai thác của công ty Long hoa, hỏi thăm một cách tỉ mỉ về tình hình khai thác, mở rộng mỏ hiện tại, hơn nữa còn quan tâm vấn đề nghiên cứu cải thiện tính chất đất của loại đá này rồi, Phó Thủ tướng Đào lại dặn dò nhân viên nghiên cứu của công ty khai thác mỏ Long Hoa, nhất định phải lợi dụng cũng như khai thác, mở rộng hầm mỏ, đẩy nhanh công tác cải thiện thổ nhưỡng của vùng địa khu Tây Bắc.

Tiếp theo, Phó Thủ tướng Đào lại hỏi sâu hơn về quy trình sản xuất của công ty Mẫn Nông. Ở trong trại chăn nuôi rộng mười bảy triệu mẫu của huyện Lê, Phó Thủ tướng Đào đích thân đi thăm hỏi một vài hộ nông dân chăn nuôi có ký kết hợp đồng với công ty Mẫn Nông. Khi nghe tới việc công ty Mẫn Nông dự chi chi phí, ủy thác việc chăn nuôi và cũng định kỳ cử nhân viên kỹ thuật xuống chỉ đạo nông dân chăn nuôi về cách chăm sóc, Phó Thủ tướng Đào liền ngẩng đầu nói với đám người Tưởng Chấn Toàn:

- Đồng chí Chấn Toàn, đồng chí Thiết Lực, khu tự trị Tây Bắc là nơi hoang vắng, diện tích đồng cỏ phong phú, mặc dù bị sa mạc hóa dần không ít, nhưng đồng thời vẫn có không ít tài nguyên có thể sử dụng được. Tôi thấy, dự án của công ty Mẫn Nông cũng rất tốt. Khu tự trị Tây Bắc hoàn toàn có thể mở rộng loại hình kinh tế như thế này. Từ đó, xúc tiến quá trình phát triển của ngành nghề nông nghiệp, chăn nuôi của khu tự trị Tây Bắc.

Từ công ty Mẫn Nông trở về cũng đã là thời điểm ăn cơm tối. Đợi sau khi ăn cơm tối xong, bên này Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị đi về thì đột nhiên, Lưu Văn Thanh tự mình chạy tới. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng có chút hâm mộ nói:

- Tiểu Nhiếp, chạy nhanh đi theo tôi. Phó Thủ tướng Đào chỉ đích danh muốn gặp cậu đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play