Nghiêm Phượng Kiều với hành động bất thình lình này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Hai tay không biết phải để như thế nào nữa. Trong lòng cảm nhận được Nghiêm Phượng Kiều đang kìm nén sự hỗn loạn đang cuộn trào. Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm giác khác lạ . Người phụ nữ này, thật đúng là quyến rũ tới tận trong xương rồi.
Lúc này ma đẩy cô ấy ra, như vậy cũng không được tốt lắm. Con gái bình thường da mặt đều mỏng cả. Nhưng không đẩy ra thì như vậy càng không tốt. Mặc dù là ở nhà của mình, nhưng ngươi đi tới đi lui, hành lang cũng không phải không có người đi qua. Do dự một lúc, tay của Nhiếp Chấn Bang, lại nhẹ nhàng đặt lên lưng của Nghiêm Phượng Kiều, vỗ nhẹ rồi nói:
- Chủ tịch Nghiêm, cô bình tĩnh một chút, đừng kích động như vậy.
Lúc này, Nghiêm Phượng Kiều dường như cũng cảm thấy mình đã không đúng. Nhưng còn chưa muốn bỏ ra, dù vậy cũng đã không căng thẳng như lúc trước. Nghiêm Phượng Kiều Khẽ nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cho tôi mượn vai của anh tựa một chút, có được không?
Vào cái thời điểm này, Nhiếp Chấn Bang còn có thể nói không được sao? Một người phụ nữ, hay là lãnh đạo của huyện Lê. Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới, lại bị chồng của mình ngay trước mặt công chúng dùng một câu con đĩ, một câu con điếm nhục mạ như vậy. Điều này không phải một người bình thường có thể chịu đựng được như vậy.
Hai người cứ đứng như vậy trong phòng khách, khoảng mấy phút sau, Nghiêm Phượng Kiều lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, dường như cũng đã nhận ra hai người đang trong tình cảnh không quang minh chính đại , ngay sau đó Nghiêm Phượng Kiều buông tay ra, ngượng ngùng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã mất bình tĩnh quá.
- Chủ nhiệm Nghiêm, khách sáo như vậy làm gì? Đã là đồng nghiệp, chúng ta chính là những chiến hữu trong cùng một chiến hào, cho chị mượn vai tựacũng là việc nên làm mà. Đã đến đây rồi, hay là ở lại chỗ tôi ăn bữa cơm luôn đi. Tôi thấy tình trạng của chị như thế này, cũng không có tâm trạng gì mà nấu nướng nữa rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã bắt đầu cười nói.
Hôm nay, Phạm Kiến Quân đột nhiên tới đây, làm cho Nghiêm Phượng Kiều thật sự rất sốc. Ngay trước mặt mọi người, cái trận sỉ vả cùng với hành hung không một chút do dự đó, khiến cho cả con ngươi Nghiêm Phượng Kiều đều gần như sụp đổ hoàn toàn. Đây là cơn ác mộng trong lòng của Nghiêm Phượng Kiều.
Nhưng, sự xuất hiện mạnh mẽ của Nhiếp chấn Bang cùng với hành động kiên quyết ném Phạm Kiến Quân ra khỏi sân Ủy ban nhân dân huyện, rồi lại ngồi xổm xuống đưa khăn tay cho bản thân, này hết thảy đều khiến Nghiêm Phương Kiều có một sự cảm động cùng tín nhiệm. Cho nên, sau khi hết giờ làm, lúc đi lên đến tầng hai, Nghiêm Phượng Kiều như bị ma xui quỷ khiến đã gõ cửa phòng của Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Nghiêm Phượng Kiều như không tự chủ được xông vào, lúc này, không liên quan đến cảm tình, không liên quan đến sự ái muội, và tình yêu lại càng không. Vào cái giây phút này, Nghiêm Phượng Kiều chỉ đơn giản là muốn có một bờ vai để tựa vào một lát, khóc lóc, kể lể một lát. Dường như, từ lúc Nghiêm Phượng Kiều kết hôn, cảm giác này cũng chưa từng có. Nhìn thấy người phụ nữ khác trong trường hợp này giống như con chim non nép vào con người vậy, Nghiêm Phượng Kiều giờ phút này cũng chưa từng có khát khao như vậy, khát khao cái màn mới vừa xảy ra đó.
Vài món ăn, rất tinh tế, một đĩa hành trộn lẫn đậu phụ, một bát canh cà chua trứng, một đĩa rau xanh xào ngó sen. Tài nấu nướng của Nhiếp Chấn Bang cũng được coi là tuyệt. Kiếp trước, phần lớn thời gian của Nhiếp Chấn Bang đều là tự mình nấu ăn. Khi còn nhỏ, sau cái trận thiên tai đó, Nhiếp Chấn Bang đã bắt đầu tự làm cơm. Về sau, trở thành một người đi khập khiễng, cuộc sống đểu trở nên khó khăn, tự nhiên nấu ăn chở thành sinh mệnh của mình. Mì ăn liền ăn nhiều cũng chán, rơi vào đường cùng, Nhiếp Chấn Bang chỉ còn cách tự mình nấu ăn.
Đối với việc làm lại cuộc đời này mà nói, số phận xem như đã cơ bản thay đổi rồi, nhưng cái tài nấu nướng này cũng không hề mất đi. Nhìn Nhiếp Chấn Bang làm cơm, Nghiêm Phượng Kiều cười xì một tiếng rồi mới ngồi xuống:
- Chủ tịch Nhiêp, anh cũng ăn chay à? Tôi vẫn tương rằng, đàn ông các anh đều là động vật ăn thịt chứ?
Sau khi nói xong, hình như cũng cảm thấy lời nói của mình có phần ái muội. Đàn ông các anh đều la động vật ăn thịt, cái câu nói này cũng có sự ám chỉ không khác biệt gì nhiều với cái câu "Đàn ông đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới" vậy. Lúc này, mặt của Nghiêm Phượng Kiều cũng có chút đỏ lên.
Nhiếp Chấn Bang sau khi xới bát cơm đưa cho Nghiêm Phượng Kiều, cũng ngồi xuống cười:
- Ha ha, tôi chỉ có một người, làm đơn gian thôi. Về cơ bản, trong bếp có gì thì ăn cái nấy. Chủ tịch Nghiêm, cùng ăn thôi đừng khách sáo.
Rất đơn giản nhưng giờ phút này lại dường như rất ấm áp. Trên mặt của Nghiêm Phượng Kiều lúc này cũng nở một nụ cười thoải mái. Cảm giác này, dường như từ trước đến nay bản thân chưa từng có trai qua vây.
Sau khi ăn xong, Nghiêm Phượng Kiều là người đứng lên trước. Nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cảm ơn anh đã chiêu đãi. Anh làm cơm rồi, bát để tôi rửa cho.
Ăn xong uống trà, đây là một thói quen của Nhiếp Chấn bang sau khi đến Tây Bắc. Trước đây, khi mấy người Đổng Uyển không đến, buổi tối cũng không phải làm thêm, ngoài việc bảy giờ hàng ngày xem thời tiết có lạnh hay không, Nhiếp Chấn Bang cũng không có việc gì làm, vì thế bày một bộ uống trà, tự mình hưởng thụ, dường như đã trở thành cách tốt để giết thời gian.
Lúc này, nêu đã có người đi rửa bát, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên la cầm dụng cụ pha trà từ trong tủ trà ra. Ngâm trà, pha trà, môt loat nhưng bươc lân lươt trong qua trinh pha tra trôi qua, ở trong phòng khách cũng thấy thoang thoảng mùi trà.
Nhìn thấy Nghiêm Phượng Kiều đi đến, Nhiếp Chấn Bang gắp một tach tra đặt ở chỗ Nghiêm Phượng Kiều, cười nói:
- Chủ tịch Nghiêm, uống tách trà chứ?
Nghiêm Phượng Kiều lúc này cũng đã ngồi xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông này, hình như, nói về tuổi tác thì không thể gọi là đàn ông. Nhưng cử chỉ lời lẽ, đều thể hiện là người vô cùng chín chắn, có cảm giác giống như người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vậy.
Trầm lặng một lát, Nghiêm Phượng Kiều hai tay cầm tách trà, khe uống một hớp. Sau một lúc lâu, Nghiêm Phượng Kiều bỗng nhiên lại nói nhỏ:
- Chủ tịch Nhiếp, anh có muốn nghe tôi kể môt câu chuyện xưa không?
Nghe được câu nói này của Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang có chút sửng sốt, ngay sau đó cũng mỉm cười nói:
- Đương nhiên, du sao đã hết giờ làm rồi, với lại cũng không có việc gì, có thể noi chuyên với chủ tịch Nghiêm, tôi thấy thật vinh dự.
- Năm đó, môt cô gai đa sắp tốt nghiệp đai hoc. Vôn dĩ, cô ấy có thể được phân công vê quê hương lam viêc, nhưng cô lại lựa chọn đi trợ giúp công cuôc xây dựng nơi biên cương của tổ quốc. Sau khi đến Bá Châu, cô đươc phân làm việc tại văn phòng tỉnh ủy thành phố Bá Châu. Kết quả, đi làm chưa được nửa nămtrong môt dip tình cờ, cô đã gặp một người đàn ông. Người đàn ông này rất có quyền lực, nhưng lại đối xử với cô gái này rất rất tốt. Rôi trong môt lân bât ngơ, ngươi đàn ông đó bị thương, đã mất đi khả năng sinh duc. Sau khi người con gái biết được chuyện này, vẫn quyết định lấy người đàn ông đó.
Nhưng, từ lúc đó trở đi, người đàn ông ấy đã bắt đầu thay đổi, trơ nên điên cuông, nghi ngờ đến mức biên thai. Lúc nào hăn ta cũng hoai nghi cô gái này ở bên ngoài có người đàn ông khác. Bố mẹ của người đàn ông này rất có quyền thế, đối với cô gái cũng rất tốt, về mặt chức vụ, cũng hết lòng cân nhắc đề bạt. Nhưng, tư sau khi ông cu nghỉ hưu rôi, bản chất của người đàn ông vôn vân bi ap chê đa hoan toan bôc phat ra. Cô gái luôn sông trong tình trạng bị giày vò.
Từ đó vê sau, người con gái này bắt đầu sợ hãi, và cung bắt đầu chan ghet viêc phai về nhà. Cô tình nguyện ở lai khu nhà ky tuc xa riêng của đơn vị, cho dù là được yên tĩnh trong chốc lát, cô gái này cũng mong muôn có thê được hương thu sự yên tĩnh ngăn ngui này. Nhưng, người đàn ông này lại cang thêm khăng định rằng, cô gái này bên ngoài đã có người đàn ông khác, thậm chí còn nghi ngờ cô gái và thư ký của bố hăn ta có quan hệ. Cung bơi vây, hăn càng trở nên điên cuồng giày vò cô gái này, thậm chí, lấy thương tích đầy mình để hình dung cũng không thể hình dung hêt được. Người con gái để trốn tránh, đã chủ động đề xuất việc điều chuyển xuống cấp huyện công tác, song không ngờ, cơn ác mộng này lại mãi mãi không thoát ra được.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang đã hiểu rõ, câu chuyện Nghiêm Phượng Kiều kể chính là nói về nhưng chuyện đã trải qua của chính ban thân cô.
Theo miêu tả con người của Phạm Kiến Quân mà nói, lúc còn trẻ, cũng coi nhưư là một người không tệ. Nếu như không có sự việc này, cộng thêm địa vị của Phạm Quốc Lương bố của Phạm Kiến Quốc, có gia đình như vậy, thật cơ may này là hiếm gặp.
Hơn nữa, Nghiêm Phượng Kiều người này, mặc dù sau khi biết rõ Phạm Kiến Quân đã mất đi khả năng sinh ly, mất đi khả năng của người đàn ông rôi, vẫn kiên tri lưa chọn ga cho người đàn ông như thế, điều này đủ để chứng minh sự si tình của Nghiêm Phượng Kiều.
Nghĩ đến Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang dường như nhìn thấy bong dang của Dương An Na từ Nghiêm Phượng Kiều. Người con gái ơ kiêp trươc đo, đã luôn lặng lẽ bên cạnh bảo vệ mình, người con gái nguyện cả đời không lấy chồng, đến cuôi cung mơi bât đăc di phai lây đo.
Nhìn Nghiêm Phượng Kiều, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng có môt chut thay đổi. Người phự nữ như vậy, la đang đê được kính trọng, đang được che chở. Trầm tư một lát, Nhiếp Chấn Bang từ từ nói:
- Chủ tịch Nghiêm, mạo muội xin hỏi một câu, cô chính là người con gái trong câu chuyện này phải không?
Nghiêm Phượng Kiều cười môt cach sâu tham, chỉ gật đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Nhiếp, làm cho anh cười chê rồi. Ơ huyện Lê, ở Bá Châu, tôi chỉ coi như la môt ngươi ngoai lai. Những người đàn ông vì uy vong con lai của bố chồng tôi, căn bản cũng không dám đến gần tôi. Những người phụ nữ khác vì dung mạo của tôi cũng đều xa lánh tôi. Ở đây, tôi la cô độc. Tôi không có người thân. Tôi cũng không có người để dốc bầu tâm sự. Nhiều năm nay, tôi cũng không biết mình làm thế nào ma vượt qua nó đươc nưa. Anh đừng để ý, tôi chính là kho chiu, chính là muốn tìm người để noi chuyên mà thôi.
Nghe câu nói này, Nhiếp Chấn Bang cung bi rung động. Người phụ nữ này, cơ khô không nơi nương tựa, còn phai chịu sự lăng nhục của ông chồng biến thái. Cai loai cam giac này, Nhiếp Chấn Bang không làm sao hiểu được, nhưng lại có thê cam nhân được một chút từ tâm trạng của Nghiêm Phượng Kiều. Chuyên nay tuyêt đôi không phai la môt ngươi binh thương co thê chiu đưng đươc.
Trầm tư một lúc, Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên nói:
- Chủ tịch Nghiêm, chị hãy nói thật với tôi, bây giờ chị còn muốn đền ơn, còn muốn tiếp tục sông cuộc sống như vậy sao?
Nghiêm Phượng Kiều lai cười khô, cô cung chi la nằm ngửa mặt trên ghế salon. Lan da trăng như tuyêt như ngoc, mêm mai, non na. Hai luông đây đa cao vut trươc ngưc cung đươc lô ra môt cach rât hoan my. Cai hinh anh nay, kêt hơp vơi cai giong điêu rât la lanh nhat nay liên bông nhiên khiên cho cô trơ nên rât la binh than, cô noi:
- Đền ơn, nhiều năm như vây, cho dù la co nhiều ân tình hơn nữa, tôi nghĩchỉ sợ đã mất đi gân như la không con sau những trận mắng chửi, đanh đâp đó rôi. Nếu, tôi không phải vướng bận bố mẹ tôi, thi tôi nghĩ, tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể chịu đựng sự giày vò và nôi thống khổ lớn như thế này.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng rơi vào trầm tư. Điều mà Nghiêm Phượng Kiều không ngờ tới chính là, Nhiếp Chấn Bang đã bất ngờ đứng dậy, nhìn Nghiêm Phượng Kiều nói:
- Chủ tịch Nghiêm, nêu chị đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì ly dị đi. Ngay bây giơ đây, tôi cùng chị vào thành phố. Tôi cũng muốn gặp lại bí thư Phạm Quốc Lương nay môt lân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT