- Lão Tam, thật không ngờ, không ngờ lại gặp mặt nhau ở trường hợp như thế này.

Ở trong phòng của khách sạn Kim Đỉnh, Lý Vũ lúc này hoàn toàn đã không còn cái sự chín chắn cùng với đại khí, ngược lại có vẻ có chút tùy ỳ cùng lười nhác, hai chân đặt ở trên bàn trà, nói xong rất là tự nhiên.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh ngạc. Không ngờ là Lý Vũ cũng rời khỏi bộ ủy trung ương để xuống dưới, mà có thể được Lý gia an bài tới Giang Bắc, năng lực bản thân của Lý Vũ cũng đủ đáng giá để khẳng định rồi. Thông thường mà nói, nếu không có biểu hiện xuất sắc nhất định, chắc chắn là sẽ không được thả xuống dưới để rèn luyện.

Hơn nữa, ý tưởng của Nhiếp Chấn Bang lại sâu thêm một tầng. Theo cách nhìn của đám công tử bột ở thủ đô, xuống dưới cơ sở, đó chẳng khác nào là hạ chức cả. Dưới cơ sở làm sao có thể thoải mái được như ở trên bộ ủy trung ương. Ngồi ở trong bộ ủy trung ương, chính là ngồi ngay dưới mí mắt của ông già (bố) hoặc thậm chí là ông cụ (ông), mặc dù nói không được thái quá, nhưng mà, đồng dạng là, lãnh đạo phía trên, cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt đối với mấy tên mà họ không chọc nổi này. Mặc kệ không hỏi, nếu hình dung vậy thì có lẽ là quá cường điệu rồi, ít nhất thì, tùy tiện xin phép nghỉ, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, thiếu vài ngày công còn không có vấn đề. Quan trọng hơn là, lăn lộn ở trong các bộ ủy trung ương không có nhiều lề lối như ở phía dưới, gần như là bấm đốt ngón tay đợi ngày lên chức. Đi xuống tới cơ sở rồi, cũng không thể viết bối cảnh của mình ở trên trán, ngoại trừ vài cái trực hệ đã bị mọi người đều biết hết ra. Cũng ví dụ như Nhiếp Chấn Bang, toàn bộ Tây Bắc, chỉ sợ cũng chỉ có Tưởng Chấn Toàn và Lý Dật Phong biết rõ bối cảnh của hắn. Mà đoán chừng, tình huống bên này của Lý Vũ cũng không khác biệt là bao. Cứ như vậy, tranh đấu chính trị ở địa phương chính là một con dao hai lưỡi. Nếu dùng cho tốt, vậy là có được động lực mạnh mẽ cùng với tư cách để mà thăng thiên, nếu không làm tốt, chẳng may bị người nào đồng quy vu tận rồi, vậy thì mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, đánh mất cả tiền đồ, đấy mới là chuyện lớn.

Vì vậy, đứa nhỏ trong thủ đô, gần như là không có ai hy vọng xuống dưới cơ sở. Yên ổn lăn lộn ở các bộ ủy trung ương đến một cấp bậc nhất định, sau đó, đi tới một chỗ thành phố cấp 3 nào đó nằm trong địa bàn của gia tộc mình, đảm nhiệm một lần chức vụ cao nhất hoặc cao thứ hai, lúc đi xuống khỏi vị trí, nhét đầy chính sách cùng với tài chính, có mấy thứ này, thành tích tự nhiên là sẽ có. Quay trở lại thủ đô, tự nhiên mà vậy, cấp bậc liền thăng lên rồi. Cái mô thức thăng tiến này, có lẽ cũng đã trở thành mô phạm chung cho đám con cháu thủ đô mất rồi.

Giống như Chu Thần vẫn chỉ là một gã cấp trưởng phòng mà đã bị điều xuống dưới cơ sở nông thôn, đấy là vì bất đắc dĩ. Mà kết quả, Chu Thần tránh né một trận gió đầu ở dưới đó xong, không đến một năm lại quay trở về thủ đô. Nhưng, tình huống của Lý Vũ, rất rõ ràng là không phải như vậy, đây mới thực sự là xuống cơ sở để rèn luyện, hơn nữa còn thuộc loại tự nguyện đi xuống. Nhiếp Chấn Bang và Lý Vũ có giao tình không sâu, trước kia lúc còn ở thủ đô, cũng chỉ là gặp qua hai lần ở trong trường Dục Anh mà thôi. Nhưng mà thực ra thì Lý Chấn, anh cả của Lý Vũ, ở trong thủ đô cũng coi như là một nhân vật có tiếng.

Tuy nhiên, nói như thế nào thì cũng xem như là người trên cùng một đường, có thể gặp được ở dưới này, coi như là duyên phận. Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng sẽ không thể hiện được quá lạnh nhạt. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Bí thư Lý, làm sao mà anh cũng xuống dưới rồi? Một địa phương như huyện Dương Ngô này rất tốt, dễ dàng có thành tích.

Nói tới cái này, con cháu ở thủ đô, đối với nhau, nếu như là người quen, đều dùng tên xưng hô thân thiết để gọi như là tên mụ hoặc là dựa theo thứ tự ở trong nhà để thêm chữ ca đằng sau nữa. Cũng ví dụ như Nhiếp Chấn Bang, đứng hàng thứ ba, nhưng, đám người Lưu Côn vẫn luôn gọi Tam ca, Tam ca, những câu này, cũng không phải có ý là Nhiếp Chấn Bang lớn hơn so với bọn họ.

Mà đây là một loại thái độ vô cùng thân thiết.

Nếu không quá thân thì, trên cơ bản ngưỡng mộ thôi cũng sẽ xưng một tiếng Tam thiếu gia. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang dùng chức vụ để xưng hô, đây coi như là một loại lễ tiết xã giao chính quy, ngay từ đầu liền vạch một đường giới hạn giữa hai người.

Mà lúc này, Lý Vũ cũng mỉm cười, lấy một điếu Trung Hoa bình thường ném qua, chính mình cũng châm một điếu, lập tức lại nói:

- Lão Tam, quá khách sáo rồi. Giữa chúng ta, xa lạ như vậy làm gì. Tuy rằng quan hệ giữa chúng ta cũng không đánh quá vài lần, nhưng, đối với cậu, tôi vẫn là bội phục, chỉ một câu, hoành tráng. Đơn thương độc mã xông vào Liên Xô, chỉ riêng sức mạnh của kỹ thuật quân sự cùng với những khoa học kỹ thuật này thôi, đời này của lão Tam cậu, chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, tuyệt đối là sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả, công lao bày ở trong đấy rồi.

Chuyện của Nhiếp Chấn Bang ở Liên Xô, ở trong các gia tộc của thủ đô, cũng không phải là chuyện gì thần bí. Mấy năm nay, kỹ thuật quân sự của quốc nội đột nhiên tăng mạnh, ai cũng đoán được ra. Khoảng thời gian trước khi Liên Xô giải thể, biên giới Hoa Xô vô cùng náo nhiệt, chỉ cần người có đầu óc hơi điều tra một chút là có thể hiểu được, là chuyện gì đã xảy ra.

Dừng một chút, Lý Vũ lại tiếp tục nói:

- Khi đó, tôi đã muốn làm quen với cậu, nhưng, không đợi tôi tới tìm thì cậu đã biến mất không thấy rồi. Này đi đi lại lại, coi như là bỏ lỡ. Nếu như mà cậu thấy tôi có đủ tư cách thì gọi tôi một tiếng Vũ Tử hoặc Nhị ca là được.

Loại thái độ này của Lý Vũ, khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không suy đoán ra được. Từ lời nói cùng với cử chỉ của Lý Vũ đến xem, Lý Vũ người này, tuyệt đối không phải là kẻ bình thường, mặc dù chỉ là Phó bí thư chuyên trách của huyện Dương Ngô, nhưng, theo đủ các loại dấu hiệu mà nhìn, địa vị của Lý Vũ ở huyện Dương Ngô này cũng không thấp. Điểm này, liền chứng minh được năng lực của Lý Vũ tuyệt đối là rất mạnh mẽ. Người như vậy, về sau có lẽ sẽ là một kình địch của mình trên con đường làm quan này. Mặc dù hiện giờ hai người vẫn là trời nam đất bắc mà thôi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Nếu Nhị ca đều nói như vậy rồi, tôi còn khách sáo nữa thì ngược lại là có vẻ không thức thời rồi. Huyện Dương Ngô phát triển được nhanh chóng như vậy, trên đường tới đây, tôi cũng đã được nghe Phó chủ tịch Lý kia giới thiệu qua một chút về khu Khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật của huyện Dương Ngô rồi. Hiện giờ, Nhị ca lại kiêm nhiệm thêm chức Bí thư công ủy khu kinh tế mới, sau một thời gian nữa, Nhị ca lại chuẩn bị được thăng lên trên rồi.

Đối thoại giữa đám công tử bột của thủ đô, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy được rất là không tự nhiên. Nếu không phải là người trong cùng một hội, giao lưu nói chuyện đều phải để cái tâm nhãn ở mỗi một chỗ, loại cảm giác này khiến cho Nhiếp Chấn Bang không quá thói quen. Nói chuyện ra tới, còn không bằng nói chuyện thoải mái với người bình thường. Lời nói có lệ của Nhiếp Chấn Bang cũng không phải hoàn toàn là khách sáo không. Khu kinh tế mới của huyện Dương Ngô hiện giờ đã là khu kinh tế mới cấp tỉnh của tỉnh Giang Bắc. Buổi chiều lúc trên đường tới đây, một dãy nhà xưởng cùng với các thiết bị sản xuất mới của khu kinh tế mới kia cũng đã đủ để chứng minh mức độ nóng bỏng của khu kinh tế mới. Lý Vũ có thể kiêm nhiệm cả chức Bí thư công ủy của khu kính tế mới thì chẳng khác gì là nhân vật số một của khu kinh tế mới rồi. Một thành tích ở trong cái khu kinh tế mới này nảy ra, Lý Vũ chắc chắn là việc nhân đức sẽ không nhường ai mà chiếm cứ chỗ đầu tiên rồi.

Giờ phút này, Lý Vũ cũng chỉ là mỉm cười, chính mình cũng đã là quá tuổi rồi. Nếu như so sánh với Nhiếp Chấn Bang, một Phó cục trưởng, một Cục trưởng, vậy không thể nghi ngờ là mình đã chậm một bước rồi. Nhiếp gia an bài được thật đúng là độc, ít nhất, ông cụ nhà mình sẽ không hạ được loại quyết tâm này. Đi một địa khu xa xôi như Tây Bắc, cũng chỉ có Nhiếp lão gia tử mới dám làm. Tục ngữ nói, Cùng sơn ác thủy xuất điêu dân (nơi khỉ ho cò gáy có kẻ gian xảo, điêu ngoa), đây cũng không phải là một câu có nghĩa tốt đẹp gì, nó mang theo một ý nghĩa rất xấu.

Mà đằng sau nó, còn có một câu, núi cao hoàng đế xa. Một nơi như vậy, thông thường thì dân phong cũng rất dũng mãnh.

Ở loại địa phương này, Lý Vũ tự nhận là không dám đi qua, nhưng, Nhiếp Chấn Bang chẳng những đi, còn có thể lăn lộn được giỏi như vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà hiện giờ Lý Vũ lại nhiệt tình như thế. Hai người là đối thủ cạnh tranh không sai. Nhưng, loại đối thủ này cũng không phải là cố định, mãi mãi không thay đổi. Có đôi khi, đối thủ cũng có thể hợp tác làm đồng bọn.

- Lão Tam, cậu đây là đang chê cười tôi sao, so sánh cùng với cậu thì tôi đây tính cái gì. Cậu mới là tiền đồ vô lượng. Trẻ tuổi như vậy đã là Cục trưởng, lại còn ở địa khu biên giới. Cái này ở trong lý lịch cũng là thêm không ít trọng lượng, về sau, chúng ta có thể liên hệ nhiều hơn.

Lý Vũ cười nhẹ mà nói ra mục đích cuối cùng của mình.

Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Lời này của Nhị ca nói được tới trong lòng tôi rồi. Này không, tôi cố ý lấy lý do là thêm kinh nghiệm để tới đây rồi sao?

Hai người lại tán gẫu thêm một lúc sau rồi Lý Vũ cũng chào một câu rời khỏi.

- Mấy loại hàng hóa này đều tiêu thụ vượt mức cả trong và ngoài nước, có không ít đều được xuất khẩu qua các nước phát triển ở Âu Mỹ. Chỉ riêng một khu công nghiệp này, giá trị tổng sản lượng một năm cũng đã vượt qua một trăm triệu.

Giờ phút này Lý Trung Giang có chút tự hào giới thiệu ra.

Sau buổi tiệc chiêu đãi của huyện Dương Ngô, Lý Trung Giang với vai trò đại biểu của huyện Dương Ngô, chiêu đãi đám người Trương Sở Bân. Lúc này, nhìn khu kinh tế mới của huyện Dương Ngô, Trương Sở Bân cũng có vẻ hết sức cao hứng. Xem ra, ý nghĩ của mình coi như là đúng rồi. Cái loại khí thế phấn chấn này của khu kinh tế mới, giống như là lây nhiễm sang Trương Sở Bân, mà chẳng những là Trương Sở Bân như vậy, những cán bộ khác của huyện Lê, cũng đều là vẻ mặt phấn chấn.

Trương Sở Bân lại ngẫu hứng phát huy, diễn thuyết ngay hiện trường:

- Các đồng chí, quả nhiên là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Trước kia, vẫn nghe nói là vùng duyên hải phía Đông phát triển kinh tế rất tốt. Nhưng, rốt cuộc là tốt chỗ nào, tốt ở nơi nào? Chúng ta đều chỉ có khái niệm mơ hồ, thậm chí, nói không khách sáo là, ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng. Tất cả đều cho rằng, khu kinh tế mới cũng chỉ thường thôi. Nhưng, hiện tại khi đã được tận mắt nhìn ngắm rồi, chúng ta mới biết được, chênh lệch của chúng ta với nơi này không phải chỉ là một chút.

- Lời nói của Bí thư Trương nói đúng với lòng tôi. Khu kinh tế mới rất cần thiết, tôi thấy huyện Lê chúng ta cũng phải làm, hơn nữa phải tranh thủ nhanh chóng mà làm.

Tiết Đại minh lập tức cũng phụ họa theo, là một kẻ thuộc chi phái của Trương Sở Bân, Tiết Đại Minh từ lúc chưa có bát thường cũng đã đầu nhập vào dưới tay của Trương Sở Bân. Hiện giờ, Trương Sở Bân thuận lợi đảm nhiệm được chức vụ Bí thư huyện ủy, Tiết Đại Minh này cũng theo đà nước lên thì thuyền lên. Tâm tính của lãnh đạo, Tiết Đại Minh cũng có thể đủ lĩnh hội được. Cái điệu bộ chờ đợi này, thái độ của Trương Sở Bân rất rõ ràng rồi, râu ria như chính mình, tự nhiên là phải giơ cao cờ xí rực rỡ lên thể hiện sự ủng hộ nhiệt liệt.

Lúc này Bạch Lực Khắc cũng rơi vào trong sự trầm tư. Khu kinh tế mới không phải là chuyện nhỏ, sau khi tham quan khu kinh tế mới của huyện Dương Ngô, Bạch Lực Khắc cũng đã thử tính toán sổ sách, chỉ riêng cơ sở vật chất, phương tiện kiến thiết giao thông, thủy điện, thông tin, ba mặt này của khu kinh tế mới thôi cũng đã là một khoản chi phí không nhỏ. Đây không phải chỉ cần vỗ đầu một cái, nói làm là làm được.

Ngay lập tức, Bạch Lực Khắc liền mở miệng dò hỏi:

- Chủ tịch Lý, khu kinh tế mới bên này, nếu so sánh với những địa phương khác thì có ưu thế gì hay không, trong chính sách, thuế, có cái gì hỗ trợ không?

Lý Trung Giang lúc này cũng mỉm cười, cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện tới rồi. Vừa rồi, với cái bộ dạng của bạn học cũ kia, Lý Trung Giang nhìn cũng đều cảm thấy buồn cười rồi. Nhưng, loại chuyện này là không thể nói ra. Đừng nói hai người chỉ là bạn học cũ trong trường Đảng, cho dù là quan hệ sâu hơn một chút thì, lúc này lại giội gáo nước lạnh lên, chỉ sợ là sẽ bị ghen ghét thôi. Lý Trung Giang căn bản là không muốn như vậy. Lập tức, ông cũng cười nói:

- Trong chính sách đương nhiên là có, tối thiểu là hai miễn ba giảm nửa (hai năm miễn thuế, ba năm giảm một nửa thuế), còn có đường giao thông màu xanh đều là không có vấn đề gì cả.

Cái gì gọi là lục sắc thông đạo, chính là chỉ trong quá trình đầu tư, tất cả các thủ tục xí nghiệp đầu tư cần có, toàn bộ đều có chính phủ địa phương phụ trách phối hợp đốc thúc, mở con đường màu xanh, giảm bớt vấn đề thủ tục rườm rà cho xí nghiệp đầu tư. Mà hai miễn ba giảm nửa, sớm nhất là để cho xí nghiệp đầu tư bên ngoài thích ứng, hai năm đầu tiên, miễn thu thuế, ba năm sau, giảm một nửa thuế thu nhập, đây chủ yếu là để thu hút nhà đầu tư.

Lúc này, Trương Sở Bân đột nhiên nói:

- Cái chính sách này thật là hấp dẫn đấy. Tôi thấy, huyện Lê chúng ta cũng có thể suy tính về việc làm khu kinh tế mới rồi. Ba miễn hai giảm nửa mà không được, chúng ta liền năm miễn năm giảm nửa sao. Tôi cũng không tin là chúng ta trồng cây ngô đồng còn không dẫn được kim phương hoàng tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play