Trương Sở bân giờ phút này sắc mặt khổ sở, tỏ ra không có cách nào, nhìn Lưu Văn Thanh nói:
- Bí thư Lưu, tôi… tôi…
Lưu Văn Thanh khoát tay áo tiếp tục nói:
- Đồng chí Sở Bân, phương án của chủ tịch huyện Tiểu Nhiếp tôi cũng xem qua rồi, xét một cách công bằng mà nói, suy nghĩ của Chủ tịch huyện Tiểu Nhiếp khả thi đấy. Mặt khác, tôi thấy bộ máy có đoàn kết ổn định hay không chủ yếu vẫn là ở chỗ cậu đấy. Bí thư quản Đảng, chủ tịch huyện quản việc. Việc phát triển kinh tế, dân sinh, vốn là công việc của Tiểu Nhiếp, công việc mà cậu nên làm là làm cho bộ máy đoàn kết ổn định, giữ gìn cho kinh tế huyện Lê, đây mới thực sự là công việc của cậu, không nên đảo lộn như vậy. Nếu huyện Lê đạt được thành tích thì không thể thiếu công lao của Bí thư huyện ủy cậu được đâu.
Lưu Văn Thanh như vậy là ngầm nhắc nhở Trương Sở Bân, đừng nghĩ đến việc can thiệp vào việc Nhiếp Chấn Bang phát triển kinh tế nữa.
Ông chỉ cần làm tốt công tác Đảng ủy là được rồi. Đến lúc Huyện Lê phát triển tiến bộ, Nhiếp Chấn Bang có công, chẳng lẽ lại thiếu phần của bí thư huyện là ông sao?
Còn về bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Văn Thanh cũng chẳng nói ra làm gì, một phần vì cấp bậc của Trương Sở Bân cũng không thích hợp để biết nhiều lắm, như thế công việc Huyện Lê sẽ khó sắp xếp. Còn phương diện khác là, Lưu Văn Thanh cũng là sĩ diện, nếu để truyền ra ngoài, khó tránh có người nói đường đường là một bí thư thành ủy lại sợ Nhiếp Chấn Bang, sợ bối cảnh đằng sau của cậu ta. Lưu Văn Thanh tất nhiên sẽ không làm như thế. Như bây giờ cứ giả bộ như không biết, ngầm nhắc nhở thuộc hạ của mình, chỉ cần không gây bất hòa đến giở mặt lại với Nhiếp Chấn Bang là được. Theo nhìn nhận của Lưu Văn Thanh về Nhiếp Chấn Bang, thì cậu ta sẽ không để ý đến một cái chức vụ bí thư huyện làm gì.
Bởi vì, Lưu Văn Thanh lúc này cũng nhìn ra, việc “mạ vàng” của Nhiếp Chấn Bang, có bản chất khác biệt so với những kẻ con cháu của các cán bộ cấp cao khác. Nhiếp Chấn Bang thật sự là người có bản lĩnh, có tài năng, huyện Lê nằm trong tay cậu ta, Lê Văn Thanh hoàn toàn yên tâm. Thậm chí, Lưu Văn Thanh dám khẳng định, huyện Lê sắp trở thành một cái lợi thế trong tương lai của chính mình.
Nhìn Trương Sở Bân dáng vẻ có vẻ không hiểu , Lưu Văn Thanh trầm xuống nghiêm túc nói:
- Đồng chí Trương Sở Bân, cải cách mở cửa này, cải cách chẳng những là kinh tế, mà cải cách về tư tưởng càng quan trọng hơn. Năng lực của chủ tịch Nhiếp, tôi rất tán thưởng. Cậu cũng đừng nên tự tạo áp lực tâm lý cho mình làm gì. Cứ làm tốt công việc của huyện ủy, đây mới là nhiệm vụ quan trọng trước mắt của cậu. Ừ, mặt khác sao? Trong vấn đề nhân sự khu kinh tế mới huyện Lê, bộ máy thành ủy chúng ta cũng đã thảo luận một chút, bước đầu đã chọn đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm bí thư công ủy của khu kinh tế mới. Chủ nhiệm ban quản lý khu kinh tế mới thì Thành ủy đang suy xét chuẩn bị cho đồng chí Nghiêm Phượng Kiều, phó chủ nhiệm ủy ban kinh tế thành phố, điều đến huyện Lê đảm nhiệm phó chủ tịch uỷ ban nhân dân kiêm chủ nhiệm ban quản lý khu kinh tế mới.
Lúc này, Trương Sở Bân xem như hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Lúc đầu còn muốn Lưu Văn Thanh nhúng tay vào giúp mình lấy lại quyền lực tài chính. Nhưng nghe những lời này Trương Sở Bân lúc này đã không còn suy nghĩ gì nữa. Lời nói của Lưu Văn Thanh đã quá rõ ràng rồi. Nhiệm vụ của mình là phải ủng hộ Nhiếp Chấn Bang, nếu không ủng hộ thì sẽ ra sao? Lưu Văn Thanh không nói gì nhưng điểm này Trương Sở Bân vẫn có thể nhìn ra, nếu không ủng hộ e rằng vị trí của mình cũng giữ chẳng nổi nữa.
Hơn nữa, người cuối cùng Lưu Văn Thanh sắp xếp càng làm cho Trương Sở Bân thấy chấn động. Nhiếp Chấn Bang kiêm nhiệm bí thư công uỷ khu kinh tế mới, đây là đã nắm chắc thực quyền của khu kinh tế mới rồi. Lại thêm, Nghiêm Phượng Kiều không ngờ lại điều đến huyện Lê. Nói đến Nghiêm Phượng Kiều, thì người phụ nữ này cũng được xem là nhân vật truyền thuyết ở thành phố Bá Châu. Phó chủ nhiệm ủy ban kinh tế, ba mươi sáu tuổi, tuy ở trong ba phó chủ nhiệm là người sau cùng, nhưng mà bất kể thế nào cũng coi là cán bộ cấp phó cục. Trong lịch sử Bá Châu thì trước khi Nhiếp Chấn Bang đến, tuyệt đối được xem là người dẫn đầu.
Nghe đồn, Nghiêm Phượng Kiều và Lưu Văn Thanh có chút quan hệ. Tuy không có chứng cứ xác thực nhưng trong quan trường, từ trước đến nay không có chuyện có tin đồn vô căn cứ. Xem ra bây giờ Lưu Văn Thanh đồng ý để Nghiêm Phượng Kiều đến huyện Lê, rõ ràng là để nhằm hưởng một phần thành tích kia rồi.
Lúc này, mình nói thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩa lý gì rồi, nói thêm cũng chỉ mang đến cho Lưu Văn Thanh ấn tượng xấu không để ý đến đại cục mà thôi. Lập tức, Trương Sở bân đứng lên nói:
- Bí thư Lưu, tôi biết rồi. Tôi nhất định tuân theo chỉ thị về tư tưởng của ngài và thành ủy. Toàn lực phối hợp với đồng chí Nhiếp Chấn Bang, làm cho bộ máy đoàn kết và ổn định. Làm tốt công tác phát triển kinh tế khu kinh tế mới và huyện Lê.
Lúc Trương Sở Bân ở Bá Châu, Nhiếp Chấn Bang lại đang trong văn phòng xem tài liệu của Cục quy hoạch gửi tới.
Khu tinh tế mới chỉ vừa khởi bước, không ít phòng ban còn không được trang bị đầy đủ, ví dụ như các phòng công thương, tài vụ, công an, môi trường và ủy ban đều đang chiêng trống rùm beng lên chuẩn bị thành lập. Trước khi thành ủy điều nhiệm nhân sự đến khu kinh tế mới, Nhiếp Chấn Bang không muốn tự tiện sắp xếp đầy đủ các bộ phận. Cho nên việc xử lý giải phóng mặt bằng vẫn xem như tạm treo bên cục quy hoạch.
Nhìn vào số liệu về việc giải phóng mặt bằng cục quy hoạch gửi đến, lần này giải phóng cho khu kinh tế mới, còn liên quan đến vài thôn trong xã Thắng Lợi. Tổng cộng liên quan đến hơn ba trăm mười hộ nông dân, liên quan đến gần hai nghìn nhân khẩu.
Đến nay phần lớn việc giải phóng mặt bằng vẫn chưa tiến hành. Lần giải phóng mặt bằng này tiến hành, còn liên quan đến vấn đề thu hồi nhà cửa với mấy con đường mới sửa nữa. Trừ việc tiến hành bê tông hóa quốc lộ ra, còn có hai con đường chạy ngang quốc lộ cần phải sửa chữa. Lần giải phóng này, chủ yếu là thu hồi đất để tiến hành làm đường, liên quan tới nhân khẩu của tổng cộng ba mươi hai hộ. Hình thức giải phóng mặt bằng được áp dụng là phương án di dời tới ngay trong địa phương. Dù sao đối với cư dân ở đây thì phương án ấy cũng dễ chập nhận, một mặt quan hệ hàng xóm đều gần kề nhau, mặt khác hình thức bồi thường và đền bù mặt bằng, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn mấy chục hộ này trở thành tấm gương về việc giải phóng mặt bằng, thành một bản mẫu thực sự. Đời trước, những vụ giải phóng mặt bằng bạo lực Nhiếp Chấn Bang cũng nghe qua không ít. Hắn thực sự chú ý tới chuyện này là khi nhà nước bắt đầu ra lệnh nghiêm cấm bạo lực trong giải phóng mặt bằng. Lấy hình thức giải phóng mặt bằng này tạo này một bản mẫu. Sau này nếu có giải phóng mặt bằng thì cứ chấp hành đúng tiêu chuẩn đó, công chính liêm minh, có vậy mới có thể ngăn chặn sự phản kháng xuất hiện.
Lúc này, điện thoại trên bàn Nhiếp Chấn Bang bỗng reo lên, tiếng chuông dồn dập. Giờ này, đã là thời gian tan ca rồi. Ở Huyện Lê này, người biết được mình vẫn còn ngồi trong văn phòng phải nói là ít càng thêm ít.
Vừa nghe điện, Nhiếp Chấn Bang còn chưa nói gì, bên kia điện thoại, giọng nói của cục trưởng cục quy hoạch Mã Đại Ngưu đã vang lên:
- Chủ tịch Nhiếp, bên chỗ giải phóng mặt bằng đã xảy ra chuyện rồi. Có một hộ không chịu đồng ý cho thu hồi, bây giờ tình hình rất căng. Mấy cán bộ chúng tôi đến khuyên ông ấy mà đều bị ông ý đánh chạy trở về. Hay là anh đích thân đến xem thế nào?
Cái người tên Mã Đại Ngưu này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, là người tộc Mông Cổ, Mã Đại Ngưu là tên tiếng Hán. Hơn bốn mươi tuổi, cấp trưởng phòng, về năng lực, nói chung cũng không có gì xuất sắc. Nhưng, đó cũng là một người rất quy củ, làm bất cứ việc gì, tuyệt đối đều rất kiên định. Người như vậy, Nhiếp Chấn Bang căn bản chẳng lo lắng gì đối với bên Mã Đại Ngưu này sẽ xảy ra vấn đề. Đây cũng chính là lí do mà Nhiếp Chấn Bang giao việc giải phóng mặt bằng trọng đại như vậy cho Mã Đại Ngưu.
Giờ phút này vừa nghe thấy lời của Mã Đại Ngưu, Nhiếp Chấn Bang liền kinh ngạc. Nói là bị đánh thì chắc chắn là bị đánh rồi, nhân viên của Mã Đại Ngưu thì Nhiếp Chấn Bang thấy có thể tin tưởng được. Trước khi giải phóng mặt bằng, mình đã nhấn mạnh nguyên tắc không được phép cưỡng chế, dùng biện pháp mạnh trong việc thu hồi và giải phóng mặt bằng. Bạo lực lại càng không thể được. Các cán bộ chính quyền, nói là khuyên giải thì đúng là đi khuyên giải. Nhưng, trong tình huống này, sao lại xảy ra chuyện có hộ bị cưỡng chế di dời chứ? Nhiếp Chấn Bang đau hết cả đầu.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng dậy, nói qua điện thoại:
- Cục trưởng Mã, ông thông báo cho bệnh viện huyện trước đi, đem người bị thương mang đi cấp cứu đã, tôi lập tức đến ngay.
Ra khỏi văn phòng, lúc này Dịch Quân cũng đã đứng lên nói:
- Chủ tịch, tôi đã thông báo cho Tiểu Vương rồi, xe đã chờ ở bên dưới.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, con mắt của Dịch Quân càng ngày càng tinh ra. Làm thư ký chính là cần phải nhanh nhạy như vậy. Không thể cứ việc gì cũng chờ lãnh đạo dặn dò mới làm, có lúc còn cần phải nhìn nhận sự việc, đi trước tình hình.
Hai người cùng đi ra phía ngoài, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tiểu Dịch, cậu gọi điện cho cục trưởng Trần của cục công an đi, bảo anh ta điều người cùng tôi đi đến xã Thắng Lợi.
Xe vừa ra khỏi khu vực thị trấn, phía sau lập tức có mấy chiếc xe cũng bám sát tới gần, trong đó có một chiếc chủ động tiến lên phía trước xe Nhiếp Chấn Bang mở đường, lúc này Trần Nhạc cũng gọi điện đến.
- Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy? Hay là bên phía giải phóng mặt bằng, tất cả các hộ đều công kích lại chắc?
Trần Nhạc vừa nghe thấy điện thoại đã lập tức đích thân chạy tới.
Khu kinh tế mới huyện Lê, trước mắt là vấn đề đặc biệt quan trọng. Trần Nhạc không dám chậm trễ chút nào.
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, khẽ cười nói:
- Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu, tôi tin là quần chúng ở huyện Lê vẫn có chút giác ngộ, cụ thể tình huống thế nào, bây giờ vẫn chưa nói được, cứ đến hiện trường trước đã .
Sau khi xe đi trên quốc lộ được hai km thì quẹo trái vào một con đường đang được xây mới. Ước chừng đi thêm khoảng năm trăm mét, lúc này có một đám người đang vây quanh ở bên cạnh.
Lúc này, dọc theo tuyến quốc lộ, nhà cửa của những hộ khác đều đã động viên giải phóng xong cả, riêng có một căn nhà vẫn sừng sững ở đây. Toàn bộ căn nhà ở trạng thái nằm xuyên chéo qua đường quốc lộ, nếu như rẽ đường vòng qua thì có cảm giác chỉnh thể cả khu kinh tế đều bị phá hoại. Trước mặt căn nhà, có một ông lão khoảng chừng sau mươi tuổi đang kêu gào:
- Cháu trai tôi là cháu trai tôi, tôi là tôi. Nó làm chủ tịch xã Thắng Lợi là việc của nó, tôi trồng của tôi. Hai người chúng tôi chẳng liên quan gì nhau cả. Căn nhà này tôi không dỡ đấy, đời đời thế thế nhà tôi đều ở đây, dỡ rồi thì các người cho tôi ở đâu bây giờ?
Mã Đại Ngưu lúc này cũng ra cười tiếp lời:
- Bác Tăng à, đây là nhà nước đang làm đường. Bác xem, ở chỗ các bác trước đây đến quốc lộ còn chẳng có, nhà nước đã sửa đường cho các bác, thế chẳng phải mọi người đều có lợi sao. Có món tiền bồi thường này rồi thì bác có thể xây nhà mới ở chỗ đất được đền bù mà.
Vừa dứt lời, ông Tăng hừ ra một tiếng lạnh nhạt:
- Hừ, đừng cho là tôi không biết. Chút tiền này đủ làm sao được. Một trăm nghìn, mang đến đây cho tôi, tôi lập tức rời đi.
Lúc này vừa nghe đến câu nói đó, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT