Là một cán bộ đã lăn lộn lâu năm trong thể chế, Trương Sở Bân cũng không phải người bình thường. Với Trương Sở Bân, vị Phó Chủ tịch Chu này đúng là có vài chỗ không được sáng suốt rồi. Cái thứ nhất, bản thân hắn vừa mới tới nhậm chức, đã muốn đến huyện Lê thị sát, nhưng lại mang cái thái độ diễu võ dương oai thái độ diễu võ dương oai ở trước mặt Nhiếp Chấn Ban như vậy. Cố ý lạnh nhạt, đây là điều không sáng suốt đầu tiên. Dù gì, anh cũng là người vừa mới nhậm chức, ít nhất cũng nên thăm dò tình hình chõ rõ ràng, rồi tính trước làm sau mới được. Như vậy xem ra, đây là do không có đầu óc. Cái chỗ không sáng suốt thứ hai là, ngay trước mặt một đám cán bộ huyện Lê, lại hông phân cao thấp, đưa đẩy các cán bộ khác, vừa nhìn đã biết hắn không hề nể mặt Nhiếp Chấn Bang. Trên thực tế, chuyện này cũng khiến các cán bộ khác khó xử. Mặc dù là muốn làm cho bộ máy Huyện Lê không đoàn kết thì cũng không nên làm như vậy. Từ điểm này có thể nhìn ra được, vị Chu Thần này, làm việc không từ thủ đoạn, không quan tâm đến các đồng chí dưới cấp ra sao. Người như vậy, mặc dù là đi theo thì Trương Sở Bân cũng là không dám. Ai biết được người này lúc nào đó sẽ vì bản thân mà bỏ mặc cấp dưới của mình.

Trầm ngâm một chút, Trương Sở Bân cũng cười nói:
- Chủ tịch Chu nói đúng, công tác của bộ máy Huyện ủy Huyện Lê, tôi vẫn luôn tóm chắc trong tay. Hiện giờ, bộ máy Huyện Lê cũng coi như là đoàn kết ổn định, đương nhiên vẫn có chỗ chưa được, tôi vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.

Chu Thần vừa nghe câu này, mày hơi nhíu một chút. Địa vị của mình vẫn còn thấp, một Phó Chủ tịch quản lý khoa học, văn hoá, giáo dục, y tế, không ở trong ban uỷ viên thường vụ. Những nhân vật số một, số hai của các địa phương phía dưới này, nói khách khí một chút, có thể chịu nghênh đón mình, cũng coi như là nể mặt rồi. Nếu không, phái một Phó chủ tịch huyện cũng quản lý cái lĩnh vực giống như mình ra đón, cũng là chuyện bình thường. Ừm, bản thân mình đúng là đã quá nóng vội, không để ý rằng Nhiếp Chấn Bang đã làm việc một thời gian lâu như vậy ở huyện Lê rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn không khí ở trong xe có vẻ bắt đầu trầm mặc. Xe trực tiếp tiến vào đến nhà khách huyện Lê. Nói tới quy cách thì, bộ máy huyện ủy huyện Lê vẫn là làm được đầy đủ.

Trong phòng riêng số 2 của nhà khách, đây là một căn phòng cỡ trung của nhà khách huyện Lê, tổng cộng bày bốn cái bàn. Lúc này Chu Thần ngồi ở chủ vị, ngay bên cạnh đó, bên trái là Trương Sở Bân, bên phải là Tạ Dật, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngồi ở cái bàn này. Đây cũng là để thể hiện thái độ của Nhiếp Chấn Bang. Phó Chủ tịch Chu không phải không để ý tới tôi sao? Tôi cũng không cần nhiệt tình đón tiếp.

Thấy chuyện như vậy, Triệu Côn Luân có chút vui sướng về việc nhảy vô chen ngang một cách thần bí như thế này của Chu Thần, đây cũng là một hi vọng của Triệu Côn Luân. Đừng thấy Chu Thần hiện tại chỉ là một vị Phó Chủ tịch xếp hạng gần cuối, còn không bằng ủy viên thường vụ, luận quyền lực thậm chí còn không bằng Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, Triệu Côn Luân hiện giờ bị Nhiếp Chấn Bang làm cho cũng đủ khó chịu rồi. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Triệu Côn Luân cũng tổng kết được chút kinh nghiệm. Bản thân thiệt thòi là vì không có chỗ dựa, lần này, Triệu Côn Luân đã chuẩn bị đánh cược một lần.

Đồ ăn của bốn bàn đều giống nhau, ngoại trừ một món đó là dê nướng nguyên con xem như xa hoa một chút, còn lại nguyên cả một bàn, trên căn bản là dựa theo tiêu chuẩn mỗi người khoảng mười lăm tệ để sắp xếp. Không nên coi thường tiêu chuẩn này, ở hiện tại, như vậy đã được coi là tiêu chuẩn cao rồi. Trong thời đại này, thức ăn nhanh cũng chỉ tầm gần hai đồng, cái mức tiêu chuẩn này đã xem như là giá trên trời rồi.

Nhìn đồ ăn trên bàn, Chu Thần nhíu mày một chút, bên cạnh, Triệu Côn Luân cũng cảm nhận được sự thay đổi này. Ông ta rất là nhạy bén cảm giác ra được, cơ hội của mình đến rồi. Nghĩ vậy, ông ta liền cười nói: - Chủ tịch Chu, thật ngại quá. Chúng tôi cũng không biết sở thích của anh là gì. Nếu không thì để tôi bảo người dọn những món này đi, anh gọi lại một lần nữa.

Câu nói vừa dứt, tất cả cán bộ bên cạnh đều yên tĩnh lại. Thấy cảnh này, không cần nói, Chu Thần cũng biết, liền cười nói:

- Bí thư Triệu, như thế này đã rất tốt rồi. Cùng ăn thôi!

Một bữa cơm, ăn cũng thấy ngượng ngùng. Nhiếp Chấn Bang bên này ăn xong rất nhanh. Sau khi mọi người xung quanh đều tan về, Nhiếp Chấn Bang cũng về phòng làm việc của mình.

Lần này các nhà đầu tư tới huyện Lê, không ít người đã chính thức ký hợp đồng xong xuôi. Có trường hợp giống như Vương tổng, rất nhanh chóng đã bắt đầu giai đoạn công việc thu hồi, giải phóng mặt bằng. Chuyện Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang thật ra không có đi để ý tới. Nếu như nói được cao ngạo một chút thì, một người như gã Chu Thần đây, Nhiếp Chấn Bang còn chưa thèm để vào mắt.

Đang xem qua báo cáo ảnh hưởng môi trường và phương án xử lý chất thải của công ty Đại Phát, Nhiếp Chấn Bang coi như có chút vừa lòng. Những xí nghiệp này, cũng không phải là không có biện pháp phòng chống ô nhiễm môi trường, chỉ có điều, đều là do không muốn hao phí một lượng tài chính lớn như vậy cho phương diện này mà thôi. Nói cho cùng, đây là sự thiếu ý thức trong công tác bảo vệ môi trường, đợi khoảng mười mấy năm sau tỉnh ngộ thì đã muộn rồi.

Lúc này Dịch Quân từ bên ngoài đi vào, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch, Chủ tịch Nghiêm đến. Anh xem?

Nghiêm Phượng Kiều đến đây? Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Từ sau hành trình tới Việt Đông lần này, Nghiêm Phượng Kiều có thể coi là cán bộ bận rộn nhất ở huyện Lê. Lúc này, Nghiêm Phượng Kiều lại bất ngờ đến đây, chẳng lẽ khu kinh tế mới có vấn đề sao?

Trong lúc đang suy tư, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên, trầm giọng nói:

- Mau mời vào!

Nghiêm Phượng Kiều vừa đi vào văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đang đi ra chỗ máy đun nước. Chiếc máy đun nước này là sản phẩm mới được mang về từ Việt Đông. So sánh thì tất nhiên là sẽ thuận tiện hơn cái bình nước sôi kia.

Rót cho Nghiêm Phượng Kiều một chén trà nóng, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Nghiêm, khu kinh tế mới bên đó có chuyện gì sao?

Thái độ lúc này của Nhiếp Chấn Bang khiến Nghiêm Phượng Kiều có chút sốt ruột. Chủ tịch thật đúng là đủ khoan dung đấy. Giờ đã là lúc nào rồi, còn có lòng dạ mà thanh thản ngồi trong phòng làm việc nghiên cứu chuyện của khu kinh tế mới nữa. Trầm ngâm một chút, Nghiêm Phượng Kiều mới nói tiếp:

- Chấn Bang, có mấy lời, làm một người chị, tôi cũng không biết có nên nói hay không nữa.

Nghiêm Phượng Kiều nói như vậy, cũng khiến Nhiếp Chấn Bang lặng cả người. Từ sau khi giúp Nghiêm Phượng Kiều ly hôn, quan hệ giữa hai người có vẻ thân hơn nhiều. Về phần đối với Nghiêm Phượng Kiều có ý gì hay không thì chuyện này là hoàn toàn không có. Đối với Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang chỉ có sự khâm phục, cũng như không muốn nhìn thấy Nghiêm Phượng Kiều cứ sống như vậy cả đời, chỉ như vậy, không hơn. Hiện giờ, trong chuyện hôn nhân của mình, Nhiếp Chấn Bang cũng đang sứt đầu mẻ trán. Giờ còn đi trêu chọc mỹ nhân khác, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Tuy nhiên, trong riêng tư thì hai người dùng quan hệ chị em để xưng hô là đúng vậy. Hiện giờ, trong phòng làm việc, Nghiêm Phượng Kiều nói như vậy, có lẽ là đang dùng thân phận riêng tư ấy, mà không phải là dùng mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới trong trường hợp công khai. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Đương nhiên, giữa chúng ta, còn có cái gì nên hay không nên nói ư? Có lời gì, chị Phượng Kiều, chị cứ việc nói đi.

- Chấn Bang, tôi cảm thấy, Phó chủ tịch Chu này đến đây là người có ý đồ không tốt. Nhìn biểu hiện của hắn là đang nhắm tới cậu, chắc cậu trước đây có quen biết hắn?

Nghiêm Phương Kiều suy nghĩ qua lại trong đầu một hồi rồi mới mở miệng nói.

Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc, trực giác của Nghiêm Phượng Kiều thật sự là rất lợi hại. Không ngờ từ chút dấu hiệu này liền nhìn ra ngay vấn đề. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại có chút cảm thấy đáng tiếc cho Nghiêm Phượng Kiều. Nếu, Nghiêm Phượng Kiều không phải là phụ nữ mà nói, chỉ dựa vào cái phần kinh nghiệm công tác nơi biên giới cùng với cảm giác chính trị nhạy cảm như thế của cô, tiền đồ của Nghiêm Phượng Kiều thật sự không thể lường được. Đáng tiếc, là nữ nên ưu thế cũng thấp hơn một chút. Ở trong thể chế, cái này cũng coi như là sự yếu kém cố hữu rồi. Quan hệ của mình và Chu Thần, sớm muộn cũng sẽ lộ ra. Hơn nữa, ở trước mặt Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang cũng không có ý định che dấu. Nghĩ vậy, Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu cười nói:

- Chị Phượng Kiều, thật đúng là bị chị nhìn ra hết rồi. Tôi cùng Chu Thần trước đây cũng là có chút mẫu thuẫn. Sao vậy? Hiện giờ Chu Thần đã làm gì ở huyện Lê sao?

Nghiêm Phượng Kiều gật đầu nói:

- Lúc chiều, Phó Chủ tịch Chu tới Ủy ban Giáo dục và Phòng Y tế, điều tra nghiên cứu thị sát, sau đó liền quay trở về trụ sở huyện ủy. Tôi thấy, việc thị sát của Phó chủ tịch Chu này có vẻ chỉ là làm bộ dáng mà thôi. Mục đích của Phó Chủ tịch Chu này, chỉ sợ là muốn đối đầu với cậu. Liên tục gặp mặt Triệu Côn Luân và Ba Nhã Nhĩ. Tôi thấy anh ta có vẻ là một kẻ không có ý đồ tốt.

Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày lại, Chu Thần đã làm như vậy? Bên phía Triệu Côn Luân, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không sao cả. Mối quan hệ giữa mình và Triệu Côn Luân, vốn đã như nước với lửa rồi. Sau khi chính mình đá rơi Trưởng phòng Công an, lá chắn của Triệu Côn Luân đi xong, Bí thư chính ủy Triệu Côn Luân này liền như phượng hoàng mất lông rơi xuống đất. Ban ngành quan trọng nhất bị Nhiếp Chấn Bang nắm giữ, vị trí bí thư của Triệu Côn Luân cũng giống như để trưng bày vậy. Triệu Côn Luân và Chu Thần cấu kết lại, đây là chuyện Nhiếp Chấn Bang sớm cũng đã dự liệu được.

Tuy nhiên, Ba Nhã Nhĩ lúc này không ngờ cũng tụ lại đấy, khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút bất ngờ. Có người trong hệ thống chính quyền của huyện liên hệ với Chu Thần, đây cũng không phải chuyện tốt lành gì. Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng dần trở nên nghiêm túc. Sau một lúc lâu, hắn mới cười nói:

- Chị Phượng Kiều, đừng để ý chuyện này. Ba Nhã Nhĩ là đồng chí được phân công quản lý mảng Khoa – giáo – văn – vệ (tức Khoa học, giáo dục, văn hóa, y tế), cũng có chức trách giống với Phó Chủ tịch Chu, báo cáo công tác một chút cũng là bình thường.

Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Nghiêm Phượng Kiều tất nhiên cũng không thể nói thêm cái gì nữa. Cô liền gật đầu nói:

- Chuyện này, trong lòng cậu nắm rõ là được. Khu kinh tế mới bên kia cũng có không ít chuyện, tôi liền đi trước.

Đợi cho Nghiêm Phượng Kiều rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư. Thủ đoạn của Chu Thần lúc này rõ ràng cao hơn rất nhiều so với trước kia. Mặc dù là Phó Chủ tịch xếp hạng gần cuối, cũng không tạo ra nổi gió to sóng lớn gì. Nhưng, dù sao thì cấp bậc bày ra đấy, cái chiêu của ngày hôm nay đó, chèn ép chính mình một chút, ngay lập tức đã khiến không ít người trong bộ máy Huyện ủy Huyện Lê đều bắt đầu chuyển động. Nhưng, cũng còn làm cho mình không dễ dàng ứng phó.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng buồn bực. Chẳng lẽ lần này, sau lưng tên Chu nói lắp này có cao nhân chỉ điểm sao? Vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại trên bàn Nhiếp Chấn Bang cũng báo đèn đỏ, đây là chỉ điện thoại của lãnh đạo Thành ủy.

Vừa nhấc máy, giọng nói của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức Phương Cố Sơn liền truyền tới:

- Chấn Bang à, ngày mai cậu có thời gian không? Nếu được, sang ngày mai đến ban Tổ chức Thành ủy một chuyến đi.

Nghe được lời của Phương Cố Sơn, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây ngẩn cả người. Ban Tổ chức tìm mình nói chuyện? Thăng chức? Không có khả năng nhanh như vậy được. Nhưng, nếu không thăng chức, thì là có chuyện gì đây? Nhiếp Chấn Bang cũng chìm vào suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play