Khu nhà ở cán bộ của Ủy ban nhân dân huyện Lê, tòa nhà cấp Cục trưởng, trong phòng của Nhiếp Chấn Bang, lúc này Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết cũng đều đã tới.
Giờ phút này, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết, cộng thêm một Nghiêm Phượng Kiều đều đang bận rộn ở trong phòng bếp. Trên ghế sô pha ở phòng khách, Lâm Vỹ Dân, Trần Nhạc và Phạm Chấn Minh đều ngồi trên ghế. Trên bàn trà, hai bao thuốc lá Trung Hoa đặc cung đặt trên đó. Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Không cần khách sáo, hôm nay giữa chúng ta không có phân biệt cấp dưới gì, mọi người cứ tự nhiên chút, coi như là một lần tụ hội gia đình bình thường là được rồi.
Những người này đều là đã qua khảo nghiệm, mặc dù có thể đảm nhiệm tiếp hay không vẫn còn chờ quan sát, nhưng sự trung tâm cũng là không có vấn đề gì.
Vì vậy, lần này tụ hội trong nhà Nhiếp Chấn Bang coi như là lần tụ hội ý nghĩa chân chính đầu tiên các thủ hạ chính thống trong huyện Lê của Nhiếp Chấn Bang.
- Chủ tịch, thật sự cứ thế mà bỏ qua như vậy sao? Để Ba Nhã Nhĩ trốn thoát rồi, tôi thực sự có chút không thông!
Trên ghế sô pha, Trần Nhạc có vẻ có chút tức giận.
Khoảng thời gian này, người chịu áp lực lớn nhất chính là Trần Nhạc. Dù sao thì khu kinh tế phát triển bên này, trên đầu Cao Viễn Sơn còn có Nghiêm Phượng Kiều quản. Dương Chính Bình mặc dù không thuộc Nhiếp Chấn Bang bên này, nhưng cũng không cùng phe với Cao Viễn Sơn. Người này, dường như là tự thành một phe, làm người xử sự rất khéo léo. Hơn nữa, mục đích cũng rất rõ ràng, đến khu kinh tế phát triển, Dương Chính Bình chỉ là đến làm thành tích. Đương nhiên cũng sẽ không ủng hộ Cao Viễn Sơn, vì vậy chuyện của khu kinh tế mới, Chu Thần muốn nhúng tay vào cũng không có bất kỳ biện pháp gì.
Còn về Phạm Chấn Minh và Lâm Vỹ Dân, lại càng không có vấn đề gì, Ba Nhã Nhĩ là Phó Chủ tịch huyện phân công quản lý khoa học, giáo dục, văn hóa, y tế, còn không quản được trên đầu Phạm Chấn Minh và Lâm Vỹ Dân, vì vậy, áp lực của hai người cũng không phải là quá lớn. Nhiều nhất cũng chỉ là cán bộ khác trong huyện Lê cho rằng Nhiếp Chấn Bang đổ rồi, muốn nhúng tay một chút mà thôi, nhưng Phạm Chấn Minh và Lâm Vỹ Dân cũng là đã vượt qua được rồi.
Trong chuyện lần này, Trần Nhạc là thảm nhất. Bở vì trên đầu Trần Nhạc còn có một Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Triệu Côn Luân tồn tại. Phân công quản lý của Triệu Côn Luân là mặt chính trị pháp luật. Phòng công an của Trần Nhạc chính là phạm vi mà Triệu Côn Luân trực tiếp quản lý. Cứ như vậy, áp lực của Trần Nhạc cũng lớn hơn rất nhiều. Sau khi Nhiếp Chấn Bang đi thành phố Ô, Triệu Côn Luân lập tức chạy đến Phòng công an điều tra, thị sát công việc. Trần Nhạc đương nhiên là không hề bất ngờ, bị Triệu Côn Luân phê bình một trận không rõ ràng. Nếu Nhiếp Chấn Bang không về sớm mà nói, sợ là Phòng công an tiếp theo cũng sẽ có chút bất ổn rồi.
Chính vì vậy, lúc này cũng chính là Trần Nhạc có oán hận lớn nhất. Nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng cười, nhìn mọi người một lượt nói:
- Chuyện của Ba Nhã Nhĩ trước tiên không nói nữa. Tóm lại một câu, cái gì nên đến sẽ đến, cũng không cần vội vàng nhất thời.
Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lại là thần sắc nghiêm túc hỏi lại:
- Các cậu biết tại sao tôi có thể đi thuận lợi trên con đường làm quan không, có thể lấy nhỏ thành lớn sao?
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến Trần Nhạc và Lâm Vỹ Dân đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang nhắc đến chuyện đấu tranh chính trị trước mặt thủ hạ.
Nhưng lúc này lại không có ai trả lời, ai cũng đều rõ Nhiếp Chấn Bang nhất định là vẫn còn lời nói tiếp. Quả nhiên Nhiếp Chấn Bang lập tức mở miệng nói:
- Bối cảnh, là một phương diện, bởi vì tôi có bối cảnh đủ mạnh nên có lãnh đạo chiếu cố cùng thưởng thức, từ đó phía dưới không có ai dám động đến tôi, đây là một mặt. Tuy nhiên, cái chủ yếu vẫn là bởi vì tôi đứng trên những cái có lý. Tất cả những gì tôi làm, tôi nói, không nói là vì nước vì dân, ít nhất tôi không thẹn với chính mình, không thẹn với vị trí này, cũng như không thẹn với đa số người. Có sự ủng hộ của đa số người, cái thiểu số kia là không đủ gây sợ hãi được nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang nói đến bối cảnh của mình trước mặt mọi người. Trước kia, mặc dù mọi người đều có các loại suy đoán, nhưng suy đoán thì dù sao cũng chỉ là suy đoán, còn bây giờ Nhiếp Chấn Bang chính miệng thừa nhận, hàm nghĩa này hoàn toàn không giống.
Lâm Vỹ Dân và Phạm Chấn Minh đều là bộ dạng có điều suy nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Trần Nhạc bên cạnh. Trong lời của Nhiếp Chấn Bang còn có một tầng ý nghĩa, đó chính là lời đó vừa rồi của Trần Nhạc, ở trong lòng Nhiếp Chấn Bang, nó có một chút hơi hướm chỉ lo đấu tranh, không lo đại cục.
Rất hiển nhiên, người mà Nhiếp Chấn Bang cách chức đều có lý do nhất định phải cách chức, còn Trần Nhạc làm như vậy lại có một loại hiềm nghi đả kích trả thù, đuổi cùng giết tận, đây mới là nguyên nhân Nhiếp Chấn Bang nói lời nhắc nhở.
Lúc này, đám người Lý Lệ Tuyết cũng bưng lên mấy món ăn cuối cùng từ trong bếp đi ra. Nghiêm Phượng Kiều lập tức cũng cười nói:
- Các vị lãnh đạo, ăn cơm thôi.
Đây coi như là một lần tụ hội có đầy đủ thủ hạ nhất của Nhiếp Chấn Bang.
Đến cả Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển cũng đều đến, điều này cũng chứng minh thái độ của Nhiếp Chấn Bang đối với những thủ hạ tâm phúc này rõ ràng là không hề giữ bí mật gì nữa.
Giờ phút này, ở đây không có cấp trên cấp dưới gì cả. Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, hòa thuận.
Ủy ban kỷ luật huyện bên này, Tôn Khắc Văn cũng phái một tổ điểu tra có năng lực cao đi. Trong cái hôm tiến vào Ủy ban giáo dục huyện, Ủy ban kỷ luật liền đem tất cả sổ sách liên quan đến số tiền dự án đặc biệt cho giáo dục đều niêm phong lại cất vào kho. Đồng thời, Phòng Kiểm toán huyện Lê cùng với Ủy ban kỷ luật và nhân viên đặc biệt mời đến từ Công ty xây dựng công trình thành phố và Cục Xây dựng thành phố, bắt đầu tiến hành đánh giá chuyên nghiệp đối với số tiền đầu tư và sử dụng cho xây dựng lại cùng cải tạo thiết bị cơ sở trường học của toàn huyện Lê.
Ủy ban kỷ luật huyện được thiết lập và đặt tại tổ điều tra trong nhà khách của Ban chỉ huy quân sự huyện.
Lúc này, Hoàng Bình An với vẻ mặt tuyệt vọng nhìn ba người trước mặt, Bí thư Ủy ban kỷ luật Tôn Khắc Văn với nét mặt nghiêm túc, âm trầm đứng ở bên cạnh.
Căn phòng đã bị dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, các góc đều trải qua sự kiểm tra vô cùng cẩn thận nghiêm ngặt, trong toàn bộ căn phòng không nhìn thấy bất kỳ thứ nào có thể dùng để kết thúc tính mạng. Xem ra, đây là sợ mình sợ tội nên tự sát đây. Hoàng Bình An trong lòng cười khổ, chính mình, nếu thực sự muốn tự sát, nếu thật sự có cái gan này, sợ là sẽ không tham ô rồi.
Lúc này, Hoàng Bình An cũng có chút oán hận Nhiếp Chấn Bang. Nếu Nhiếp Chấn Bang vẫn ở huyện Lê, nếu không có mấy cái tin đồn này đó, liên đới những người trong hệ thống của Nhiếp Chấn Bang đều bị ép đến đáng thương như vậy, mình sao có thể có cái tư tưởng như thế được. Cách làm người của Nhiếp Chấn Bang trong huyện Lê ai còn không hiểu rõ, tham ô, đó không phải là đụng vào họng súng của Nhiếp Chấn Bang sao?
Nhưng, Hoàng Bình An cứ tưởng Nhiếp Chấn Bang thực sự xảy ra chuyện rồi. Sau khi Nhiếp hệ đổ, Hoàng Bình An cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, có thể bợ đỡ Phó Chủ tịch thành phố Chu, tiền đồ của mình không phải là sẽ bừng sáng lên sao?
Lúc này, Hoàng Bình An đem toàn bộ sự sa ngã của bản thân đều quy kết lên người Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, gã ta không có nghĩ qua, nếu bản thân mình vượt qua được thử thách, căn bản sẽ không có chuyện phát sinh như vậy.
Chiếc bàn trước mặt, hai nhân viên thẩm vấn của Ủy ban kỷ luật huyện, trong đó một người mở miệng nói với vẻ mặt lạnh tanh:
- Hoàng Bình An, kỷ luật và chính sách của Đảng tôi không nói nhiều, trong lòng ông cũng hiểu rõ. Tự mình thật thà khai báo, trong dự án số tiền đặc biệt dùng cho giáo dục, trong quá trình cải tạo và xây dựng lại trường học toàn huyện, vấn đề nhà vệ sinh vượt chỉ tiêu và vấn đề khác có liên quan, ông tự mình nói ra đi.
Lúc này, Hoàng Bình An trong lòng vẫn tồn tại sẽ có chút may mắn nào đó xảy ra, cho nên ánh mắt dao động bất định. Sau khi trầm mặc hồi lâu, Hoàng Bình An vẫn là ôm lấy chút kỳ vọng đối với Ba Nhã Nhĩ và Phó Chủ tịch Chu. Theo Hoàng Bình An thì Phó Chủ tịch Chu đã giành trước một bước điều Chủ tịch huyện Ba Nhã Nhĩ rời đi rồi.
Vậy thì tiếp theo chính là đến cứu mình rồi, yêu cầu không cao, một chức trưởng phòng tùy tiện trong Ủy ban giáo dục thành phố hay cái gì cũng đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Bình An trầm giọng nói:
- Về vấn đề nhà vệ sinh vượt tiêu chuẩn, tôi thừa nhận tôi lĩnh hội sai tinh thần chỉ thị của cấp trên, có hiềm nghi lãng phí số tiền dự án đặc biệt, tôi xin tổ chức đưa ra xử phạt. Nhưng các mặt khác, tôi không có bất kỳ vấn đề gì, tính chất Đảng và nguyên tắc của tôi là có thể nhận đủ sự khảo nghiệm của tổ chức.
- Bang!
Cùng với lời nói của Hoàng Bình An vừa dứt, Tôn Khắc Văn liền đập một cái lên bàn. Lúc này, sắc mặt của Tôn Khắc Văn âm trầm, ánh mắt trợn tròn, trừng mắt nhìn Hoàng Bình An, Tôn Khắc Văn tức giận nói:
- Hoàng Bình An, tên vô sỉ ông còn có tính chất Đảng và nguyên tắc sao? Buồn cười, người như ông căn bản không xứng trở thành một Đảng viên. Chính ông đang làm ô uế Đảng thì đúng hơn.
Nói xong, một quyển sổ bị ném bụp lên trên bàn. Tôn Khắc Văn tự mình nói:
- Toàn huyện, số nhà vệ sinh vượt tiêu chuẩn đã xây xong, tổng cộng là ba mươi cái, trong đó trường tiểu học tổng cộng hai mươi lăm cái. Có năm chiếc của trường trung học cơ sở, theo giá thành trên sổ sách của các ông để tính toán, nhà vệ sinh của trường tiểu học, dự toán tài chính và dự toán kiến trúc của mỗi cái là sáu mươi nghìn tệ một cái, của trường trung học cơ sở đạt đến một trăm nghìn tệ một cái. Ở đây cộng lại là hai triệu, nhưng căn cứ theo nhà tính toán đặc biệt và dự toán đánh giá của công ty kiến trúc công trình thành phố, số tiền đầu tư cộng lại của những nhà vệ sinh này mới có một triệu, còn một triệu nữa đâu?
Ngừng một lúc, Tôn Khắc Văn tiếp tục nói:
- Ngoài ra, xã Đoàn Kết bên này, số tiền cứu trợ trẻ em thất học nghèo khó, trên sổ sách Ủy ban giáo dục huyện là theo mỗi người mỗi năm phát hai trăm tệ, nhưng theo điều tra, thực tế thì số tiền đến tay xã Đoàn Kết chỉ có ba mươi tệ, còn một trăm hai mươi tệ đi đâu rồi? Xã Đoàn Kết bên này, số trẻ em thất học trong tiêu chuẩn cứu trợ tổng cộng có một nghìn một trăm em, ở đây chỉ là một trăm ba mươi hai nghìn tệ. Ngoài ra, giữa năm nay, nhân viên công tác trong cơ quan của Ủy ban giáo dục huyện, mỗi người được phát số tiền trợ cấp là năm nghìn tệ, số tiền này từ đâu ra? Đừng nói đây là khoản do thành phố cấp xuống cho. Mặt khác, Ủy ban giáo dục hơn một lần liền sắm thêm năm chiếc xe con Audi, ở đây lại là hơn một triệu, cái này giải thích thế nào đây? Hiện nay Ủy ban giáo dục huyện Lê giàu có vậy sao?
Cũng khó trách Tôn Khắc Văn tức giận, số tiền dự án đặc biệt giáo dục huyện tổng cộng là chín triệu một trăm bảy mươi hai nghìn ba trăm năm mươi lăm đồng bốn mao, nhưng chỉ riêng là số tiền này thôi mà khoản chênh lệch ra đã có hai triệu tám trăm mấy nghìn tệ không đúng, đây chính là vấn đề.
Hoàng Bình An lúc này sắc mặt trắng bệch. Lời của Tôn Khắc Văn từng câu đâm thẳng vào tim khiến phòng tuyến của Hoàng Bình An hoàn toàn phá vỡ.
Chuyện cấp phát tiền, Hoàng Bình An tuyệt đối không dám nói, vấn đề này tùy tiện một cú điện thoại đến liền có thể điều tra được. Chuyện này không phải là quá đau đầu, đau đầu vẫn là công trình nhà vệ sinh đó.
Trầm mặc một lúc, Hoàng Bình An cúi đầu nói:
- Tôi khai! Tiền giữ lại của xã Đoàn Kết được giữ lại cho số xe con tăng thêm của Ủy ban giáo dục huyện. Ngoài ra, năm chiếc xe Audi chi ra tổng cộng một triệu năm trăm nghìn, tôi nhận chiết khẩu của công ty tiêu thụ xe hơi một trăm nghìn tệ. Ngoài ra, tiền bổ trợ cho công nhân viên đơn vị cơ quan Ủy ban giáo dục, số tiền này cũng là từ trong số tiền dự án giáo dục đặc biệt chi ra. Nhưng tôi lấy nhân cách ra bảo đảm, cải tạo trường học toàn huyện đã hoàn thành toàn bộ, những số tiền này đều là số tiền thừa lại.
Câu này khiến Tôn Khắc Văn có chút tức giận và buồn cười. Lập tức, Tôn Khắc Văn lần nữa lạnh lùng nói:
- Tiền thừa thì có thể lạm dụng sao? Những cái này đều là phải dùng vào sự nghiệp giáo dục của huyện Lê, có thể thêm vào bàn ghế và thiết bị dạy học. Các doanh nghiệp và nhân dân toàn huyện quyên góp, không phải phát phúc lợi cho các ông, đây là dùng cho trẻ em toàn huyện đi học. Còn vấn đề nhà vệ sinh nữa!
Nói đến vấn đề nhà vệ sinh, Hoàng Bình An cũng do dự một chút.
Lập tức cắn răng nói:
- Nhà vệ sinh tổng cổng tham nhũng khoảng một triệu, trong đó cá nhân tôi được hai trăm nghìn, bốn trăm nghìn chia cho các lãnh đạo khác của Ủy ban giáo dục, một trăm nghìn đưa vào quỹ đen của Ủy ban giáo dục, coi như là khoản tiền lưu động. Ba trăm nghìn tệ cuối cùng, tôi…tôi đưa cho Phó Chủ tịch huyện Ba Nhã Nhĩ.
Vừa nghe thấy lời của Hoàng Bình An, Tôn Khắc Văn cũng sửng sốt. Không ngờ Ba Nhã Nhĩ lúc này vẫn là bị liên lụy vào. Ba trăm nghìn, lần này nhận hối lộ ba trăm nghìn, thật sự là gan to bằng trời rồi. Nghĩ đến đây, Tôn Khắc Văn cũng không dám chậm trễ, chuyện này Ủy ban kỷ luật huyện đã không quản được nữa rồi, chỉ có thể lập tức báo cáo lại. Với tính cách của Chủ tịch Nhiếp, lần này thể diện của Phó Chủ tịch Chu sợ là không giữ được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT